*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Bác Nhận thấy tôi mãi không nói gì, cũng chột dạ bảo: “Lúc nãy tôi thực sự không có ý đâu, tôi không ngờ mới chỉ vậy mà cậu đã ngã, tôi...” “Im mồm! Đừng quấy rầy tôi suy nghĩ..” Tôi trừng mắt liếc anh ta.
Lý Bác Nhân không còn cách nào khác nói: “Được được được, vậy cậu cứ suy nghĩ đi, tôi ở bên này, tuyệt đối không quấy rầy cậu.” Lúc này tôi nhìn qua dáng người cao lớn của Lý Bác Nhân, thầm nghĩ có một lao động khỏe mạnh như thế này không dùng thì phí, thế là tôi vẫy vẫy tay nói với Lý Bác Nhân: “Anh ngồi xuống đây, chúng ta bàn bạc xem tiếp theo nền làm thế nào?”
Lý Bác Nhân cười rồi ngồi xuống đối diện tôi: “Cậu không nghĩ nữa à?” Tôi gật đầu với anh ta3và nói: “Đã nghĩ xong rồi, bây giờ đến lượt anh nghĩ cùng tôi.” Không ngờ anh ta lại khoát tay nói: “Không được không được, đầu óc tôi ngốc nghếch, từ nhỏ đã không thể nghĩ quá nhiều chuyện, nếu không sẽ đau đầu không chịu được.” “Được, vậy chuyện nghĩ giao cho tôi, anh chịu trách nhiệm làm là được.” Tôi tiếp tục nói. Lý Bác Nhận thấy tôi nói vậy, đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy nếu tôi làm theo lời cậu, cậu sẽ giúp tôi tìm di cốt của sư phụ chứ?” Tôi thấy Lý Bác Nhân này cũng không ngốc! Còn biết ở thời điểm quan trọng mặc cả với tôi... Có điều bây giờ là lúc cần người, cứ lừa anh ta đưa Đinh Nhất ra đã rồi tính sau! Thế là tôi cười nói với anh ta: “Đương nhiên, chỉ cần1điều kiện cho phép, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm di cốt của Hoàng đại sự, có điều hiện giờ tình trạng của bạn tôi vô cùng nguy hiểm, chúng ta phải đưa anh ấy xuống núi trước đã.” Lý Bác Nhân hỏi kĩ: “Vậy khi nào thì cậu giúp tôi tìm sư phụ?”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là sau khi đưa bạn tôi xuống núi! Anh nghĩ xem, khu rừng này chúng ta có thể đến một lần thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai, cho nên chỉ cần chúng ta an toàn ra ngoài, sau đó đi vào lại là được rồi còn gì?”
Lý Bác Nhân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói với tôi: “Được, vậy trước tiên cứ đưa bạn cậu ra ngoài đã...”
Tôi thấy anh ta đồng ý, bèn vội vàng đứng dậy nấng Đinh Nhất lên: “Lại đây,8giúp tôi cũng một lúc, tôi không công nổi nữa rồi!”
Lý Bác Nhân không hề do dự, công Đinh Nhất lên: “Đi thôi, tên nhóc này còn không nặng bằng Hoa Hoa ở nhà tôi, tôi cũng cậu ta nhẹ như bỡn thôi.”
Tôi thấy Lý Bác Nhân đúng là khỏe thật, cưới hỏi anh ta: “Hoa Hoa là ai?” “Là con lợn nái nhà tôi nuôi!”
Tôi không khỏi cười thầm trong lòng, không biết khi Đinh Nhất tỉnh lại biết mình bị so sánh với một con lợn nái thì cảm thấy thế nào, có tự tay giết chết Lý Bác Nhân không nhỉ?
Có người giúp tôi cõng Đinh Nhất, cũng giảm bớt cho tôi không ít gánh nặng, tôi có thể thẳng lưng mà nhìn xem mình nên đi về phía nào. Sau đó tôi trao đổi với Lý Bác Nhân cảm giác phương hướng một lúc,9phát hiện hai chúng tôi đều có chung cảm nhận về hướng đi hiện tại hẳn là có thể quay lại sườn núi!
Nhưng tôi biết “hẳn là” không phải “chắc chắn là”, nếu không với tốc độ hiện giờ của chúng tôi, sớm đã đi đến vách núi kia rồi! Tôi nhớ khi mình trượt từ trên cây xuống, đã đi theo hướng mặt trời, do đó phương hướng khi đó của tôi không sai.
Tiếc là đi một lúc thì trời đã âm u, trên trời đầy mây đen, không nhìn thấy mặt trời đang trốn ở phương nào, cho nên bây giờ không thể nhìn mặt trời để đoán đường được.
Nghĩ đến đây tôi liền bảo Lý Bác Nhân dừng lại, sau đó tôi lấy con dao bạc trên người Đinh Nhất xuống, tôi dẫn Lý Bác Nhân đi theo hướng ngược lại, hơn nữa vừa đi7vừa dùng dao bạc khắc lên thân cây làm ký hiệu.
Trước đó, khi chúng tôi đứng trên vách núi nhìn xuống thì thấy mảnh rừng này cũng không quá sâu rộng, thế nhưng khi thực sự đi vào trong lại cảm thấy rộng lớn vô cùng tận, giống như không có giới hạn vậy... Trong tình huống bình thường, nếu như chúng tôi cứ đi thẳng về phía trước, cho dù đi nhầm đường thì sớm muộn gì chúng tôi cũng phải đến rìa khu rừng, nhưng không biết vì sao, tôi cảm giác chúng tôi đã đi hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng cây cối trước mặt vẫn xanh um tươi tốt, không nhìn thấy có dấu hiệu nào của rìa khu rừng.
Lúc này Lý Bác Nhân cũng đã đổ mồ hôi, anh ta dừng lại, sau đó quay đầu nói với tôi: “Hình như hướng đi của cậu không đúng lắm thì phải? Mảnh rừng này đâu có rộng như vậy, sao đi lâu thế rồi vẫn chưa ra được?”
Tôi hỏi lại anh ta: “Dọc đường anh có nhìn thấy ký hiệu tôi để lại không?” Lý Bác Nhân nghĩ rồi nói: “Không có...” “Vậy thì không đúng, điều này chứng tỏ chúng ta không quay lại đường cũ, nhưng vì sao không ra được thì tôi cũng không biết! Nếu không anh thử đưa ra hướng đi xem.” Tôi tức giận. Lý Bác Nhân liên tục lắc đầu: “Khó lắm, cậu thông minh như thể còn không tìm được đường ra, nói gì tên óc lợn như tôi.” Tôi thấy Lý Bác Nhân cũng biết người biết ta ra phết! Thế nhưng người thông minh như tôi sống chết cũng không tìm được đường ra thì nói làm gì? Lúc này tôi sờ trán Đinh Nhất, hình như đã nóng hơn, nếu chúng tôi cứ tiếp tục
mù mờ đi vòng quanh thế này, Đinh Nhất thực sự sẽ gặp nguy hiểm. “Trên người anh có nước không?” Tôi nhìn Lý Bác Nhân.
Anh ta quay lưng về phía tối: “Trên lưng tôi có túi nước, bên trong có thể còn một chút.” Tôi lấy túi nước trên lưng anh ta, sau đó để anh ta đặt Đinh Nhất xuống, rót cho Đinh Nhất uống một chút nước. Đinh Nhất bị chảy máu nhiều như thế nhất định sẽ khát nước, cho anh ta uống nước là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Sau khi cho Đinh Nhất uống nước xong, chúng tôi dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, Lý Bác Nhân không ngừng than vãn mình đói bụng, khiến lòng tôi càng bực bội... thầm nghĩ ai mà không đói chứ! Nhưng bây giờ đói thì làm sao? Chẳng lẽ ăn đám xương khô trên đất để no bụng à?
Trong lúc tôi đang phiền toái bực bội định quát Lý Bác Nhân ngậm miệng lại, thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng sột soạt, tôi quay lại nhìn phát hiện có một con hạc giấy rơi trên đầu vai tôi.
Lý Bác Nhận thấy tôi mãi không nói gì, cũng chột dạ bảo: “Lúc nãy tôi thực sự không có ý đâu, tôi không ngờ mới chỉ vậy mà cậu đã ngã, tôi...” “Im mồm! Đừng quấy rầy tôi suy nghĩ..” Tôi trừng mắt liếc anh ta.
Lý Bác Nhân không còn cách nào khác nói: “Được được được, vậy cậu cứ suy nghĩ đi, tôi ở bên này, tuyệt đối không quấy rầy cậu.” Lúc này tôi nhìn qua dáng người cao lớn của Lý Bác Nhân, thầm nghĩ có một lao động khỏe mạnh như thế này không dùng thì phí, thế là tôi vẫy vẫy tay nói với Lý Bác Nhân: “Anh ngồi xuống đây, chúng ta bàn bạc xem tiếp theo nền làm thế nào?”
Lý Bác Nhân cười rồi ngồi xuống đối diện tôi: “Cậu không nghĩ nữa à?” Tôi gật đầu với anh ta3và nói: “Đã nghĩ xong rồi, bây giờ đến lượt anh nghĩ cùng tôi.” Không ngờ anh ta lại khoát tay nói: “Không được không được, đầu óc tôi ngốc nghếch, từ nhỏ đã không thể nghĩ quá nhiều chuyện, nếu không sẽ đau đầu không chịu được.” “Được, vậy chuyện nghĩ giao cho tôi, anh chịu trách nhiệm làm là được.” Tôi tiếp tục nói. Lý Bác Nhận thấy tôi nói vậy, đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy nếu tôi làm theo lời cậu, cậu sẽ giúp tôi tìm di cốt của sư phụ chứ?” Tôi thấy Lý Bác Nhân này cũng không ngốc! Còn biết ở thời điểm quan trọng mặc cả với tôi... Có điều bây giờ là lúc cần người, cứ lừa anh ta đưa Đinh Nhất ra đã rồi tính sau! Thế là tôi cười nói với anh ta: “Đương nhiên, chỉ cần1điều kiện cho phép, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm di cốt của Hoàng đại sự, có điều hiện giờ tình trạng của bạn tôi vô cùng nguy hiểm, chúng ta phải đưa anh ấy xuống núi trước đã.” Lý Bác Nhân hỏi kĩ: “Vậy khi nào thì cậu giúp tôi tìm sư phụ?”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là sau khi đưa bạn tôi xuống núi! Anh nghĩ xem, khu rừng này chúng ta có thể đến một lần thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai, cho nên chỉ cần chúng ta an toàn ra ngoài, sau đó đi vào lại là được rồi còn gì?”
Lý Bác Nhân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói với tôi: “Được, vậy trước tiên cứ đưa bạn cậu ra ngoài đã...”
Tôi thấy anh ta đồng ý, bèn vội vàng đứng dậy nấng Đinh Nhất lên: “Lại đây,8giúp tôi cũng một lúc, tôi không công nổi nữa rồi!”
Lý Bác Nhân không hề do dự, công Đinh Nhất lên: “Đi thôi, tên nhóc này còn không nặng bằng Hoa Hoa ở nhà tôi, tôi cũng cậu ta nhẹ như bỡn thôi.”
Tôi thấy Lý Bác Nhân đúng là khỏe thật, cưới hỏi anh ta: “Hoa Hoa là ai?” “Là con lợn nái nhà tôi nuôi!”
Tôi không khỏi cười thầm trong lòng, không biết khi Đinh Nhất tỉnh lại biết mình bị so sánh với một con lợn nái thì cảm thấy thế nào, có tự tay giết chết Lý Bác Nhân không nhỉ?
Có người giúp tôi cõng Đinh Nhất, cũng giảm bớt cho tôi không ít gánh nặng, tôi có thể thẳng lưng mà nhìn xem mình nên đi về phía nào. Sau đó tôi trao đổi với Lý Bác Nhân cảm giác phương hướng một lúc,9phát hiện hai chúng tôi đều có chung cảm nhận về hướng đi hiện tại hẳn là có thể quay lại sườn núi!
Nhưng tôi biết “hẳn là” không phải “chắc chắn là”, nếu không với tốc độ hiện giờ của chúng tôi, sớm đã đi đến vách núi kia rồi! Tôi nhớ khi mình trượt từ trên cây xuống, đã đi theo hướng mặt trời, do đó phương hướng khi đó của tôi không sai.
Tiếc là đi một lúc thì trời đã âm u, trên trời đầy mây đen, không nhìn thấy mặt trời đang trốn ở phương nào, cho nên bây giờ không thể nhìn mặt trời để đoán đường được.
Nghĩ đến đây tôi liền bảo Lý Bác Nhân dừng lại, sau đó tôi lấy con dao bạc trên người Đinh Nhất xuống, tôi dẫn Lý Bác Nhân đi theo hướng ngược lại, hơn nữa vừa đi7vừa dùng dao bạc khắc lên thân cây làm ký hiệu.
Trước đó, khi chúng tôi đứng trên vách núi nhìn xuống thì thấy mảnh rừng này cũng không quá sâu rộng, thế nhưng khi thực sự đi vào trong lại cảm thấy rộng lớn vô cùng tận, giống như không có giới hạn vậy... Trong tình huống bình thường, nếu như chúng tôi cứ đi thẳng về phía trước, cho dù đi nhầm đường thì sớm muộn gì chúng tôi cũng phải đến rìa khu rừng, nhưng không biết vì sao, tôi cảm giác chúng tôi đã đi hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng cây cối trước mặt vẫn xanh um tươi tốt, không nhìn thấy có dấu hiệu nào của rìa khu rừng.
Lúc này Lý Bác Nhân cũng đã đổ mồ hôi, anh ta dừng lại, sau đó quay đầu nói với tôi: “Hình như hướng đi của cậu không đúng lắm thì phải? Mảnh rừng này đâu có rộng như vậy, sao đi lâu thế rồi vẫn chưa ra được?”
Tôi hỏi lại anh ta: “Dọc đường anh có nhìn thấy ký hiệu tôi để lại không?” Lý Bác Nhân nghĩ rồi nói: “Không có...” “Vậy thì không đúng, điều này chứng tỏ chúng ta không quay lại đường cũ, nhưng vì sao không ra được thì tôi cũng không biết! Nếu không anh thử đưa ra hướng đi xem.” Tôi tức giận. Lý Bác Nhân liên tục lắc đầu: “Khó lắm, cậu thông minh như thể còn không tìm được đường ra, nói gì tên óc lợn như tôi.” Tôi thấy Lý Bác Nhân cũng biết người biết ta ra phết! Thế nhưng người thông minh như tôi sống chết cũng không tìm được đường ra thì nói làm gì? Lúc này tôi sờ trán Đinh Nhất, hình như đã nóng hơn, nếu chúng tôi cứ tiếp tục
mù mờ đi vòng quanh thế này, Đinh Nhất thực sự sẽ gặp nguy hiểm. “Trên người anh có nước không?” Tôi nhìn Lý Bác Nhân.
Anh ta quay lưng về phía tối: “Trên lưng tôi có túi nước, bên trong có thể còn một chút.” Tôi lấy túi nước trên lưng anh ta, sau đó để anh ta đặt Đinh Nhất xuống, rót cho Đinh Nhất uống một chút nước. Đinh Nhất bị chảy máu nhiều như thế nhất định sẽ khát nước, cho anh ta uống nước là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Sau khi cho Đinh Nhất uống nước xong, chúng tôi dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, Lý Bác Nhân không ngừng than vãn mình đói bụng, khiến lòng tôi càng bực bội... thầm nghĩ ai mà không đói chứ! Nhưng bây giờ đói thì làm sao? Chẳng lẽ ăn đám xương khô trên đất để no bụng à?
Trong lúc tôi đang phiền toái bực bội định quát Lý Bác Nhân ngậm miệng lại, thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng sột soạt, tôi quay lại nhìn phát hiện có một con hạc giấy rơi trên đầu vai tôi.
/1940
|