Trong tàn hồn của Thái Hồng Vân, gần như tất cả ký ức đều liên quan đến công ty. Ngày nào cô ấy cũng như nhân viên làm việc vặt, phải xử lý tất cả những chuyện lớn nhỏ trong phòng, mà vị cấp trên mang thai kia còn liên tục hô to gọi nhỏ.
Việc trong việc ngoài đều là Thái Hồng Vân làm, nhưng công là của cấp trên, sai lầm thì do Thái Hồng Vân “hưởng”. Nhưng cũng không còn cách nào khác, quan hơn một cấp đã đủ đè chết người. Văn phòng không phải nơi Thái Hồng Vân có thể thể hiện, nếu muốn làm việc lâu dài, thì cách duy nhất là làm nhiều nói ít.
Cuộc sống của Thái Hồng Vân chỉ như hai điểm tạo thành một đường thẳng rất đơn giản. Cô ấy không có bạn trai, lại chưa bao giờ dạo phố, đồ đạc đều đặt mua trên mạng rồi gửi trực tiếp đến địa chỉ công ty. Có thể nói cô gái này hoàn toàn không có một hoạt động giải trí nào.
Đợt lễ mùng 1 tháng 5 là kế hoạch đi chơi duy nhất của cô trong suốt thời gian đi làm, nhưng cuối cùng vẫn không đi được… Toàn bộ cuộc sống của cô ấy chỉ có công việc và công việc!
Theo tính cách và thói quen của Thái Hồng Vân, nhất định cô ấy đã gặp chuyện vào buổi tối ngày tăng ca cuối cùng. Nhưng vấn đề bây giờ là, trong tàn hồn của cô ấy không hề có chút ký ức nào về thời điểm mình chết…
Trong tình huống bình thường, tàn hồn sẽ chứa đựng hình ảnh trước lúc chết, có thể nói đó là ký ức khắc sâu nhất. Nhưng cô ấy lại không có ký ức nào liên quan đến việc này, chỉ có thể là do chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô ấy chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi…
Cho nên bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm là báo cảnh sát, nhưng chỉ có danh nghĩa hàng xóm của mẹ cô ấy thì không thích hợp báo án, nên tôi đành phải gọi điện cho thím Lưu.
Nói thật, lúc này lòng tôi trăm mối ngổn ngang, không biết phải mở miệng như thế nào…
Tôi cũng không nói thẳng với thím chuyện của Thái Hồng Vân, chỉ nói là cần bà đến đây một chuyến, có một số việc phải có mặt thím mới xử lý được. Dù thím Lưu thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi nhiều, hôm sau bắt xe khách đến đây.
Hôm đó tôi và Đinh Nhất lái xe đi đón thím Lưu, thấy chúng tôi dừng xe trước đồn công an, thím trợn tròn mắt, vội hỏi có chuyện gì. Tôi biết đến lúc này không thể giấu được nữa, đành nói cho thím biết chuyện Thái Hồng Vân mất tích.
Thím Lưu nghe xong suýt nữa thì ngất đi, thím khóc nói con gái mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không mình cũng chẳng sống nổi! Tôi vội vàng an ủi: “Thím Lưu, thím đừng vội, chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc chúng ta cần làm là phải báo cảnh sát, chỉ có cách này mới tìm được cô ấy, thím nói đúng không ạ? Có khi là do chúng ta nhạy cảm suy nghĩ lung tung thôi.”
Thím Lưu bình tĩnh hơn, sau đó tôi và Đinh Nhất đưa thím vào đồn công an. Vào trong, thím Lưu căng thẳng gần như không nói lên lời, vẫn là tôi khai báo toàn bộ sự việc.
Cảnh sát tiếp chúng tôi là một người hơn 20 tuổi, sau khi nghe tôi kể lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Mọi người có chắc cô ấy sẽ không đi đâu không? Tình huống này chúng tôi đã gặp nhiều rồi, có thể là vì thất tình, nên đi đến nơi khác giải sầu!”
Thím Lưu vội kích động nói: “Không phải đâu đồng chí cảnh sát, con gái tôi rất ngoan, nếu nó có bạn trai thì sẽ nói ngay. Nhưng lần nào nó gọi điện cho tôi, cũng nói công việc quá bận rộn, không có thời gian đi chơi, nó làm sao có thể thất tình chứ!”
Người cảnh sát nhìn thím Lưu có vẻ kích động, vội khuyên: “Thím à, đấy là cháu chỉ đưa ra giả thiết thôi, không nói con gái thím sẽ có tình huống như thế.”
Lúc này một cảnh sát có thâm niên mở cửa đi vào, nhìn thấy thím Lưu khóc thì đến hỏi tình hình. Tôi nói phân tích của mình với vị cảnh sát kia, ông ta cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như cảnh sát trẻ kia nghĩ, nên quyết định cùng chúng tôi đến công ty Thái Hồng Vân một chuyến…
Sau khi đến công ty, vẫn là vị giám đốc mang thai kia ra tiếp, nhưng lần này có cảnh sát đi cùng, nên cô ta cũng khách sáo hơn nhiều!
Cảnh sát hỏi tình huống lần cuối cùng cô ta nhìn thấy Thái Hồng Vân, giám đốc nhanh chóng kể chi tiết tình huống hôm đó cho ông ấy nghe…
Vốn bởi vì hôm đó có một hạng mục số liệu không chính xác, nên cô ta gọi Thái Hồng Vân đến tăng ca để kiểm tra lại. Nhưng đến chiều cô ta đột nhiên thấy không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi trước. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau cô ta đến công ty, chờ mãi cũng không thấy Thái Hồng Vân đến, hỏi ra mới biết hôm nay cô ấy không đi làm.
“Từ đó về sau Thái Hồng Vân không đến công ty lần nào nữa à?” Cảnh sát hỏi.
Nữ quản lý gật đầu: “Phải, vì lúc này cô ấy đang phụ trách một hạng mục quan trọng, cho nên tôi đã bảo đồng nghiệp liên lạc, nhưng di động của cô ấy luôn trong trạng thái tắt máy. Đến chỗ ở thì người cùng phòng nói Thái Hồng Vân đã đi mấy ngày rồi chưa về!”
Cảnh sát trầm tư một chút, rồi nói muốn xem video theo dõi của công ty vào ngày nghỉ cuối cùng của đợt nghỉ mùng 1 tháng 5. Thế là giám đốc gọi cho phòng an ninh, đem video hôm đó đến cho chúng tôi.
Hôm ấy, Thái Hồng Vân vào công ty lúc 8 giờ 30, không nghỉ trưa, mãi đến tận 21 giờ 40 mới ôm một chồng tài liệu từ cửa công ty đi vào thang máy. Thế nhưng, điều khiến người khác sợ hãi chính là… không nhìn thấy cô ấy ra khỏi thang máy khi đến đại sảnh tầng 1?!
“Có khi nào cô ấy ra tầng khác không? Ví dụ như bãi đỗ xe ngầm?” Cảnh sát thắc mắc hỏi.
Đội trưởng an ninh lại xem video dưới bãi đậu xe, nhưng chúng tôi xem từ 21 giờ 40 đến tận ngày hôm sau có người đi làm, vẫn không thấy hình ảnh của Thái Hồng Vân.
Cảnh sát trầm mặc, sau đó bảo đội trưởng an ninh mở lại video Thái Hồng Vân đi vào thang máy để ông ấy xem kỹ lại…
Chúng tôi xem lại lúc 21 giờ 40 phút cô ấy ra khỏi cửa công ty, sau đó ấn nút gọi thang đi xuống, rồi đi vào…
“Dừng lại!” Cảnh sát hét lên.
Đội trưởng an ninh lập tức dừng hình ảnh lúc Thái Hồng Vân vừa vào thang máy. Khi ấy cửa thang máy vẫn chưa đóng hẳn, chỉ có một chân Thái Hồng Vân lộ ra ngoài.
Cảnh sát nghi ngờ nói với chúng tôi: “Mọi người nhìn xem, có phải chân Thái Hồng Vân ở tư thế này không được tự nhiên không?”
Ông ta chưa nói hết, nhưng nghe ý tứ này, tôi cũng cảm giác có gì đó không đúng lắm. Cảm giác như mu bàn chân của cô ấy quá sát với sàn nhà… Trong tư thế đó, hẳn cơ thể của cô ấy phải ở vị trí thấp hơn so với sàn nhà? Chẳng lẽ Thái Hồng Vân đi vào hộp thang máy?
Việc trong việc ngoài đều là Thái Hồng Vân làm, nhưng công là của cấp trên, sai lầm thì do Thái Hồng Vân “hưởng”. Nhưng cũng không còn cách nào khác, quan hơn một cấp đã đủ đè chết người. Văn phòng không phải nơi Thái Hồng Vân có thể thể hiện, nếu muốn làm việc lâu dài, thì cách duy nhất là làm nhiều nói ít.
Cuộc sống của Thái Hồng Vân chỉ như hai điểm tạo thành một đường thẳng rất đơn giản. Cô ấy không có bạn trai, lại chưa bao giờ dạo phố, đồ đạc đều đặt mua trên mạng rồi gửi trực tiếp đến địa chỉ công ty. Có thể nói cô gái này hoàn toàn không có một hoạt động giải trí nào.
Đợt lễ mùng 1 tháng 5 là kế hoạch đi chơi duy nhất của cô trong suốt thời gian đi làm, nhưng cuối cùng vẫn không đi được… Toàn bộ cuộc sống của cô ấy chỉ có công việc và công việc!
Theo tính cách và thói quen của Thái Hồng Vân, nhất định cô ấy đã gặp chuyện vào buổi tối ngày tăng ca cuối cùng. Nhưng vấn đề bây giờ là, trong tàn hồn của cô ấy không hề có chút ký ức nào về thời điểm mình chết…
Trong tình huống bình thường, tàn hồn sẽ chứa đựng hình ảnh trước lúc chết, có thể nói đó là ký ức khắc sâu nhất. Nhưng cô ấy lại không có ký ức nào liên quan đến việc này, chỉ có thể là do chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô ấy chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi…
Cho nên bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm là báo cảnh sát, nhưng chỉ có danh nghĩa hàng xóm của mẹ cô ấy thì không thích hợp báo án, nên tôi đành phải gọi điện cho thím Lưu.
Nói thật, lúc này lòng tôi trăm mối ngổn ngang, không biết phải mở miệng như thế nào…
Tôi cũng không nói thẳng với thím chuyện của Thái Hồng Vân, chỉ nói là cần bà đến đây một chuyến, có một số việc phải có mặt thím mới xử lý được. Dù thím Lưu thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi nhiều, hôm sau bắt xe khách đến đây.
Hôm đó tôi và Đinh Nhất lái xe đi đón thím Lưu, thấy chúng tôi dừng xe trước đồn công an, thím trợn tròn mắt, vội hỏi có chuyện gì. Tôi biết đến lúc này không thể giấu được nữa, đành nói cho thím biết chuyện Thái Hồng Vân mất tích.
Thím Lưu nghe xong suýt nữa thì ngất đi, thím khóc nói con gái mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không mình cũng chẳng sống nổi! Tôi vội vàng an ủi: “Thím Lưu, thím đừng vội, chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc chúng ta cần làm là phải báo cảnh sát, chỉ có cách này mới tìm được cô ấy, thím nói đúng không ạ? Có khi là do chúng ta nhạy cảm suy nghĩ lung tung thôi.”
Thím Lưu bình tĩnh hơn, sau đó tôi và Đinh Nhất đưa thím vào đồn công an. Vào trong, thím Lưu căng thẳng gần như không nói lên lời, vẫn là tôi khai báo toàn bộ sự việc.
Cảnh sát tiếp chúng tôi là một người hơn 20 tuổi, sau khi nghe tôi kể lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Mọi người có chắc cô ấy sẽ không đi đâu không? Tình huống này chúng tôi đã gặp nhiều rồi, có thể là vì thất tình, nên đi đến nơi khác giải sầu!”
Thím Lưu vội kích động nói: “Không phải đâu đồng chí cảnh sát, con gái tôi rất ngoan, nếu nó có bạn trai thì sẽ nói ngay. Nhưng lần nào nó gọi điện cho tôi, cũng nói công việc quá bận rộn, không có thời gian đi chơi, nó làm sao có thể thất tình chứ!”
Người cảnh sát nhìn thím Lưu có vẻ kích động, vội khuyên: “Thím à, đấy là cháu chỉ đưa ra giả thiết thôi, không nói con gái thím sẽ có tình huống như thế.”
Lúc này một cảnh sát có thâm niên mở cửa đi vào, nhìn thấy thím Lưu khóc thì đến hỏi tình hình. Tôi nói phân tích của mình với vị cảnh sát kia, ông ta cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như cảnh sát trẻ kia nghĩ, nên quyết định cùng chúng tôi đến công ty Thái Hồng Vân một chuyến…
Sau khi đến công ty, vẫn là vị giám đốc mang thai kia ra tiếp, nhưng lần này có cảnh sát đi cùng, nên cô ta cũng khách sáo hơn nhiều!
Cảnh sát hỏi tình huống lần cuối cùng cô ta nhìn thấy Thái Hồng Vân, giám đốc nhanh chóng kể chi tiết tình huống hôm đó cho ông ấy nghe…
Vốn bởi vì hôm đó có một hạng mục số liệu không chính xác, nên cô ta gọi Thái Hồng Vân đến tăng ca để kiểm tra lại. Nhưng đến chiều cô ta đột nhiên thấy không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi trước. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau cô ta đến công ty, chờ mãi cũng không thấy Thái Hồng Vân đến, hỏi ra mới biết hôm nay cô ấy không đi làm.
“Từ đó về sau Thái Hồng Vân không đến công ty lần nào nữa à?” Cảnh sát hỏi.
Nữ quản lý gật đầu: “Phải, vì lúc này cô ấy đang phụ trách một hạng mục quan trọng, cho nên tôi đã bảo đồng nghiệp liên lạc, nhưng di động của cô ấy luôn trong trạng thái tắt máy. Đến chỗ ở thì người cùng phòng nói Thái Hồng Vân đã đi mấy ngày rồi chưa về!”
Cảnh sát trầm tư một chút, rồi nói muốn xem video theo dõi của công ty vào ngày nghỉ cuối cùng của đợt nghỉ mùng 1 tháng 5. Thế là giám đốc gọi cho phòng an ninh, đem video hôm đó đến cho chúng tôi.
Hôm ấy, Thái Hồng Vân vào công ty lúc 8 giờ 30, không nghỉ trưa, mãi đến tận 21 giờ 40 mới ôm một chồng tài liệu từ cửa công ty đi vào thang máy. Thế nhưng, điều khiến người khác sợ hãi chính là… không nhìn thấy cô ấy ra khỏi thang máy khi đến đại sảnh tầng 1?!
“Có khi nào cô ấy ra tầng khác không? Ví dụ như bãi đỗ xe ngầm?” Cảnh sát thắc mắc hỏi.
Đội trưởng an ninh lại xem video dưới bãi đậu xe, nhưng chúng tôi xem từ 21 giờ 40 đến tận ngày hôm sau có người đi làm, vẫn không thấy hình ảnh của Thái Hồng Vân.
Cảnh sát trầm mặc, sau đó bảo đội trưởng an ninh mở lại video Thái Hồng Vân đi vào thang máy để ông ấy xem kỹ lại…
Chúng tôi xem lại lúc 21 giờ 40 phút cô ấy ra khỏi cửa công ty, sau đó ấn nút gọi thang đi xuống, rồi đi vào…
“Dừng lại!” Cảnh sát hét lên.
Đội trưởng an ninh lập tức dừng hình ảnh lúc Thái Hồng Vân vừa vào thang máy. Khi ấy cửa thang máy vẫn chưa đóng hẳn, chỉ có một chân Thái Hồng Vân lộ ra ngoài.
Cảnh sát nghi ngờ nói với chúng tôi: “Mọi người nhìn xem, có phải chân Thái Hồng Vân ở tư thế này không được tự nhiên không?”
Ông ta chưa nói hết, nhưng nghe ý tứ này, tôi cũng cảm giác có gì đó không đúng lắm. Cảm giác như mu bàn chân của cô ấy quá sát với sàn nhà… Trong tư thế đó, hẳn cơ thể của cô ấy phải ở vị trí thấp hơn so với sàn nhà? Chẳng lẽ Thái Hồng Vân đi vào hộp thang máy?
/1940
|