*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó tôi dùng đèn pin chiếu xuống bên dưới nhưng chẳng nhìn rõ được thứ gì, thế là tôi ngẩng đầu lên hỏi Đinh Nhất: “Anh đoán thử xem cái hang này sau bao nhiêu?” Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi cho ra ước lượng: “Chắc khoảng hai mươi mét...”
Tôi thấy hơi sợ hãi, thầm nghĩ nếu chú họ thực sự đào một cái hang sâu như thế, thì đúng là tôi phải bồi phục dũng khí của chú ấy.
Tôi là kẻ lắm bệnh, không gian rộng quá hoặc hẹp quá tôi đều không chịu được, nhưng giữa chúng thì tôi sợ không gian hẹp hơn.
Mấy năm trước tôi từng nghe thời sự nói, có hai tên cùng đi trộm mộ cổ, có lẽ vì tay nghề kém, kết quả trong lúc trộm thì cửa bị sập xuống
Tên trộm phụ3trách giám sát ở bên ngoài thấy mình không đào để cứu người ra được, thể là đành phải báo cảnh sát
Kết quả khi cảnh sát chạy đến lôi được tên còn lại trong mộ ra thì người đã chết ngạt rồi
Trong suy nghĩ của tôi, đây là cái chết tức tưởi nhất! Trong một khoảng không gian quá mức chật hẹp, kín như bưng không có một khe hở, bốn phía đều là cát đá, ở trong không gian như vậy từ từ chờ chết..
Có lẽ tên kia trước khi chết đã bị ức chế phát điên lên rồi
Đinh Nhất thấy tôi có vẻ sợ hãi thì cười lắc đầu và bảo: “Chút nữa tôi xuống dưới đó xem sao, cậu ở trên này đi.”
Tôi vừa nghe Đinh Nhất nói muốn xuống dưới thì phản đối ngay: “Cái lỗ1nhỏ thế này làm sao anh xuống dưới được?”
Đinh Nhất lấy ra một bó dây thừng từ phía sau: “Không sao, tôi sẽ buộc dây thừng lên trên cây rồi từ từ hạ xuống là được.”
Tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm, cho dù Đinh Nhất có dây thừng bảo hộ, nhưng nhỡ đâu bên dưới thiếu dưỡng khí thì làm sao? Nhỡ đâu cái động này cũng giống như trong tin tức kia bị sập xuống thì làm thế nào?
Cái lỗ đen này sầu đến hơn hai mươi mét, nhỡ mà cửa hang sập thật, chỉ với tôi và “một già một trẻ” dưới sườn núi kia làm sao mà đào được Đinh Nhất ra? Đến lúc đó đúng là gọi trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe! Đinh Nhất thấy tôi mãi không nói gì, bèn9đưa tay mình vào trong động cảm nhận, thăm dò bốn phía vách động: “Cho dù hang này có phải do chú họ cậu đào hay không, thì kỹ thuật của người đó chắc chắn rất tốt, không vấn đề gì, dùng tay sờ một cái có thể thấy ngay vách hang được đập rất chắc chắn.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng đưa tay sờ thử, thấy đúng là rắn chắc thật, hẳn là sẽ không bị sụp đâu
Tôi vẫn lo lắng nói: “Nhỡ đâu ở dưới đó thiếu dưỡng khí thì sao?” Đinh Nhất lấy một cái bật lửa ra nói với tôi: “Yên tâm đi, tôi sẽ dùng cái bật lửa này để kiểm tra nồng độ oxy, nếu bật không cháy tôi sẽ phát tín hiệu cho cậu, cậu kéo tôi lên cũng không muộn...”3Mặc dù Đinh Nhất nói không sai, nhưng tôi nhìn cái hang tối đen hun hút này, trong lòng vẫn cảm thấy bất an
Không nói đến việc cái hang này có phải do chú họ tôi làm ra hay không, nhưng có một điều có thể chắc chắn là không có người trèo lên từ hướng này
Bởi vì với quy cách làm việc của giới trộm mộ, sau khi trộm xong đường vào nhất định phải lập lại, tuyệt đối không bao giờ để lộ liễu như thế này
May mà cũng có một điều đáng mừng, đó là cho đến bây giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được có xác chết nào ở quanh đây, điều này nói nên cho dù người dám trộm mộ kia có chết thì cũng không phải chết ở dưới cái hang này.
Sau khi nghĩ3kĩ, tôi giúp Đinh Nhất buộc chặt dây thừng, sau đó dặn dò anh ta xuống dưới nhất định phải cẩn thận nhiều hơn.
Bởi vì lần này không giống trước đây, chúng tôi biết trước là sẽ phải đi vào trong mộ cổ, cho nên đã chuẩn bị mọi thứ có thể, đặc biệt là phương tiện liên lạc...
Với độ sâu dưới mặt đất hai mươi, ba mươi mét thì gần như không còn tín hiệu điện thoại di động, cho nên mỗi người chúng tôi đã mang theo một bộ đàm nhỏ
Khi Đinh Nhất bắt đầu đi xuống, tôi đã dặn đi dặn lại anh ta rằng nếu phát hiện thiếu dưỡng khí thì phải dùng bộ đàm liên lạc với tôi ngay!
Tôi nhìn Đinh Nhất kéo một đầu dây thừng từ từ hạ xuống bên trong hang, trong lòng vẫn có cảm giác không nỡ, bởi vì con người luôn có sự sợ hãi với những thứ mà họ không biết.
Bây giờ chúng tôi cũng không rõ cái hang này thông đến đâu? Phía dưới sẽ như thế nào? Thế nhưng có thể nhất được chú họ thì đó chắc chắn không phải đổ vật bình thường.
Tôi thực sự rất muốn cứu chú họ, nhưng cũng không muốn thấy cảnh cứu một người lại mất một người...
Lúc này, Chú Lê được Đàm Lỗi vừa đỡ vừa kéo hì hục trèo được lên trên động đất, chú ấy nhìn cái hang dưới chân cũng giật mình nói: “Tay nghề này...
thật đúng là không chê vào đâu được!”
Tôi liền trêu chủ ấy: “Chú làm được sao?”
Chú Lê vội vàng lắc đầu: “Lý thuyết thì chú biết, còn thực hành thì...”
Đinh Nhất đi được khoảng hai mươi phút thì trong bộ đầm vang lên tiếng của anh ta: “Tất cả bình thường, không gian bên dưới rộng hơn nhiều so với dự đoán!”
Tôi nghe xong lập tức giữ vững tinh thần nói chuyện với Đinh Nhất: “Anh ở yên đó đợi tôi, bây giờ tôi sẽ xuống ngay!” Không ngờ Đinh Nhất lại hơi nóng nảy nói: “Cậu không cần xuống đây, trong này...” Anh ta mới nói được nửa câu, đột nhiên biến thành một mớ tạp âm, tôi không nghe được đằng sau anh ta nói gì? Tôi dùng sức đập đập cái bộ đàm, sau đó tức giận hét lên với nó: “Đinh Nhất, anh có nghe thấy tôi nói không? Đinh Nhất! Nghe được thì trả lời đi!” Thế nhưng trả lời tôi vẫn là từng đợt tạp âm ầm ầm..
Lòng tôi chùng xuống, vội vàng kéo thử dây thừng, thế nhưng không còn cảm nhận được trọng lượng từ phía đầu dây bên kia nữa.
Tôi quay lại nói với Chú Lê: “Mọi người ở trên này chờ, cháu đi xuống xem thế nào!” Nói xong tôi ném ba lô trên lưng cho Đàm Lỗi, trong này có chứa chiếc hộp vàng tím vừa nặng vừa vô dụng, không mở được nó ra thì có đem theo cũng chỉ vướng víu
Tôi buộc chặt dây thừng vào người rồi hít sâu một hơi, nhảy vào cái hang trộm mộ kia..
Khi mới bắt đầu đi xuống, bốn phía vách động khiến tôi cảm thấy bí bách áp lực không thở nổi
Thật ra tôi biết đó chỉ là do tác động tâm lý, vì cho đến lúc này nơi này vẫn thông gió rất tốt.
Sau đó tôi dùng đèn pin chiếu xuống bên dưới nhưng chẳng nhìn rõ được thứ gì, thế là tôi ngẩng đầu lên hỏi Đinh Nhất: “Anh đoán thử xem cái hang này sau bao nhiêu?” Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi cho ra ước lượng: “Chắc khoảng hai mươi mét...”
Tôi thấy hơi sợ hãi, thầm nghĩ nếu chú họ thực sự đào một cái hang sâu như thế, thì đúng là tôi phải bồi phục dũng khí của chú ấy.
Tôi là kẻ lắm bệnh, không gian rộng quá hoặc hẹp quá tôi đều không chịu được, nhưng giữa chúng thì tôi sợ không gian hẹp hơn.
Mấy năm trước tôi từng nghe thời sự nói, có hai tên cùng đi trộm mộ cổ, có lẽ vì tay nghề kém, kết quả trong lúc trộm thì cửa bị sập xuống
Tên trộm phụ3trách giám sát ở bên ngoài thấy mình không đào để cứu người ra được, thể là đành phải báo cảnh sát
Kết quả khi cảnh sát chạy đến lôi được tên còn lại trong mộ ra thì người đã chết ngạt rồi
Trong suy nghĩ của tôi, đây là cái chết tức tưởi nhất! Trong một khoảng không gian quá mức chật hẹp, kín như bưng không có một khe hở, bốn phía đều là cát đá, ở trong không gian như vậy từ từ chờ chết..
Có lẽ tên kia trước khi chết đã bị ức chế phát điên lên rồi
Đinh Nhất thấy tôi có vẻ sợ hãi thì cười lắc đầu và bảo: “Chút nữa tôi xuống dưới đó xem sao, cậu ở trên này đi.”
Tôi vừa nghe Đinh Nhất nói muốn xuống dưới thì phản đối ngay: “Cái lỗ1nhỏ thế này làm sao anh xuống dưới được?”
Đinh Nhất lấy ra một bó dây thừng từ phía sau: “Không sao, tôi sẽ buộc dây thừng lên trên cây rồi từ từ hạ xuống là được.”
Tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm, cho dù Đinh Nhất có dây thừng bảo hộ, nhưng nhỡ đâu bên dưới thiếu dưỡng khí thì làm sao? Nhỡ đâu cái động này cũng giống như trong tin tức kia bị sập xuống thì làm thế nào?
Cái lỗ đen này sầu đến hơn hai mươi mét, nhỡ mà cửa hang sập thật, chỉ với tôi và “một già một trẻ” dưới sườn núi kia làm sao mà đào được Đinh Nhất ra? Đến lúc đó đúng là gọi trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe! Đinh Nhất thấy tôi mãi không nói gì, bèn9đưa tay mình vào trong động cảm nhận, thăm dò bốn phía vách động: “Cho dù hang này có phải do chú họ cậu đào hay không, thì kỹ thuật của người đó chắc chắn rất tốt, không vấn đề gì, dùng tay sờ một cái có thể thấy ngay vách hang được đập rất chắc chắn.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng đưa tay sờ thử, thấy đúng là rắn chắc thật, hẳn là sẽ không bị sụp đâu
Tôi vẫn lo lắng nói: “Nhỡ đâu ở dưới đó thiếu dưỡng khí thì sao?” Đinh Nhất lấy một cái bật lửa ra nói với tôi: “Yên tâm đi, tôi sẽ dùng cái bật lửa này để kiểm tra nồng độ oxy, nếu bật không cháy tôi sẽ phát tín hiệu cho cậu, cậu kéo tôi lên cũng không muộn...”3Mặc dù Đinh Nhất nói không sai, nhưng tôi nhìn cái hang tối đen hun hút này, trong lòng vẫn cảm thấy bất an
Không nói đến việc cái hang này có phải do chú họ tôi làm ra hay không, nhưng có một điều có thể chắc chắn là không có người trèo lên từ hướng này
Bởi vì với quy cách làm việc của giới trộm mộ, sau khi trộm xong đường vào nhất định phải lập lại, tuyệt đối không bao giờ để lộ liễu như thế này
May mà cũng có một điều đáng mừng, đó là cho đến bây giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được có xác chết nào ở quanh đây, điều này nói nên cho dù người dám trộm mộ kia có chết thì cũng không phải chết ở dưới cái hang này.
Sau khi nghĩ3kĩ, tôi giúp Đinh Nhất buộc chặt dây thừng, sau đó dặn dò anh ta xuống dưới nhất định phải cẩn thận nhiều hơn.
Bởi vì lần này không giống trước đây, chúng tôi biết trước là sẽ phải đi vào trong mộ cổ, cho nên đã chuẩn bị mọi thứ có thể, đặc biệt là phương tiện liên lạc...
Với độ sâu dưới mặt đất hai mươi, ba mươi mét thì gần như không còn tín hiệu điện thoại di động, cho nên mỗi người chúng tôi đã mang theo một bộ đàm nhỏ
Khi Đinh Nhất bắt đầu đi xuống, tôi đã dặn đi dặn lại anh ta rằng nếu phát hiện thiếu dưỡng khí thì phải dùng bộ đàm liên lạc với tôi ngay!
Tôi nhìn Đinh Nhất kéo một đầu dây thừng từ từ hạ xuống bên trong hang, trong lòng vẫn có cảm giác không nỡ, bởi vì con người luôn có sự sợ hãi với những thứ mà họ không biết.
Bây giờ chúng tôi cũng không rõ cái hang này thông đến đâu? Phía dưới sẽ như thế nào? Thế nhưng có thể nhất được chú họ thì đó chắc chắn không phải đổ vật bình thường.
Tôi thực sự rất muốn cứu chú họ, nhưng cũng không muốn thấy cảnh cứu một người lại mất một người...
Lúc này, Chú Lê được Đàm Lỗi vừa đỡ vừa kéo hì hục trèo được lên trên động đất, chú ấy nhìn cái hang dưới chân cũng giật mình nói: “Tay nghề này...
thật đúng là không chê vào đâu được!”
Tôi liền trêu chủ ấy: “Chú làm được sao?”
Chú Lê vội vàng lắc đầu: “Lý thuyết thì chú biết, còn thực hành thì...”
Đinh Nhất đi được khoảng hai mươi phút thì trong bộ đầm vang lên tiếng của anh ta: “Tất cả bình thường, không gian bên dưới rộng hơn nhiều so với dự đoán!”
Tôi nghe xong lập tức giữ vững tinh thần nói chuyện với Đinh Nhất: “Anh ở yên đó đợi tôi, bây giờ tôi sẽ xuống ngay!” Không ngờ Đinh Nhất lại hơi nóng nảy nói: “Cậu không cần xuống đây, trong này...” Anh ta mới nói được nửa câu, đột nhiên biến thành một mớ tạp âm, tôi không nghe được đằng sau anh ta nói gì? Tôi dùng sức đập đập cái bộ đàm, sau đó tức giận hét lên với nó: “Đinh Nhất, anh có nghe thấy tôi nói không? Đinh Nhất! Nghe được thì trả lời đi!” Thế nhưng trả lời tôi vẫn là từng đợt tạp âm ầm ầm..
Lòng tôi chùng xuống, vội vàng kéo thử dây thừng, thế nhưng không còn cảm nhận được trọng lượng từ phía đầu dây bên kia nữa.
Tôi quay lại nói với Chú Lê: “Mọi người ở trên này chờ, cháu đi xuống xem thế nào!” Nói xong tôi ném ba lô trên lưng cho Đàm Lỗi, trong này có chứa chiếc hộp vàng tím vừa nặng vừa vô dụng, không mở được nó ra thì có đem theo cũng chỉ vướng víu
Tôi buộc chặt dây thừng vào người rồi hít sâu một hơi, nhảy vào cái hang trộm mộ kia..
Khi mới bắt đầu đi xuống, bốn phía vách động khiến tôi cảm thấy bí bách áp lực không thở nổi
Thật ra tôi biết đó chỉ là do tác động tâm lý, vì cho đến lúc này nơi này vẫn thông gió rất tốt.
/1940
|