*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhìn thấy vội nhặt nó lên treo ở bên hông, sau đó cố dũng cảm nói: “Cảm ơn nhé! Vừa rồi là cô hát để những bộ lính xương đó tránh đường hả?”
Ma nữ áo trắng che mặt cười một tiếng, vậy mà lộ ra vẻ thẹn thùng, tôi nhìn thấy mà không nhịn được rùng mình một cái..
Với hóa trang hiện giờ của cô ta, cười còn khó nhìn hơn là không cười! Ma nữ thấy tôi đã cầm đèn pin bèn cố ý tiến đến gần, tôi thấy thể vội vàng lùi ra phía sau..
Tôi luôn cố giữ một khoảng cách an toàn nhưng lại không thiếu lễ phép
Tuy nói ân cứu mạng lớn hơn trời, nhưng với tình huống này chắc chắn không thể lấy thân báo đáp được
Nhưng dù sao cô ta đồng ý xuất hiện giúp tôi nên3tôi có thể hỏi dò tung tích chú họ
Nghĩ đến đây tôi hỏi với vẻ khách sáo: “Lúc trước có một người đàn ông trung niên tâm hơn năm mươi tuổi đến chỗ này không?” Ma nữ áo trắng nghe xong không hề do dự gật đầu, tôi thấy vậy mà mừng thầm, vội vàng hỏi: “Vậy cô có biết hiện giờ ông ấy ở chỗ nào không?” Ai ngờ lần này cô ta không trả lời ngay mà nghĩ một lúc mới rụt rè chỉ vào một chỗ sâu trong mộ, sau đó lo lắng nhìn tôi...
Tôi không biết cô ta đang lo lắng cho tôi hay lo lắng cho chú họ, nhưng mặc kệ là lo cho ai thì đều chứng tỏ ở chỗ đó có tồn tại thử nguy hiểm làm cô ta thấy sợ hãi.
Lúc này tôi nhìn thoáng qua1Đinh Nhất đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng phân vân để anh ta lại chỗ này hay vác đi an toàn hơn? Tình huống lần này khác với lần trước, lúc đó khi Đinh Nhất bị thương vẫn may còn có Lý Bác Nhân, dù sao anh ta cũng là người sống phải không? Nhưng bây giờ tôi đâu thể giao Đinh Nhất cho ma nữ áo trắng trước mặt này được!
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định công Đinh Nhất đi cùng
Tình huống hiện giờ của Đinh Nhất cứ như một đứa bé đang ngủ say mặc người khác xử lý, nếu như ném một mình anh ta ở đây thật sự quá nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi thở dài một cái, sau đó cắn răng vác Định Nhất lên, đừng có nhìn anh ta trông không to9béo nhưng thật sự vẫn rất nặng.
Ma nữ áo trắng thấy tôi cõng Đinh Nhất lên chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô ta đột nhiên hơi nóng nảy và định tiến lên ngăn cản nhưng lại không dám đến gần
Tôi vác được Đinh Nhất lên, sau đó nói với ma nữ áo trắng: “Bạn của tôi đang ở trong đó, tôi nhất định phải đi vào cứu, xin cám ơn cô về chuyện lúc trước...”
Ma nữ áo trắng nghe tôi nói thế thì cuống quýt đến mức xoay vòng vòng, cô ta há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, chỉ có thể khoa tay múa chân với tôi
Nhưng ma nữ áo trắng khoa tay một lúc mà tôi hoàn toàn không hiểu cô ta muốn nói gì? Không còn cách nào, tôi đánh phải đoán mò: “Cô muốn3nói là muốn đi cùng tôi?”
Ma nữ áo trắng lắc đầu như muốn nói không phải là ý này, tôi thấy thế lại tiếp tục đoán: “Cô nói là phía trước có nguy hiểm..
Tôi không thể đi?” Lần này ma nữ áo trắng nghe xong lại gật đầu vỗ tay, trông dáng vẻ như tôi đã đoán đúng điều cô ta muốn nói phía trước có nguy hiểm không thể đi!
Thật ra không cần ma nữ nói tôi cũng biết phía trước có nguy hiểm, nếu không tại sao chú họ luôn đánh đâu thắng đó lại bị nhốt ở chỗ này? Hiện giờ chú họ đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, Đinh Nhất vừa lên đài Tịnh Hồn xong lại hôn mê bất tỉnh, nên giờ tôi chỉ có thể cứu chủ họ trước rồi mới nghĩ biện pháp cứu Đinh Nhất3tỉnh lại..
Phía trước có nguy hiểm hay không cũng không nằm trong phạm vi tính toán của tôi!
Trông dáng vẻ ma nữ này hơi đáng sợ nhưng thật ra tính tình không xấu, chắc cô ta cũng là một người đáng thương, nếu không làm sao lại có kết cục phải chôn cùng người khác? Nghĩ tới đây tôi nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi nhất định phải đi đến phía trước
Có điều cô yên tâm, tôi không phải trộm mộ nên sẽ không động đến bất kỳ vật gì trong mộ, tôi chỉ cần tìm được bạn thì sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Nghe tôi nói vậy, ma nữ áo trắng lộ vẻ thất vọng, cô ta đành bay sang một bên nhường cho tôi một lối đi..
Lúc cố sức cõng Đinh Nhất đi ngang qua người cô ta thì tôi vẫn gật đầu đầy thiện ý, sau đó đi về phía trước mà không hề quay đầu lại.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, cũng may Đinh Nhất lúc này chẳng biết gì, nếu không nhất định anh ta sẽ lôi chuyện về ma nữ áo trắng ra làm trò cười một thời gian.
Đi ra khỏi gian phòng của đài Tịnh Hồn là đến một con đường đá hướng xuống phía dưới, vì để thuận tiện cho việc đi lại, tôi treo toàn bộ đèn pin vào hồng sau đó mở chức năng chiếu sáng trên điện thoại rồi đặt nó vào túi ngực để chiếu sáng
Cứ như vậy tôi không cần vất vả một tay cầm đèn pin, một tay vịn Đinh Nhất..
Nhưng dù là như thể con đường đá hướng xuống dưới vẫn không hề dễ đi, tôi luôn phải cố gắng điều chỉnh cân bằng của cơ thể mới không để cả hai bị ngä
Con đường này quanh co uốn lượn kéo dài không biết thông tới chỗ nào, lúc nào không đi được nữa thì tôi cũng Đinh Nhất dựa vào tường nghỉ ngơi, để cho hai đầu gối mệt đến phát run có thể phục hồi
Lúc đó tôi thầm nghĩ, nếu như không phải sợ ngã nát người, chắc tôi sẽ kéo theo Đinh Nhất cùng lăn xuống cho nhanh..
Trong lúc tối cõng Đinh Nhất thở hồng hộc nghỉ lần thứ ba, lỗ mũi tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi thi thể hôi thối
Tôi đã quá quen với loại mùi này nên chắc chắn không thể nhầm! Nhưng lạ ở chỗ, ngoại trừ mùi thối ra thì tôi không cảm giác được thi thể, nhưng tôi biết mặc kệ đồ vật trước mặt là cái gì thì đều có nghĩa có sự tồn tại của cái chết..
Quả nhiên, chỉ một lúc sau khi ngửi được mùi thối, con đường đá dưới chân đã đến điểm cuối, một gian điện tráng lệ xuất hiện trước mặt tôi
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy càng nhiều binh lính xương khô và bộ xương ngựa chiến, bọn họ như đang chờ để xuất phát đến chiến trường
Trên chiếc xe ngựa bằng đá ở giữa những lính xương khổ đó, bất ngờ xuất hiện một chiếc quan tài lớn bằng đá
Có nhiều lĩnh xương khổ bảo vệ như vậy, xem ra vị này là chủ nhân của ngôi mộ, nhưng khi tôi nâng mũi lên ngửi lại phát hiện mùi hôi thối này không phải đến từ những bộ xương mà là từ chiếc quan tài đá trên xe ngựa
Tôi công Đinh Nhất dựa theo bức tường tiến lên phía trước, chỉ sợ chạm vào mấy bộ xương binh lính này và làm rối loạn đội hình đã được hai nghìn năm của họ
Nhưng càng đi về phía trước, mùi hôi thối đó càng nồng nặc..
Với kinh nghiệm trong quá khứ, mùi thối này tuyệt đối không chỉ là một hay hai bộ thi thể có thể phát ra được.
Tôi nhìn thấy vội nhặt nó lên treo ở bên hông, sau đó cố dũng cảm nói: “Cảm ơn nhé! Vừa rồi là cô hát để những bộ lính xương đó tránh đường hả?”
Ma nữ áo trắng che mặt cười một tiếng, vậy mà lộ ra vẻ thẹn thùng, tôi nhìn thấy mà không nhịn được rùng mình một cái..
Với hóa trang hiện giờ của cô ta, cười còn khó nhìn hơn là không cười! Ma nữ thấy tôi đã cầm đèn pin bèn cố ý tiến đến gần, tôi thấy thể vội vàng lùi ra phía sau..
Tôi luôn cố giữ một khoảng cách an toàn nhưng lại không thiếu lễ phép
Tuy nói ân cứu mạng lớn hơn trời, nhưng với tình huống này chắc chắn không thể lấy thân báo đáp được
Nhưng dù sao cô ta đồng ý xuất hiện giúp tôi nên3tôi có thể hỏi dò tung tích chú họ
Nghĩ đến đây tôi hỏi với vẻ khách sáo: “Lúc trước có một người đàn ông trung niên tâm hơn năm mươi tuổi đến chỗ này không?” Ma nữ áo trắng nghe xong không hề do dự gật đầu, tôi thấy vậy mà mừng thầm, vội vàng hỏi: “Vậy cô có biết hiện giờ ông ấy ở chỗ nào không?” Ai ngờ lần này cô ta không trả lời ngay mà nghĩ một lúc mới rụt rè chỉ vào một chỗ sâu trong mộ, sau đó lo lắng nhìn tôi...
Tôi không biết cô ta đang lo lắng cho tôi hay lo lắng cho chú họ, nhưng mặc kệ là lo cho ai thì đều chứng tỏ ở chỗ đó có tồn tại thử nguy hiểm làm cô ta thấy sợ hãi.
Lúc này tôi nhìn thoáng qua1Đinh Nhất đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng phân vân để anh ta lại chỗ này hay vác đi an toàn hơn? Tình huống lần này khác với lần trước, lúc đó khi Đinh Nhất bị thương vẫn may còn có Lý Bác Nhân, dù sao anh ta cũng là người sống phải không? Nhưng bây giờ tôi đâu thể giao Đinh Nhất cho ma nữ áo trắng trước mặt này được!
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định công Đinh Nhất đi cùng
Tình huống hiện giờ của Đinh Nhất cứ như một đứa bé đang ngủ say mặc người khác xử lý, nếu như ném một mình anh ta ở đây thật sự quá nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi thở dài một cái, sau đó cắn răng vác Định Nhất lên, đừng có nhìn anh ta trông không to9béo nhưng thật sự vẫn rất nặng.
Ma nữ áo trắng thấy tôi cõng Đinh Nhất lên chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô ta đột nhiên hơi nóng nảy và định tiến lên ngăn cản nhưng lại không dám đến gần
Tôi vác được Đinh Nhất lên, sau đó nói với ma nữ áo trắng: “Bạn của tôi đang ở trong đó, tôi nhất định phải đi vào cứu, xin cám ơn cô về chuyện lúc trước...”
Ma nữ áo trắng nghe tôi nói thế thì cuống quýt đến mức xoay vòng vòng, cô ta há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, chỉ có thể khoa tay múa chân với tôi
Nhưng ma nữ áo trắng khoa tay một lúc mà tôi hoàn toàn không hiểu cô ta muốn nói gì? Không còn cách nào, tôi đánh phải đoán mò: “Cô muốn3nói là muốn đi cùng tôi?”
Ma nữ áo trắng lắc đầu như muốn nói không phải là ý này, tôi thấy thế lại tiếp tục đoán: “Cô nói là phía trước có nguy hiểm..
Tôi không thể đi?” Lần này ma nữ áo trắng nghe xong lại gật đầu vỗ tay, trông dáng vẻ như tôi đã đoán đúng điều cô ta muốn nói phía trước có nguy hiểm không thể đi!
Thật ra không cần ma nữ nói tôi cũng biết phía trước có nguy hiểm, nếu không tại sao chú họ luôn đánh đâu thắng đó lại bị nhốt ở chỗ này? Hiện giờ chú họ đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, Đinh Nhất vừa lên đài Tịnh Hồn xong lại hôn mê bất tỉnh, nên giờ tôi chỉ có thể cứu chủ họ trước rồi mới nghĩ biện pháp cứu Đinh Nhất3tỉnh lại..
Phía trước có nguy hiểm hay không cũng không nằm trong phạm vi tính toán của tôi!
Trông dáng vẻ ma nữ này hơi đáng sợ nhưng thật ra tính tình không xấu, chắc cô ta cũng là một người đáng thương, nếu không làm sao lại có kết cục phải chôn cùng người khác? Nghĩ tới đây tôi nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi nhất định phải đi đến phía trước
Có điều cô yên tâm, tôi không phải trộm mộ nên sẽ không động đến bất kỳ vật gì trong mộ, tôi chỉ cần tìm được bạn thì sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Nghe tôi nói vậy, ma nữ áo trắng lộ vẻ thất vọng, cô ta đành bay sang một bên nhường cho tôi một lối đi..
Lúc cố sức cõng Đinh Nhất đi ngang qua người cô ta thì tôi vẫn gật đầu đầy thiện ý, sau đó đi về phía trước mà không hề quay đầu lại.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, cũng may Đinh Nhất lúc này chẳng biết gì, nếu không nhất định anh ta sẽ lôi chuyện về ma nữ áo trắng ra làm trò cười một thời gian.
Đi ra khỏi gian phòng của đài Tịnh Hồn là đến một con đường đá hướng xuống phía dưới, vì để thuận tiện cho việc đi lại, tôi treo toàn bộ đèn pin vào hồng sau đó mở chức năng chiếu sáng trên điện thoại rồi đặt nó vào túi ngực để chiếu sáng
Cứ như vậy tôi không cần vất vả một tay cầm đèn pin, một tay vịn Đinh Nhất..
Nhưng dù là như thể con đường đá hướng xuống dưới vẫn không hề dễ đi, tôi luôn phải cố gắng điều chỉnh cân bằng của cơ thể mới không để cả hai bị ngä
Con đường này quanh co uốn lượn kéo dài không biết thông tới chỗ nào, lúc nào không đi được nữa thì tôi cũng Đinh Nhất dựa vào tường nghỉ ngơi, để cho hai đầu gối mệt đến phát run có thể phục hồi
Lúc đó tôi thầm nghĩ, nếu như không phải sợ ngã nát người, chắc tôi sẽ kéo theo Đinh Nhất cùng lăn xuống cho nhanh..
Trong lúc tối cõng Đinh Nhất thở hồng hộc nghỉ lần thứ ba, lỗ mũi tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi thi thể hôi thối
Tôi đã quá quen với loại mùi này nên chắc chắn không thể nhầm! Nhưng lạ ở chỗ, ngoại trừ mùi thối ra thì tôi không cảm giác được thi thể, nhưng tôi biết mặc kệ đồ vật trước mặt là cái gì thì đều có nghĩa có sự tồn tại của cái chết..
Quả nhiên, chỉ một lúc sau khi ngửi được mùi thối, con đường đá dưới chân đã đến điểm cuối, một gian điện tráng lệ xuất hiện trước mặt tôi
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy càng nhiều binh lính xương khô và bộ xương ngựa chiến, bọn họ như đang chờ để xuất phát đến chiến trường
Trên chiếc xe ngựa bằng đá ở giữa những lính xương khổ đó, bất ngờ xuất hiện một chiếc quan tài lớn bằng đá
Có nhiều lĩnh xương khổ bảo vệ như vậy, xem ra vị này là chủ nhân của ngôi mộ, nhưng khi tôi nâng mũi lên ngửi lại phát hiện mùi hôi thối này không phải đến từ những bộ xương mà là từ chiếc quan tài đá trên xe ngựa
Tôi công Đinh Nhất dựa theo bức tường tiến lên phía trước, chỉ sợ chạm vào mấy bộ xương binh lính này và làm rối loạn đội hình đã được hai nghìn năm của họ
Nhưng càng đi về phía trước, mùi hôi thối đó càng nồng nặc..
Với kinh nghiệm trong quá khứ, mùi thối này tuyệt đối không chỉ là một hay hai bộ thi thể có thể phát ra được.
/1940
|