Sau khi ông Đoàn ngất xỉu, chúng tôi luống cuống ngay, vì tuổi của ông ấy đã cao, sức khỏe không còn được như người trẻ, bị thích kích lớn như vậy làm bất tỉnh có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi nhanh chóng gọi 120.
Cũng may đưa đến viện kịp thời, bác sĩ nói vì nghe tin con gái chết nên đau tim dẫn đến đột quỵ, nếu chậm mấy phút có thể đã không cứu được.
Lúc ấy tôi thầm lo sợ, nếu lỡ như ông lão có chuyện gì, không phải chúng tôi đã gián tiếp giết một mạng người rồi ư? Nhưng chú Lê lại không cho là thế, chú ấy nói mệnh của mỗi người đã được trời định đoạt, tuổi thọ con người có hạn. Nếu hôm nay không cứu được ông Đoàn thì cũng là do đã đến lúc ông ấy phải đi, chứ không phải vì sự xuất hiện của chúng tôi.
Vài ngày sau, bà Đoàn cũng đến Cục cảnh sát nhận xác, sau khi xác định thân phận thi thể, cảnh sát nhanh chóng tập trung điều tra Tôn Thiên Hưng. Thật ra ngay khi biết xác của Đoàn Triều Ca bị người ta phát hiện, gã biết mình xong đời rồi. Nên lúc cảnh sát đến, gã lập tức khai hết.
Nửa năm sau, Sở Kiến Văn cũng bị điều tra, chuyện của Đoàn Triều Ca coi như đã kết thúc, trung tâm thương mại cũng khôi phục thịnh vượng như trước…
Sau khi từ Hà Nam về, chúng tôi vẫn rất nhàn rỗi, mãi mà không có chuyện làm ăn gì. Theo như chú Lê nói, vì chúng tôi vội giúp Liêu đại sư nên bị xui xẻo, mới ảnh hưởng đến tài vận, khoản nợ này phải tính cho Liêu Thanh Viễn.
Bởi vì biết được số mạng của mình, tôi dần vô tình hoặc cố ý trốn tránh Chiêu Tài. Vì trước đây sức khỏe chị ấy không tốt, cho nên tôi thường xuyên đến thăm. Bây giờ chị ấy đã khỏe hơn, nên tôi cố gắng rời xa cuộc sống của chị.
Mấy ngày nay chị ấy gọi cho tôi vài lần, bảo sang đó ăn cơm, tôi đều thoái thác nói mình đang ở nơi khác, chưa về ngày được, bảo chị ấy cứ ở bên bác sĩ Triệu, người đó cũng không tệ.
Thật ra tôi cũng muốn đi thăm, nhưng sợ làm hại chị ấy…
Trong lúc tôi đang rảnh rỗi đến khó chịu, thì nhận được điện thoại của người quen. Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ gọi cho mình, đây chính là người lần trước giúp công an phá vụ án giết người liên hoàn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện An Lâm.
Tôi không nhớ mình đã cho số điện thoại, sao anh ta biết số của tôi nhỉ? Anh ta hẹn gặp ở một nhà hàng lẩu hải sản, còn bảo tôi gọi Đinh Nhất cùng đi.
Lúc chúng tôi đến đó, đã thấy anh ta gọi một đống hải sản và thịt dê. Vừa thấy chúng tôi, anh ta đã nhiệt tình chào hỏi rồi bảo chúng tôi ngồi xuống, sau đó bảo phục vụ mang lên mấy chai bia.
Hàn huyên mấy câu, tôi thắc mắc hỏi: “Đội trưởng Bạch, sao anh biết số điện thoại của tôi? Tôi nhớ hình như chưa cho anh mà?”
Bạch Kiện cười ha ha nói: “Nói đùa à, bọn tôi muốn biết số di động của ai mà chẳng được...”
Tôi thấy cũng đúng, anh ta không giám sát điện thoại của tôi đã là may lắm rồi! Nên tôi quay lại chuyện chính: “Lần này anh đến tìm chúng tôi không phải chỉ để nói chuyện cũ chứ?”
Bạch Kiện ngập ngừng nói: “Haizz... tôi đúng là có chuyện muốn nhờ cậu giúp… Tôi không phải Sở trưởng Sở công an, tất nhiên không mời nổi Lê đại sư rồi. Lần trước làm việc cùng, tôi cảm thấy hai người không tệ, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, cho nên mới đến tìm.”
Tôi nghe anh ta nói hươu nói vượn mà không đi thẳng vào chuyện chính, hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng Bạch, anh cứ nói thẳng, có việc gì cần chúng tôi giúp? Nếu như trong khả năng của thằng em này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Bạch Kiện cầm ly bia nói với tôi: “Tiến Bảo, có câu này của chú là được rồi, anh đây mời chú một ly. Anh biết nghề này thu phí rất cao, lần trước để mọi người làm không công là vì nể mặt Sở trưởng công an. Anh đây là một đội trưởng hình sự của huyện, tuy bây giờ đã được điều đến tỉnh, nhưng vẫn là ăn cơm nhà nước, không có tiền. Nhưng sau này có việc gì cần anh hỗ trợ, các chú cứ nói, anh cũng nói câu đấy, chỉ cần trong khả năng, anh nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ! Chúng ta uống trước rồi nói!”
Thật ra tôi rất muốn nói mình không biết uống rượu, có thể không uống được không, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Bạch Kiện, tôi không dám từ chối, đành một hơi uống hết.
Sau khi uống hết cốc, tôi vội vàng ngăn anh ta định rót thêm: “Anh Bạch, tôi thật sự không thể uống nữa, nếu không sẽ say, không nghe được chuyện anh muốn nói mất!”
Bạch Kiện ngạc nhiên, sau đó nói: “Được được, vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…”
Thế là anh ta kể cho chúng tôi nghe mục đích chuyến đi này, là muốn tôi giúp tìm một cái đầu người…
Sau khi Bạch Kiện phá được án giết người liên hoàn 4.18, thì bị điều về tổ chuyên án của tỉnh, chuyên điều tra những vụ án từ trước đến giờ chưa được phá, những bản đại án, trọng án khó giải quyết từ lâu.
Có vụ vì kỹ thuật thời đó còn lạc hậu, có vụ vì thời gian dài không có manh mối, cuối cùng đều bị treo lại.
Lần này Bạch Kiện đến tìm tôi chính là vì một vụ án xác không đầu bảy năm trước.
Bảy năm trước, có một thánh địa du lịch nổi tiếng ở tỉnh Tân Giang tên là “Vọng Nhi Sơn”, một du khách khi đi dạo đã phát hiện xác một người đàn ông không đầu. Trên xác chết không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, vân tay cũng bị cố tình xóa đi.
Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi, trên thi thể không có ngoại thương, tuổi từ 18 đến 25, từ độ phân hủy có thể thấy đã chết được hơn một tuần.
Ngay lúc đó, Cục công an Tân Giang đã phát thông báo tìm người trên cả nước, nhưng mấy tháng trôi qua cũng không có tin tức gì. Trên thi thể người đàn ông không có điểm gì đặc biệt, điều này khiến việc điều tra thông tin người chết càng khó khăn hơn.
Nhưng pháp y cũng không phải vô dụng, từ miệng vết thương ở phần cổ xác chết, có thể thấy vết cắt rất gọn gàng, hoàn hảo tránh được phần xương cổ, dựa trên thủ pháp dùng dao, hẳn thủ phạm có chút kiến thức về y học.
Còn nữa, dáng người của xác nam rất cân xứng, không có thịt thừa, hẳn là anh ta thường xuyên vận động, mà tuyến đường phát hiện thi thể cũng là nơi những người thích đi bộ thường ghé qua.
Thế nên cảnh sát lần lượt kiểm tra ở tất cả những nơi lưu trú, xem có khách trọ nào mất tích không, nhưng vẫn không tìm được gì. Không xác định được thân phận tử thi, thì không thể biết được các mối quan hệ xã hội, muốn phá án là nhiệm vụ khó hoàn thành.
Mà “Vọng Nhi Sơn” luôn là một vùng trị an rất tốt, chưa từng có vụ án hình sự nào xảy ra. Theo kết quả khám nghiệm tử thi và hiện trường, đây không giống như giết người cướp của, cách xử lý thi thể tương tự giết người có chủ đích hơn.
Cũng may đưa đến viện kịp thời, bác sĩ nói vì nghe tin con gái chết nên đau tim dẫn đến đột quỵ, nếu chậm mấy phút có thể đã không cứu được.
Lúc ấy tôi thầm lo sợ, nếu lỡ như ông lão có chuyện gì, không phải chúng tôi đã gián tiếp giết một mạng người rồi ư? Nhưng chú Lê lại không cho là thế, chú ấy nói mệnh của mỗi người đã được trời định đoạt, tuổi thọ con người có hạn. Nếu hôm nay không cứu được ông Đoàn thì cũng là do đã đến lúc ông ấy phải đi, chứ không phải vì sự xuất hiện của chúng tôi.
Vài ngày sau, bà Đoàn cũng đến Cục cảnh sát nhận xác, sau khi xác định thân phận thi thể, cảnh sát nhanh chóng tập trung điều tra Tôn Thiên Hưng. Thật ra ngay khi biết xác của Đoàn Triều Ca bị người ta phát hiện, gã biết mình xong đời rồi. Nên lúc cảnh sát đến, gã lập tức khai hết.
Nửa năm sau, Sở Kiến Văn cũng bị điều tra, chuyện của Đoàn Triều Ca coi như đã kết thúc, trung tâm thương mại cũng khôi phục thịnh vượng như trước…
Sau khi từ Hà Nam về, chúng tôi vẫn rất nhàn rỗi, mãi mà không có chuyện làm ăn gì. Theo như chú Lê nói, vì chúng tôi vội giúp Liêu đại sư nên bị xui xẻo, mới ảnh hưởng đến tài vận, khoản nợ này phải tính cho Liêu Thanh Viễn.
Bởi vì biết được số mạng của mình, tôi dần vô tình hoặc cố ý trốn tránh Chiêu Tài. Vì trước đây sức khỏe chị ấy không tốt, cho nên tôi thường xuyên đến thăm. Bây giờ chị ấy đã khỏe hơn, nên tôi cố gắng rời xa cuộc sống của chị.
Mấy ngày nay chị ấy gọi cho tôi vài lần, bảo sang đó ăn cơm, tôi đều thoái thác nói mình đang ở nơi khác, chưa về ngày được, bảo chị ấy cứ ở bên bác sĩ Triệu, người đó cũng không tệ.
Thật ra tôi cũng muốn đi thăm, nhưng sợ làm hại chị ấy…
Trong lúc tôi đang rảnh rỗi đến khó chịu, thì nhận được điện thoại của người quen. Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ gọi cho mình, đây chính là người lần trước giúp công an phá vụ án giết người liên hoàn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện An Lâm.
Tôi không nhớ mình đã cho số điện thoại, sao anh ta biết số của tôi nhỉ? Anh ta hẹn gặp ở một nhà hàng lẩu hải sản, còn bảo tôi gọi Đinh Nhất cùng đi.
Lúc chúng tôi đến đó, đã thấy anh ta gọi một đống hải sản và thịt dê. Vừa thấy chúng tôi, anh ta đã nhiệt tình chào hỏi rồi bảo chúng tôi ngồi xuống, sau đó bảo phục vụ mang lên mấy chai bia.
Hàn huyên mấy câu, tôi thắc mắc hỏi: “Đội trưởng Bạch, sao anh biết số điện thoại của tôi? Tôi nhớ hình như chưa cho anh mà?”
Bạch Kiện cười ha ha nói: “Nói đùa à, bọn tôi muốn biết số di động của ai mà chẳng được...”
Tôi thấy cũng đúng, anh ta không giám sát điện thoại của tôi đã là may lắm rồi! Nên tôi quay lại chuyện chính: “Lần này anh đến tìm chúng tôi không phải chỉ để nói chuyện cũ chứ?”
Bạch Kiện ngập ngừng nói: “Haizz... tôi đúng là có chuyện muốn nhờ cậu giúp… Tôi không phải Sở trưởng Sở công an, tất nhiên không mời nổi Lê đại sư rồi. Lần trước làm việc cùng, tôi cảm thấy hai người không tệ, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, cho nên mới đến tìm.”
Tôi nghe anh ta nói hươu nói vượn mà không đi thẳng vào chuyện chính, hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng Bạch, anh cứ nói thẳng, có việc gì cần chúng tôi giúp? Nếu như trong khả năng của thằng em này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Bạch Kiện cầm ly bia nói với tôi: “Tiến Bảo, có câu này của chú là được rồi, anh đây mời chú một ly. Anh biết nghề này thu phí rất cao, lần trước để mọi người làm không công là vì nể mặt Sở trưởng công an. Anh đây là một đội trưởng hình sự của huyện, tuy bây giờ đã được điều đến tỉnh, nhưng vẫn là ăn cơm nhà nước, không có tiền. Nhưng sau này có việc gì cần anh hỗ trợ, các chú cứ nói, anh cũng nói câu đấy, chỉ cần trong khả năng, anh nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ! Chúng ta uống trước rồi nói!”
Thật ra tôi rất muốn nói mình không biết uống rượu, có thể không uống được không, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Bạch Kiện, tôi không dám từ chối, đành một hơi uống hết.
Sau khi uống hết cốc, tôi vội vàng ngăn anh ta định rót thêm: “Anh Bạch, tôi thật sự không thể uống nữa, nếu không sẽ say, không nghe được chuyện anh muốn nói mất!”
Bạch Kiện ngạc nhiên, sau đó nói: “Được được, vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…”
Thế là anh ta kể cho chúng tôi nghe mục đích chuyến đi này, là muốn tôi giúp tìm một cái đầu người…
Sau khi Bạch Kiện phá được án giết người liên hoàn 4.18, thì bị điều về tổ chuyên án của tỉnh, chuyên điều tra những vụ án từ trước đến giờ chưa được phá, những bản đại án, trọng án khó giải quyết từ lâu.
Có vụ vì kỹ thuật thời đó còn lạc hậu, có vụ vì thời gian dài không có manh mối, cuối cùng đều bị treo lại.
Lần này Bạch Kiện đến tìm tôi chính là vì một vụ án xác không đầu bảy năm trước.
Bảy năm trước, có một thánh địa du lịch nổi tiếng ở tỉnh Tân Giang tên là “Vọng Nhi Sơn”, một du khách khi đi dạo đã phát hiện xác một người đàn ông không đầu. Trên xác chết không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, vân tay cũng bị cố tình xóa đi.
Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi, trên thi thể không có ngoại thương, tuổi từ 18 đến 25, từ độ phân hủy có thể thấy đã chết được hơn một tuần.
Ngay lúc đó, Cục công an Tân Giang đã phát thông báo tìm người trên cả nước, nhưng mấy tháng trôi qua cũng không có tin tức gì. Trên thi thể người đàn ông không có điểm gì đặc biệt, điều này khiến việc điều tra thông tin người chết càng khó khăn hơn.
Nhưng pháp y cũng không phải vô dụng, từ miệng vết thương ở phần cổ xác chết, có thể thấy vết cắt rất gọn gàng, hoàn hảo tránh được phần xương cổ, dựa trên thủ pháp dùng dao, hẳn thủ phạm có chút kiến thức về y học.
Còn nữa, dáng người của xác nam rất cân xứng, không có thịt thừa, hẳn là anh ta thường xuyên vận động, mà tuyến đường phát hiện thi thể cũng là nơi những người thích đi bộ thường ghé qua.
Thế nên cảnh sát lần lượt kiểm tra ở tất cả những nơi lưu trú, xem có khách trọ nào mất tích không, nhưng vẫn không tìm được gì. Không xác định được thân phận tử thi, thì không thể biết được các mối quan hệ xã hội, muốn phá án là nhiệm vụ khó hoàn thành.
Mà “Vọng Nhi Sơn” luôn là một vùng trị an rất tốt, chưa từng có vụ án hình sự nào xảy ra. Theo kết quả khám nghiệm tử thi và hiện trường, đây không giống như giết người cướp của, cách xử lý thi thể tương tự giết người có chủ đích hơn.
/1940
|