Nhà họ Lý có tổng cộng hai phòng ngủ, phòng nhỏ hơn hẳn là của Lý Lâm Lâm. Tôi đẩy cửa vào, thấy bên trong toàn là sách, xem ra cô bé Lý Lâm Lâm đúng là một học sinh giỏi, khó trách bố mẹ lại muốn đưa cô ra nước ngoài!
Tôi cẩn thận xem những cuốn sách trên kệ, có khá nhiều quyển viết bằng tiếng Anh. Không ngờ Lý Lâm Lâm tuổi còn nhỏ mà đã có thể xem sách tiếng Anh khó như vậy rồi.
Vừa nghĩ tới việc cô ấy còn nhỏ tuổi mà đã bị hại, thật sự khiến người khác cảm thấy không đành lòng…
Vì để có thể mau chóng tìm ra được thứ có chứa tàn hồn của cô ấy, tôi chạm vào khắp phòng. Căn phòng này đã lâu không có người ở nên tay tôi quệt ra được một đám bụi.
Đột nhiên tiếng “lạch cạch” bỗng vang lên, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện trong lúc vô tình mình đã đụng phải một cái máy phát kiểu cũ trên giá sách, khiến một băng nhạc rơi ra.
Đó là một cuộn băng, phía trên có dòng chữ viết bằng tay: Chúc bạn Lý Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ; tôi nhặt nó lên… Nhưng khi tay chạm vào chiếc băng đó, tôi lại nhìn thấy một đoạn ký ức của Lý Lâm Lâm.
Cuộn băng này thu lại một bản nhạc của Nhậm Hiền Tề, tên là “Cô bé đối diện nhìn sang”, đó là món quà của một cậu học sinh tên Tôn Sách. Cậu bạn này có dáng dấp cao ráo khá đẹp trai, chẳng trách Lý Lâm Lâm lại thích.
Gia đình Tôn Sách cũng không khá giả, nhưng cậu ấy vẫn luôn muốn tặng cho Lý Lâm Lâm món quà sinh nhật. Cậu biết Lý Lâm Lâm thích ca sĩ Nhậm Hiền Tề, nhưng một băng nhạc gốc của Nhậm Hiền Tề ít gì cũng phải mười mấy tệ, cho dù có nhịn ăn sáng mấy hôm, cậu cũng chỉ dành được khoảng 8 tệ.
Thế là Tôn Sách nghĩ ra một cách, cậu dùng 8 tệ đi mua một băng nhạc trắng, sau đó mượn băng nhạc của bạn học khác về thu lại. Mặc dù đây không phải là bản chính đầu tiên của Nhậm Hiền Tề mà Lý Lâm Lâm có, nhưng cô bé rất thích nó, lúc rảnh rỗi vẫn thường xuyên nghe đi nghe lại.
Thực ra tình cảm giữa họ rất đơn thuần, không giống như những gì người lớn nghĩ. Cả hai gặp nhau cũng chỉ bàn chuyện học hành, cười đùa, nhiều nhất là nắm tay, chỉ thế thôi mà đã đỏ mặt một lúc lâu rồi.
Lý Lâm Lâm không giống Cao Tuyết, cô bé thấy rất rõ những gì trước khi chết, trước khi chết cô bé gặp được Thẩm Cường! Lý Lâm Lâm cũng giống như các bạn học khác trong trường, đều biết Thẩm Cường là người làm công trong trường.
Cho nên khi gã nói chuyện với mình, Lý Lâm Lâm không hề đề phòng. Nhưng cái gã làm công mà ngày nào cũng thấy ấy, đột nhiên phun lên mặt cô một thứ chất lỏng ngọt lịm, làm cô bé nhanh chóng mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, thì cô bé phát hiện mình đang ở trong một căn phòng có ánh sáng u ám. Hai người đàn ông đang quay lưng về phía cô để nói chuyện, tầm mắt cô bé lúc mờ lúc tỏ, chắc là vì thứ Thẩm Cường đã phun lên mặt cô.
Đáng lý ra, khoảng thời gian đó vẫn chưa thông dụng thuốc mê, không biết Thẩm Cường lấy đâu ra thứ chất lỏng chỉ cần phun một cái là khiến người ta choáng váng? Lý Lâm Lâm giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt.
Mặc dù cô bé là mọt sách, nhưng sao lại không biết tình cảnh của mình bây giờ chứ? Hai gã đàn ông kia quay đầu lại nhìn cô, Lý Lâm Lâm nhận ra ngay một trong hai người là thầy Chử, giáo viên dạy toán của khối tiểu học.
“Em tên gì?” Chử Hoài Lương dùng giọng nói âm trầm hỏi cô bé.
Lý Lâm Lâm nghe xong mà rùng mình, cô bé chưa từng thấy thầy Chử như thế này bao giờ. Dù sao lúc đó cô bé vẫn còn là trẻ con, nên vẫn chưa biết mình đã rơi vào tay ác quỷ.
“Thầy Chử… Hai người làm gì vậy? Em muốn về nhà, không thì cha mẹ sẽ lo lắm!” Lý Lâm Lâm cầu xin.
Hai người kia nghe vậy thì cười dữ tợn, giống như Lý Lâm Lâm đã nói ra một câu nói nào đó rất buồn cười vậy! Chuyện xảy ra sau đó làm lửa giận trong lòng tôi bộc phát như núi lửa phun trào, hai tên súc sinh kia cưỡng hiếp Lý Lâm Lâm…
Lý Lâm Lâm liên tục hét lên đau đớn, nhưng hai kẻ kia như thể rất yên tâm về địa điểm này, sẽ không ai nghe thấy tiếng hét của cô bé vậy. Xem ra nơi này nhất định là một chỗ cách âm rất tốt, mà nó hẳn là một nơi nào đó rất đặc biệt trong trường.
Vì quanh tường được sơn nửa trắng nửa vàng, trên tường còn dán một vài tờ áp phích ca tụng chủ tịch Mao, tôi có cảm giác cách bài trí ở đó rất giống với khoảng năm 60 ở thế kỷ trước.
Dù không biết đó là đâu, nhưng nếu hai kẻ kia đã xuất hiện cùng nhau, thì chắc chắn là nó ở trong trường học! Cảnh tượng Lý Lâm Lâm bị làm nhục thực sự vượt khỏi sự tưởng tượng của con người, cho dù đứa trẻ này còn sống thì nó cũng sẽ phát điên mất.
Tôi không muốn nói tỉ mỉ từng chi tiết trong đó, chỉ có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng, hãy nhanh kết thúc đoạn ký ức này đi. Thậm chí tôi còn mong Lý Lâm Lâm mau tắt thở, bởi vì chỉ có như thế, cô bé ấy mới có thể được giải thoát…
Rời khỏi nhà của Lý Lâm Lâm, tâm trạng của tôi rất tệ, đến mức Bạch Kiện cũng không dám nói chuyện với tôi. Quay trở lại Cục công an, tôi lập tức chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.
Đinh Nhất thấy tôi khó chịu nên rót một cốc nước, tôi nhận lấy rồi uống hết ngay, sau đó ngồi xổm trên đất một lúc lâu mới đứng lên.
Khi quay trở lại phòng họp, Bạch Kiện và những đồng nghiệp của anh ta đã chờ tôi ở đó. Thấy mặt tôi tái nhợt, anh ta nhờ đồng nghiệp pha một tách cà phê, rồi bắt tôi uống một chút.
“Tiến Bảo, cậu uống chút cà phê để bình tĩnh lại đã. Thực ra lúc mới vào nghề, chúng tôi cũng không dũng cảm như cậu đâu. Có lúc nhìn thấy những tội ác mà người bình thường không thể chấp nhận được, chúng tôi cũng giống như cậu bây giờ, nhưng nhìn nhiều rồi cũng thành quen.” Bạch Kiện nói với vẻ bất đắc dĩ.
Cà phê nóng chảy vào dạ dày giúp tôi thoải mái hơn nhiều. Nói thật, hiện giờ tôi cảm thấy rất phục cái nghề cảnh sát này. Chưa nói đến chuyện họ vì nhân dân phục vụ là cao cả đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy những tội ác giống địa ngục này, không phải người có tố chất tâm lý bình thường nào cũng chấp nhận được.
Tôi kể cho họ nghe về những hình ảnh mình nhìn thấy trong ký ức của Lý Lâm Lâm. Khi trình bày đến quá trình tử vong của Lý Lâm Lâm, tôi cố gắng mô tả nó một cách bình tĩnh nhất, thậm chí còn không cho thêm bất cứ cảm xúc gì…
Tôi biết nếu bây giờ mà tức giận sẽ chỉ làm mình mất lý trí. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra nơi giấu thi thể của những đứa trẻ kia, nên tôi cẩn thận tả hoàn cảnh Lý Lâm Lâm bị sát hại, không hề thiếu một chi tiết nhỏ nào.
Sau khi nghe xong, nhóm Bạch Kiện đi tới thư viện trong Cục, tìm thấy một cuốn sách ghi chép về nơi xây dựng trường tiểu học này.
Tôi cẩn thận xem những cuốn sách trên kệ, có khá nhiều quyển viết bằng tiếng Anh. Không ngờ Lý Lâm Lâm tuổi còn nhỏ mà đã có thể xem sách tiếng Anh khó như vậy rồi.
Vừa nghĩ tới việc cô ấy còn nhỏ tuổi mà đã bị hại, thật sự khiến người khác cảm thấy không đành lòng…
Vì để có thể mau chóng tìm ra được thứ có chứa tàn hồn của cô ấy, tôi chạm vào khắp phòng. Căn phòng này đã lâu không có người ở nên tay tôi quệt ra được một đám bụi.
Đột nhiên tiếng “lạch cạch” bỗng vang lên, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện trong lúc vô tình mình đã đụng phải một cái máy phát kiểu cũ trên giá sách, khiến một băng nhạc rơi ra.
Đó là một cuộn băng, phía trên có dòng chữ viết bằng tay: Chúc bạn Lý Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ; tôi nhặt nó lên… Nhưng khi tay chạm vào chiếc băng đó, tôi lại nhìn thấy một đoạn ký ức của Lý Lâm Lâm.
Cuộn băng này thu lại một bản nhạc của Nhậm Hiền Tề, tên là “Cô bé đối diện nhìn sang”, đó là món quà của một cậu học sinh tên Tôn Sách. Cậu bạn này có dáng dấp cao ráo khá đẹp trai, chẳng trách Lý Lâm Lâm lại thích.
Gia đình Tôn Sách cũng không khá giả, nhưng cậu ấy vẫn luôn muốn tặng cho Lý Lâm Lâm món quà sinh nhật. Cậu biết Lý Lâm Lâm thích ca sĩ Nhậm Hiền Tề, nhưng một băng nhạc gốc của Nhậm Hiền Tề ít gì cũng phải mười mấy tệ, cho dù có nhịn ăn sáng mấy hôm, cậu cũng chỉ dành được khoảng 8 tệ.
Thế là Tôn Sách nghĩ ra một cách, cậu dùng 8 tệ đi mua một băng nhạc trắng, sau đó mượn băng nhạc của bạn học khác về thu lại. Mặc dù đây không phải là bản chính đầu tiên của Nhậm Hiền Tề mà Lý Lâm Lâm có, nhưng cô bé rất thích nó, lúc rảnh rỗi vẫn thường xuyên nghe đi nghe lại.
Thực ra tình cảm giữa họ rất đơn thuần, không giống như những gì người lớn nghĩ. Cả hai gặp nhau cũng chỉ bàn chuyện học hành, cười đùa, nhiều nhất là nắm tay, chỉ thế thôi mà đã đỏ mặt một lúc lâu rồi.
Lý Lâm Lâm không giống Cao Tuyết, cô bé thấy rất rõ những gì trước khi chết, trước khi chết cô bé gặp được Thẩm Cường! Lý Lâm Lâm cũng giống như các bạn học khác trong trường, đều biết Thẩm Cường là người làm công trong trường.
Cho nên khi gã nói chuyện với mình, Lý Lâm Lâm không hề đề phòng. Nhưng cái gã làm công mà ngày nào cũng thấy ấy, đột nhiên phun lên mặt cô một thứ chất lỏng ngọt lịm, làm cô bé nhanh chóng mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, thì cô bé phát hiện mình đang ở trong một căn phòng có ánh sáng u ám. Hai người đàn ông đang quay lưng về phía cô để nói chuyện, tầm mắt cô bé lúc mờ lúc tỏ, chắc là vì thứ Thẩm Cường đã phun lên mặt cô.
Đáng lý ra, khoảng thời gian đó vẫn chưa thông dụng thuốc mê, không biết Thẩm Cường lấy đâu ra thứ chất lỏng chỉ cần phun một cái là khiến người ta choáng váng? Lý Lâm Lâm giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt.
Mặc dù cô bé là mọt sách, nhưng sao lại không biết tình cảnh của mình bây giờ chứ? Hai gã đàn ông kia quay đầu lại nhìn cô, Lý Lâm Lâm nhận ra ngay một trong hai người là thầy Chử, giáo viên dạy toán của khối tiểu học.
“Em tên gì?” Chử Hoài Lương dùng giọng nói âm trầm hỏi cô bé.
Lý Lâm Lâm nghe xong mà rùng mình, cô bé chưa từng thấy thầy Chử như thế này bao giờ. Dù sao lúc đó cô bé vẫn còn là trẻ con, nên vẫn chưa biết mình đã rơi vào tay ác quỷ.
“Thầy Chử… Hai người làm gì vậy? Em muốn về nhà, không thì cha mẹ sẽ lo lắm!” Lý Lâm Lâm cầu xin.
Hai người kia nghe vậy thì cười dữ tợn, giống như Lý Lâm Lâm đã nói ra một câu nói nào đó rất buồn cười vậy! Chuyện xảy ra sau đó làm lửa giận trong lòng tôi bộc phát như núi lửa phun trào, hai tên súc sinh kia cưỡng hiếp Lý Lâm Lâm…
Lý Lâm Lâm liên tục hét lên đau đớn, nhưng hai kẻ kia như thể rất yên tâm về địa điểm này, sẽ không ai nghe thấy tiếng hét của cô bé vậy. Xem ra nơi này nhất định là một chỗ cách âm rất tốt, mà nó hẳn là một nơi nào đó rất đặc biệt trong trường.
Vì quanh tường được sơn nửa trắng nửa vàng, trên tường còn dán một vài tờ áp phích ca tụng chủ tịch Mao, tôi có cảm giác cách bài trí ở đó rất giống với khoảng năm 60 ở thế kỷ trước.
Dù không biết đó là đâu, nhưng nếu hai kẻ kia đã xuất hiện cùng nhau, thì chắc chắn là nó ở trong trường học! Cảnh tượng Lý Lâm Lâm bị làm nhục thực sự vượt khỏi sự tưởng tượng của con người, cho dù đứa trẻ này còn sống thì nó cũng sẽ phát điên mất.
Tôi không muốn nói tỉ mỉ từng chi tiết trong đó, chỉ có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng, hãy nhanh kết thúc đoạn ký ức này đi. Thậm chí tôi còn mong Lý Lâm Lâm mau tắt thở, bởi vì chỉ có như thế, cô bé ấy mới có thể được giải thoát…
Rời khỏi nhà của Lý Lâm Lâm, tâm trạng của tôi rất tệ, đến mức Bạch Kiện cũng không dám nói chuyện với tôi. Quay trở lại Cục công an, tôi lập tức chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.
Đinh Nhất thấy tôi khó chịu nên rót một cốc nước, tôi nhận lấy rồi uống hết ngay, sau đó ngồi xổm trên đất một lúc lâu mới đứng lên.
Khi quay trở lại phòng họp, Bạch Kiện và những đồng nghiệp của anh ta đã chờ tôi ở đó. Thấy mặt tôi tái nhợt, anh ta nhờ đồng nghiệp pha một tách cà phê, rồi bắt tôi uống một chút.
“Tiến Bảo, cậu uống chút cà phê để bình tĩnh lại đã. Thực ra lúc mới vào nghề, chúng tôi cũng không dũng cảm như cậu đâu. Có lúc nhìn thấy những tội ác mà người bình thường không thể chấp nhận được, chúng tôi cũng giống như cậu bây giờ, nhưng nhìn nhiều rồi cũng thành quen.” Bạch Kiện nói với vẻ bất đắc dĩ.
Cà phê nóng chảy vào dạ dày giúp tôi thoải mái hơn nhiều. Nói thật, hiện giờ tôi cảm thấy rất phục cái nghề cảnh sát này. Chưa nói đến chuyện họ vì nhân dân phục vụ là cao cả đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy những tội ác giống địa ngục này, không phải người có tố chất tâm lý bình thường nào cũng chấp nhận được.
Tôi kể cho họ nghe về những hình ảnh mình nhìn thấy trong ký ức của Lý Lâm Lâm. Khi trình bày đến quá trình tử vong của Lý Lâm Lâm, tôi cố gắng mô tả nó một cách bình tĩnh nhất, thậm chí còn không cho thêm bất cứ cảm xúc gì…
Tôi biết nếu bây giờ mà tức giận sẽ chỉ làm mình mất lý trí. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra nơi giấu thi thể của những đứa trẻ kia, nên tôi cẩn thận tả hoàn cảnh Lý Lâm Lâm bị sát hại, không hề thiếu một chi tiết nhỏ nào.
Sau khi nghe xong, nhóm Bạch Kiện đi tới thư viện trong Cục, tìm thấy một cuốn sách ghi chép về nơi xây dựng trường tiểu học này.
/1940
|