*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì ở Trung Quốc cổ đại, cho dù bạn là thương nhân nhiều tiền đến thế nào, nếu không móc nối với quyền lực của hoàng gia thì không thể nào xây dựng một mộ cổ khổng lồ như thế này được
Sau khi đi hết những bức tranh, trước mặt chúng tôi xuất hiện một khu vực rất rộng rãi, mùi thơm thoang thoảng ngửi thấy lúc trước ở đây rất nồng nặc
Tôi nghi ngờ nói: “Thứ gì phát ra mùi thơm này thế?” Nhưng cho dù là khứu giác luôn nhạy bén của Đinh Nhất cũng không phân biệt được đây là mùi thơm của cái gì
Sau khi đi vào khu vực rộng rãi kia, ánh sáng xung quanh càng trở nên lờ mờ, dường3như đến ánh sáng phản chiếu vào từng vật cũng không tồn tại
“Cẩn thận một chút, cho dù kẻ khi nãy đưa chiếc đèn pin cho cậu là người hay ma, thì khả năng cao là kẻ đó cũng ở trong không gian rộng lớn này...” Đinh Nhất cảnh giác nói.
Vừa nghĩ đến chiếc đèn pin tự dưng lăn đến chân mình, trong lòng tôi không khỏi rùng mình một cái, bởi vì cho dù là người hay ma..
thì nhất định cũng không có ý tốt với chúng tôi
Ánh sáng xung quanh rất mờ, cho nên trong nhất thời chúng tôi cũng không nhìn ra được khu vực này rộng bao nhiêu, nhưng từ mức độ lưu thông không khí xung quanh có thể đoán nơi này1không nhỏ hơn một sân bóng rổ lớn.
Tôi và Đinh Nhất đi loanh quanh trong bóng tối vô định, không biết trong bóng tối phía trước sẽ có những nguy hiểm gì chờ chúng tôi...
Chúng tôi cứ đi mãi đi mãi thì gặp một thứ! Thứ này rất cứng rắn, giống như một cây cột làm từ sắt vậy.
Khi tôi và Đinh Nhất chiểu đèn pin dọc theo thân cột lên trên thì không khỏi ngẩn người.
Đây thực sự là một cây cột làm bằng đồng to lớn, bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ, nhìn giống như Định Hải Thần Châm của Tề Thiên Đại Thánh vậy
Trong lúc tôi tưởng nơi này chỉ có một mình cây cột này ở đây thì Đinh9Nhất chiếu đèn pin đến một chỗ cách đây vài bước, lại phát hiện cách tôi chưa đến năm mét xuất hiện thêm một cây cột đồng khác
“Nơi này không phải là chính điện của mộ cổ đấy chứ?” Tôi nói với Đinh Nhất.
Anh ta vội vàng quay lại bên cạnh tôi: “Có lẽ đúng thế, đây đều là cột đồng trong điện, nhìn qua ít nhất cũng phải có hơn mười cái, bọn chúng chắc là cột chống đỡ mái vòm của đại điện.” Tôi dùng tay gõ gõ vào cây cột đồng trước mặt, sau đó giật mình nói: “Không ngờ cây cột này lại đúc bằng đồng nguyên chất, không phải là thời đại đó sản lượng đồng không nhiều sao? Ra tay lớn3thế này có khi phải huy động nguồn lực của cả nước ấy chứ!” Lúc này tôi đột nhiên phát hiện phía trên mấy cái cột bằng đồng này có một cái khay kỳ quái, nó được thiết kế như để chứa thứ gì đó? Tôi kiễng chân định chiếu đèn pin nhìn xem là thứ gì, thì không biết đã đụng phải cơ quan nào đó, chỉ thấy đột nhiên trong chiếc khay kia có tia lửa bắn ra, tiếp đó lửa bên trong khay chảy rực lên! Xem ra đây là một thứ dùng để thắp sáng..
Theo sát ngay sau đó, một cây cột khác cách chúng tôi không xa cũng truyền đến âm thanh đánh lửa, một ngọn đèn lại được thắp lên
Sau đó,3như có phản ứng dây chuyền xảy ra, từng ngọn đèn trên cây cột đồng lần lượt được thắp sáng..
Cho đến cuối cùng chiếu sáng cả một vùng
Ngay khi những ngọn đèn đồng thời sáng lên, một chiếc đỉnh đồng cực lớn xuất hiện giữa đại điện..
Trước đó khi nhìn tỷ lệ trên các bức họa so với con người, tôi còn tưởng là người điêu khắc cố ý khoa trương làm như thế
Nhưng đến khi tôi tận mắt nhìn thấy cái đỉnh đồng này mới hiểu ra, các bức họa này đều đang tả thực
Đình đồng này cao đến năm mét, nhìn qua giống như một cái nồi nấu đồng lớn, đừng nói là ném một người vào, dù ném mười người vào một lúc cũng luyện hóa được.
Càng đến gần đỉnh đồng, mùi thơm kia càng trở nên đậm hơn, chờ đến khi chúng tôi đến gần đỉnh đồng, thì mùi kia đã trở nên nồng nặc khó thở.
Tôi che mũi nói: “Hóa ra là thứ này phát ra mùi hương, lúc nãy ở xa còn thấy thơm, chứ bây giờ đến gần sao lại khó ngửi thể chứ?”
Đinh Nhất quan sát tỉ mỉ xung quanh chiếc đỉnh đồng này rồi nói: “Đây là một lò luyện đan...”
Tôi nghe xong liền nhớ lại trên bức bích họa cuối cùng chủ nhân của ngôi mộ này đã thực sự luyện thành một viên Kim Đạn Bất Tử, chỉ là không biết cuối cùng người đó có ăn viên Kim Đan Bất Tử kia không?
Tôi thuận miệng hỏi Định Nhất: “Theo anh người kia có trường sinh bất lão không?”
Đinh Nhất nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu như hắn thực sự trường sinh bất lão thì còn cần đến cái mộ cổ này sao?”
Tôi thấy cũng đúng, trên đời này làm gì có trường sinh bất lão thực sự? Cho dù có, đó cũng là thông qua một cách thay đổi thân thể đặc thù nào đó, chứ cũng không thực sự là trường sinh bất lão
Trong lúc vô tình tôi đưa tay dựa vào chiếc đỉnh đồng kia, không ngờ đúng lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên “ong” lên một tiếng, không biết có bao nhiêu ký ức tàn hồn quỷ khóc sói gào chui vào trong đầu tôi
Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ đều là oan hồn chết trong cái đỉnh đồng này! Trước khi chết đều bị thiêu sống đến chết, ký ức đau đớn này khắc sâu vào linh hồn của họ, đến mức nghìn năm sau oán khí vẫn nặng nề như cũ
May mà Đinh Nhất đã kịp thời phát hiện ra, anh ta vội vàng kéo cánh tay đang chạm vào đỉnh đồng của tôi ra, những âm thanh bén nhọn trong đầu tôi cũng lập tức im bặt..
Thật ra, khi nãy tôi mới chỉ chạm vào nó có vài giây đồng hồ, nhưng phảng phất như đã trải qua hơn nghìn năm giày vò thống khổ
Lúc này cả người tôi đều là mồ hôi lạnh, thậm chí thiếu chút nữa tôi còn quên mất mục đích mình đến nơi này là gì
“Tiến Bảo, cậu không sao chứ?” Đinh Nhất nhẹ giọng hỏi.
Tôi im lặng một lúc, sau đó khoát tay nói với anh ta: “Không sao, không ngờ trên đỉnh đồng này lại có nhiều tàn hồn như thế! Tôi nghỉ một lát là ổn thôi.”
Sở dĩ tôi nói mình muốn nghỉ ngơi, là vì lúc này cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào, giống như vừa ra khỏi phòng tắm hơi vậy
Sau đó Đinh Nhất đỡ tôi ngồi xuống cạnh một cây cột bằng đồng, rồi rót nước ẩm mang theo người đưa cho tôi: “Cậu ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi, không cần vội, tôi thấy nơi này có rất nhiều dưỡng khí, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi mấy tiếng chắc không vấn đề gì đâu.”
Bởi vì ở Trung Quốc cổ đại, cho dù bạn là thương nhân nhiều tiền đến thế nào, nếu không móc nối với quyền lực của hoàng gia thì không thể nào xây dựng một mộ cổ khổng lồ như thế này được
Sau khi đi hết những bức tranh, trước mặt chúng tôi xuất hiện một khu vực rất rộng rãi, mùi thơm thoang thoảng ngửi thấy lúc trước ở đây rất nồng nặc
Tôi nghi ngờ nói: “Thứ gì phát ra mùi thơm này thế?” Nhưng cho dù là khứu giác luôn nhạy bén của Đinh Nhất cũng không phân biệt được đây là mùi thơm của cái gì
Sau khi đi vào khu vực rộng rãi kia, ánh sáng xung quanh càng trở nên lờ mờ, dường3như đến ánh sáng phản chiếu vào từng vật cũng không tồn tại
“Cẩn thận một chút, cho dù kẻ khi nãy đưa chiếc đèn pin cho cậu là người hay ma, thì khả năng cao là kẻ đó cũng ở trong không gian rộng lớn này...” Đinh Nhất cảnh giác nói.
Vừa nghĩ đến chiếc đèn pin tự dưng lăn đến chân mình, trong lòng tôi không khỏi rùng mình một cái, bởi vì cho dù là người hay ma..
thì nhất định cũng không có ý tốt với chúng tôi
Ánh sáng xung quanh rất mờ, cho nên trong nhất thời chúng tôi cũng không nhìn ra được khu vực này rộng bao nhiêu, nhưng từ mức độ lưu thông không khí xung quanh có thể đoán nơi này1không nhỏ hơn một sân bóng rổ lớn.
Tôi và Đinh Nhất đi loanh quanh trong bóng tối vô định, không biết trong bóng tối phía trước sẽ có những nguy hiểm gì chờ chúng tôi...
Chúng tôi cứ đi mãi đi mãi thì gặp một thứ! Thứ này rất cứng rắn, giống như một cây cột làm từ sắt vậy.
Khi tôi và Đinh Nhất chiểu đèn pin dọc theo thân cột lên trên thì không khỏi ngẩn người.
Đây thực sự là một cây cột làm bằng đồng to lớn, bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ, nhìn giống như Định Hải Thần Châm của Tề Thiên Đại Thánh vậy
Trong lúc tôi tưởng nơi này chỉ có một mình cây cột này ở đây thì Đinh9Nhất chiếu đèn pin đến một chỗ cách đây vài bước, lại phát hiện cách tôi chưa đến năm mét xuất hiện thêm một cây cột đồng khác
“Nơi này không phải là chính điện của mộ cổ đấy chứ?” Tôi nói với Đinh Nhất.
Anh ta vội vàng quay lại bên cạnh tôi: “Có lẽ đúng thế, đây đều là cột đồng trong điện, nhìn qua ít nhất cũng phải có hơn mười cái, bọn chúng chắc là cột chống đỡ mái vòm của đại điện.” Tôi dùng tay gõ gõ vào cây cột đồng trước mặt, sau đó giật mình nói: “Không ngờ cây cột này lại đúc bằng đồng nguyên chất, không phải là thời đại đó sản lượng đồng không nhiều sao? Ra tay lớn3thế này có khi phải huy động nguồn lực của cả nước ấy chứ!” Lúc này tôi đột nhiên phát hiện phía trên mấy cái cột bằng đồng này có một cái khay kỳ quái, nó được thiết kế như để chứa thứ gì đó? Tôi kiễng chân định chiếu đèn pin nhìn xem là thứ gì, thì không biết đã đụng phải cơ quan nào đó, chỉ thấy đột nhiên trong chiếc khay kia có tia lửa bắn ra, tiếp đó lửa bên trong khay chảy rực lên! Xem ra đây là một thứ dùng để thắp sáng..
Theo sát ngay sau đó, một cây cột khác cách chúng tôi không xa cũng truyền đến âm thanh đánh lửa, một ngọn đèn lại được thắp lên
Sau đó,3như có phản ứng dây chuyền xảy ra, từng ngọn đèn trên cây cột đồng lần lượt được thắp sáng..
Cho đến cuối cùng chiếu sáng cả một vùng
Ngay khi những ngọn đèn đồng thời sáng lên, một chiếc đỉnh đồng cực lớn xuất hiện giữa đại điện..
Trước đó khi nhìn tỷ lệ trên các bức họa so với con người, tôi còn tưởng là người điêu khắc cố ý khoa trương làm như thế
Nhưng đến khi tôi tận mắt nhìn thấy cái đỉnh đồng này mới hiểu ra, các bức họa này đều đang tả thực
Đình đồng này cao đến năm mét, nhìn qua giống như một cái nồi nấu đồng lớn, đừng nói là ném một người vào, dù ném mười người vào một lúc cũng luyện hóa được.
Càng đến gần đỉnh đồng, mùi thơm kia càng trở nên đậm hơn, chờ đến khi chúng tôi đến gần đỉnh đồng, thì mùi kia đã trở nên nồng nặc khó thở.
Tôi che mũi nói: “Hóa ra là thứ này phát ra mùi hương, lúc nãy ở xa còn thấy thơm, chứ bây giờ đến gần sao lại khó ngửi thể chứ?”
Đinh Nhất quan sát tỉ mỉ xung quanh chiếc đỉnh đồng này rồi nói: “Đây là một lò luyện đan...”
Tôi nghe xong liền nhớ lại trên bức bích họa cuối cùng chủ nhân của ngôi mộ này đã thực sự luyện thành một viên Kim Đạn Bất Tử, chỉ là không biết cuối cùng người đó có ăn viên Kim Đan Bất Tử kia không?
Tôi thuận miệng hỏi Định Nhất: “Theo anh người kia có trường sinh bất lão không?”
Đinh Nhất nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu như hắn thực sự trường sinh bất lão thì còn cần đến cái mộ cổ này sao?”
Tôi thấy cũng đúng, trên đời này làm gì có trường sinh bất lão thực sự? Cho dù có, đó cũng là thông qua một cách thay đổi thân thể đặc thù nào đó, chứ cũng không thực sự là trường sinh bất lão
Trong lúc vô tình tôi đưa tay dựa vào chiếc đỉnh đồng kia, không ngờ đúng lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên “ong” lên một tiếng, không biết có bao nhiêu ký ức tàn hồn quỷ khóc sói gào chui vào trong đầu tôi
Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ đều là oan hồn chết trong cái đỉnh đồng này! Trước khi chết đều bị thiêu sống đến chết, ký ức đau đớn này khắc sâu vào linh hồn của họ, đến mức nghìn năm sau oán khí vẫn nặng nề như cũ
May mà Đinh Nhất đã kịp thời phát hiện ra, anh ta vội vàng kéo cánh tay đang chạm vào đỉnh đồng của tôi ra, những âm thanh bén nhọn trong đầu tôi cũng lập tức im bặt..
Thật ra, khi nãy tôi mới chỉ chạm vào nó có vài giây đồng hồ, nhưng phảng phất như đã trải qua hơn nghìn năm giày vò thống khổ
Lúc này cả người tôi đều là mồ hôi lạnh, thậm chí thiếu chút nữa tôi còn quên mất mục đích mình đến nơi này là gì
“Tiến Bảo, cậu không sao chứ?” Đinh Nhất nhẹ giọng hỏi.
Tôi im lặng một lúc, sau đó khoát tay nói với anh ta: “Không sao, không ngờ trên đỉnh đồng này lại có nhiều tàn hồn như thế! Tôi nghỉ một lát là ổn thôi.”
Sở dĩ tôi nói mình muốn nghỉ ngơi, là vì lúc này cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào, giống như vừa ra khỏi phòng tắm hơi vậy
Sau đó Đinh Nhất đỡ tôi ngồi xuống cạnh một cây cột bằng đồng, rồi rót nước ẩm mang theo người đưa cho tôi: “Cậu ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi, không cần vội, tôi thấy nơi này có rất nhiều dưỡng khí, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi mấy tiếng chắc không vấn đề gì đâu.”
/1940
|