*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Kiện nhận được điện thoại Đinh Nhất xong thì lập tức đến bệnh viện đón anh ta và chạy về hướng thôn Nhạn Lai, lúc này mới có cảnh “trời giáng thần binh” vừa rồi..
Bởi vì vết thương trên tay tôi cần xử lý ngay, nên đoàn người chúng tôi quyết định chạy gấp tới bệnh viện thị trấn, nhưng ai ngờ khi tôi liên hệ với nhóm Chú Lê lại phát hiện điện thoại luôn không gọi được
Tôi lập tức cảm thấy có vấn đề, chỉ sợ Ngô Triệu Hải kia lá mặt lá trái với tôi, có khi lão ta cũng không thật sự thả nhóm Chú Lê đi
Nếu tôi chạy, không khéo nhóm Chú Lê sẽ bị coi như “dội viên dự bị” để đưa lên đỉnh núi.
Sau khi tôi nói ra băn khoăn của mình, chú họ trầm3giọng đáp: “Khả năng này rất lớn
Lúc trước khi cháu nói Ngô Triệu Hải chịu thả cho đám ông Lê chạy đi, thật ra chú đã thấy bồn chồn trong lòng rồi, cảm thấy điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Ngô Triệu Hải
Nếu chú là ông ta..
mặc dù là đã lấy cháu lấp mặt trận thì cũng sẽ không bỏ qua cho những người biết chuyện còn lại
Cho nên thả cho đám ông Lê chạy chẳng qua là chơi trò che mắt ở trước mặt cháu, để cháu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.”
Tôi lập tức luống cuống, nếu thật sự như vậy, tính toán thời gian từ lúc tôi chạy đi đến giờ cũng sắp hai tiếng đồng hồ, không khéo lúc này nhóm Chú Lê đã bị treo trên nửa cây thông chết kia để1lấy máu mất rồi! Nghĩ đến đây, tôi sốt ruột muốn quay lại thôn Nhạn Lai, nhưng lại bị chú họ ngăn lại: “Vết thương trên tay cháu cần được xử lý ngay lập tức, không thể kéo dài nữa!”
Tôi nóng ruột nói: “Tay của cháu, cháu tự biết, không sao đâu ạ
Bây giờ chúng ta cần phải trở về ngay, không thể tiếp tục trì hoãn thời gian nữa!” Chú họ thấy không lay chuyển được tôi bèn lo lắng liếc vết thương trên tay tôi, sau đó khẽ than thở: “Sao thằng nhóc nhà cháu ngoan cố vậy chứ? Chuyện gì đã xác định thì chín con trâu cũng không kéo lại được...” Mặc dù Bạch Kiện ở cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái cũng hiểu một ít, vì vậy anh ta nói xen vào: “Hiện9giờ anh đang điều tra một vụ án mất tích liên hoàn, cũng có liên quan đến thôn Nhạn Lai
Nếu bây giờ tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía thôn này, vậy để anh đi cùng mọi người lên núi!”
Tôi lập tức cảm kích nói với Bạch Kiện: “Vậy thì tốt quá! Có cảnh sát nhân dân giúp đỡ tất nhiên là không thể tốt hơn
Em nói anh nghe, cái thôn Nhạn Lai này không phải một thốn bình thường đâu, mà là thôn thổ phỉ!”.
Bạch Kiến nghe xong thì gật đầu đáp lời: “Được, bây giờ chúng ta xuất phát luôn
Lát nữa sẽ trao đổi thông tin mình có với nhau trên đường đi.
Ai ngờ khi chúng tôi vừa mới chuẩn bị chạy về hướng thôn Nhạn Lai, 110 của địa phương nhận được báo án đã chạy đến đây
Bạch Kiện3thấy bọn họ tới cũng tốt, anh ta để bọn họ giải những người dựng trạm chặn đường này về thẩm vấn trước, còn chúng tôi thì tiếp tục lái xe chạy về thôn Nhạn Lai, cần phải cứu nhóm Chú Lê ra trước khi họ bị hiến tế.
Trên đường Bạch Kiện nói cho tôi biết, trước đó họ nhận được một vụ án mất tích liên hoàn do bên dưới báo lên
Những người báo án của mấy vụ mất tích này đều nói sau khi người thân hoặc bạn bè của mình ra ngoài thì mất liên lạc với gia đình, mà nơi cuối cùng những người mất tích đó xuất hiện trùng hợp đều ở gần thốn Nhạn Lai
Bởi vì là cuộc điều tra liên tỉnh, hơn nữa lại là mấy vụ án điều tra cùng một lúc, cho nên cuối3cùng vụ án này rơi vào tay Bạch Kiện vừa mới quay lại làm việc
Thật ra ngay từ đầu nhóm Bạch Kiện cũng không xếp vụ án này vào nhóm có tính chất tồi tệ
Vì dù sao, cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy người bị hại của những vụ mất tích này ở cùng nhau, cho nên bên phía cảnh sát cũng không thể loại trừ việc đây chỉ là một sự trùng hợp..
Tôi thầm nghĩ bụng, đi đâu mà tìm người bị hại chứ? Chỉ e xác của bọn họ đã sớm biến thành thấy khô bị vứt trên mặt đất rồi! Nghĩ đến một cánh rừng toàn thấy khô là tôi lại đau đầu
Nếu thật sự để nhóm Bạch Kiện tìm thấy tất cả những xác chết đó, chỉ sợ sẽ lại là một vụ án lớn chọc thủng trời nữa.
Khi xe chúng tôi chạy về đến thôn Nhạn Lai, phát hiện trong thôn lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh trước đây..
Tôi liếc nhìn thời gian và nói: “Đã là sau nửa đêm rồi, ắt hẳn người dân trong thôn đều đã đi ngủ cả rồi nhỉ?”
Kết quả chủ họ lại trầm giọng bảo: “Không đúng, trong thôn không có người...” Tôi biết bản lĩnh của chú họ
Chủ ấy nói trong thôn không có ai thì chắc chắn là vậy! Nhưng người trong thôn đi đâu hết cả rồi? Cho dù bọn họ dốc hết sức người và sức của cả thôn để lên núi bắt tôi, thì trong nhà cũng đâu thể không cho một ai ở lại chứ! Chuyện này thật vô lý.
Nghĩ đến đây tôi bèn xoay người nói với chú họ: “Đi đến Vọng Nhạn Đài xem thử trước đã, lúc bọn họ trói cháu lên núi thì đang đưa cần cẩu đến Vọng Nhạn Đài định dời tảng đá khổng lồ kia đi, chúng ta qua đó xem bọn họ đã đưa tảng đá di được chưa...”
Chú họ nghe vậy thì sầm mặt lại rồi bấm đốt ngón tay: “Tảng đá kia đã đè ở đầu rồng, chỉ e không được nhúc nhích, nếu không...”
Tôi thấy chú họ nói lửng lơ thì hơi sốt ruột hỏi: “Nếu không sẽ thế nào ạ?”
Nhưng chú họ vẫn giữ kín như bưng: “Không thể nói, đi xem là biết.” Kết quả lúc đoàn người chúng tôi lái xe đi về hướng Vọng Nhạn Đài thì lại thấy một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy từ phía đối diện tới, nhìn phương hướng là biết ắt hẳn người này mới từ bên phía Vọng Nhạn Đài đến đây
Người có thể xuất hiện ở đây vào giờ này..
e là chỉ có người của thôn Nhạn Lai thôi! Vì thế Bạch Kiện lập tức cho một người đồng nghiệp của anh ta xuống xe cản đường người nọ lại, đưa ra thắc mắc tại sao đã trễ thế này mà gã còn xuất hiện ở đây
Sắc trời lúc đó rất tốt, chúng tôi chỉ có thể nhìn hình dáng người nọ qua ánh đèn từ xa xa, trong bóng người hình như hơi quen, tôi bèn đẩy cửa xe ra rồi đi xuống
Khi tới gần mới thấy người nọ hóa ra là Ngô Vũ
Chỉ có điều bây giờ trạng thái tinh thần của Ngô Vũ hình như hơi không được bình thường cho lắm, hơn nữa khủng khiếp nhất là, lúc này người Ngô Vũ đầy máu..
trông cực kỳ đáng sợ
Anh cảnh sát đi đến bên cạnh Ngô Vũ đầu tiên cũng phát hiện tình hình không đúng, lập tức muốn xoay người rút súng ra.
Bạch Kiện nhận được điện thoại Đinh Nhất xong thì lập tức đến bệnh viện đón anh ta và chạy về hướng thôn Nhạn Lai, lúc này mới có cảnh “trời giáng thần binh” vừa rồi..
Bởi vì vết thương trên tay tôi cần xử lý ngay, nên đoàn người chúng tôi quyết định chạy gấp tới bệnh viện thị trấn, nhưng ai ngờ khi tôi liên hệ với nhóm Chú Lê lại phát hiện điện thoại luôn không gọi được
Tôi lập tức cảm thấy có vấn đề, chỉ sợ Ngô Triệu Hải kia lá mặt lá trái với tôi, có khi lão ta cũng không thật sự thả nhóm Chú Lê đi
Nếu tôi chạy, không khéo nhóm Chú Lê sẽ bị coi như “dội viên dự bị” để đưa lên đỉnh núi.
Sau khi tôi nói ra băn khoăn của mình, chú họ trầm3giọng đáp: “Khả năng này rất lớn
Lúc trước khi cháu nói Ngô Triệu Hải chịu thả cho đám ông Lê chạy đi, thật ra chú đã thấy bồn chồn trong lòng rồi, cảm thấy điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Ngô Triệu Hải
Nếu chú là ông ta..
mặc dù là đã lấy cháu lấp mặt trận thì cũng sẽ không bỏ qua cho những người biết chuyện còn lại
Cho nên thả cho đám ông Lê chạy chẳng qua là chơi trò che mắt ở trước mặt cháu, để cháu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.”
Tôi lập tức luống cuống, nếu thật sự như vậy, tính toán thời gian từ lúc tôi chạy đi đến giờ cũng sắp hai tiếng đồng hồ, không khéo lúc này nhóm Chú Lê đã bị treo trên nửa cây thông chết kia để1lấy máu mất rồi! Nghĩ đến đây, tôi sốt ruột muốn quay lại thôn Nhạn Lai, nhưng lại bị chú họ ngăn lại: “Vết thương trên tay cháu cần được xử lý ngay lập tức, không thể kéo dài nữa!”
Tôi nóng ruột nói: “Tay của cháu, cháu tự biết, không sao đâu ạ
Bây giờ chúng ta cần phải trở về ngay, không thể tiếp tục trì hoãn thời gian nữa!” Chú họ thấy không lay chuyển được tôi bèn lo lắng liếc vết thương trên tay tôi, sau đó khẽ than thở: “Sao thằng nhóc nhà cháu ngoan cố vậy chứ? Chuyện gì đã xác định thì chín con trâu cũng không kéo lại được...” Mặc dù Bạch Kiện ở cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái cũng hiểu một ít, vì vậy anh ta nói xen vào: “Hiện9giờ anh đang điều tra một vụ án mất tích liên hoàn, cũng có liên quan đến thôn Nhạn Lai
Nếu bây giờ tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía thôn này, vậy để anh đi cùng mọi người lên núi!”
Tôi lập tức cảm kích nói với Bạch Kiện: “Vậy thì tốt quá! Có cảnh sát nhân dân giúp đỡ tất nhiên là không thể tốt hơn
Em nói anh nghe, cái thôn Nhạn Lai này không phải một thốn bình thường đâu, mà là thôn thổ phỉ!”.
Bạch Kiến nghe xong thì gật đầu đáp lời: “Được, bây giờ chúng ta xuất phát luôn
Lát nữa sẽ trao đổi thông tin mình có với nhau trên đường đi.
Ai ngờ khi chúng tôi vừa mới chuẩn bị chạy về hướng thôn Nhạn Lai, 110 của địa phương nhận được báo án đã chạy đến đây
Bạch Kiện3thấy bọn họ tới cũng tốt, anh ta để bọn họ giải những người dựng trạm chặn đường này về thẩm vấn trước, còn chúng tôi thì tiếp tục lái xe chạy về thôn Nhạn Lai, cần phải cứu nhóm Chú Lê ra trước khi họ bị hiến tế.
Trên đường Bạch Kiện nói cho tôi biết, trước đó họ nhận được một vụ án mất tích liên hoàn do bên dưới báo lên
Những người báo án của mấy vụ mất tích này đều nói sau khi người thân hoặc bạn bè của mình ra ngoài thì mất liên lạc với gia đình, mà nơi cuối cùng những người mất tích đó xuất hiện trùng hợp đều ở gần thốn Nhạn Lai
Bởi vì là cuộc điều tra liên tỉnh, hơn nữa lại là mấy vụ án điều tra cùng một lúc, cho nên cuối3cùng vụ án này rơi vào tay Bạch Kiện vừa mới quay lại làm việc
Thật ra ngay từ đầu nhóm Bạch Kiện cũng không xếp vụ án này vào nhóm có tính chất tồi tệ
Vì dù sao, cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy người bị hại của những vụ mất tích này ở cùng nhau, cho nên bên phía cảnh sát cũng không thể loại trừ việc đây chỉ là một sự trùng hợp..
Tôi thầm nghĩ bụng, đi đâu mà tìm người bị hại chứ? Chỉ e xác của bọn họ đã sớm biến thành thấy khô bị vứt trên mặt đất rồi! Nghĩ đến một cánh rừng toàn thấy khô là tôi lại đau đầu
Nếu thật sự để nhóm Bạch Kiện tìm thấy tất cả những xác chết đó, chỉ sợ sẽ lại là một vụ án lớn chọc thủng trời nữa.
Khi xe chúng tôi chạy về đến thôn Nhạn Lai, phát hiện trong thôn lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh trước đây..
Tôi liếc nhìn thời gian và nói: “Đã là sau nửa đêm rồi, ắt hẳn người dân trong thôn đều đã đi ngủ cả rồi nhỉ?”
Kết quả chủ họ lại trầm giọng bảo: “Không đúng, trong thôn không có người...” Tôi biết bản lĩnh của chú họ
Chủ ấy nói trong thôn không có ai thì chắc chắn là vậy! Nhưng người trong thôn đi đâu hết cả rồi? Cho dù bọn họ dốc hết sức người và sức của cả thôn để lên núi bắt tôi, thì trong nhà cũng đâu thể không cho một ai ở lại chứ! Chuyện này thật vô lý.
Nghĩ đến đây tôi bèn xoay người nói với chú họ: “Đi đến Vọng Nhạn Đài xem thử trước đã, lúc bọn họ trói cháu lên núi thì đang đưa cần cẩu đến Vọng Nhạn Đài định dời tảng đá khổng lồ kia đi, chúng ta qua đó xem bọn họ đã đưa tảng đá di được chưa...”
Chú họ nghe vậy thì sầm mặt lại rồi bấm đốt ngón tay: “Tảng đá kia đã đè ở đầu rồng, chỉ e không được nhúc nhích, nếu không...”
Tôi thấy chú họ nói lửng lơ thì hơi sốt ruột hỏi: “Nếu không sẽ thế nào ạ?”
Nhưng chú họ vẫn giữ kín như bưng: “Không thể nói, đi xem là biết.” Kết quả lúc đoàn người chúng tôi lái xe đi về hướng Vọng Nhạn Đài thì lại thấy một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy từ phía đối diện tới, nhìn phương hướng là biết ắt hẳn người này mới từ bên phía Vọng Nhạn Đài đến đây
Người có thể xuất hiện ở đây vào giờ này..
e là chỉ có người của thôn Nhạn Lai thôi! Vì thế Bạch Kiện lập tức cho một người đồng nghiệp của anh ta xuống xe cản đường người nọ lại, đưa ra thắc mắc tại sao đã trễ thế này mà gã còn xuất hiện ở đây
Sắc trời lúc đó rất tốt, chúng tôi chỉ có thể nhìn hình dáng người nọ qua ánh đèn từ xa xa, trong bóng người hình như hơi quen, tôi bèn đẩy cửa xe ra rồi đi xuống
Khi tới gần mới thấy người nọ hóa ra là Ngô Vũ
Chỉ có điều bây giờ trạng thái tinh thần của Ngô Vũ hình như hơi không được bình thường cho lắm, hơn nữa khủng khiếp nhất là, lúc này người Ngô Vũ đầy máu..
trông cực kỳ đáng sợ
Anh cảnh sát đi đến bên cạnh Ngô Vũ đầu tiên cũng phát hiện tình hình không đúng, lập tức muốn xoay người rút súng ra.
/1940
|