Người Tìm Xác

Chương 203: Cuộc sống hai mặt

/1940


Dù lúc ấy vụ án chưa được điều tra rõ ràng, nhưng hai người này lại là tình nghi lớn nhất. Năm đó, lúc ba đứa trẻ kia mất tích, hai người họ đã ở căn nhà đó, nếu nói họ không có liên quan, thì đến quỷ cũng không tin…

Qua nhiều cách điều tra, cách sát tìm được hai vợ chồng nhà này. Người chồng tên Chử Hoài Lương, còn người vợ là Triệu Anh Tiệp. Hiện cả hai đang làm giáo viên tại trường tiểu học Tư Thủy ở tỉnh lân cận.

Cảnh sát điều tra quan hệ xã hội của Chử Hoài Lương và phát hiện, vào năm 96, vợ chồng họ đã từng đến huyện Lâm An làm giáo viên. Về sau vì có thành tích tốt nên được trường tiểu học Tư Thủy mời tới dạy.

Kết hợp với mấy vụ án mất tích ở huyện Lâm An, cảnh sát lập tức bắt Chử Hoài Lương và Triệu Anh Tiệp. Nhưng gã Chử Hoài Lương này cực kỳ ranh ma, nhất quyết không nói gì, nhưng vợ của gã là Triệu Anh Tiệp lại có lá gan rất nhỏ, bị dọa vài câu đã khai ra hết.

Lúc Triệu Anh Tiệp lấy Chử Hoài Lương, cũng là bởi vì nhìn trúng tính cách trung thực an phận của gã. Nhưng bà ta không thể ngờ được rằng, trong nội tâm của gã đàn ông trung thực an phận đó lại là một tên ác quỷ…

Năm đầu tiên kết hôn, cuộc sống của họ khá tốt, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, cùng làm nghề giáo viên, lúc đó địa vị xã hội của họ không thấp. Nhưng vấn đề lại đến từ năm thứ hai…

Lúc ấy họ nóng lòng muốn có con, nhưng thử mấy lần đều không thể mang thai. Triệu Anh Tiệp lén tới bệnh viện để kiểm tra, phát hiện vấn đề không phải là do mình. Bà ta kéo Chử Hoài Lương cùng đến bệnh viện kiểm tra, như những gì Triệu Anh Tiệp đoán, Chử Hoài Lương bị vô sinh.

Kể cả ở những năm đó hay thời hiện đại ngày nay, đàn ông bị vô sinh đều sẽ bị người đời nhạo báng! Nên hai vợ chồng họ lén lút chữa bệnh cho Chử Hoài Lương, hi vọng có thể nhanh chóng có con.

Nhưng không biết có phải do áp lực tâm lý quá lớn hay không, mà không những không chữa được chứng vô sinh của Chử Hoài Lương, gã còn mắc phải một bệnh khác, đó là bệnh bất lực. Lần này thực sự đã khiến lòng tự trọng của Chử Hoài Lương bị tổn thương.

Lúc đó, mỗi ngày nhìn thấy trẻ con ở trong trường học đều khiến Chử Hoài Lương cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tại sao nhà khác có thể sinh ra vài đứa con trai con gái, mà gã ngay đến cả sinh hoạt vợ chồng bình thường cũng cảm thấy khó khăn chứ?!

Gã càng nghĩ càng thấy không cam lòng, không thể chấp nhận được và ngày càng trở nên vặn vẹo…

Một buổi sáng nọ, gã đang chuẩn bị đến trường học, thì lúc ra cửa gã lại thấy Lưu Phương đang thong thả đi bộ qua nhà mình. Mặc dù Lưu Phương không phải là học sinh lớp của Chử Hoài Lương, nhưng họ có quen biết nhau.

Lưu Phương còn chủ động chào hỏi Chử Hoài Lương, nhưng lúc ấy trong lòng gã như có ma xui quỷ khiến. Khi nhìn thấy bé gái hoạt bát đáng yêu xuất hiện trước mặt, lòng gã như có một âm thanh ma quỷ không ngừng nói: “Mày cũng sẽ có được đứa trẻ như thế này thôi, giết nó đi! Mày sẽ có đứa con của mình!”

Theo những gì Triệu Anh Tiệp khai, thì hôm đó vừa đúng lúc buổi sáng bà ta không có tiết. Đang ngủ trong nhà, đột nhiên bà ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe đạp bị đổ. Mơ mơ màng màng rời giường đi ra ngoài, bà ta nhìn thấy chồng mình đang bóp một bé gái học ở trường mình.

Triệu Anh Tiệp đờ người, bà ta đè giọng xuống thấp hỏi Chử Hoài Lương: Anh điên rồi à? Anh muốn làm gì vậy?

Nhưng Chử Hoài Lương lại không thèm nhìn bà ta, gã vẫn bóp chặt Lưu Phương và đi vào phòng. Sau đó, gã dùng băng dính dán tay chân và miệng của Lưu Phương lại, để cô bé không thể phát ra tiếng.

Lúc đó Lưu Phương đã quá mức sợ hãi, cô bé không hiểu người thầy giáo mà mình gặp mỗi ngày này đang muốn làm gì? Chử Hoài Lương trói chặt Lưu Phương lại, rồi ném vào trong hầm ngầm chuyên dùng để trữ cải trắng vào mùa đông của gia đình mình, sau đó lấy xe đạp đi làm.

Triệu Anh Tiệp trợn mắt, bà ta cũng không biết nên làm gì bây giờ? Nếu thả Lưu Phương ra, thì con bé chắc chắn sẽ nói với người lớn trong nhà về chuyện mình bị thầy Chử bắt cóc, đến lúc đó thì Chử Hoài Lương sẽ hoàn toàn tiêu đời.

Còn nếu không thả đứa bé kia đi, thì chẳng phải họ đang phạm pháp sao? Mà bà ta cũng không rõ Chử Hoài Lương muốn làm gì? Chắc không phải vì mình không có con cái, nên bắt con nhà người khác về nuôi đấy chứ!

Giữa trưa, Chử Hoài Lương tan tầm về, việc đầu tiên gã làm là một mình vào trong hầm bận bịu làm gì đó. Tiếp theo, gã cầm một đống đồ đi ra rồi ném vào trong lò, đốt trụi hết.

Triệu Anh Tiệp nhìn kỹ thì phát hiện đó là quần áo mà Lưu Phương mặc…

Lúc nửa đêm, Chử Hoài Lương lại một mình xuống hầm một lúc lâu. Sau khi trở lại, gã đột nhiên có phấn chấn vô cùng, khác hẳn với trạng thái mềm nhũn ngày xưa, khiến Triệu Anh Tiệp có cảm giác mình như cô dâu mới cưới về nhà chồng.

Có lẽ cuộc sống của họ vẫn luôn giống như một đầm nước đọng, đột nhiên có một ngày cái đầm nước đó bắt đầu sinh sôi sống lại, vì thế mà Triệu Anh Tiệp cũng ngầm cho phép Chử Hoài Lương làm cách này. Sáng sớm hôm sau, bà ta còn làm bữa sáng cho Lưu Phương, định cho đứa bé kia ăn rồi sẽ để Chử Hoài Lương thả nó ra.

Nhưng Chử Hoài Lương lại lắc đầu nói không cần, vì đứa bé kia đã không còn thở nữa rồi! Triệu Anh Tiệp quá sợ hãi, bà ta không bao giờ nghĩ tới việc chồng mình lại giết đứa trẻ này. Đến bây giờ, Triệu Anh Tiệp cũng không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì trong hầm.

Nhưng khi Triệu Anh Tiệp nhìn thấy thi thể của Lưu Phương, lòng bà ta dâng lên từng cơn sợ hãi, bà ta đã lấy được người chồng gì thế này!

Vì có thể xử lý được thi thể, Chử Hoài Lương và Triệu Anh Tiệp nghĩ rất nhiều cách. Cuối cùng họ quyết định, nếu không muốn bị người khác phát hiện, thì phải làm sao để họ vĩnh viễn không thể tìm thấy thi thể của đứa trẻ này.

Thế là Chử Hoài Lương mua rất nhiều bột vôi để làm trứng muối. Gã đào ở trong sân nhà mình một cái hố đất khoảng chừng một mét vuông, sau đó vẩy bột vôi vào bên trong, rồi ném thi thể của Lưu Phương vào hố, bên trên lại tiếp tục vẩy thêm một lớp bột vôi nữa.

Làm như thế này, sau khi lấp đất lên thi thể sẽ không bị phân hủy quá nhanh, mà hàng xóm của họ cũng đã chuyển đi nơi khác từ một năm trước rồi. Cho dù trong sân hơi bốc mùi, thì người ở bên ngoài cũng không ngửi thấy được.

Trạng thái hưng phấn của Chử Hoài Lương không tiếp tục được bao lâu thì lại quay trở về như lúc trước. Vậy là ma quỷ trong lòng gã lại thức tỉnh, nhưng lần này gã lại đưa móng vuốt của mình về một bé trai.

Đứa trẻ này chính là đứa thứ hai bị mất tích, Vương Bằng Phi, tuy nó không phải là học sinh trong trường của Chử Hoài Lương, nhưng Chử Hoài Lương lại đang dạy kèm cho thằng bé. Tối hôm đó, Chử Hoài Lương đang trên đường từ nhà bạn về, vừa đúng lúc gặp được Vương Bằng Phi đi mua thuốc cho bố.

Thế là Chử Hoài Lương giả vờ quan tâm đến chuyện học hành của thằng bé, bảo nó đi theo mình về nhà lấy một bộ bài thi toán để mang về làm. Vương Bằng Phi tin là thật, nên không đề phòng mà đi theo thầy giáo dạy kèm về nhà.

Ngờ đâu vừa vào sân, nó đã bị người thầy giáo bình thường vẫn luôn ân cần dạy bảo trói lại! Dù sao Vương Bằng Phi cũng là một bé trai, sức khỏe hơn một chút, Chử Hoài Lương cũng phải tốn rất nhiều sức mới trói thằng bé lại được. Vì sợ nó chạy mà Chử Hoài Lương còn lấy gậy đánh gãy chân Vương Bằng Phi…

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status