Tôi nghe vậy thì ngây ra, khó hiểu nhìn chú Lê, trước giờ chú chưa bao giờ bảo tôi tránh đi cả! Chú Lê thấy tôi thắc mắc, bèn nói khẽ: “Nghe Đinh Nhất nói trên người cháu có một thứ lợi hại, nếu cháu không đi thì hai con ma nhỏ kia cũng không dám vào…”
Nghe chú Lê nói vậy, tôi mới nhớ ra đúng là mình có một vật như thế thật. Chú Lê đã muốn tôi tránh thì tôi đành đi vậy! Tiếc là không thể nhìn xem lão già này làm cách nào để chiêu hồn!
Lúc tôi hậm hực trở lại xe thì sực nhớ ra Đinh Nhất để một cái kính viễn vọng trên xe, bèn tìm nó. Có thứ này rồi, chắc chắn không khó để xem tình hình trong lều.
Cái thứ gọi là lều vải đơn sơ đó, nói trắng ra chính là một chiếc ô mặt trời siêu to. Chú Lê cầm la bàn, quay tới quay lui trên chậu than. Bất chợt, than vừa rồi vẫn còn đốt bình thường trong chậu lại nổi lên một ngọn lửa chẳng biết từ đâu ra!
Chỉ thấy ngọn lửa này nhanh chóng chia làm đôi, sau đó nhảy ra khỏi chậu than… Hai nhà Lưu, Tiêu ở cạnh đó đều bị dọa. Chú Lê dùng tay ra hiệu bảo bọn họ đừng lộn xộn.
Sau đó tôi thấy chú Lê nói mấy câu, rồi nhìn bố con nhà họ Lưu. Lưu Trung Nghĩa lập tức gật đầu, cũng nói vài câu. Về sau, mọi người lại nhìn sang phụ huynh nhà họ Tiêu. Cuối cùng vẫn là bố Tiêu nói vài câu. Hai ngọn lửa kia lại tự quay về chậu than, sau đó trở lại bình thường!
Tôi ở trong xe dùng kính viễn vọng để xem được rõ ràng. Tiếc là mình không ở trong lều, tôi đoán chắc là nói mấy câu mà chú Lê dạy, “hợp táng” gì đó, đều là để trấn an hai bạn trẻ tự tử này!
Chẳng mấy chốc, điện thoại của tôi vang lên. Tôi không nhìn cũng biết là chú Lê gọi bảo mình trở lại. Quả nhiên, lấy điện thoại ra xem thì lão già kia bảo tôi về nhanh, rồi xuống đập với Đinh Nhất một chuyến nữa.
Bảo bảo khổ tâm quá! Sao tới tới lui lui cứ giày vò một mình tôi thế này? Không được, sau khi tìm thấy, phải bảo chú Lê chặt chém họ mới thỏa!
Lần thứ hai xuống đập, mưa gió hình như đã ngớt hơn một chút, ít nhất là tôi đã có thể mở được mắt. Tôi nhìn xuống nước chỗ gần bờ, đáng lý ra hai người họ nhảy từ trên bờ xuống thì sẽ không trôi xa mà chìm xuống đáy luôn. Nhưng tôi đã tìm khắp 20 mét quanh vị trí đó mà vẫn không thấy gì cả!
Thế là tôi nói với người chèo thuyền: “Chúng ta chèo ra xa thêm một chút, đến trung tâm đập...”
Thật ra tôi vẫn rất lo lắng cho chú Lê, chú ấy đã bày trận ra rồi mà ngay cả một cái rắm cũng không tìm thấy, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi à?
Ngay lúc đang suy nghĩ linh tinh, thuyền dần dần di chuyển đến trung tâm đập nước thì đầu tôi chợt ong lên. Một vài hình ảnh rối loạn xuất hiện trong đầu, tôi biết hai người kia đang ở ngay gần đó, bèn lớn tiếng nói với Đinh Nhất: “Ở gần đây, bảo họ xuống nước tìm!”
Lưu Tử Hâm có ngoại hình rất xinh đẹp, Tiêu Phong cũng hào hoa chính trực. Hai người cũng chỉ nhất thời nghĩ không thông nên mới tìm chết, nếu lúc đó có ai đến khích lệ họ vài câu thì đã chẳng đến nước này! Còn tự sát vì tình? Thời đại này rồi mà còn có thể tự sát vì tình cái gì chứ? Hai người nghĩ đến cái chết mà mình còn chẳng sợ, sao lại sợ bố mẹ không đồng ý?
Tôi tin rằng đa số mọi người tự sát đều vì xúc động trong nhất thời, nếu có thể sống lại lần nữa, chắc họ sẽ hối hận về hành động của mình... Tiếc là mạng người không lấy lại được.
Hơn nữa, lúc này tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự hối hận của hai người ngay sau khi nhảy xuống. Chỉ tiếc là không có đứa nào biết bơi, lúc đó lại đang là ban đêm, cuối cùng hai đứa giãy giụa trong đập được vài phút rồi chết đuối cùng nhau.
Từ lúc tôi cảm nhận được thi thể đến khi người nhái lặn xuống nước tìm xác còn chưa đến nửa tiếng, lại nghe một người trên chiếc thuyền khác kêu to: “Dưới nước có gì đó!”
Tôi nghe xong thì rọi đèn pin về phía bọn họ, chỉ thấy một đống đen sì đang trôi nổi trên mặt nước. Không cần nhìn tôi cũng biết đó là tóc con gái…
Hai người nhái lập tức bơi về phía đó. Rất nhanh, xác Lưu Tử Hâm và Tiêu Phong được vớt lên. Lúc tôi nhìn thấy xác của họ, ngạc nhiên phát hiện hai người nắm tay nhảy xuống đập, đến bây giờ được vớt lên vẫn giữ chặt lấy nhau.
Phụ huynh hai nhà Lưu, Tiêu thấy con mình thì khóc òa, nhất là mẹ Tiêu. Bà liên tục nói bản thân không nên như thế, thật sự không nên ngăn cản họ ở bên nhau…
Lần này xem như chú Lê đã ra uy hiển hách rồi, trước kia tôi chỉ thấy ông ấy là một ông thầy bói thích lừa bịp, hôm nay chứng kiến, cũng coi như là có chút bản lĩnh thật sự.
Một đêm này thật sự rất vất vả, đến lúc chúng tôi sắp xếp xong những việc cần thiết thì trời cũng đã sáng, mưa đã ngừng rơi. Kể cũng lạ, mưa vốn đang nặng hạt, nhưng sau khi tìm được xác hai người kia chưa được bao lâu thì ngừng lại, xem ra không lo đập chứa nước bị vỡ đê nữa rồi.
Lúc gần đi, bố con nhà họ Lưu liên tục cảm ơn chúng tôi. Sau đó họ lấy một phong bì cực dày ra đưa cho chú Lê: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi, xin Lê đại sư nhận lấy. Còn về phần nhà họ Tiêu... Sau này cũng coi như là thông gia rồi, điều kiện của nhà bọn họ thật sự không mấy khá giả, nên đều tính hết về cho chúng tôi nhé!”
Không ngờ chú Lê lại không đồng ý: “Chuyện này không được, quy tắc của nghề này là ít nhiều gì cũng phải có phong bì, nếu không sau này sẽ không tốt cho chủ nhà. Bảo họ bỏ phong bì 10 xu để cho qua đi!”
Bố Tiêu nghe chú Lê nói xong thì xấu hổ trả lời: “Sao có thể gửi ngài phong bì 10 xu được!” Nói đoạn, ông ta cũng rút 10 tờ 100 đồng ra, nhét vào phong bì rồi cung kính đưa cho chú Lê.
Một đêm chết mệt, tôi lên xe chưa được bao lâu thì ngủ mất, mãi đến khi bị Đinh Nhất lay dậy, tôi mới biết là đã về đến nhà chú Lê rồi. Thì ra vừa rồi họ thấy tôi ngủ ngon quá nên không gọi, để tôi ngủ cả đường. Trời bây giờ đã sáng, chi bằng lên ngủ với Đinh Nhất, đỡ phải chịu giày vò về nhà.
Tôi thật sự quá mệt mỏi, ngã lên giường Đinh Nhất ngáy o o. Giấc ngủ này kéo dài đến thẳng 8 giờ tối, tôi bị tiếng òng ọc của bụng đánh thức. Kết quả vừa quay người lại, đã thấy Đinh Nhất còn ngủ say hơn mình.
Tôi đã đói đến không chịu nổi nữa, bèn thức dậy định đi tìm ít đồ ăn. Không ngờ chú Lê đã chuẩn bị bữa tối xong từ lâu rồi, chỉ chờ hai chúng tôi dậy thôi.
Lúc ăn cơm, chú Lê nói cho tôi biết tối qua bố con nhà họ Lưu trả 10 vạn tiền mặt, lúc trưa chú đã gửi 3 vạn vào tài khoản của tôi rồi.
Nghe chú Lê nói vậy, tôi mới nhớ ra đúng là mình có một vật như thế thật. Chú Lê đã muốn tôi tránh thì tôi đành đi vậy! Tiếc là không thể nhìn xem lão già này làm cách nào để chiêu hồn!
Lúc tôi hậm hực trở lại xe thì sực nhớ ra Đinh Nhất để một cái kính viễn vọng trên xe, bèn tìm nó. Có thứ này rồi, chắc chắn không khó để xem tình hình trong lều.
Cái thứ gọi là lều vải đơn sơ đó, nói trắng ra chính là một chiếc ô mặt trời siêu to. Chú Lê cầm la bàn, quay tới quay lui trên chậu than. Bất chợt, than vừa rồi vẫn còn đốt bình thường trong chậu lại nổi lên một ngọn lửa chẳng biết từ đâu ra!
Chỉ thấy ngọn lửa này nhanh chóng chia làm đôi, sau đó nhảy ra khỏi chậu than… Hai nhà Lưu, Tiêu ở cạnh đó đều bị dọa. Chú Lê dùng tay ra hiệu bảo bọn họ đừng lộn xộn.
Sau đó tôi thấy chú Lê nói mấy câu, rồi nhìn bố con nhà họ Lưu. Lưu Trung Nghĩa lập tức gật đầu, cũng nói vài câu. Về sau, mọi người lại nhìn sang phụ huynh nhà họ Tiêu. Cuối cùng vẫn là bố Tiêu nói vài câu. Hai ngọn lửa kia lại tự quay về chậu than, sau đó trở lại bình thường!
Tôi ở trong xe dùng kính viễn vọng để xem được rõ ràng. Tiếc là mình không ở trong lều, tôi đoán chắc là nói mấy câu mà chú Lê dạy, “hợp táng” gì đó, đều là để trấn an hai bạn trẻ tự tử này!
Chẳng mấy chốc, điện thoại của tôi vang lên. Tôi không nhìn cũng biết là chú Lê gọi bảo mình trở lại. Quả nhiên, lấy điện thoại ra xem thì lão già kia bảo tôi về nhanh, rồi xuống đập với Đinh Nhất một chuyến nữa.
Bảo bảo khổ tâm quá! Sao tới tới lui lui cứ giày vò một mình tôi thế này? Không được, sau khi tìm thấy, phải bảo chú Lê chặt chém họ mới thỏa!
Lần thứ hai xuống đập, mưa gió hình như đã ngớt hơn một chút, ít nhất là tôi đã có thể mở được mắt. Tôi nhìn xuống nước chỗ gần bờ, đáng lý ra hai người họ nhảy từ trên bờ xuống thì sẽ không trôi xa mà chìm xuống đáy luôn. Nhưng tôi đã tìm khắp 20 mét quanh vị trí đó mà vẫn không thấy gì cả!
Thế là tôi nói với người chèo thuyền: “Chúng ta chèo ra xa thêm một chút, đến trung tâm đập...”
Thật ra tôi vẫn rất lo lắng cho chú Lê, chú ấy đã bày trận ra rồi mà ngay cả một cái rắm cũng không tìm thấy, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi à?
Ngay lúc đang suy nghĩ linh tinh, thuyền dần dần di chuyển đến trung tâm đập nước thì đầu tôi chợt ong lên. Một vài hình ảnh rối loạn xuất hiện trong đầu, tôi biết hai người kia đang ở ngay gần đó, bèn lớn tiếng nói với Đinh Nhất: “Ở gần đây, bảo họ xuống nước tìm!”
Lưu Tử Hâm có ngoại hình rất xinh đẹp, Tiêu Phong cũng hào hoa chính trực. Hai người cũng chỉ nhất thời nghĩ không thông nên mới tìm chết, nếu lúc đó có ai đến khích lệ họ vài câu thì đã chẳng đến nước này! Còn tự sát vì tình? Thời đại này rồi mà còn có thể tự sát vì tình cái gì chứ? Hai người nghĩ đến cái chết mà mình còn chẳng sợ, sao lại sợ bố mẹ không đồng ý?
Tôi tin rằng đa số mọi người tự sát đều vì xúc động trong nhất thời, nếu có thể sống lại lần nữa, chắc họ sẽ hối hận về hành động của mình... Tiếc là mạng người không lấy lại được.
Hơn nữa, lúc này tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự hối hận của hai người ngay sau khi nhảy xuống. Chỉ tiếc là không có đứa nào biết bơi, lúc đó lại đang là ban đêm, cuối cùng hai đứa giãy giụa trong đập được vài phút rồi chết đuối cùng nhau.
Từ lúc tôi cảm nhận được thi thể đến khi người nhái lặn xuống nước tìm xác còn chưa đến nửa tiếng, lại nghe một người trên chiếc thuyền khác kêu to: “Dưới nước có gì đó!”
Tôi nghe xong thì rọi đèn pin về phía bọn họ, chỉ thấy một đống đen sì đang trôi nổi trên mặt nước. Không cần nhìn tôi cũng biết đó là tóc con gái…
Hai người nhái lập tức bơi về phía đó. Rất nhanh, xác Lưu Tử Hâm và Tiêu Phong được vớt lên. Lúc tôi nhìn thấy xác của họ, ngạc nhiên phát hiện hai người nắm tay nhảy xuống đập, đến bây giờ được vớt lên vẫn giữ chặt lấy nhau.
Phụ huynh hai nhà Lưu, Tiêu thấy con mình thì khóc òa, nhất là mẹ Tiêu. Bà liên tục nói bản thân không nên như thế, thật sự không nên ngăn cản họ ở bên nhau…
Lần này xem như chú Lê đã ra uy hiển hách rồi, trước kia tôi chỉ thấy ông ấy là một ông thầy bói thích lừa bịp, hôm nay chứng kiến, cũng coi như là có chút bản lĩnh thật sự.
Một đêm này thật sự rất vất vả, đến lúc chúng tôi sắp xếp xong những việc cần thiết thì trời cũng đã sáng, mưa đã ngừng rơi. Kể cũng lạ, mưa vốn đang nặng hạt, nhưng sau khi tìm được xác hai người kia chưa được bao lâu thì ngừng lại, xem ra không lo đập chứa nước bị vỡ đê nữa rồi.
Lúc gần đi, bố con nhà họ Lưu liên tục cảm ơn chúng tôi. Sau đó họ lấy một phong bì cực dày ra đưa cho chú Lê: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi, xin Lê đại sư nhận lấy. Còn về phần nhà họ Tiêu... Sau này cũng coi như là thông gia rồi, điều kiện của nhà bọn họ thật sự không mấy khá giả, nên đều tính hết về cho chúng tôi nhé!”
Không ngờ chú Lê lại không đồng ý: “Chuyện này không được, quy tắc của nghề này là ít nhiều gì cũng phải có phong bì, nếu không sau này sẽ không tốt cho chủ nhà. Bảo họ bỏ phong bì 10 xu để cho qua đi!”
Bố Tiêu nghe chú Lê nói xong thì xấu hổ trả lời: “Sao có thể gửi ngài phong bì 10 xu được!” Nói đoạn, ông ta cũng rút 10 tờ 100 đồng ra, nhét vào phong bì rồi cung kính đưa cho chú Lê.
Một đêm chết mệt, tôi lên xe chưa được bao lâu thì ngủ mất, mãi đến khi bị Đinh Nhất lay dậy, tôi mới biết là đã về đến nhà chú Lê rồi. Thì ra vừa rồi họ thấy tôi ngủ ngon quá nên không gọi, để tôi ngủ cả đường. Trời bây giờ đã sáng, chi bằng lên ngủ với Đinh Nhất, đỡ phải chịu giày vò về nhà.
Tôi thật sự quá mệt mỏi, ngã lên giường Đinh Nhất ngáy o o. Giấc ngủ này kéo dài đến thẳng 8 giờ tối, tôi bị tiếng òng ọc của bụng đánh thức. Kết quả vừa quay người lại, đã thấy Đinh Nhất còn ngủ say hơn mình.
Tôi đã đói đến không chịu nổi nữa, bèn thức dậy định đi tìm ít đồ ăn. Không ngờ chú Lê đã chuẩn bị bữa tối xong từ lâu rồi, chỉ chờ hai chúng tôi dậy thôi.
Lúc ăn cơm, chú Lê nói cho tôi biết tối qua bố con nhà họ Lưu trả 10 vạn tiền mặt, lúc trưa chú đã gửi 3 vạn vào tài khoản của tôi rồi.
/1940
|