Nghĩ đến đây, Bạch Khởi gọi quản gia trong phủ đến, lạnh lùng hỏi: “Tất cả n3gười hầu trong nhà đều ở đây ư?”
Bởi vì lúc trước mới giết mấy kẻ h4ầu không tuân thủ quy củ, quản gia cũng thầm run sợ, sợ không cẩn thận thì 5cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ, nên ông ta vội vã đáp: “Bẩm..
b1ẩm Hầu gia, vừa rồi lúc tiểu nhân đi kiểm kê số người thấy..
thấy t5hiếu một gã sai vặt tên An Hoa.” “An Hoa? Đã tìm trong phủ chưa?” Bạch Khởi trầm giọng hỏi
Quản gia bị dọa run bắn: “Vẫn..
vẫn chưa tìm được.” Bạch Khởi lập tức thầm hiểu rõ, có lẽ không tìm thấy An Hoa được nữa
Kể cả tìm thấy, chỉ e cũng giống như những thích khách vừa rồi, đã biến thành một cái xác từ lâu rồi
Thái Úc Lũy thấy còn hỏi tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nên xua tay nói với quản gia: “Ai về phòng nấy ngủ đi thôi! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Mặc dù quản gia biết địa vị của Thái Úc Lũy trong phủ không tầm thường, nhưng vẫn không kìm được nhìn sang Bạch Khởi, thấy hắn khẽ gật đầu rồi, ông ta mới lập tức xua mọi người giải tán
Thái Úc Lũy thấy mọi người đi hết mới khẽ than thở: “Đối phương làm việc sạch sẽ gọn gàng, không để lại bất cứ manh mối nào, xem ra đã lập mưu từ rất lâu rồi chứ không phải ý muốn nhất thời nảy ra..
Trong lòng huynh có kẻ nào đáng ngờ không?” Bạch Khởi suy nghĩ rồi đáp: “Bốn nước Hàn, Ngụy, Triệu, Sở đều có thể phái thích khách tới ám sát ta
Chỉ có điều ta không ngờ trong phủ của mình cũng có mật thám do đối phương cài vào.” Thái Úc Lũy nói với hắn: “Chẳng lẽ huynh không nghĩ là người của nước Tần ư?” Bạch Khởi lắc đầu: “Mặc dù ta cũng biết là trong triều có người phê bình kín đáo về ta, nhưng ta không tìm thấy ai..
lại tốn công sức hành thích ta như vậy.” Thái Úc Lũy cũng không hiểu biết về triều đình nước Tần hiện giờ, cho nên cũng không tiện nhiều lời
Đúng lúc này, Trang Hà truyền âm nghìn dặm nói với y rằng đã biết được thân phận của thích khách, vì thế Thái Úc Lũy nói với Bạch Khởi: “Một khi đã như vậy thì đừng suy nghĩ nữa
Có chuyện gì để ngày mai rồi nói, đều mệt nhọc cả đêm rồi
Huynh về nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Khởi vội đáp: “Cũng được, chuyện đêm nay đã làm phiền Úc Lũy huynh
Huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thái Úc Lũy khẽ gật đầu với hắn rồi xoay người chuẩn bị về phòng mình trước, ai ngờ mới vừa đi hai bước lại nghe Bạch Khởi đột ngột hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trang huynh đệ vẫn luôn ở gần đây ư? Vì sao không cho hắn cùng vào hầu phủ ở với Úc Lũy huynh?” Thái Úc Lũy xoay người lại cười đáp: “Thằng nhóc kia sống hoang dã quen rồi, không muốn cả ngày bị người ta hầu hạ
Đêm nay huynh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi
Ta đã bảo Tiểu Trang tuần tra ở quanh hầu phủ, tuyệt đối sẽ không có thích khách dám đến mạo hiểm nữa.” Sau khi về phòng, Thái Úc Lũy để nguyên quần áo nằm xuống
Thật ra y cũng không buồn ngủ, chỉ muốn về phòng chờ Trang Hà giải quyết xong mọi chuyện rồi quay lại bẩm báo nội tình..
Không bao lâu, cửa phòng bị người ta từ từ đẩy ra, một bóng trắng nhanh chóng lách vào
“Hắn ngủ rồi ư?” Thái Úc Lũy khe khẽ hỏi
Trang Hà lặng yên bước tới trước giường Thái Úc Lũy nói: “Quân thượng yên tâm
Thần đã gieo chú đi vào giấc mơ
Giờ tên tai tinh kia đang chém giết quân địch ở trong mơ rồi!” Thái Úc Lũy ngồi dậy khỏi giường: “Cái ngữ nhà ngươi! Ngươi không thể cho hắn nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp hay sao?”
Trang Hà lập tức tỏ vẻ ấm ức: “Bùa chú đi vào giấc mơ của thần chỉ có thể làm người ta nhanh chóng ngủ say, về phần hắn mơ thấy cái gì đều do tự trong lòng hắn muốn, không liên quan một cọng lông nào với thần đâu!” Nghe vậy, Thái Úc Lũy đành phải thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi, nói chuyện chính đi! Ngươi đã hỏi hồn" được điều gì? Mấy tên thích khách kia do ai phái tới?”
Trang Hà nói với vẻ mặt đắc ý: “Ngài còn không biết thuật hỏi hồn của thần hay sao? Huống hồ mấy thích khách này lại vừa chết không lâu, tất nhiên là hỏi đến nơi đến chốn..
Cũng không biết tên tại tinh này đắc tội bao nhiêu người, mấy thích khách kia đều thuộc một liên minh thích khách tên là “Thiên Khiển
Bọn họ lấy tiền làm việc, cũng không hỏi thân phận của cô chủ là ai
Có điều không hỏi không có nghĩa là không tò mò
Từ trang phục và giọng nói của cô chủ, xem ra là từ Hàm Đan đến.”
Hàm Đan? Là người nước Triệu muốn hại chết Bạch Khởi ư...? Điều này cũng dễ hiểu
Gã sai vặt mất tích của hầu phủ thì sao? Người tìm được chưa?” Thái Úc Lũy hỏi
Lúc này đây Trang Hà lại lắc đầu nói: “Chưa, thân phận của gã sai vặt kia chắc chắn không bình thường, ắt hẳn hắn là một thám mà đối phương vẫn luôn chôn giấu bên cạnh Bạch Khởi chỉ vì phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt
Hiện giờ ám sát thất bại, chắc là lúc này tên mật thám kia đã sớm đã chạy ra khỏi thành Hàm Dương rồi.” Thái Úc Lũy nghe xong gật gù, sau đó tiện tay vân về một góc áo..
Vị Minh Vương điện hạ này luôn có một đam mê nhỏ, đó là khi đang tự hỏi vấn đề, y thích bóp gì đó trên ngón tay, dường như làm vậy mới có thể nhanh chóng chải chuốt hàng nghìn luống suy nghĩ trong đầu
Trang Hà thấy Thái Úc Lũy mãi vẫn không nói chuyện, cũng không biết y suy nghĩ cái gì, vì vậy bèn thử nói dò: “Đúng rồi, liên minh thích khách kia có một quy tắc bất thành văn...” Thái Úc Lũy lập tức ngẩng đầu nói: “Quy tắc gì?” “Đó là một khi đã nhận vụ làm ăn thì buộc phải hoàn thành nhiệm vụ
Một nhóm tử sĩ không thành công sẽ lại phải một nhóm nữa, cho đến khi giết chết mục tiêu nhiệm vụ mới thôi!” Trang Hà nói với vẻ mặt không cảm xúc
Thái Úc Lũy lập tức nhằn mày lại: “Còn là một tổ chức sát thủ biết giữ gìn danh dự..
Chuyện này đúng thật là hơi khó giải quyết
Có điều cũng chẳng hề gì, ta tin hôm nay kể cả ngươi không ra tay thì Bạch Khởi cũng có thể đối phó một cách tự nhiên, chỉ là sẽ không giải quyết nhanh bằng ngươi thôi.” Trang Hà thở dài: “Quân thượng, ngài thật sự định đi theo bên cạnh Bạch Khởi mãi hay sao? Thật ra hắn hại chết nhiều người như vậy đều do số trời đã định
Ngài tội gì phải phí sức vậy chứ? Cho dù ngài xoay chuyển được sổ trời thật..
nhưng ngài có nghĩ tới chưa, làm trái ý trời sẽ mang đến hậu quả gì cho ngài?”
Ai ngờ Thái Úc Lũy lại không trả lời câu hỏi của Trang Hà, mà nói với gã bằng vẻ mặt nhạt nhẽo: “Tất nhiên lòng ta hiểu rõ những việc này
Người về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi! Đúng rồi, đừng quên giải chú đi vào giấc mơ cho Bạch Khởi trước khi đi, nếu không chỉ e vị Võ An Hầu này của chúng ta sẽ ngủ tới tối ngày mai cũng chưa tỉnh lại đâu...” Trong lòng Trang Hà biết có khuyến ngăn đi nữa cũng không ích gì, đành phải bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài
Thật ra làm sao Thái Úc Lũy không biết chứ, số phận của Bạch Khởi đã định là dù hắn mang thân phận gì cũng sẽ có vô số người chết vì hắn
Nhưng chính bởi vì thân phận khác nhau, cuối cùng cộng thêm tội nghiệt của chính Bạch Khởi mới gây ra sự khác biệt
Nếu hắn vẫn là tai tinh năm xưa, tất nhiên những người chết vì hắn là do số trời, nói thẳng ra, Bạch Khởi chính là một sứ giả tai họa do ông trời phải xuống trần gian
Nhưng hôm nay hắn trở thành “Sát thần”, mỗi một vong hồn chết vì hắn đều xem như chính tay hắn giết chết, tất nhiên những nghiệp chướng đó sẽ tính lên đầu Bạch Khởi.
Bởi vì lúc trước mới giết mấy kẻ h4ầu không tuân thủ quy củ, quản gia cũng thầm run sợ, sợ không cẩn thận thì 5cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ, nên ông ta vội vã đáp: “Bẩm..
b1ẩm Hầu gia, vừa rồi lúc tiểu nhân đi kiểm kê số người thấy..
thấy t5hiếu một gã sai vặt tên An Hoa.” “An Hoa? Đã tìm trong phủ chưa?” Bạch Khởi trầm giọng hỏi
Quản gia bị dọa run bắn: “Vẫn..
vẫn chưa tìm được.” Bạch Khởi lập tức thầm hiểu rõ, có lẽ không tìm thấy An Hoa được nữa
Kể cả tìm thấy, chỉ e cũng giống như những thích khách vừa rồi, đã biến thành một cái xác từ lâu rồi
Thái Úc Lũy thấy còn hỏi tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nên xua tay nói với quản gia: “Ai về phòng nấy ngủ đi thôi! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Mặc dù quản gia biết địa vị của Thái Úc Lũy trong phủ không tầm thường, nhưng vẫn không kìm được nhìn sang Bạch Khởi, thấy hắn khẽ gật đầu rồi, ông ta mới lập tức xua mọi người giải tán
Thái Úc Lũy thấy mọi người đi hết mới khẽ than thở: “Đối phương làm việc sạch sẽ gọn gàng, không để lại bất cứ manh mối nào, xem ra đã lập mưu từ rất lâu rồi chứ không phải ý muốn nhất thời nảy ra..
Trong lòng huynh có kẻ nào đáng ngờ không?” Bạch Khởi suy nghĩ rồi đáp: “Bốn nước Hàn, Ngụy, Triệu, Sở đều có thể phái thích khách tới ám sát ta
Chỉ có điều ta không ngờ trong phủ của mình cũng có mật thám do đối phương cài vào.” Thái Úc Lũy nói với hắn: “Chẳng lẽ huynh không nghĩ là người của nước Tần ư?” Bạch Khởi lắc đầu: “Mặc dù ta cũng biết là trong triều có người phê bình kín đáo về ta, nhưng ta không tìm thấy ai..
lại tốn công sức hành thích ta như vậy.” Thái Úc Lũy cũng không hiểu biết về triều đình nước Tần hiện giờ, cho nên cũng không tiện nhiều lời
Đúng lúc này, Trang Hà truyền âm nghìn dặm nói với y rằng đã biết được thân phận của thích khách, vì thế Thái Úc Lũy nói với Bạch Khởi: “Một khi đã như vậy thì đừng suy nghĩ nữa
Có chuyện gì để ngày mai rồi nói, đều mệt nhọc cả đêm rồi
Huynh về nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Khởi vội đáp: “Cũng được, chuyện đêm nay đã làm phiền Úc Lũy huynh
Huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thái Úc Lũy khẽ gật đầu với hắn rồi xoay người chuẩn bị về phòng mình trước, ai ngờ mới vừa đi hai bước lại nghe Bạch Khởi đột ngột hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trang huynh đệ vẫn luôn ở gần đây ư? Vì sao không cho hắn cùng vào hầu phủ ở với Úc Lũy huynh?” Thái Úc Lũy xoay người lại cười đáp: “Thằng nhóc kia sống hoang dã quen rồi, không muốn cả ngày bị người ta hầu hạ
Đêm nay huynh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi
Ta đã bảo Tiểu Trang tuần tra ở quanh hầu phủ, tuyệt đối sẽ không có thích khách dám đến mạo hiểm nữa.” Sau khi về phòng, Thái Úc Lũy để nguyên quần áo nằm xuống
Thật ra y cũng không buồn ngủ, chỉ muốn về phòng chờ Trang Hà giải quyết xong mọi chuyện rồi quay lại bẩm báo nội tình..
Không bao lâu, cửa phòng bị người ta từ từ đẩy ra, một bóng trắng nhanh chóng lách vào
“Hắn ngủ rồi ư?” Thái Úc Lũy khe khẽ hỏi
Trang Hà lặng yên bước tới trước giường Thái Úc Lũy nói: “Quân thượng yên tâm
Thần đã gieo chú đi vào giấc mơ
Giờ tên tai tinh kia đang chém giết quân địch ở trong mơ rồi!” Thái Úc Lũy ngồi dậy khỏi giường: “Cái ngữ nhà ngươi! Ngươi không thể cho hắn nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp hay sao?”
Trang Hà lập tức tỏ vẻ ấm ức: “Bùa chú đi vào giấc mơ của thần chỉ có thể làm người ta nhanh chóng ngủ say, về phần hắn mơ thấy cái gì đều do tự trong lòng hắn muốn, không liên quan một cọng lông nào với thần đâu!” Nghe vậy, Thái Úc Lũy đành phải thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi, nói chuyện chính đi! Ngươi đã hỏi hồn" được điều gì? Mấy tên thích khách kia do ai phái tới?”
Trang Hà nói với vẻ mặt đắc ý: “Ngài còn không biết thuật hỏi hồn của thần hay sao? Huống hồ mấy thích khách này lại vừa chết không lâu, tất nhiên là hỏi đến nơi đến chốn..
Cũng không biết tên tại tinh này đắc tội bao nhiêu người, mấy thích khách kia đều thuộc một liên minh thích khách tên là “Thiên Khiển
Bọn họ lấy tiền làm việc, cũng không hỏi thân phận của cô chủ là ai
Có điều không hỏi không có nghĩa là không tò mò
Từ trang phục và giọng nói của cô chủ, xem ra là từ Hàm Đan đến.”
Hàm Đan? Là người nước Triệu muốn hại chết Bạch Khởi ư...? Điều này cũng dễ hiểu
Gã sai vặt mất tích của hầu phủ thì sao? Người tìm được chưa?” Thái Úc Lũy hỏi
Lúc này đây Trang Hà lại lắc đầu nói: “Chưa, thân phận của gã sai vặt kia chắc chắn không bình thường, ắt hẳn hắn là một thám mà đối phương vẫn luôn chôn giấu bên cạnh Bạch Khởi chỉ vì phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt
Hiện giờ ám sát thất bại, chắc là lúc này tên mật thám kia đã sớm đã chạy ra khỏi thành Hàm Dương rồi.” Thái Úc Lũy nghe xong gật gù, sau đó tiện tay vân về một góc áo..
Vị Minh Vương điện hạ này luôn có một đam mê nhỏ, đó là khi đang tự hỏi vấn đề, y thích bóp gì đó trên ngón tay, dường như làm vậy mới có thể nhanh chóng chải chuốt hàng nghìn luống suy nghĩ trong đầu
Trang Hà thấy Thái Úc Lũy mãi vẫn không nói chuyện, cũng không biết y suy nghĩ cái gì, vì vậy bèn thử nói dò: “Đúng rồi, liên minh thích khách kia có một quy tắc bất thành văn...” Thái Úc Lũy lập tức ngẩng đầu nói: “Quy tắc gì?” “Đó là một khi đã nhận vụ làm ăn thì buộc phải hoàn thành nhiệm vụ
Một nhóm tử sĩ không thành công sẽ lại phải một nhóm nữa, cho đến khi giết chết mục tiêu nhiệm vụ mới thôi!” Trang Hà nói với vẻ mặt không cảm xúc
Thái Úc Lũy lập tức nhằn mày lại: “Còn là một tổ chức sát thủ biết giữ gìn danh dự..
Chuyện này đúng thật là hơi khó giải quyết
Có điều cũng chẳng hề gì, ta tin hôm nay kể cả ngươi không ra tay thì Bạch Khởi cũng có thể đối phó một cách tự nhiên, chỉ là sẽ không giải quyết nhanh bằng ngươi thôi.” Trang Hà thở dài: “Quân thượng, ngài thật sự định đi theo bên cạnh Bạch Khởi mãi hay sao? Thật ra hắn hại chết nhiều người như vậy đều do số trời đã định
Ngài tội gì phải phí sức vậy chứ? Cho dù ngài xoay chuyển được sổ trời thật..
nhưng ngài có nghĩ tới chưa, làm trái ý trời sẽ mang đến hậu quả gì cho ngài?”
Ai ngờ Thái Úc Lũy lại không trả lời câu hỏi của Trang Hà, mà nói với gã bằng vẻ mặt nhạt nhẽo: “Tất nhiên lòng ta hiểu rõ những việc này
Người về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi! Đúng rồi, đừng quên giải chú đi vào giấc mơ cho Bạch Khởi trước khi đi, nếu không chỉ e vị Võ An Hầu này của chúng ta sẽ ngủ tới tối ngày mai cũng chưa tỉnh lại đâu...” Trong lòng Trang Hà biết có khuyến ngăn đi nữa cũng không ích gì, đành phải bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài
Thật ra làm sao Thái Úc Lũy không biết chứ, số phận của Bạch Khởi đã định là dù hắn mang thân phận gì cũng sẽ có vô số người chết vì hắn
Nhưng chính bởi vì thân phận khác nhau, cuối cùng cộng thêm tội nghiệt của chính Bạch Khởi mới gây ra sự khác biệt
Nếu hắn vẫn là tai tinh năm xưa, tất nhiên những người chết vì hắn là do số trời, nói thẳng ra, Bạch Khởi chính là một sứ giả tai họa do ông trời phải xuống trần gian
Nhưng hôm nay hắn trở thành “Sát thần”, mỗi một vong hồn chết vì hắn đều xem như chính tay hắn giết chết, tất nhiên những nghiệp chướng đó sẽ tính lên đầu Bạch Khởi.
/1940
|