*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi bàn bạc với Chú Lê, chúng tôi quyết định mười giờ sáng mai sẽ xuất phát, chúng tôi sẽ tự lái xe đi, bởi vì nơi đó toàn là đường núi nên chúng tôi tự lái xe sẽ thuận tiện hơn.
Khi tôi và Đinh Nhất về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, hành lý đã sẵn sàng cứ cầm lên là đi thôi, nhưng Kim Cương Xử lại đang được cất trong chiếc hộp màu vàng tím...
Chuyện này đi chưa biết lành dữ thể nào, không có Kim Cương Xử phòng thân làm tôi cảm thấy không yên tâm, nhưng tôi thử mấy lần mà không mở được
Tôi đành nhìn sang Đinh Nhất: “Không mở được thì làm thế nào bây3giờ?”.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ và nói: “Để tôi gọi điện cho sự phụ, hỏi thử xem ông ấy có cách nào không?” Tôi nhìn đồng hồ rồi bảo: “Được rồi, cũng muộn quá rồi, để sáng mai nói cũng được!” Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất mang theo hành lý của mình và cả chiếc hộp màu vàng tìm không làm sao mở ra được kia đi đến nhà Chú Lê.
Chú Lê nhìn thấy chiếc hộp trong tay tôi mà hai mắt lập tức tỏa sáng, sau khi cầm lấy cái hộp, chủ ấy cẩn thận quan sát cả nửa này vẫn liên tục líu lưỡi nói: “Đây đúng là đồ tốt!”
Tôi thấy thế bèn cười bảo: “Nếu chú thích thì cho1chủ đấy, nhưng trước hết chủ phải mở nó ra cho cháu đã, cháu muốn lấy một thứ bên trong đó.”
Chú ấy liền đặt tay lên trên hộp, lập tức có tiếng “ẩn” vang lên, bàn tay giống như bị điện giật..
Lão hồ ly Chú Lê híp mắt lại, nghi ngờ nói: “Trên này có phong ấn...”
“Đương nhiên, nếu không cháu việc gì phải nhờ chú mở?” Tôi buồn cười quá.
Kết quả Chú Lê nghiên cứu mãi, cuối cùng nói: “Chủ cũng không mở được.”
Tôi và Đinh Nhất liếc nhìn nhau, xem ra hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn..
Không còn cách nào, tôi đành gọi điện thoại cho Bạch Linh Nhi, nói rõ ngọn nguồn, hy vọng cô ta có thể giải9phong ấn bên trên chiếc hộp
Nhưng không ngờ yêu cầu hợp lý này lại bị cô ta từ chối dứt khoát! Sắp đến giờ khởi hành, tôi cũng không muốn chậm trễ thời gian, thế nên tôi ôm luôn cả chiếc hộp vàng tím đi cùng
Khi chúng tôi đến huyện gần núi Đầu Gà nhất thì trời cũng đã tối, chúng tôi đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước
Lúc vào đăng ký, tôi đã hỏi nhân viên lễ tân xem nơi này có chỗ nào để vui chơi không? Kết quả nhân viên lễ tân kia mặt không cảm xúc nói với chúng tôi: “Trong huyện chúng tôi có hại khu du lịch, nếu mọi người tự lái xe đến thì cũng3có thể lên núi chơi.”
Tôi nghe xong lập tức hào hứng hỏi cô ta: “Trên núi có gì vui?” “Có một số trang trại và homestay các anh có thể đi xem.” Trên mặt nhân viên lễ tân vẫn không có nửa nụ cười
Sau khi cất hành lý về phòng, mấy người chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, khi đi ngang qua sạp báo, tôi mua một tấm bản đồ du lịch địa phương.
Kết quả lúc ăn cơm, tôi mang bản đồ ra xem xét, phát hiện chỗ “lên núi chơi” mà nhân viên lễ tân kia nói thật ra chính là hai ngọn núi nhỏ ở xung quanh huyện của họ, mà mục đích chuyến đi này của chúng tôi là3núi Đẩu Gà, nằm đằng sau hai ngọn núi đó
Lúc này chủ quán cơm thấy chúng tôi cầm bản đồ du lịch địa phương thì nhiệt tình đi đến hỏi han: “Mấy vị muốn lên núi chơi?” Tôi cười nói: “Đúng vậy, nhưng chúng tôi mới đến, không biết rõ nơi này có chỗ nào vui.” Chủ quán cơm rất nhiệt tình, ông ta chỉ ngón tay vào một trang trại được đánh dấu trên bản đồ: “Chỗ này cũng hay, thịt rừng ở đó không tệ, giá cả không quá đắt, phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp.” Tôi chỉ vị trí của núi Đầu Gà trên bản đồ và hỏi: “Nơi này thì sao? Tôi nghe nói ngọn núi này rất nổi tiếng, nơi đó có trang trại nào không?” Không ngờ ông chủ lại lắc đầu, bảo: “Tôi khuyên anh đừng nên đến đó, núi Đầu Gà không cho du khách đến tham quan, nơi đó mấy năm trước đã bị nhà nước đưa vào làm khu bảo tồn thiên nhiên, cấm du khách đi vào.” Tôi càng tỏ ra tò mò hơn: “Ở trong đó có động vật hay thực vật quý hiếm gì à? Sao lại trở thành khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia cấp một thế?”
Chủ quán cơm than nhẹ: “Làm chó gì có tài nguyên động thực vật gì! Họ nói là trong núi Đầu Gà có một ngôi mộ cổ từ thời nhà Hán, cho nên mới không cho khách du lịch bình thường đi lên! Mấy năm trước có một đại gia thích phong cảnh tự nhiên ở núi Đẩu Gà, định phát triển khai thác du lịch ở đó, nhưng hạng mục khởi công chưa được hai ngày thì truyền ra tin tức phát hiện mộ cổ trong núi, nghe nói tất cả tiền của đã đầu tư vào đó của vị đại gia kia đều trôi theo dòng nước...”
Sau khi ăn cơm xong chúng tôi đi bộ về khách sạn, vừa để tiêu thực vừa thảo luận về những điều ông chủ quán cơm kia nói
Nếu đúng như những gì ông ta nói, khách du lịch bình thường không thể đi lên núi Đầu Gà được, thể thì chú họ lên đó làm gì? Không phải là muốn đi trộm mộ chứ? Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, bởi vì chú họ tôi không giống Chú Lê, chú ấy không cố chấp với chuyện kiếm tiền, cho nên sẽ không đời nào đi trộm mộ! Nhưng bây giờ xem ra, việc chú họ đến núi Đầu Gà chắc chắn là có liên quan đến ngôi mộ cổ thời Hán kia, nhất định trong mộ cổ đó có thứ gì đó hấp dẫn chú ấy, mới có thể khiến chú ấy không thể không đến..
Trên bản đồ không thấy ghi tên ngọn núi nhỏ chặn trước núi Đầu Gà, nhưng những người dân ở đây gọi nó là “núi Bắc”
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, đoàn người chúng tôi lái xe đến núi Bắc
Đường lên núi cũng khá tốt, trước đó chúng tôi đã nghe ông chủ quán cơm kia nói, con đường này là được vị đại gia kia bỏ tiền ra trùng tu
Gần đây kêu gọi đầu tư không dễ dàng, thật khó mới kiếm được người có tiền, kết quả lại bị một ngôi mộ cổ xuất hiện chặn đường tài lộ.
Tôi đoán chắc lãnh đạo của huyện này cũng buồn phiền lắm, cho nên mới dồn lực phát triển làng du lịch cùng với homestay ở núi Bắc.
Sau khi bàn bạc với Chú Lê, chúng tôi quyết định mười giờ sáng mai sẽ xuất phát, chúng tôi sẽ tự lái xe đi, bởi vì nơi đó toàn là đường núi nên chúng tôi tự lái xe sẽ thuận tiện hơn.
Khi tôi và Đinh Nhất về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, hành lý đã sẵn sàng cứ cầm lên là đi thôi, nhưng Kim Cương Xử lại đang được cất trong chiếc hộp màu vàng tím...
Chuyện này đi chưa biết lành dữ thể nào, không có Kim Cương Xử phòng thân làm tôi cảm thấy không yên tâm, nhưng tôi thử mấy lần mà không mở được
Tôi đành nhìn sang Đinh Nhất: “Không mở được thì làm thế nào bây3giờ?”.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ và nói: “Để tôi gọi điện cho sự phụ, hỏi thử xem ông ấy có cách nào không?” Tôi nhìn đồng hồ rồi bảo: “Được rồi, cũng muộn quá rồi, để sáng mai nói cũng được!” Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất mang theo hành lý của mình và cả chiếc hộp màu vàng tìm không làm sao mở ra được kia đi đến nhà Chú Lê.
Chú Lê nhìn thấy chiếc hộp trong tay tôi mà hai mắt lập tức tỏa sáng, sau khi cầm lấy cái hộp, chủ ấy cẩn thận quan sát cả nửa này vẫn liên tục líu lưỡi nói: “Đây đúng là đồ tốt!”
Tôi thấy thế bèn cười bảo: “Nếu chú thích thì cho1chủ đấy, nhưng trước hết chủ phải mở nó ra cho cháu đã, cháu muốn lấy một thứ bên trong đó.”
Chú ấy liền đặt tay lên trên hộp, lập tức có tiếng “ẩn” vang lên, bàn tay giống như bị điện giật..
Lão hồ ly Chú Lê híp mắt lại, nghi ngờ nói: “Trên này có phong ấn...”
“Đương nhiên, nếu không cháu việc gì phải nhờ chú mở?” Tôi buồn cười quá.
Kết quả Chú Lê nghiên cứu mãi, cuối cùng nói: “Chủ cũng không mở được.”
Tôi và Đinh Nhất liếc nhìn nhau, xem ra hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn..
Không còn cách nào, tôi đành gọi điện thoại cho Bạch Linh Nhi, nói rõ ngọn nguồn, hy vọng cô ta có thể giải9phong ấn bên trên chiếc hộp
Nhưng không ngờ yêu cầu hợp lý này lại bị cô ta từ chối dứt khoát! Sắp đến giờ khởi hành, tôi cũng không muốn chậm trễ thời gian, thế nên tôi ôm luôn cả chiếc hộp vàng tím đi cùng
Khi chúng tôi đến huyện gần núi Đầu Gà nhất thì trời cũng đã tối, chúng tôi đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước
Lúc vào đăng ký, tôi đã hỏi nhân viên lễ tân xem nơi này có chỗ nào để vui chơi không? Kết quả nhân viên lễ tân kia mặt không cảm xúc nói với chúng tôi: “Trong huyện chúng tôi có hại khu du lịch, nếu mọi người tự lái xe đến thì cũng3có thể lên núi chơi.”
Tôi nghe xong lập tức hào hứng hỏi cô ta: “Trên núi có gì vui?” “Có một số trang trại và homestay các anh có thể đi xem.” Trên mặt nhân viên lễ tân vẫn không có nửa nụ cười
Sau khi cất hành lý về phòng, mấy người chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, khi đi ngang qua sạp báo, tôi mua một tấm bản đồ du lịch địa phương.
Kết quả lúc ăn cơm, tôi mang bản đồ ra xem xét, phát hiện chỗ “lên núi chơi” mà nhân viên lễ tân kia nói thật ra chính là hai ngọn núi nhỏ ở xung quanh huyện của họ, mà mục đích chuyến đi này của chúng tôi là3núi Đẩu Gà, nằm đằng sau hai ngọn núi đó
Lúc này chủ quán cơm thấy chúng tôi cầm bản đồ du lịch địa phương thì nhiệt tình đi đến hỏi han: “Mấy vị muốn lên núi chơi?” Tôi cười nói: “Đúng vậy, nhưng chúng tôi mới đến, không biết rõ nơi này có chỗ nào vui.” Chủ quán cơm rất nhiệt tình, ông ta chỉ ngón tay vào một trang trại được đánh dấu trên bản đồ: “Chỗ này cũng hay, thịt rừng ở đó không tệ, giá cả không quá đắt, phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp.” Tôi chỉ vị trí của núi Đầu Gà trên bản đồ và hỏi: “Nơi này thì sao? Tôi nghe nói ngọn núi này rất nổi tiếng, nơi đó có trang trại nào không?” Không ngờ ông chủ lại lắc đầu, bảo: “Tôi khuyên anh đừng nên đến đó, núi Đầu Gà không cho du khách đến tham quan, nơi đó mấy năm trước đã bị nhà nước đưa vào làm khu bảo tồn thiên nhiên, cấm du khách đi vào.” Tôi càng tỏ ra tò mò hơn: “Ở trong đó có động vật hay thực vật quý hiếm gì à? Sao lại trở thành khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia cấp một thế?”
Chủ quán cơm than nhẹ: “Làm chó gì có tài nguyên động thực vật gì! Họ nói là trong núi Đầu Gà có một ngôi mộ cổ từ thời nhà Hán, cho nên mới không cho khách du lịch bình thường đi lên! Mấy năm trước có một đại gia thích phong cảnh tự nhiên ở núi Đẩu Gà, định phát triển khai thác du lịch ở đó, nhưng hạng mục khởi công chưa được hai ngày thì truyền ra tin tức phát hiện mộ cổ trong núi, nghe nói tất cả tiền của đã đầu tư vào đó của vị đại gia kia đều trôi theo dòng nước...”
Sau khi ăn cơm xong chúng tôi đi bộ về khách sạn, vừa để tiêu thực vừa thảo luận về những điều ông chủ quán cơm kia nói
Nếu đúng như những gì ông ta nói, khách du lịch bình thường không thể đi lên núi Đầu Gà được, thể thì chú họ lên đó làm gì? Không phải là muốn đi trộm mộ chứ? Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, bởi vì chú họ tôi không giống Chú Lê, chú ấy không cố chấp với chuyện kiếm tiền, cho nên sẽ không đời nào đi trộm mộ! Nhưng bây giờ xem ra, việc chú họ đến núi Đầu Gà chắc chắn là có liên quan đến ngôi mộ cổ thời Hán kia, nhất định trong mộ cổ đó có thứ gì đó hấp dẫn chú ấy, mới có thể khiến chú ấy không thể không đến..
Trên bản đồ không thấy ghi tên ngọn núi nhỏ chặn trước núi Đầu Gà, nhưng những người dân ở đây gọi nó là “núi Bắc”
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, đoàn người chúng tôi lái xe đến núi Bắc
Đường lên núi cũng khá tốt, trước đó chúng tôi đã nghe ông chủ quán cơm kia nói, con đường này là được vị đại gia kia bỏ tiền ra trùng tu
Gần đây kêu gọi đầu tư không dễ dàng, thật khó mới kiếm được người có tiền, kết quả lại bị một ngôi mộ cổ xuất hiện chặn đường tài lộ.
Tôi đoán chắc lãnh đạo của huyện này cũng buồn phiền lắm, cho nên mới dồn lực phát triển làng du lịch cùng với homestay ở núi Bắc.
/1940
|