*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vết máu trên tảng đá kia là của Đàm Lỗi? Vậy nhất định là cậu ta bị thương nặng rồi, chỉ vẻn vẹn có tí băng gạc thô ráp đó làm sao có thể chữa trị cho cậu ta được? Tôi nhìn thấy lập tức muốn chạy đến xem, nhưng lại nghe Ngô Triệu Hải quát to: “Đứng yên tại chỗ đừng cử động, nếu không tôi sẽ giết cậu ta ngay bây giờ!” Tôi nổi giận: “Tại sao cậu ấy lại bị thương? Vì sao không đưa đến bệnh viện?” Ngô Triệu Hải cười lạnh: “Một kẻ muốn hại chết toàn bộ tính mạng của người dân trong thôn, chúng tôi không giết nó ngay đã là quá nhân từ, đừng có được voi đòi tiền...”
“Là chúng tôi được voi đòi3tiền hay do các người không còn tính người? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao mấy trăm năm trước ông trời lại muốn diệt trừ tổ tiên các người, xem ra ông trời đã sớm biết các người là một đám tai họa, bởi vì căn bản các người không đáng được sống! Nếu tổ tiên của các người chết hết lúc đó, thì đã không có những chuyện như ngày hôm nay!” Tôi nói với sắc mặt tái xanh.
Nhưng Ngô Triệu Hải không thèm quan tâm tới mắng chửi ác đến mức nào, dường như lão ta có thể tha thứ cho mọi hành vi của một người “sắp chết” như tôi... Thấy Đàm Lỗi bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng tôi không khỏi lo lắng cho1chú Lê và chú họ, không biết hai người “tay chân lẩm cẩm” đó hiện giờ thể nào rồi?
Nghĩ đến đây tôi nghiêm nghị chất vấn: “Lê đại sư đâu? Ông đã bắt đồ đệ của Lê đại sư còn ông ấy thế nào rồi?” Ngô Triệu Hải cười và nói: “Chúng tôi bây giờ tất nhiên sẽ không làm gì Lê đại sự, dù sao ông ta cũng là con át chủ bài trong tay chúng tôi mà, đúng không?” Tôi không tin những gì Ngô Triệu Hải nói nên nhìn về phía lão ta bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ Đàm Lỗi đã bị thương đến mức này vậy chú Lê và chú họ có thể bình yên sao? Dường như Ngô Triệu Hải nhận ra suy8nghĩ của tôi, ông ta bèn phất tay, sau đó một cánh cửa cách chúng tôi chưa đến năm mét đột nhiên mở ra, chú Lê đang bị trói chặt bên trong đó, mặc dù trông có vẻ chật vật nhưng không bị vết thương nào. Nhìn thấy chú Lê không có vấn đề làm tôi nhẹ cả người, nhưng tôi lập tức phát hiện chủ họ không ở đấy? Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là khẳng định lão hổ ly này đã chạy được rồi, vì với hiểu biết của tôi về chú họ, chắc chắn chú sẽ không bị những người này bắt được.
Miệng chú Lê đang bị bịt lại, sau khi chú nhìn thấy tôi thì vội nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lúc này tôi không hiểu chú9lắc đầu là có ý gì? Đang lúc buồn bực bỗng nhiên tôi nghe thấy Ngô Triệu Hải lạnh lùng nói: “Nếu không muốn bọn họ chết thì hãy ngoan ngoãn trở lại trong mắt trận đi..”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Trận cũng phá rồi làm gì còn mắt trận nữa?”
Nhưng Ngô Triệu Hải lại không quan tâm mà tự mình nói: “Bảo cậu về thì cứ về, chỉ cần chúng tôi chuyển viên đá khỏi Vọng Nhạn Đài là địa mạch lúc trước sẽ quay lại thôi... Mà cậu phải về đó để lấp mắt trận.” Tôi lập tức thấy nhức đầu, không ngờ người của thôn Nhạn Lai này khó chơi như vậy! Trong lòng thầm nhủ một đám âm hồn ở mắt trận đều đã biến mất, nhưng bọn họ7vẫn nhất định bắt tôi phải chết trong đó.
Tôi cũng biết đây là cọng cỏ cuối cùng của Ngô Triệu Hải, bởi vì trận phong thủy vừa tan vỡ, bọn họ cũng không biết vận mệnh của mình sẽ biến đổi thế nào, cho nên tất nhiên bọn họ phải đánh cược một lần và cũng trở nên càng điên cuồng hơn.
Những cục diện trước mặt phải phá giải thế nào? Bọn họ dùng tính mạng của chú Lê và Đàm Lỗi để uy hiếp tôi, kể cả khi tôi đồng ý với bọn họ rồi trở về mắt trận, làm sao có thể khẳng định bọn họ không giết hại người đó để diệt khẩu sau khi tôi đã lấp vào mắt trận?
Nghĩ đến đây tôi lạnh lùng nói với Ngô Triệu Hải: “Tôi dựa vào đâu mà tin tưởng các người... Với cách xử sự của mấy người, chỉ sợ sẽ không để mấy người chúng tôi còn sống mà rời khỏi thôn Nhạn Lai, dù sao đều là chết vậy vì cái gì mà tôi phải làm theo ý muốn mấy người để đi lấp vào mắt trận?”
Ngô Triệu Hải nghe tôi nói như vậy, trên mặt bỗng lộ vẻ lo lắng: “Nếu đã như vậy, chỉ cần cậu tự nguyện trở về lập vào mắt trận, chúng tôi có thể thả hai thầy trò Lê đại sư ra trước.”
Tôi đã bắt được một từ mấu chốt trong câu nói của Ngô Triệu Hải, đó là tự nguyện! Xem ra đây mới là điều quan trọng nhất, người lập vào mắt trận phải là tự nguyện mới được! Như vậy nói cách khác lúc trước Hoàng Cần Thần là tự nguyện lấp vào mắt trận, nhưng tại sao lão ta lại muốn làm như vậy? Chỉ tiếc lão già chết tiệt đó đã tan thành mây khói, nếu không tốt nhất định phải hỏi tại sao lại hy sinh tính mạng của mình vô điều kiện cho người nhà họ Ngô?
Tôi yên lặng một lúc rồi mới ung dung trả lời Ngô Triệu Hải: “Được, nhưng làm thế nào để tôi tin rằng ông sẽ thả toàn bộ bọn họ đi? Tôi không phải kẻ ngu, mấy người nhà họ Ngô các người nói không có câu nào là thật hết, chỉ nói vài câu đã muốn tôi tin tưởng sao?”
Ngô Triệu Hải suy nghĩ rồi bảo: “Nếu đã thể, cậu có thể đi cùng chúng tôi đưa bọn họ xuống núi, sau đó chúng tôi sẽ lại đưa cậu về mắt trận được chứ?”
Tôi quay đầu nhìn chú Lê, sau đó lại nhìn Đàm Lỗi đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng biết mặc kệ chuyện gì xảy ra vẫn phải đưa bọn họ xuống núi đá rồi tính tiếp! Nếu thật sự cần có người hy sinh để đổi lấy tính mạng mọi người, có lẽ tôi là một lựa chọn thích hợp. Biết đâu đây là kiếp số trong mệnh của tôi? Xem ra tôi không đợi được người đã cho tôi mượn thọ...
Sau đó tôi gật đầu với Ngô Triệu Hải: “Được, tôi muốn nhìn thấy bọn họ an toàn rời khỏi chỗ này, nếu không đừng nghĩ tới chuyện tôi tự nguyện đi lấp trận!” Đã nói đến mức này, Ngô Triệu Hải cũng không ý kiến gì nữa, lão vung tay lên lập tức có hai chiếc xe việt dã màu đen chạy đến, bọn họ đưa chú Lê và Đàm Lỗi lên xe thứ nhất, còn tôi bị đưa lên xe thứ hai. Trong lúc chiếc xe chạy xuống dưới núi, tôi thầm suy nghĩ tại sao năm đó Hoàng Cẩn Thần lại tự nguyện đi lấp mắt trận? Dù sao tôi cũng không tin lão ta vì trăm mạng người thôn Nhạn Lai mà tự nguyện hy sinh...
Vết máu trên tảng đá kia là của Đàm Lỗi? Vậy nhất định là cậu ta bị thương nặng rồi, chỉ vẻn vẹn có tí băng gạc thô ráp đó làm sao có thể chữa trị cho cậu ta được? Tôi nhìn thấy lập tức muốn chạy đến xem, nhưng lại nghe Ngô Triệu Hải quát to: “Đứng yên tại chỗ đừng cử động, nếu không tôi sẽ giết cậu ta ngay bây giờ!” Tôi nổi giận: “Tại sao cậu ấy lại bị thương? Vì sao không đưa đến bệnh viện?” Ngô Triệu Hải cười lạnh: “Một kẻ muốn hại chết toàn bộ tính mạng của người dân trong thôn, chúng tôi không giết nó ngay đã là quá nhân từ, đừng có được voi đòi tiền...”
“Là chúng tôi được voi đòi3tiền hay do các người không còn tính người? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao mấy trăm năm trước ông trời lại muốn diệt trừ tổ tiên các người, xem ra ông trời đã sớm biết các người là một đám tai họa, bởi vì căn bản các người không đáng được sống! Nếu tổ tiên của các người chết hết lúc đó, thì đã không có những chuyện như ngày hôm nay!” Tôi nói với sắc mặt tái xanh.
Nhưng Ngô Triệu Hải không thèm quan tâm tới mắng chửi ác đến mức nào, dường như lão ta có thể tha thứ cho mọi hành vi của một người “sắp chết” như tôi... Thấy Đàm Lỗi bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng tôi không khỏi lo lắng cho1chú Lê và chú họ, không biết hai người “tay chân lẩm cẩm” đó hiện giờ thể nào rồi?
Nghĩ đến đây tôi nghiêm nghị chất vấn: “Lê đại sư đâu? Ông đã bắt đồ đệ của Lê đại sư còn ông ấy thế nào rồi?” Ngô Triệu Hải cười và nói: “Chúng tôi bây giờ tất nhiên sẽ không làm gì Lê đại sự, dù sao ông ta cũng là con át chủ bài trong tay chúng tôi mà, đúng không?” Tôi không tin những gì Ngô Triệu Hải nói nên nhìn về phía lão ta bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ Đàm Lỗi đã bị thương đến mức này vậy chú Lê và chú họ có thể bình yên sao? Dường như Ngô Triệu Hải nhận ra suy8nghĩ của tôi, ông ta bèn phất tay, sau đó một cánh cửa cách chúng tôi chưa đến năm mét đột nhiên mở ra, chú Lê đang bị trói chặt bên trong đó, mặc dù trông có vẻ chật vật nhưng không bị vết thương nào. Nhìn thấy chú Lê không có vấn đề làm tôi nhẹ cả người, nhưng tôi lập tức phát hiện chủ họ không ở đấy? Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là khẳng định lão hổ ly này đã chạy được rồi, vì với hiểu biết của tôi về chú họ, chắc chắn chú sẽ không bị những người này bắt được.
Miệng chú Lê đang bị bịt lại, sau khi chú nhìn thấy tôi thì vội nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lúc này tôi không hiểu chú9lắc đầu là có ý gì? Đang lúc buồn bực bỗng nhiên tôi nghe thấy Ngô Triệu Hải lạnh lùng nói: “Nếu không muốn bọn họ chết thì hãy ngoan ngoãn trở lại trong mắt trận đi..”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Trận cũng phá rồi làm gì còn mắt trận nữa?”
Nhưng Ngô Triệu Hải lại không quan tâm mà tự mình nói: “Bảo cậu về thì cứ về, chỉ cần chúng tôi chuyển viên đá khỏi Vọng Nhạn Đài là địa mạch lúc trước sẽ quay lại thôi... Mà cậu phải về đó để lấp mắt trận.” Tôi lập tức thấy nhức đầu, không ngờ người của thôn Nhạn Lai này khó chơi như vậy! Trong lòng thầm nhủ một đám âm hồn ở mắt trận đều đã biến mất, nhưng bọn họ7vẫn nhất định bắt tôi phải chết trong đó.
Tôi cũng biết đây là cọng cỏ cuối cùng của Ngô Triệu Hải, bởi vì trận phong thủy vừa tan vỡ, bọn họ cũng không biết vận mệnh của mình sẽ biến đổi thế nào, cho nên tất nhiên bọn họ phải đánh cược một lần và cũng trở nên càng điên cuồng hơn.
Những cục diện trước mặt phải phá giải thế nào? Bọn họ dùng tính mạng của chú Lê và Đàm Lỗi để uy hiếp tôi, kể cả khi tôi đồng ý với bọn họ rồi trở về mắt trận, làm sao có thể khẳng định bọn họ không giết hại người đó để diệt khẩu sau khi tôi đã lấp vào mắt trận?
Nghĩ đến đây tôi lạnh lùng nói với Ngô Triệu Hải: “Tôi dựa vào đâu mà tin tưởng các người... Với cách xử sự của mấy người, chỉ sợ sẽ không để mấy người chúng tôi còn sống mà rời khỏi thôn Nhạn Lai, dù sao đều là chết vậy vì cái gì mà tôi phải làm theo ý muốn mấy người để đi lấp vào mắt trận?”
Ngô Triệu Hải nghe tôi nói như vậy, trên mặt bỗng lộ vẻ lo lắng: “Nếu đã như vậy, chỉ cần cậu tự nguyện trở về lập vào mắt trận, chúng tôi có thể thả hai thầy trò Lê đại sư ra trước.”
Tôi đã bắt được một từ mấu chốt trong câu nói của Ngô Triệu Hải, đó là tự nguyện! Xem ra đây mới là điều quan trọng nhất, người lập vào mắt trận phải là tự nguyện mới được! Như vậy nói cách khác lúc trước Hoàng Cần Thần là tự nguyện lấp vào mắt trận, nhưng tại sao lão ta lại muốn làm như vậy? Chỉ tiếc lão già chết tiệt đó đã tan thành mây khói, nếu không tốt nhất định phải hỏi tại sao lại hy sinh tính mạng của mình vô điều kiện cho người nhà họ Ngô?
Tôi yên lặng một lúc rồi mới ung dung trả lời Ngô Triệu Hải: “Được, nhưng làm thế nào để tôi tin rằng ông sẽ thả toàn bộ bọn họ đi? Tôi không phải kẻ ngu, mấy người nhà họ Ngô các người nói không có câu nào là thật hết, chỉ nói vài câu đã muốn tôi tin tưởng sao?”
Ngô Triệu Hải suy nghĩ rồi bảo: “Nếu đã thể, cậu có thể đi cùng chúng tôi đưa bọn họ xuống núi, sau đó chúng tôi sẽ lại đưa cậu về mắt trận được chứ?”
Tôi quay đầu nhìn chú Lê, sau đó lại nhìn Đàm Lỗi đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng biết mặc kệ chuyện gì xảy ra vẫn phải đưa bọn họ xuống núi đá rồi tính tiếp! Nếu thật sự cần có người hy sinh để đổi lấy tính mạng mọi người, có lẽ tôi là một lựa chọn thích hợp. Biết đâu đây là kiếp số trong mệnh của tôi? Xem ra tôi không đợi được người đã cho tôi mượn thọ...
Sau đó tôi gật đầu với Ngô Triệu Hải: “Được, tôi muốn nhìn thấy bọn họ an toàn rời khỏi chỗ này, nếu không đừng nghĩ tới chuyện tôi tự nguyện đi lấp trận!” Đã nói đến mức này, Ngô Triệu Hải cũng không ý kiến gì nữa, lão vung tay lên lập tức có hai chiếc xe việt dã màu đen chạy đến, bọn họ đưa chú Lê và Đàm Lỗi lên xe thứ nhất, còn tôi bị đưa lên xe thứ hai. Trong lúc chiếc xe chạy xuống dưới núi, tôi thầm suy nghĩ tại sao năm đó Hoàng Cẩn Thần lại tự nguyện đi lấp mắt trận? Dù sao tôi cũng không tin lão ta vì trăm mạng người thôn Nhạn Lai mà tự nguyện hy sinh...
/1940
|