*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả anh ta mới vừa lên tới nơi thì nhìn thấy tôi đứng ở bên cạnh tảng đá với đôi mắt vô hồn, chỉ cần bước lên phía trước một bước nhỏ thì chắc chắn sẽ ngã thẳng xuống. Bởi vậy anh ta cũng không dám dễ dàng quấy rầy tối, chỉ có thể từ từ tới gần tối trước, sau đó vươn tay kéo tôi trở về.
Tôi nghe xong mà âm thầm đổ mồ hôi. Nếu vừa rồi âm hồn của Hoàng Cần Thần có một chút xíu lòng muốn hại tôi, thì lúc này đây cũng không biết tôi đã chết mấy lần rồi nữa. Đinh Nhất thấy tôi đứng sững ở nơi đó không nói lời nào, bèn vội hỏi tôi làm sao vậy? Tôi xua tay rồi nói với anh3ta: “Tôi không sao. Thật ra vừa rồi âm hồn của Hoàng Cần Thần dẫn tôi đến đây. Ông ta nhờ tôi tìm đồ đệ của ông ta, nói cho đồ đệ ông ta biết tin mình đã chết.”
Đinh Nhất nghe vậy thì cau mày lại: “Cậu đồng ý với ông ta rồi ư?”
Tôi gật đầu: “Ừ, chuyện nhỏ không tốn sức gì, tại sao lại không chứ?” Đinh Nhất há miệng, muốn nói gì đó, nhưng có thể là suy xét đến hoàn cảnh bây giờ không thích hợp lắm, vì vậy anh ta chỉ thở dài rồi bảo: “Trước hết cứ đi xuống đã rồi nói sau. Mấy người chú Lê còn đang chờ ở dưới kìa.” Tôi bèn hỏi anh ta: “Bên phía chú Lê có thu hoạch gì không?” Đinh Nhất1lắc đầu: “Chắc là không có. Nếu Hoàng Cẩn Thần đã gặp cậu thì khó mà có thể xuất hiện ở trước mặt nhóm chú Lê được nữa.” Tôi nghe cũng phải, vì vậy nhanh chóng đi theo Đinh Nhất tập hợp với nhóm chú Lê, nói cho bọn họ những chuyện biết được từ chỗ Hoàng Cẩn Thần. Ai ngờ khi chúng tôi xuống dưới lại không tìm được nhóm chú Lê, sương mù dưới tảng đá càng không hề có dấu hiệu nào là muốn tan đi.
“Tại sao đám sương mù này vẫn chưa tan? Hoàng đại sư đã rời đi rồi mà?” Tôi hỏi mà lòng tràn đầy nghi ngờ. Đinh Nhất nhìn quanh khắp nơi và nói: “Có lẽ đám sương mù này vốn không liên quan với nhóm Hoàng đại8sư... mà là âm khí của bản thân trận phong thuỷ này.”
Tôi biết cũng không phải không có khả năng này, vì dẫu sao từ lúc bắt đầu, trận pháp phong thuỷ này đã được tạo nên từ tính mạng của những đứa trẻ đó, tuyệt đối không thể khinh thường oán khí của những đứa trẻ bị chết khi mới được sinh ra. Hơn nữa, trải qua sự luyện hóa hơn trăm năm, chỉ e chúng đã hòa làm một thể với mặt trận từ lâu, mà bây giờ chúng tôi lại là miếng thịt mỡ rơi vào miệng chúng, sao chúng có thể để chúng tôi dễ dàng rời khỏi được?
Nghĩ đến đây, tôi xoay người sờ lên Kim Cương Xử, nhưng vừa sờ xuống thì lập tức lòng tôi lạnh ngắt. Bao9da trên eo tôi nào còn có Kim Cương Xử! Không có bảo bối này, tôi lập tức trở nên hụt hẫng. Nhưng từ khi tôi có được nó đến giờ, thứ này chưa hề rời khỏi tôi nửa bước, sao lúc này lại không thấy tăm hơi đâu?
Đinh Nhất thấy tôi quay trái quay phải tìm lung tung khắp nơi bèn hỏi tôi làm sao vậy? Tôi nói với anh ta bằng sắc mặt khó coi: “Không thấy Kim Cương Xứ đâu!”
Đinh Nhất nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, nhưng ngay sau đó anh ta bình tĩnh lại và nói: “Trước hết đừng hoảng hốt, tà ma bình thường cũng không dám chạm vào thứ kia. Cậu nghĩ lại thật kĩ xem, vừa rồi có rút Kim Cương Xử ra khỏi bao7da hay không?”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi mới đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi tôi đuổi theo “chú hợ” cũng đã rút Kim Cương Xử ra, nhưng mà sau đó khi Hoàng Cần Thần kể chuyện thôn Nhạn Lai thì tôi không nhớ nổi có cắm Kim Cương Xử trở lại hay không.
Cân nặng của thứ kia không nhẹ, nếu tôi thật sự đã cắm trở lại trong bao da, không thể nào không có một chút ấn tượng... Chẳng lẽ Hoàng đại sư này hiện thân gặp tôi cũng không phải để nhờ tôi tiện thể nhắn cho đồ đệ của ông ta? Chẳng lẽ mục đích chân chính của ông ta là muốn lừa lấy Kim Cương Xử của tôi? Nhưng vừa rồi Đinh Nhất cũng nói, âm hồn bình thường sẽ không dễ dàng chạm được vào Kim Cương Xử, trừ khi ông ta không cần mạng nữa. “Đúng rồi, lúc ấy tôi đứng sát bên cạnh tảng đá, chẳng lẽ Hoàng Cẩn Thần dẫn tôi lên tảng đá là muốn nhắm vào Kim Cương Xử ư?! Ông già chết tiệt này! Uổng công tôi còn coi ông ta là người tốt, không ngờ lại nham hiểm như vậy!” Tôi rất tức giận. Chắc là ông ta biết trong những pháp khí mà chúng tôi mang trên người, Kim Cương Xử trên người tôi mạnh nhất. Những âm hồn đó không dám cứng đối cứng với tôi nên đành phải lừa lấy Kim Cương xử của tôi bằng chiều nham hiếm trước.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ và nói: “Cũng không phải không có khả năng này. Cậu đừng quên sư phụ của tôi đã từng nói, suy nghĩ của con người sau khi chết sẽ hoàn toàn khác lúc còn sống, cộng thêm đám âm hồn đó đã hòa làm một thể với trận phong thuỷ này từ lâu, tất nhiên sẽ bị tà khí trong trận ảnh hưởng, không hề có khí tiết ngay thẳng của người sống!” “Thế tại sao Hoàng Cần Thần lại phải báo động trước cho tôi, bảo chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này chứ?” Tôi hơi khó hiểu. Bất chợt Đinh Nhất cũng không trả lời được vấn đề này. Anh ta im lặng trong chốc lát rồi mới nói với tôi: “Tôi đoán tàn hồn trên cuốn gia phả kia mới là Hoàng Cẩn Thần thật, còn Hoàng Cẩn Thần vừa rồi cậu gặp được là phần còn lại của ông ta bị tà khí của mắt trận làm ô nhiễm mà hóa ác.”
Mặc dù ý nghĩ này nghe hơi gượng, nhưng trước mắt lại là khả năng duy nhất có thể giải thích tất cả... Suy cho cùng, sau khi Hoàng Cần Thần chết, tia tàn hồn kia của ông ta vẫn bám lên gia phả của nhà họ Ngô, được đám Ngô Triệu Hải mang về nhà thờ tổ, cho nên không bị tà khí ăn mòn, bởi vậy tia tàn hồn này của Hoàng Cần Thần vẫn còn lưu giữ khí tiết ngay thẳng của ông ta lúc còn sống. Nghĩ đến đây, tôi xoay người muốn lại trèo lên tảng đá. Đinh Nhất thầy thể thì giữ chặt tôi: “Cậu làm cái gì đấy? Bên trên rất nguy hiểm! Nếu không phải vừa rồi tôi lên kịp, chỉ e cậu đã bị đá xuống rồi!”
Tôi vội nói với Đinh Nhất: “Chính bởi vì vậy nên tôi mới muốn nhanh chóng đi lên xem thử. Anh nghĩ đi! Nếu Hoàng Cần Thần là một âm hồn đã hóa ác, tại sao ông ta không giết tôi lúc Kim Cương Xử rời khỏi người tôi? Đáp án chỉ có một, đó chính là ông ta vẫn chưa kịp làm thì anh đã lên tới, bởi vậy tôi đoán lúc ấy Kim Cương xử chắc chắn vừa mới rơi xuống khỏi tay tôi.”
“Nhưng vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy Kim Cương Xử ở dưới chân cậu!” Đinh Nhất nhớ lại. Nghe vậy, tôi lập tức trợn tròn mắt và nói: “Thế thì xong rồi, chắc chắn Kim Cương Xử đã tuột khỏi tay tôi và rơi thẳng xuống thung lũng sâu phía dưới rồi. Như vậy tôi càng phải lên xem. Nếu Kim Cương Xử rơi xuống thật, tôi còn phải tìm nó về mới được.”
Kết quả anh ta mới vừa lên tới nơi thì nhìn thấy tôi đứng ở bên cạnh tảng đá với đôi mắt vô hồn, chỉ cần bước lên phía trước một bước nhỏ thì chắc chắn sẽ ngã thẳng xuống. Bởi vậy anh ta cũng không dám dễ dàng quấy rầy tối, chỉ có thể từ từ tới gần tối trước, sau đó vươn tay kéo tôi trở về.
Tôi nghe xong mà âm thầm đổ mồ hôi. Nếu vừa rồi âm hồn của Hoàng Cần Thần có một chút xíu lòng muốn hại tôi, thì lúc này đây cũng không biết tôi đã chết mấy lần rồi nữa. Đinh Nhất thấy tôi đứng sững ở nơi đó không nói lời nào, bèn vội hỏi tôi làm sao vậy? Tôi xua tay rồi nói với anh3ta: “Tôi không sao. Thật ra vừa rồi âm hồn của Hoàng Cần Thần dẫn tôi đến đây. Ông ta nhờ tôi tìm đồ đệ của ông ta, nói cho đồ đệ ông ta biết tin mình đã chết.”
Đinh Nhất nghe vậy thì cau mày lại: “Cậu đồng ý với ông ta rồi ư?”
Tôi gật đầu: “Ừ, chuyện nhỏ không tốn sức gì, tại sao lại không chứ?” Đinh Nhất há miệng, muốn nói gì đó, nhưng có thể là suy xét đến hoàn cảnh bây giờ không thích hợp lắm, vì vậy anh ta chỉ thở dài rồi bảo: “Trước hết cứ đi xuống đã rồi nói sau. Mấy người chú Lê còn đang chờ ở dưới kìa.” Tôi bèn hỏi anh ta: “Bên phía chú Lê có thu hoạch gì không?” Đinh Nhất1lắc đầu: “Chắc là không có. Nếu Hoàng Cẩn Thần đã gặp cậu thì khó mà có thể xuất hiện ở trước mặt nhóm chú Lê được nữa.” Tôi nghe cũng phải, vì vậy nhanh chóng đi theo Đinh Nhất tập hợp với nhóm chú Lê, nói cho bọn họ những chuyện biết được từ chỗ Hoàng Cẩn Thần. Ai ngờ khi chúng tôi xuống dưới lại không tìm được nhóm chú Lê, sương mù dưới tảng đá càng không hề có dấu hiệu nào là muốn tan đi.
“Tại sao đám sương mù này vẫn chưa tan? Hoàng đại sư đã rời đi rồi mà?” Tôi hỏi mà lòng tràn đầy nghi ngờ. Đinh Nhất nhìn quanh khắp nơi và nói: “Có lẽ đám sương mù này vốn không liên quan với nhóm Hoàng đại8sư... mà là âm khí của bản thân trận phong thuỷ này.”
Tôi biết cũng không phải không có khả năng này, vì dẫu sao từ lúc bắt đầu, trận pháp phong thuỷ này đã được tạo nên từ tính mạng của những đứa trẻ đó, tuyệt đối không thể khinh thường oán khí của những đứa trẻ bị chết khi mới được sinh ra. Hơn nữa, trải qua sự luyện hóa hơn trăm năm, chỉ e chúng đã hòa làm một thể với mặt trận từ lâu, mà bây giờ chúng tôi lại là miếng thịt mỡ rơi vào miệng chúng, sao chúng có thể để chúng tôi dễ dàng rời khỏi được?
Nghĩ đến đây, tôi xoay người sờ lên Kim Cương Xử, nhưng vừa sờ xuống thì lập tức lòng tôi lạnh ngắt. Bao9da trên eo tôi nào còn có Kim Cương Xử! Không có bảo bối này, tôi lập tức trở nên hụt hẫng. Nhưng từ khi tôi có được nó đến giờ, thứ này chưa hề rời khỏi tôi nửa bước, sao lúc này lại không thấy tăm hơi đâu?
Đinh Nhất thấy tôi quay trái quay phải tìm lung tung khắp nơi bèn hỏi tôi làm sao vậy? Tôi nói với anh ta bằng sắc mặt khó coi: “Không thấy Kim Cương Xứ đâu!”
Đinh Nhất nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, nhưng ngay sau đó anh ta bình tĩnh lại và nói: “Trước hết đừng hoảng hốt, tà ma bình thường cũng không dám chạm vào thứ kia. Cậu nghĩ lại thật kĩ xem, vừa rồi có rút Kim Cương Xử ra khỏi bao7da hay không?”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi mới đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi tôi đuổi theo “chú hợ” cũng đã rút Kim Cương Xử ra, nhưng mà sau đó khi Hoàng Cần Thần kể chuyện thôn Nhạn Lai thì tôi không nhớ nổi có cắm Kim Cương Xử trở lại hay không.
Cân nặng của thứ kia không nhẹ, nếu tôi thật sự đã cắm trở lại trong bao da, không thể nào không có một chút ấn tượng... Chẳng lẽ Hoàng đại sư này hiện thân gặp tôi cũng không phải để nhờ tôi tiện thể nhắn cho đồ đệ của ông ta? Chẳng lẽ mục đích chân chính của ông ta là muốn lừa lấy Kim Cương Xử của tôi? Nhưng vừa rồi Đinh Nhất cũng nói, âm hồn bình thường sẽ không dễ dàng chạm được vào Kim Cương Xử, trừ khi ông ta không cần mạng nữa. “Đúng rồi, lúc ấy tôi đứng sát bên cạnh tảng đá, chẳng lẽ Hoàng Cẩn Thần dẫn tôi lên tảng đá là muốn nhắm vào Kim Cương Xử ư?! Ông già chết tiệt này! Uổng công tôi còn coi ông ta là người tốt, không ngờ lại nham hiểm như vậy!” Tôi rất tức giận. Chắc là ông ta biết trong những pháp khí mà chúng tôi mang trên người, Kim Cương Xử trên người tôi mạnh nhất. Những âm hồn đó không dám cứng đối cứng với tôi nên đành phải lừa lấy Kim Cương xử của tôi bằng chiều nham hiếm trước.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ và nói: “Cũng không phải không có khả năng này. Cậu đừng quên sư phụ của tôi đã từng nói, suy nghĩ của con người sau khi chết sẽ hoàn toàn khác lúc còn sống, cộng thêm đám âm hồn đó đã hòa làm một thể với trận phong thuỷ này từ lâu, tất nhiên sẽ bị tà khí trong trận ảnh hưởng, không hề có khí tiết ngay thẳng của người sống!” “Thế tại sao Hoàng Cần Thần lại phải báo động trước cho tôi, bảo chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này chứ?” Tôi hơi khó hiểu. Bất chợt Đinh Nhất cũng không trả lời được vấn đề này. Anh ta im lặng trong chốc lát rồi mới nói với tôi: “Tôi đoán tàn hồn trên cuốn gia phả kia mới là Hoàng Cẩn Thần thật, còn Hoàng Cẩn Thần vừa rồi cậu gặp được là phần còn lại của ông ta bị tà khí của mắt trận làm ô nhiễm mà hóa ác.”
Mặc dù ý nghĩ này nghe hơi gượng, nhưng trước mắt lại là khả năng duy nhất có thể giải thích tất cả... Suy cho cùng, sau khi Hoàng Cần Thần chết, tia tàn hồn kia của ông ta vẫn bám lên gia phả của nhà họ Ngô, được đám Ngô Triệu Hải mang về nhà thờ tổ, cho nên không bị tà khí ăn mòn, bởi vậy tia tàn hồn này của Hoàng Cần Thần vẫn còn lưu giữ khí tiết ngay thẳng của ông ta lúc còn sống. Nghĩ đến đây, tôi xoay người muốn lại trèo lên tảng đá. Đinh Nhất thầy thể thì giữ chặt tôi: “Cậu làm cái gì đấy? Bên trên rất nguy hiểm! Nếu không phải vừa rồi tôi lên kịp, chỉ e cậu đã bị đá xuống rồi!”
Tôi vội nói với Đinh Nhất: “Chính bởi vì vậy nên tôi mới muốn nhanh chóng đi lên xem thử. Anh nghĩ đi! Nếu Hoàng Cần Thần là một âm hồn đã hóa ác, tại sao ông ta không giết tôi lúc Kim Cương Xử rời khỏi người tôi? Đáp án chỉ có một, đó chính là ông ta vẫn chưa kịp làm thì anh đã lên tới, bởi vậy tôi đoán lúc ấy Kim Cương xử chắc chắn vừa mới rơi xuống khỏi tay tôi.”
“Nhưng vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy Kim Cương Xử ở dưới chân cậu!” Đinh Nhất nhớ lại. Nghe vậy, tôi lập tức trợn tròn mắt và nói: “Thế thì xong rồi, chắc chắn Kim Cương Xử đã tuột khỏi tay tôi và rơi thẳng xuống thung lũng sâu phía dưới rồi. Như vậy tôi càng phải lên xem. Nếu Kim Cương Xử rơi xuống thật, tôi còn phải tìm nó về mới được.”
/1940
|