Người Tìm Xác

Chương 221: Trang hà giải vây!

/1940


Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi mừng thầm, Trang Hà đến rồi. Hay lắm, súc sinh đối đầu với súc sinh, phần thắng của chúng tôi lớn hơn một chút rồi!

Nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, mà tôi lại cảm thấy lúc Trang Hà đi đến cạnh thì lại trừng mình? Chẳng lẽ anh ta có thể nghe được suy nghĩ trong lòng tôi? Được rồi, bây giờ không bận tâm được nhiều như thế. Nếu anh ta có thể giúp chúng tôi thoát nguy thì mắng tôi hai ba câu cũng được!

Trang Hà cười tủm tỉm đến chỗ bà chủ, quan sát “nó” từ trên xuống dưới, sau đó bịt mũi nói: “Chị Tư, cái xác thịt này của chị khó coi quá! Đã xấu lại còn thối um!”

Tôi nghe Trang Hà gọi “nó” là “chị Tư” thì lạnh người hẳn. Hóa ra họ là người quen, vậy thì tiêu rồi! Nhất định là Trang Hà đến giúp “nó” chứ không phải tôi!

“Nó” kia liếc Trang Hà rồi tức giận nói: “Chị còn đang nghĩ thứ trên người thằng nhóc thối kia từ đâu mà có? Hóa ra là em đưa cho! Chẳng lẽ em đã quên ước định lúc chúng ta kết nghĩa khi xưa rồi?”

“Đương nhiên là không quên, nên chẳng phải hôm nay em đến đây à?” Trang Hà vui vẻ nói.

Tôi lạnh người, hóa ra tên hồ ly đực này quả nhiên tới giúp “nó” thật! Lúc này Trang Hà chợt quay lại nhìn tôi, hình như đang ám chỉ gì đó, nhưng tôi lại không hiểu.

Anh ta thấy tôi không có phản ứng gì, đành tiếp tục nói với cô gái kia: “Chị Tư, chuyện hôm nay, nếu chị còn nghe đứa em trai này thì thả họ ra đi, trả thi thể của đám người kia. Chị nói xem, chị giữ đám xác đó làm gì? Thối hết cả rồi!”

“Thối cũng không đưa cho chúng, để sau này chúng không dám lên núi Đầu Trâu này nữa!” “Nó” nghiêm giọng nói.

Trang Hà thấy “nó” không nghe, bèn liên tục lắc đầu: “Vậy chị sai mười mươi rồi, chị Tư của em à! Chị ngẫm lại đi, chỉ cần còn cái nhà hàng đặc sản rừng kia, thì mỗi ngày sẽ có bao nhiêu khách đến ăn, chị cũng đâu thể giết sạch chừng đó được? Cứ như vậy thì những năm tu hành của chị quả thật sẽ bị hủy mất!”

Hình như bị Trang Hà đả động, “nó” nghi hoặc hỏi anh ta: “Không dùng cách này thì còn dùng cách nào được? Vậy em nói phải làm sao đây?”

Trang Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Chị xem, loài người bọn họ căm thù thuốc phiện đến tận xương tủy, có thể nói là hao hết tâm tư để cấm chất độc này. Nhưng cuối cùng thì sao? Chỉ cần có người muốn bán thì nhất định sẽ có người muốn mua! Nên họ lại tăng hình phạt cho kẻ bán thuốc phiện, nhằm chống lại thuốc phiện. Cũng giống như vậy, chị có thể thanh toán hết tất cả nhà hàng bán động vật hoang dã trên núi, đương nhiên là thủ đoạn đừng mạnh bạo quá, hù dọa chút là được!”

“Nó” nghe Trang Hà nói xong thì mãi không nói gì, chắc là đang suy nghĩ tính khả thi của cách này. Qua một lúc lâu, “nó” mới gật đầu nói với Trang Hà: “Được rồi, vậy cứ theo cách của em trước...”

Trang Hà vui vẻ nói: “Được rồi, để em đưa mấy người kia đi, tránh ở đây chọc chị tức giận!” Anh ta nói xong lại liếc mắt ra hiệu với tôi. Lúc này thì tôi đã hiểu, anh ta muốn bảo chúng tôi đi theo mình ra ngoài.

Lúc chúng tôi vừa ra khỏi nhà hàng, tất cả các ngọn đèn bên trong đều tắt phụt, cảnh náo nhiệt vừa rồi cũng lập tức biến mất. Trang Hà khẩn trương nói với tôi: “Bây giờ phải xuống núi ngay! Không được ở lại thêm dù chỉ một giây, tôi sợ bà lão này lát nữa lại đổi ý!”

Tôi lập tức cùng mọi người lên xe, chuẩn bị xuống núi. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra, hỏi Trang Hà có muốn đi cùng không. Nhưng anh ta bảo phải ở lại có việc, giục chúng tôi mau xuống núi, hửng sáng ngày mai đến đây là có thể tìm được chiếc xe khách kia!

Trong lúc đi, chú Lê và Đinh Nhất không hề nói với Trang Hà một câu, ngay cả Đặng Châu Minh cũng nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ, cứ như thấy ma vậy.

Lúc xe xuống đến chân núi, chú Lê mới hỏi nhỏ tôi: “Vừa rồi cháu nói chuyện với ai vậy?”

Tôi cả kinh, ý chú là gì? Tôi còn có thể nói với ai được? Tất nhiên là Trang Hà rồi! Chẳng lẽ... họ không nhìn thấy Trang Hà à?

“Cháu nói chuyện với Trang Hà mà? Mọi người không thấy anh ta à?” Tôi yếu ớt hỏi.

Đinh Nhất lắc lắc đầu: “Vừa rồi chúng tôi chỉ thấy cậu lẩm bẩm với cô ả kia, cảm thấy như cậu đang nói chuyện với ai đó, nhưng lại không thấy ai hết.”

Tôi thầm thắc mắc, chẳng lẽ họ không nhìn thấy Trang Hà à? Không đúng? Tôi nhớ là Đinh Nhất từng nói có thể ngửi thấy mùi hôi trên người Trang Hà mà! Tôi bèn vội hỏi Đinh Nhất: “Vừa rồi anh có ngửi thấy mùi gì không?”

Đinh Nhất nghĩ rồi nói: “Hình như có chút mùi hôi...”

Tôi nghe xong liền hiểu, hóa ra là họ không nhìn thấy Trang Hà! Trang Hà kia có tồn tại thật ư? Không phải là tôi tưởng tượng ra đúng không? Nhưng lúc tôi sờ chiếc răng trước ngực thì lại cảm nhận rõ rệt, Trang Hà nhất định là có tồn tại.

Trở lại khách sạn, Đặng Châu Minh lại xin chú Lê cho anh ta vài lá bùa để đeo bên người. Anh ta nói đêm nay gặp quá nhiều chuyện tà ma, nhiều hơn cả đời mình gộp lại. Nhưng chú Lê lại không cho anh ta bùa mà liên tục cảnh cáo, về sau tuyệt đối không được làm chuyện tổn hại âm đức này nữa. Lần này anh ta không xảy ra chuyện gì coi như may mắn, nhưng về sau sẽ không được như thế nữa.

Lúc tôi được nằm trên giường khách sạn thì đã là 2 giờ sáng. Đêm nay giày vò như thế, nên tôi rất mệt mỏi! Còn trông thấy xác sống đáng sợ nữa, thật chẳng biết có gặp ác mộng không đây!

Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, chúng tôi lại lái xe lên núi Đầu Trâu. Mục tiêu lần này rất rõ ràng, đó là quay lại khúc cua tối qua, tìm kiếm chiếc xe khách bị mất tích!

Lúc chúng tôi đến khúc cua kia thì đã thấy một vết thắng xe. Vết thắng rõ rệt như vậy mà Đặng Châu Minh và cảnh sát lên mấy lần cũng không phát hiện.

Đầu tôi nhanh chóng ong lên. Tôi xuống xe, đến cạnh đường, thò đầu nhìn xuống, thầm mắng Trang Hà, dưới này làm gì có cái xe khách nào!

Bất chợt, một thứ sáng lấp lánh rọi qua mắt, tôi cảm thấy hình như đấy là một cặp kính râm!

“Đinh Nhất, mắt anh tốt, qua xem giúp tôi bên dưới là cái gì phát sáng vậy? Hình như là kính thì phải!” Tôi quay sang nói với Đinh Nhất ở cách đó không xa.

Đinh Nhất chạy đến xem, sau đó biến sắc nói: “Quả thật là kính râm, nhưng cậu không thấy nó được đeo trên mặt một xác nữ à?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức về xe lấy ống nhòm, sau đó chạy nhanh lại xem. F*ck! Có một xác nữ treo trên cành cây!

Tôi lập tức quay lại gọi Đặng Châu Minh: “Báo án đi! Đã tìm thấy người rồi!”

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã lên núi. Không chỉ có cảnh sát mà còn có một đám cảnh sát vũ trang theo cùng. Vì muốn tìm được xác dưới vách núi thì kinh nghiệm của bọn họ phải dày dặn một chút.

Mấy cảnh sát vũ trang mặc trang bị leo núi xong thì nhảy xuống tìm thi thể.

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status