*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Linh Nhi nghe thấy tôi nói có việc muốn nhờ, lập tức rất vui vẻ: “Nói nghe xem nào...”
Sau đó tôi nói nhỏ vài câu vào tại Bạch Linh Nhi, cô ta nghe xong cười bí ẩn: “Chuyện nhỏ!” Thật ra tôi chỉ nhờ Bạch Linh Nhi một chuyện nhỏ, đó là dán lá bùa của Chú Lê vào lưng y tá trực! Đương nhiên không phải dán một cách bình thường, nếu không chẳng phải người khác sẽ dễ dàng phát hiện ra sao? Cho nên tôi bảo Bạch Linh Nhi làm giúp một phép thuật che mắt nhỏ, để người bình thường không thấy còn mấy vật âm tà có thể thấy là được.
Chuyện này đối với Bạch Linh Nhi đúng là một chuyện nhỏ, chỉ thấy cô ta cầm lá bùa lặng lẽ đi đến sau lưng y tá trực rồi vỗ một3cái vừa phải dán lá bùa vào lưng đối phương.
Y tá thấy có người đập mình thì lập tức xoay đầu lại nhìn, Bạch Linh Nhi thấy thế cười hỏi: “Chị y tá, Đinh Nhất đang ở phòng nào thế?” Cô y tá đó mặc dù thấy là lạ nhưng trong nhất thời lại không biết là ở chỗ nào, thế là cô ta trả lời: “Đinh Nhất nằm ở giường số 15, phòng thứ hai đếm ngược từ bên trái.”
Bạch Linh Nhi nói một tiếng cảm ơn rồi giả vờ đi về phía phòng bệnh của Đinh Nhất
Lúc này tôi nhìn về phía cô y tá đó mà lo lắng, cứ trắng trợn dán vào lưng người ta như vậy chẳng lẽ không có ai thấy? Khi trong lòng tôi đang lo lắng, thì vừa lúc có một bác sĩ đi qua bên cạnh y tá,1nhưng người này đi chưa được mấy bước đã đột nhiên quay lại..
Tôi nhìn thấy mà trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ thuật che mắt của Bạch Linh Nhi có dùng được không vậy? Ai ngờ bác sĩ đó chỉ đi đến bên cạnh y tá để dặn dò vài câu liên quan đến trực ban đêm, anh ta thật sự không nhìn thấy tấm bùa vàng sau lưng cô y tá kia
Tôi lúc này quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Nhi, chỉ thấy cô ta đang nhìn tôi cười đắc ý
Trong nhất thời tôi hơi hoảng hốt, thầm nghĩ nhờ cô ta giúp đỡ có đúng hay không? Nhỡ sau này cứ vài lần như thể tạo thành thói quen thì phải làm thế nào?
Thật ra không phải tôi kỳ thị cô ta là con rắn yêu mà do tôi biết người trong lòng cô6ta không phải là mình, Bạch Linh Nhi liên tục tới tìm tôi chẳng qua vì muốn tìm hình bóng của Tuệ Không mà thôi
Con người chính là một loài động vật có tình cảm, tôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ nên không thể chắc chắn rằng sau khi tiếp xúc một thời gian dài sẽ không nảy sinh tình cảm..
Nhưng vấn đề là đừng để đến lúc tôi động tình với cô ta mà Bạch Linh Nhi lại chỉ coi tôi như vật thay thế của người khác, đến lúc đó chẳng phải sẽ đau khổ sao? Cho nên từ trước đến giờ tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với Bạch Linh Nhi.
Nhưng lúc này người ta giúp tôi nên tôi không thể chẳng nói câu nào, thể là tối hơi ngượng ngùng đi đến và nói: “Cám ơn nhé!” Bạch Linh Nhi nghe4xong chẳng quan tâm, bảo: “Không cần cám ơn, những thứ này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ..
Kim Cương Xứ đâu? Lấy ra cho tôi xem một chút.”
Tôi thấy hóa ra cô ta đến xem Kim Cương xử thì trong lòng hơi khó chịu, tôi không muốn cho cô ta xem lắm
Nhưng người ta vừa giúp tôi nên không thể trở mặt ngay được, tôi đành do dự rút Kim Cương Xử từ phía sau ra đưa cho Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi cầm lấy rồi áng chừng sức nặng của Kim Cương Xử, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nó lại nặng hơn rồi...” Tôi gật đầu rồi nói thật: “Tôi vừa mới dùng nó diệt một tà thần.”
Bạch Linh Nhi nghe thể lập tức đưa Kim Cương Xử lên mũi ngửi rồi nói: “Đúng là hơi có mùi tanh, lệ khí của tà thần3này rất lớn, đáng lẽ anh không nên trực tiếp xử lý nó.”
“Cô bảo sao cơ?” Tôi không hiểu.
Bạch Linh Nhi trả lại Kim Cương xử cho tôi rồi nói: “Sau này nếu gặp tình huống như vậy, anh phải gọi cho tôi trước, bất kể thế nào tôi cũng biết nhiều hơn anh..
Lúc trước tà thần này đã hại chết rất nhiều tính mạng, đáng ra nên siêu độ những vong hồn này trước rồi mới dùng Kim Cương Xứ diệt nó, bây giờ anh tiêu diệt cả những oan hồn này không biết sẽ lại phải gánh bao nhiêu nghiệp chướng.”
Tôi cười hỏi: “Tôi cũng không phải hòa thượng, biết đi đâu siêu độ oan hồn?”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói có vẻ không vui thì thở dài: “Anh có thể dẫn tà thần đó vào chùa miếu để siêu độ mà! Tôi nghe nói không phải ở ngoại thành có một ngôi chùa lớn sao?
Tôi hơi không hiểu: “Đừng nhắc đến cái chùa đó được không? Chính vì chúng tôi ngăn cản nó tiến về cái chùa đó mà bị tổn thất hai viên đại tướng đấy!”
Lúc này Bạch Linh Nhi gật đầu: “Tôi biết các anh sợ vật đó chiếm được xá lợi của cao tăng trong ngôi chùa, nhưng anh đừng quên rằng vật đó toàn thân là tà khí, kể cả nó có chiếm được xá lợi cũng sẽ không chịu đựng nổi Phật pháp chính khí chứa trong đó, nó chỉ tự tìm đường chết thôi!”
Tôi nghe mà không biết phải nói gì, mấy người chúng tôi mất bao công sức, vừa hôn mê vừa trúng đạn cuối cùng chả để làm gì? Bạch Linh Nhi thấy tôi im lặng không nói thì trịnh trọng nhắc: “Tà thần đó cũng đã có vài trăm năm đạo hạnh, mấy anh không biết tình huống cũng là bình thường, cho nên nếu lại gặp phải tình huống như thế nhất định phải liên hệ với tôi, anh cũng có số của tôi mà.” Lúc này Đàm Lỗi cũng đang đi đến, tôi nhìn thấy cậu ta là lập tức đẩy tới trước mặt Bạnh Linh Nhi rồi bảo: “Cậu trò chuyện với chị Bạch một lúc, tôi đi xem tình hình Đinh Nhất.” Tôi đi mà như chạy trốn tới phòng bệnh của Đinh Nhất, lúc vào xem thì thấy anh ta đang nằm nhàn nhã chơi điện thoại
Đinh Nhất thấy tôi đến bàn làm vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác: “Bạch Linh Nhi đến...”
Tôi gật đầu xác nhận: “Ừ, tôi còn nhờ cô ta giúp một việc nhỏ nữa.”
Đinh Nhất nghe xong thì nói: “Cũng được, tôi cũng yên tâm hơn khi tối nay có cô ta...”
Tôi tò mò hỏi: “Từ lúc nào anh về cùng một phe với con rắn đó thế?” Đinh Nhất hạ tay cầm điện thoại xuống và trả lời tôi: “Mọi thứ đều có ngoại lệ, tôi bây giờ không tiện vận động, cậu có thêm một người lợi hại giúp đỡ không tốt sao?” Tôi thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, bèn cố ý chuyển sang chuyện khác: “Bây giờ anh cảm giác thế nào?” Đinh Nhất thử hoạt động ngón tay: “Ngón tay hơi tê tê, chắc do động lực của trái tim không đủ!” Tôi vội vàng đi tới sờ hai tay anh ta, đúng là nó hơi lạnh, chắc do máu chưa tuần hoàn tốt..
Tôi hơi lo lắng: “Để tôi đi hỏi bác sĩ xem tình huống này có bình thường không?”
Bạch Linh Nhi nghe thấy tôi nói có việc muốn nhờ, lập tức rất vui vẻ: “Nói nghe xem nào...”
Sau đó tôi nói nhỏ vài câu vào tại Bạch Linh Nhi, cô ta nghe xong cười bí ẩn: “Chuyện nhỏ!” Thật ra tôi chỉ nhờ Bạch Linh Nhi một chuyện nhỏ, đó là dán lá bùa của Chú Lê vào lưng y tá trực! Đương nhiên không phải dán một cách bình thường, nếu không chẳng phải người khác sẽ dễ dàng phát hiện ra sao? Cho nên tôi bảo Bạch Linh Nhi làm giúp một phép thuật che mắt nhỏ, để người bình thường không thấy còn mấy vật âm tà có thể thấy là được.
Chuyện này đối với Bạch Linh Nhi đúng là một chuyện nhỏ, chỉ thấy cô ta cầm lá bùa lặng lẽ đi đến sau lưng y tá trực rồi vỗ một3cái vừa phải dán lá bùa vào lưng đối phương.
Y tá thấy có người đập mình thì lập tức xoay đầu lại nhìn, Bạch Linh Nhi thấy thế cười hỏi: “Chị y tá, Đinh Nhất đang ở phòng nào thế?” Cô y tá đó mặc dù thấy là lạ nhưng trong nhất thời lại không biết là ở chỗ nào, thế là cô ta trả lời: “Đinh Nhất nằm ở giường số 15, phòng thứ hai đếm ngược từ bên trái.”
Bạch Linh Nhi nói một tiếng cảm ơn rồi giả vờ đi về phía phòng bệnh của Đinh Nhất
Lúc này tôi nhìn về phía cô y tá đó mà lo lắng, cứ trắng trợn dán vào lưng người ta như vậy chẳng lẽ không có ai thấy? Khi trong lòng tôi đang lo lắng, thì vừa lúc có một bác sĩ đi qua bên cạnh y tá,1nhưng người này đi chưa được mấy bước đã đột nhiên quay lại..
Tôi nhìn thấy mà trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ thuật che mắt của Bạch Linh Nhi có dùng được không vậy? Ai ngờ bác sĩ đó chỉ đi đến bên cạnh y tá để dặn dò vài câu liên quan đến trực ban đêm, anh ta thật sự không nhìn thấy tấm bùa vàng sau lưng cô y tá kia
Tôi lúc này quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Nhi, chỉ thấy cô ta đang nhìn tôi cười đắc ý
Trong nhất thời tôi hơi hoảng hốt, thầm nghĩ nhờ cô ta giúp đỡ có đúng hay không? Nhỡ sau này cứ vài lần như thể tạo thành thói quen thì phải làm thế nào?
Thật ra không phải tôi kỳ thị cô ta là con rắn yêu mà do tôi biết người trong lòng cô6ta không phải là mình, Bạch Linh Nhi liên tục tới tìm tôi chẳng qua vì muốn tìm hình bóng của Tuệ Không mà thôi
Con người chính là một loài động vật có tình cảm, tôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ nên không thể chắc chắn rằng sau khi tiếp xúc một thời gian dài sẽ không nảy sinh tình cảm..
Nhưng vấn đề là đừng để đến lúc tôi động tình với cô ta mà Bạch Linh Nhi lại chỉ coi tôi như vật thay thế của người khác, đến lúc đó chẳng phải sẽ đau khổ sao? Cho nên từ trước đến giờ tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với Bạch Linh Nhi.
Nhưng lúc này người ta giúp tôi nên tôi không thể chẳng nói câu nào, thể là tối hơi ngượng ngùng đi đến và nói: “Cám ơn nhé!” Bạch Linh Nhi nghe4xong chẳng quan tâm, bảo: “Không cần cám ơn, những thứ này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ..
Kim Cương Xứ đâu? Lấy ra cho tôi xem một chút.”
Tôi thấy hóa ra cô ta đến xem Kim Cương xử thì trong lòng hơi khó chịu, tôi không muốn cho cô ta xem lắm
Nhưng người ta vừa giúp tôi nên không thể trở mặt ngay được, tôi đành do dự rút Kim Cương Xử từ phía sau ra đưa cho Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi cầm lấy rồi áng chừng sức nặng của Kim Cương Xử, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nó lại nặng hơn rồi...” Tôi gật đầu rồi nói thật: “Tôi vừa mới dùng nó diệt một tà thần.”
Bạch Linh Nhi nghe thể lập tức đưa Kim Cương Xử lên mũi ngửi rồi nói: “Đúng là hơi có mùi tanh, lệ khí của tà thần3này rất lớn, đáng lẽ anh không nên trực tiếp xử lý nó.”
“Cô bảo sao cơ?” Tôi không hiểu.
Bạch Linh Nhi trả lại Kim Cương xử cho tôi rồi nói: “Sau này nếu gặp tình huống như vậy, anh phải gọi cho tôi trước, bất kể thế nào tôi cũng biết nhiều hơn anh..
Lúc trước tà thần này đã hại chết rất nhiều tính mạng, đáng ra nên siêu độ những vong hồn này trước rồi mới dùng Kim Cương Xứ diệt nó, bây giờ anh tiêu diệt cả những oan hồn này không biết sẽ lại phải gánh bao nhiêu nghiệp chướng.”
Tôi cười hỏi: “Tôi cũng không phải hòa thượng, biết đi đâu siêu độ oan hồn?”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói có vẻ không vui thì thở dài: “Anh có thể dẫn tà thần đó vào chùa miếu để siêu độ mà! Tôi nghe nói không phải ở ngoại thành có một ngôi chùa lớn sao?
Tôi hơi không hiểu: “Đừng nhắc đến cái chùa đó được không? Chính vì chúng tôi ngăn cản nó tiến về cái chùa đó mà bị tổn thất hai viên đại tướng đấy!”
Lúc này Bạch Linh Nhi gật đầu: “Tôi biết các anh sợ vật đó chiếm được xá lợi của cao tăng trong ngôi chùa, nhưng anh đừng quên rằng vật đó toàn thân là tà khí, kể cả nó có chiếm được xá lợi cũng sẽ không chịu đựng nổi Phật pháp chính khí chứa trong đó, nó chỉ tự tìm đường chết thôi!”
Tôi nghe mà không biết phải nói gì, mấy người chúng tôi mất bao công sức, vừa hôn mê vừa trúng đạn cuối cùng chả để làm gì? Bạch Linh Nhi thấy tôi im lặng không nói thì trịnh trọng nhắc: “Tà thần đó cũng đã có vài trăm năm đạo hạnh, mấy anh không biết tình huống cũng là bình thường, cho nên nếu lại gặp phải tình huống như thế nhất định phải liên hệ với tôi, anh cũng có số của tôi mà.” Lúc này Đàm Lỗi cũng đang đi đến, tôi nhìn thấy cậu ta là lập tức đẩy tới trước mặt Bạnh Linh Nhi rồi bảo: “Cậu trò chuyện với chị Bạch một lúc, tôi đi xem tình hình Đinh Nhất.” Tôi đi mà như chạy trốn tới phòng bệnh của Đinh Nhất, lúc vào xem thì thấy anh ta đang nằm nhàn nhã chơi điện thoại
Đinh Nhất thấy tôi đến bàn làm vẻ mặt như cười trên nỗi đau của người khác: “Bạch Linh Nhi đến...”
Tôi gật đầu xác nhận: “Ừ, tôi còn nhờ cô ta giúp một việc nhỏ nữa.”
Đinh Nhất nghe xong thì nói: “Cũng được, tôi cũng yên tâm hơn khi tối nay có cô ta...”
Tôi tò mò hỏi: “Từ lúc nào anh về cùng một phe với con rắn đó thế?” Đinh Nhất hạ tay cầm điện thoại xuống và trả lời tôi: “Mọi thứ đều có ngoại lệ, tôi bây giờ không tiện vận động, cậu có thêm một người lợi hại giúp đỡ không tốt sao?” Tôi thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, bèn cố ý chuyển sang chuyện khác: “Bây giờ anh cảm giác thế nào?” Đinh Nhất thử hoạt động ngón tay: “Ngón tay hơi tê tê, chắc do động lực của trái tim không đủ!” Tôi vội vàng đi tới sờ hai tay anh ta, đúng là nó hơi lạnh, chắc do máu chưa tuần hoàn tốt..
Tôi hơi lo lắng: “Để tôi đi hỏi bác sĩ xem tình huống này có bình thường không?”
/1940
|