Khi tôi đi qua giếng lần nữa, nơi mọi chuyện xảy ra, tôi thấy những chuyện lúc xưa dần xuất hiện trong đầu mình. Liễu Mai trọn đời đau khổ, 17 tuổi bị anh trai và chị dâu bán vào kĩ viện, nếu cô ấy không cương liệt, e rằng đã sớm bị vùi dập.
Sau đó cô ấy đến nhà họ Tiết, Tiết cử nhân dù sao cũng đã lớn tuổi, ở cùng ông ấy cũng không thể nói rõ là có tình cảm gì...
Nhưng chân tướng mọi chuyện cũng giống như Lý Cương kể, hai mươi tuổi, Liễu Mai gả cho Tiết cử nhân, sau đó cũng không được sống sung sướng, cô ấy phải sống trong gia đình phong kiến mục nát có quá nhiều ràng buộc.
Cứ như vậy được một thời gian, bởi trong nhà có mấy phòng đàn bà quá sắc sảo, lợi hại, cho nên Tiết cử nhân đã bỏ lên trấn ở với con trai. Chính là trong khoảng thời gian ấy, Liễu Mai có quen biết người ở tên A Khôn.
A Khôn tuổi tầm 30, bình thường ở sân sau đưa nước, cho nên có quen biết mấy bà của các phòng. Hắn đã có vợ, mà vợ lại còn sinh cho hắn hai đứa con trai.
Phụ nữ trong nhà họ Tiết thường đùa rằng: “Làm gì có cái gọi là bí phương sinh con chứ! Nếu có thì mấy bà vợ bé đều muốn, nếu họ có thể sinh được ít nhất một đứa con trai hay con gái, tương lai cũng có chỗ trông cậy...”
Nhưng A Khôn nhận thấy, những người phụ nữ này, chỉ có dì Ba từ trước đến nay không bao giờ nói đùa, thậm chí thỉnh thoảng cũng chỉ nói vài câu. Mới đầu, hắn có nghe người làm của Tiết gia nói Tiết lão gia quản rất chặt...
Sau khi Tiết lão gia vào thành, A Khôn tìm cơ hội đưa nước, luôn cố ý hoặc vô tình nói chuyện với dì Ba. Qua thời gian dài, hắn thấy dì Ba rất đáng thương, tuổi trẻ mà phải một mình một bóng, cuộc sống khi nào cũng như vậy.
Lão gia cũng không thường ở nhà, thỉnh thoảng trở lại cũng có khi không đến phòng cô. Hơn nữa, cô thật ra cũng không muốn lão gia qua phòng mình, mỗi khi nhìn thấy thân thể toàn nếp nhăn kia, cô không khỏi buồn nôn.
A Khôn xuất hiện làm cho Liễu Mai có chút khác lạ, tuy ngay lúc đó cô không biết gì về cảm tình nam nữ. Sau đó giữa hai người qua lại càng thêm quen thuộc, cô bắt đầu ngẫu nhiên sẽ cho A Khôn vật nhỏ gì đó ví như miếng lót giày, hà bao...
Sau đó, A Khôn biết tâm ý của Liễu Mai, nhưng lúc đầu, hắn không dám vượt quá giới hạn. Dù sao ở đây cũng là gia đình phong kiến lễ giáo, làm như vậy hai người đều phạm phải đại nghịch bất đạo.
Nhưng tình cảm cứ lớn dần theo thời gian, A Khôn không thể chịu đựng được việc không đáp lại sự thâm tình của Liễu Mai, vì vậy hai con người tịch mịch đã đến với nhau...
Người con gái có tình yêu và không được yêu hoàn toàn khác nhau, điều này nhanh chóng bị dì Hai nhìn ra, vì vậy bà ta lén theo dõi Liễu Mai, xem cô tằng tịu với ai.
Tuy là mấy lần đều không bắt được tại trận, nhưng có thể khẳng định dì Ba đang vụng trộm với đàn ông.
Vì vậy bà ta mách chuyện này với bà Cả. Bà Cả ở nhà họ Tiết chính là vị chủ nhân nói một không hai, đã từng có một a hoàn thông phòng mang thai con của lão gia, bị bà ta đánh chết tươi.
Tiết cử nhân dù phẫn nộ, nhưng không có cách gì với bà vợ Cả này. Bà ta không chỉ là mẹ của các con, mà còn là Cách cách của triều Thanh cũ. Năm đó có thể hạ mình gả cho một cử nhân như ông ta, đây chính là phúc khí ba đời của ông ta, cho nên Tiết cử nhân rất sợ vợ Cả của mình.
Bà Cả vừa nghe thấy đã rất tức giận, chính bà ta cũng đã rất cẩn thận canh chừng những vị phòng đơn gối chiếc kia, vậy mà con Ba ti tiện này còn dám trêu ghẹo đàn ông bên ngoài! Vì vậy trong đêm, bà ta gọi người đi bắt kẻ thông dâm.
Liễu Mai và A Khôn thường hẹn hò ở kho thóc, chỗ đó buổi tối không có người qua lại. Nhưng hôm nay, bà Cả đã cho người mai phục từ sớm, chờ bọn họ tự chui đầu vào rọ.
Nhưng ai ngờ được, trong nhóm người đi bắt gian lại có em họ của A Khôn, hắn đã sớm nói lại với A Khôn, vì vậy sợ là đêm nay, A Khôn sẽ không tới kho thóc nữa.
Thực ra A Khôn đã sớm biết có người đến bắt gian, nhưng Liễu Mai lại không biết gì, vào canh hai, cô vẫn đúng lúc xuất hiện ở chỗ hẹn. Đáng tiếc cô vừa đi vào, đã bị vài người trói gô lại đè trên đất.
Liễu Mai còn chưa hồi hồn, ngẩng đầu đã thấy những người đó hừng hực khí thế, lập tức sợ đến hồn bay phách tán! Bà Cả đang mặt mày xanh lét ở trên cao nhìn xuống mình.
Thân làm vợ bé trong nhà, nửa đêm không ngủ lại một mình chạy đến kho thóc, thì Liễu Mai có trăm cái miệng cũng không thể nói cho rõ được. Nhưng còn may là A Khôn tối nay không tới, nếu không có thể khẳng định hai người cùng bị bắt rồi.
Đầu tiên bà Cả treo Liễu Mai ở dưới gốc hòe lớn trong sân trước, quất roi chan chát, sau đó nham hiểm nói: “Nói đi, kẻ tằng tựu với mày là ai? Nói ra thì lão gia có thể thành toàn cho chúng bây làm một đôi uyên ương… Ha ha.”
Liễu Mai biết nói cũng chết mà không nói cũng chết, không bằng cắn răng chịu đựng, quyết không khai. Bà Cả là ai chứ, bà ta ở nhà họ Tiết đã mấy chục năm, Liễu Mai còn trẻ như vậy, làm sao là đối thủ được.
Bà ta chớp mắt, nhìn Liễu Mai với vẻ giễu cợt nói: “Dì Ba à, mày thật ngu xuẩn, đến giờ vẫn còn không rõ vì sao tao chỉ bắt một mình mày ư? Tao nói thật cho mày biết, thằng đàn ông thối tha kia đã sớm nghe được tin tức, cho nên hắn mới không tới kho thóc, chỉ có mày ngu ngốc không biết gì, còn liều chết che giấu thay cho hắn… có đáng không?”
Bà Cả nói câu này thực sự đã chạm đến nỗi lòng của Liễu Mai, tuy tuổi cô còn trẻ, nhưng cô không ngốc. Vì sao hôm nay những người này chỉ bắt được mình cô, không phải cô chưa từng nghĩ đến, nhưng cô vẫn ôm lòng mong đợi rằng A Khôn vì bận nên không đến được như hẹn.
Nhưng những lời bà Cả nói lại như chậu nước lạnh giội xuống, làm cô lạnh lòng...
Bà Cả sai ai thẩm vấn, Liễu Mai cũng vẫn như cũ, một chữ không khai nên rất tức giận, cho một người làm qua lột y phục của cô. Nếu đã muốn làm kỹ nữ thì sợ gì người khác nhìn...
Đúng lúc đó Tiết cử nhân trở về, khi thấy Liễu Mai bị lột hết quần áo, không một mảnh vải che thân treo trên cây, hơn nữa cả người đều là vết thương, trong lòng ông ta cũng không đành. Vì vậy ông ta định thay Liễu Mai cầu tình, hi vọng bà Cả dạy cho cô một bài học là được, đừng để xảy ra án mạng, dù gì cũng là thời dân quốc rồi.
Sau đó cô ấy đến nhà họ Tiết, Tiết cử nhân dù sao cũng đã lớn tuổi, ở cùng ông ấy cũng không thể nói rõ là có tình cảm gì...
Nhưng chân tướng mọi chuyện cũng giống như Lý Cương kể, hai mươi tuổi, Liễu Mai gả cho Tiết cử nhân, sau đó cũng không được sống sung sướng, cô ấy phải sống trong gia đình phong kiến mục nát có quá nhiều ràng buộc.
Cứ như vậy được một thời gian, bởi trong nhà có mấy phòng đàn bà quá sắc sảo, lợi hại, cho nên Tiết cử nhân đã bỏ lên trấn ở với con trai. Chính là trong khoảng thời gian ấy, Liễu Mai có quen biết người ở tên A Khôn.
A Khôn tuổi tầm 30, bình thường ở sân sau đưa nước, cho nên có quen biết mấy bà của các phòng. Hắn đã có vợ, mà vợ lại còn sinh cho hắn hai đứa con trai.
Phụ nữ trong nhà họ Tiết thường đùa rằng: “Làm gì có cái gọi là bí phương sinh con chứ! Nếu có thì mấy bà vợ bé đều muốn, nếu họ có thể sinh được ít nhất một đứa con trai hay con gái, tương lai cũng có chỗ trông cậy...”
Nhưng A Khôn nhận thấy, những người phụ nữ này, chỉ có dì Ba từ trước đến nay không bao giờ nói đùa, thậm chí thỉnh thoảng cũng chỉ nói vài câu. Mới đầu, hắn có nghe người làm của Tiết gia nói Tiết lão gia quản rất chặt...
Sau khi Tiết lão gia vào thành, A Khôn tìm cơ hội đưa nước, luôn cố ý hoặc vô tình nói chuyện với dì Ba. Qua thời gian dài, hắn thấy dì Ba rất đáng thương, tuổi trẻ mà phải một mình một bóng, cuộc sống khi nào cũng như vậy.
Lão gia cũng không thường ở nhà, thỉnh thoảng trở lại cũng có khi không đến phòng cô. Hơn nữa, cô thật ra cũng không muốn lão gia qua phòng mình, mỗi khi nhìn thấy thân thể toàn nếp nhăn kia, cô không khỏi buồn nôn.
A Khôn xuất hiện làm cho Liễu Mai có chút khác lạ, tuy ngay lúc đó cô không biết gì về cảm tình nam nữ. Sau đó giữa hai người qua lại càng thêm quen thuộc, cô bắt đầu ngẫu nhiên sẽ cho A Khôn vật nhỏ gì đó ví như miếng lót giày, hà bao...
Sau đó, A Khôn biết tâm ý của Liễu Mai, nhưng lúc đầu, hắn không dám vượt quá giới hạn. Dù sao ở đây cũng là gia đình phong kiến lễ giáo, làm như vậy hai người đều phạm phải đại nghịch bất đạo.
Nhưng tình cảm cứ lớn dần theo thời gian, A Khôn không thể chịu đựng được việc không đáp lại sự thâm tình của Liễu Mai, vì vậy hai con người tịch mịch đã đến với nhau...
Người con gái có tình yêu và không được yêu hoàn toàn khác nhau, điều này nhanh chóng bị dì Hai nhìn ra, vì vậy bà ta lén theo dõi Liễu Mai, xem cô tằng tịu với ai.
Tuy là mấy lần đều không bắt được tại trận, nhưng có thể khẳng định dì Ba đang vụng trộm với đàn ông.
Vì vậy bà ta mách chuyện này với bà Cả. Bà Cả ở nhà họ Tiết chính là vị chủ nhân nói một không hai, đã từng có một a hoàn thông phòng mang thai con của lão gia, bị bà ta đánh chết tươi.
Tiết cử nhân dù phẫn nộ, nhưng không có cách gì với bà vợ Cả này. Bà ta không chỉ là mẹ của các con, mà còn là Cách cách của triều Thanh cũ. Năm đó có thể hạ mình gả cho một cử nhân như ông ta, đây chính là phúc khí ba đời của ông ta, cho nên Tiết cử nhân rất sợ vợ Cả của mình.
Bà Cả vừa nghe thấy đã rất tức giận, chính bà ta cũng đã rất cẩn thận canh chừng những vị phòng đơn gối chiếc kia, vậy mà con Ba ti tiện này còn dám trêu ghẹo đàn ông bên ngoài! Vì vậy trong đêm, bà ta gọi người đi bắt kẻ thông dâm.
Liễu Mai và A Khôn thường hẹn hò ở kho thóc, chỗ đó buổi tối không có người qua lại. Nhưng hôm nay, bà Cả đã cho người mai phục từ sớm, chờ bọn họ tự chui đầu vào rọ.
Nhưng ai ngờ được, trong nhóm người đi bắt gian lại có em họ của A Khôn, hắn đã sớm nói lại với A Khôn, vì vậy sợ là đêm nay, A Khôn sẽ không tới kho thóc nữa.
Thực ra A Khôn đã sớm biết có người đến bắt gian, nhưng Liễu Mai lại không biết gì, vào canh hai, cô vẫn đúng lúc xuất hiện ở chỗ hẹn. Đáng tiếc cô vừa đi vào, đã bị vài người trói gô lại đè trên đất.
Liễu Mai còn chưa hồi hồn, ngẩng đầu đã thấy những người đó hừng hực khí thế, lập tức sợ đến hồn bay phách tán! Bà Cả đang mặt mày xanh lét ở trên cao nhìn xuống mình.
Thân làm vợ bé trong nhà, nửa đêm không ngủ lại một mình chạy đến kho thóc, thì Liễu Mai có trăm cái miệng cũng không thể nói cho rõ được. Nhưng còn may là A Khôn tối nay không tới, nếu không có thể khẳng định hai người cùng bị bắt rồi.
Đầu tiên bà Cả treo Liễu Mai ở dưới gốc hòe lớn trong sân trước, quất roi chan chát, sau đó nham hiểm nói: “Nói đi, kẻ tằng tựu với mày là ai? Nói ra thì lão gia có thể thành toàn cho chúng bây làm một đôi uyên ương… Ha ha.”
Liễu Mai biết nói cũng chết mà không nói cũng chết, không bằng cắn răng chịu đựng, quyết không khai. Bà Cả là ai chứ, bà ta ở nhà họ Tiết đã mấy chục năm, Liễu Mai còn trẻ như vậy, làm sao là đối thủ được.
Bà ta chớp mắt, nhìn Liễu Mai với vẻ giễu cợt nói: “Dì Ba à, mày thật ngu xuẩn, đến giờ vẫn còn không rõ vì sao tao chỉ bắt một mình mày ư? Tao nói thật cho mày biết, thằng đàn ông thối tha kia đã sớm nghe được tin tức, cho nên hắn mới không tới kho thóc, chỉ có mày ngu ngốc không biết gì, còn liều chết che giấu thay cho hắn… có đáng không?”
Bà Cả nói câu này thực sự đã chạm đến nỗi lòng của Liễu Mai, tuy tuổi cô còn trẻ, nhưng cô không ngốc. Vì sao hôm nay những người này chỉ bắt được mình cô, không phải cô chưa từng nghĩ đến, nhưng cô vẫn ôm lòng mong đợi rằng A Khôn vì bận nên không đến được như hẹn.
Nhưng những lời bà Cả nói lại như chậu nước lạnh giội xuống, làm cô lạnh lòng...
Bà Cả sai ai thẩm vấn, Liễu Mai cũng vẫn như cũ, một chữ không khai nên rất tức giận, cho một người làm qua lột y phục của cô. Nếu đã muốn làm kỹ nữ thì sợ gì người khác nhìn...
Đúng lúc đó Tiết cử nhân trở về, khi thấy Liễu Mai bị lột hết quần áo, không một mảnh vải che thân treo trên cây, hơn nữa cả người đều là vết thương, trong lòng ông ta cũng không đành. Vì vậy ông ta định thay Liễu Mai cầu tình, hi vọng bà Cả dạy cho cô một bài học là được, đừng để xảy ra án mạng, dù gì cũng là thời dân quốc rồi.
/1940
|