Những điều này không có nghĩa là vết thương không sâu, tôi nhìn thoáng qua là biết chắc phải khâu mới được, không còn cách nào khác tôi đành xé thêm một mảnh vải để băng bó vết thương, đáng thương cho cái áo của tôi lúc này đã trở thành áo hở rốn.
Khi tôi dùng tay leo từ trên tảng đá xuống, cả người3tôi trông vô cùng thê thảm! Không chỉ máu me khắp người mà chỉ còn hai mảnh che trước ngực! Nhưng điều này chẳng đáng là gì so với giữ được tính mạng... Tôi sợ mấy người trước đó sẽ đứng canh ở đường lớn, nên không dám đi đường chính mà đi xuyên rừng đến chỗ đỗ xe lúc trước, không ngờ đến nơi1mới biết chỗ đó chẳng có ai!
Xem ra tôi thật sự đánh cao bọn họ, chắc mấy thanh niên đó không dám đứng canh trên núi vào lúc đêm hôm khuya khoắt, cho nên sau khi làm tôi chảy máu đã vội vàng xuống núi. Không có ai canh chừng thì quá tốt, tôi chỉ cần chuồn xuống núi là có thể chạy thoát. Mặc8dù tôi không hiểu nhiều về phong thủy, nhưng tôi không tin bọn họ di chuyển khối đá kia đi là mọi thứ có thể phục hồi lại như cũ. Bởi vì có một số thứ thay đổi chính là thay đổi, bất kể sửa chữa thế nào cũng không thể trở lại lúc trước.
Có lẽ đây chỉ là mong muốn đơn phương trong lòng9mấy người Ngô Triệu Hải mà thôi... Mặc kệ thế nào, tôi vẫn không thể đi đường lớn, nhưng tôi là người sống ở thành phố từ bé, một mình trong núi không thể nào phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, không có người dẫn đường tôi rất dễ lạc đường. Trong lúc tôi đang do dự không biết phải xuống núi bằng cách7nào thì đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng động trên đường, nhìn kĩ hóa ra là chiếc xe ngắm cảnh đang quay lại!
Gã thanh niên tóc vàng ngồi trước than vãn: “Chú Hải cũng thật là, đêm hôm khuya khoắt lại sai chúng ta lên một lần nữa, chẳng lẽ còn sợ tên kia chưa chết sao?”
Tên thanh niên lúc trước cầm dao cắt tôi nghe thể lập tức quát lên: “Mày im miệng! Về sau ít phàn nàn kiểu này đi, chú Hải không phải vì muốn tốt cho mọi người à?” Gã tóc vàng lại khịt mũi coi thường: “Loại chuyện này nói ra rất mơ hồ, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn tin vào ba cái mê tín đấy nữa... Nếu không phải chúng ta chưa tròn mười tám tuổi, thì thật sự chẳng có ai muốn mạo hiểm làm chuyện này cả!”.
Mấy người còn lại nghe gã tóc vàng nói cũng đều nhao nhao biểu thị mình cũng không tự nguyện muốn tới, mà đều do cha mẹ bắt phải đi! Tôi nghe mà nghĩ thầm trong lòng, lúc làm chuyện phạm pháp Ngô Triệu Hải chuyên chọn một số thanh niên chưa đủ tuổi thành niên, lão đúng là tên cáo già!
Khi chiếc xe ngắm cảnh từ từ tiến đến gần, tôi sợ đến mức nín thở, bởi vì bọn họ dừng xe cách tôi chưa đến vài mét, nếu như lúc này tôi hơi động đậy chắc chắn bọn họ sẽ nghe thấy. Lúc này tên trẻ tuổi cầm đầu chỉ vào gã tóc vàng và ra lệnh: “Mày, leo lên xem người đã chết chưa?”
Gã tóc vàng nghe xong lập tức nhướng mày hỏi: “Lại là em? Anh Ba, anh cũng biết từ bé em đã sợ ma rồi mà!”
Tên trẻ tuổi bị gọi là anh Ba tức giận nói: “Bảo mày đi thì cứ đi đi! Nhìn một người chết có gì mà sợ! Mày nói xem mày còn biết làm gì? Nếu không phải tạo xin chú Hải dẫn mày theo, sau này việc kiếm tiền từ homestay còn đến lượt nhà mày không?”
Gã tóc vàng nghe câu đó xong lập tức ỉu xìu, hắn bất đắc dĩ xuống xe đi về phía gốc cây thông. Sau khi hắn đi, một người trẻ tuổi khác trên xe hỏi: “Anh Ba, em không hiểu, cái thằng này cũng không phải họ Ngô, tại sao anh làm chuyện gì cũng đều phải dẫn nó theo?”
Anh Ba nghe xong trừng mắt nhìn người hỏi rồi giải thích: “Mày biết cái gì, chú Hải đã nói, người trong thôn chúng ta phải đồng lòng, mặc dù không cùng một họ nhưng chỉ cần là thôn Nhạn Lai thì nhất định phải một lòng! Trong thôn chúng ta không thể sinh ra ý nghĩ khác, nếu không lúc đó mọi người chết thế nào cũng không biết đâu!”
Tôi thấy người được gọi là anh Ba này có lòng dạ rất thâm trầm, mặc dù tuổi trẻ hơn Ngô Vũ rất nhiều nhưng đầu óc lại cao hơn anh ta vài cấp bậc... So sánh với Ngô Vũ, hắn càng có tố chất tiếp nhận vị trí tộc trưởng của Ngô Triệu Hải hơn.
Chẳng bao lâu sau gã tóc vàng đã vội vàng chạy về và nói: “Anh... Anh Ba, không thấy tên kia! Có phải đã thành cương thi rồi không?”
Anh Ba nghe xong mặt biến sắc, sau đó trầm giọng nói: “Không đúng... Chú Hải chưa bao giờ nói trong thời gian ngắn như vậy mà thành cương thi được cả, chắc chắn tên đó đã chạy mất rồi!” Sau đó anh Ba suy nghĩ rồi bảo với gã tóc vàng: “May tay chân nhanh nhẹn, giờ hãy tranh thủ lái xe xuống núi tìm chú Hải và kể tình huống ở đây cho chú biết!”
“Một mình em xuống núi? Anh Ba à, em sợ...” Gã tóc vàng rụt rè. Anh ta không khách sáo đập hắn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, đến lúc nào rồi mà còn sợ, hoặc là xuống núi gọi người hoặc là vào rừng tìm người, mày chọn đi!”
Gã tóc vàng nghe nói phải vào rừng thì lập tức tỏ ý muốn xuống núi tìm chú Hải! Anh Ba kêu mấy người trên xe đi xuống và dặn dò: “Tên đó lúc trước chảy khá nhiều máu, chắc chắn không đi xa được, tranh thủ tìm bốn phía xung quanh xem!”
Sau khi hắn nói xong, mấy tên thanh niên lập tức bật đèn pin cá nhân lên rồi chiếu vào rừng... Tôi nhìn thấy mà giật mình, với khoảng cách bây giờ giữa tôi và bọn họ thì chỉ cần chiếu bừa vài lần là sẽ bị phát hiện.
Mặc dù xử lý mấy tên nhóc này cũng không phải việc khó, nhưng tình huống hiện giờ của tôi giống như tên anh Ba kia đã nói, do mất máu nên hơi hoa mắt chóng mặt, bây giờ mà phải đối phó với năm sáu đứa trẻ ranh to xác chắc chắn sẽ hơi mất sức!
Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên tranh thủ chạy vào rừng không, thì bỗng nhiên có một tên thanh niên cầm đèn pin chiểu về hướng này! Tôi định đứng dậy chạy theo phản xạ, nhưng bất ngờ bị một bàn tay bịt miệng lại...
Chuyện này làm tỏi giật cả mình, vì tôi không ngờ trong khu rừng tối tăm này lại có một người khác, hơn nữa tôi không biết người này đến gần tối từ lúc nào!
Vì người đó dùng hết sức giữ chặt nên tôi đứng im tại chỗ không hề cử động, gã thanh niên cầm đèn pin soi về phía này vài lần rồi xoay người rời đi! Nhưng lúc này tôi cũng bị dọa sợ toát mồ hôi
Cũng may anh Ba dẫn vài người đi tìm xuống phía dưới núi, có vẻ bọn họ đánh giá khá cao tốc độ chạy trốn của tôi! Đợi bọn họ đi hết, bàn tay che miệng tôi mới từ từ thả ra, tôi quay lại nhìn mà suýt khóc... “Trời ạ! Chú họ, chú đã đi đâu vậy?” Tôi kích động hỏi. Chú họ thở dài trả lời: “Nhỏ giọng một chút, mấy đứa đó còn chưa đi xa đâu!”
Tôi vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng và không dám tùy tiện nói gì nữa! Sau đó chú họ kéo tôi đi về phía Tây khu rừng, chú nói lúc trước đi trong rừng đã phát hiện một con đường nhỏ xuống núi, bây giờ chúng tôi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Khi tôi dùng tay leo từ trên tảng đá xuống, cả người3tôi trông vô cùng thê thảm! Không chỉ máu me khắp người mà chỉ còn hai mảnh che trước ngực! Nhưng điều này chẳng đáng là gì so với giữ được tính mạng... Tôi sợ mấy người trước đó sẽ đứng canh ở đường lớn, nên không dám đi đường chính mà đi xuyên rừng đến chỗ đỗ xe lúc trước, không ngờ đến nơi1mới biết chỗ đó chẳng có ai!
Xem ra tôi thật sự đánh cao bọn họ, chắc mấy thanh niên đó không dám đứng canh trên núi vào lúc đêm hôm khuya khoắt, cho nên sau khi làm tôi chảy máu đã vội vàng xuống núi. Không có ai canh chừng thì quá tốt, tôi chỉ cần chuồn xuống núi là có thể chạy thoát. Mặc8dù tôi không hiểu nhiều về phong thủy, nhưng tôi không tin bọn họ di chuyển khối đá kia đi là mọi thứ có thể phục hồi lại như cũ. Bởi vì có một số thứ thay đổi chính là thay đổi, bất kể sửa chữa thế nào cũng không thể trở lại lúc trước.
Có lẽ đây chỉ là mong muốn đơn phương trong lòng9mấy người Ngô Triệu Hải mà thôi... Mặc kệ thế nào, tôi vẫn không thể đi đường lớn, nhưng tôi là người sống ở thành phố từ bé, một mình trong núi không thể nào phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, không có người dẫn đường tôi rất dễ lạc đường. Trong lúc tôi đang do dự không biết phải xuống núi bằng cách7nào thì đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng động trên đường, nhìn kĩ hóa ra là chiếc xe ngắm cảnh đang quay lại!
Gã thanh niên tóc vàng ngồi trước than vãn: “Chú Hải cũng thật là, đêm hôm khuya khoắt lại sai chúng ta lên một lần nữa, chẳng lẽ còn sợ tên kia chưa chết sao?”
Tên thanh niên lúc trước cầm dao cắt tôi nghe thể lập tức quát lên: “Mày im miệng! Về sau ít phàn nàn kiểu này đi, chú Hải không phải vì muốn tốt cho mọi người à?” Gã tóc vàng lại khịt mũi coi thường: “Loại chuyện này nói ra rất mơ hồ, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn tin vào ba cái mê tín đấy nữa... Nếu không phải chúng ta chưa tròn mười tám tuổi, thì thật sự chẳng có ai muốn mạo hiểm làm chuyện này cả!”.
Mấy người còn lại nghe gã tóc vàng nói cũng đều nhao nhao biểu thị mình cũng không tự nguyện muốn tới, mà đều do cha mẹ bắt phải đi! Tôi nghe mà nghĩ thầm trong lòng, lúc làm chuyện phạm pháp Ngô Triệu Hải chuyên chọn một số thanh niên chưa đủ tuổi thành niên, lão đúng là tên cáo già!
Khi chiếc xe ngắm cảnh từ từ tiến đến gần, tôi sợ đến mức nín thở, bởi vì bọn họ dừng xe cách tôi chưa đến vài mét, nếu như lúc này tôi hơi động đậy chắc chắn bọn họ sẽ nghe thấy. Lúc này tên trẻ tuổi cầm đầu chỉ vào gã tóc vàng và ra lệnh: “Mày, leo lên xem người đã chết chưa?”
Gã tóc vàng nghe xong lập tức nhướng mày hỏi: “Lại là em? Anh Ba, anh cũng biết từ bé em đã sợ ma rồi mà!”
Tên trẻ tuổi bị gọi là anh Ba tức giận nói: “Bảo mày đi thì cứ đi đi! Nhìn một người chết có gì mà sợ! Mày nói xem mày còn biết làm gì? Nếu không phải tạo xin chú Hải dẫn mày theo, sau này việc kiếm tiền từ homestay còn đến lượt nhà mày không?”
Gã tóc vàng nghe câu đó xong lập tức ỉu xìu, hắn bất đắc dĩ xuống xe đi về phía gốc cây thông. Sau khi hắn đi, một người trẻ tuổi khác trên xe hỏi: “Anh Ba, em không hiểu, cái thằng này cũng không phải họ Ngô, tại sao anh làm chuyện gì cũng đều phải dẫn nó theo?”
Anh Ba nghe xong trừng mắt nhìn người hỏi rồi giải thích: “Mày biết cái gì, chú Hải đã nói, người trong thôn chúng ta phải đồng lòng, mặc dù không cùng một họ nhưng chỉ cần là thôn Nhạn Lai thì nhất định phải một lòng! Trong thôn chúng ta không thể sinh ra ý nghĩ khác, nếu không lúc đó mọi người chết thế nào cũng không biết đâu!”
Tôi thấy người được gọi là anh Ba này có lòng dạ rất thâm trầm, mặc dù tuổi trẻ hơn Ngô Vũ rất nhiều nhưng đầu óc lại cao hơn anh ta vài cấp bậc... So sánh với Ngô Vũ, hắn càng có tố chất tiếp nhận vị trí tộc trưởng của Ngô Triệu Hải hơn.
Chẳng bao lâu sau gã tóc vàng đã vội vàng chạy về và nói: “Anh... Anh Ba, không thấy tên kia! Có phải đã thành cương thi rồi không?”
Anh Ba nghe xong mặt biến sắc, sau đó trầm giọng nói: “Không đúng... Chú Hải chưa bao giờ nói trong thời gian ngắn như vậy mà thành cương thi được cả, chắc chắn tên đó đã chạy mất rồi!” Sau đó anh Ba suy nghĩ rồi bảo với gã tóc vàng: “May tay chân nhanh nhẹn, giờ hãy tranh thủ lái xe xuống núi tìm chú Hải và kể tình huống ở đây cho chú biết!”
“Một mình em xuống núi? Anh Ba à, em sợ...” Gã tóc vàng rụt rè. Anh ta không khách sáo đập hắn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, đến lúc nào rồi mà còn sợ, hoặc là xuống núi gọi người hoặc là vào rừng tìm người, mày chọn đi!”
Gã tóc vàng nghe nói phải vào rừng thì lập tức tỏ ý muốn xuống núi tìm chú Hải! Anh Ba kêu mấy người trên xe đi xuống và dặn dò: “Tên đó lúc trước chảy khá nhiều máu, chắc chắn không đi xa được, tranh thủ tìm bốn phía xung quanh xem!”
Sau khi hắn nói xong, mấy tên thanh niên lập tức bật đèn pin cá nhân lên rồi chiếu vào rừng... Tôi nhìn thấy mà giật mình, với khoảng cách bây giờ giữa tôi và bọn họ thì chỉ cần chiếu bừa vài lần là sẽ bị phát hiện.
Mặc dù xử lý mấy tên nhóc này cũng không phải việc khó, nhưng tình huống hiện giờ của tôi giống như tên anh Ba kia đã nói, do mất máu nên hơi hoa mắt chóng mặt, bây giờ mà phải đối phó với năm sáu đứa trẻ ranh to xác chắc chắn sẽ hơi mất sức!
Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên tranh thủ chạy vào rừng không, thì bỗng nhiên có một tên thanh niên cầm đèn pin chiểu về hướng này! Tôi định đứng dậy chạy theo phản xạ, nhưng bất ngờ bị một bàn tay bịt miệng lại...
Chuyện này làm tỏi giật cả mình, vì tôi không ngờ trong khu rừng tối tăm này lại có một người khác, hơn nữa tôi không biết người này đến gần tối từ lúc nào!
Vì người đó dùng hết sức giữ chặt nên tôi đứng im tại chỗ không hề cử động, gã thanh niên cầm đèn pin soi về phía này vài lần rồi xoay người rời đi! Nhưng lúc này tôi cũng bị dọa sợ toát mồ hôi
Cũng may anh Ba dẫn vài người đi tìm xuống phía dưới núi, có vẻ bọn họ đánh giá khá cao tốc độ chạy trốn của tôi! Đợi bọn họ đi hết, bàn tay che miệng tôi mới từ từ thả ra, tôi quay lại nhìn mà suýt khóc... “Trời ạ! Chú họ, chú đã đi đâu vậy?” Tôi kích động hỏi. Chú họ thở dài trả lời: “Nhỏ giọng một chút, mấy đứa đó còn chưa đi xa đâu!”
Tôi vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng và không dám tùy tiện nói gì nữa! Sau đó chú họ kéo tôi đi về phía Tây khu rừng, chú nói lúc trước đi trong rừng đã phát hiện một con đường nhỏ xuống núi, bây giờ chúng tôi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
/1940
|