Thấy đoàn xe đột nhiên xuất hiện, tôi vội nhìn sang chú Lê: “Đây là do người thuê sai tới ạ?”
Chú Lê lắc đầu: “Không phải, lúc trước đã hẹn khi xong việc sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh, người đó không thể cho người đến đón được. Hơn nữa người đó cũng không biết vị trí hiện tại của chúng ta.” Chú Lê nói xong, chợt quay lại nhìn chiếc xe phía sau: “Chẳng lẽ đến đón cô ta?”
Tôi cảm thấy có thể là như vậy, người phụ nữ kia không đơn giản chút nào. Lúc đầu thì vờ nhát gan sợ phiền phức, không ngờ cô ta lại che giấu kĩ đến vậy!
Lúc này một người đàn ông cao to bước xuống từ bên kia, vẫy tay với chúng tôi. Nhìn khổ người của anh ta, nhất định là người luyện võ, bây giờ địch ta còn chưa rõ, ba chúng tôi không nhúc nhích.
Nhưng chúng tôi nghe thấy xe phía sau có tiếng đóng cửa, quay lại thì thấy Diệp Tri Thu xuống xe rồi đi về phía tên to con kia, lúc đi qua xe tôi cũng không dừng lại nhìn.
Cô ta đi đến trước mặt người kia nói vài câu, lúc bấy giờ mới quay lại nhìn chúng tôi trên xe, ánh mắt lạnh lẽo kinh người, khác hẳn Diệp Tri Thu mà tôi từng biết…
“Không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Tôi sợ hãi nói.
Chú Lê hừ lạnh: “Không đâu, chúng ta không biết gì về thân phận của cô ta, cô ta không cần phải làm vậy, nếu thật sự giết người sẽ làm lớn chuyện, lúc đó thế lực chống lưng cũng chưa chắc thu dọn tốt cục diện này cho cô ta.”
Chú Lê nói đúng, quả nhiên Diệp Tri Thu chỉ nhìn chúng tôi một lúc rồi lên xe với tên to con kia, nhìn đoàn xe đó đi rồi, tôi mới cảm thấy thật sự an toàn.
“Cốp, cốp, cốp...” Tiếng gõ cửa xe truyền tới, tôi ngẩng đầu nhìn La Hải rồi tiện tay mở cửa sổ xe, La Hải thắc mắc hỏi chúng tôi: “Lai lịch của Diệp Tri Thu là gì thế, sao lại tham gia vào đoàn này?”
Chú Lê lắc đầu nói: “Lúc trước cô ta đi cùng Triệu Cường, cũng là Triệu Cường đề cử cô ta làm bác sĩ trong đội, bây giờ Triệu Cường chết rồi, chắc cũng không còn ai biết lai lịch của cô ta.”
Hai tiếng sau, chúng tôi chạy đến huyện nhỏ gần đấy. Có lẽ mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện mạo hiểm, bây giờ khi nhìn những người dân trong huyện, tôi cảm thấy như cách họ cả một thế hệ…
Vì quá xa xôi, nên trong huyện chẳng có nơi nào được như khách sạn, cuối cùng chúng tôi ở lại nhà nghỉ của địa phương, gọi là nhà nghỉ nhưng trông cũng không thua gì khách sạn ba sao, cung cấp nước nóng 24/24.
La Hải có việc nên tiếp tục lái xe đi thẳng đến Urumqi, xong việc sẽ gặp lại chúng tôi ở ngoại thành. Ba chúng tôi thuê một phòng, chú Lê ngủ ở phòng trong, còn tôi và Đinh Nhất ngủ ở gian ngoài.
Sau khi tắm nước nóng thỏa mãn về, tôi lôi Đinh Nhất và chú Lê đi ăn cơm.
Diện tích của huyện không lớn mấy, nhưng vì ba chúng tôi không quen thuộc địa hình nên gọi một chiếc taxi, bảo anh ta đưa đến nhà hàng có nhiều món ngon địa phương. Lái xe còn rất nhiệt tình, giới thiệu cho chúng tôi mấy món đặc sản, trong đó có món thịt nướng liễu đỏ.
Tôi nghe mà nước bọt chảy ròng ròng, bảo lái xe mau đưa chúng tôi đi ăn, nhất là món thịt nướng liễu đỏ kia! Chúng tôi đến một cửa hàng thịt nướng đặc biệt.
Ông chủ và nhân viên đều là người Duy Ngô Nhĩ, tuy không giỏi tiếng Hán, nhưng họ vẫn nghe hiểu chúng tôi nói gì.
Chẳng bao lâu sau, 30 xiên thịt nướng liễu đỏ được bê lên.
Thật ra chúng tôi gọi 50 xiên, nhưng ông chủ thật thà nói xiên thịt nhà mình rất to, sợ chúng tôi không ăn hết. Hơn nữa thịt nướng nhanh nguội, ăn sẽ không ngon, cứ ăn trước 30 xiên, nếu chưa đủ thì họ nướng thêm cũng không tốn mấy thời gian.
Tôi cầm xiên thịt nướng liễu đỏ lên, không nhịn nổi mà cắn một miếng, nước thịt tươi ngon ngập trong miệng để lại một hương vị khó quên… Đúng là ăn quá ngon! Hóa ra món thịt nướng liễu đỏ này dùng cành liễu đỏ ở địa phương làm que xiên, mùi thơm của thịt dê Tân Cương hòa với vị thơm mát của cành liễu đỏ tạo ra một loại hương vị đặc biệt.
Đây cũng là lần đầu tiên chú Lê ăn thịt dê Tân Cương chính cống, ông ấy gọi thêm một chai rượu đế cho mình, vừa ăn vừa uống trông không hợp gì hết. Họ thấy chúng tôi chỉ ăn thịt nên hỏi có muốn uống thêm rượu không, rượu này chỉ ở Tân Cương mới có thể uống thôi.
Tôi vội cười từ chối, tửu lượng của mình thế nào tôi biết rõ, chỉ cần dính một chút là gục ngay, như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một bàn đồ ăn ngon như thế này à?
Sau khi cơm nước no nê, ba chúng tôi quyết định đi bộ về nhà nghỉ, thứ nhất là đường cũng không xa, đi bộ mất chừng 20 phút, thứ hai là chúng tôi cũng muốn đi lại cho tiêu cơm.
Ai ngờ vừa ra khỏi quán, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình kéo cổ áo lên cho ấm người.
Ba người chúng tôi chậm chạp đi đến ngã tư đường, đột nhiên chú Lê đứng lại. Chú nói với Đinh Nhất: “Xem ra nơi này cũng không yên ổn mấy nhỉ!”
Đinh Nhất khẽ gật, rồi đi vượt qua tôi và chú Lê tới ngõ bên cạnh.
Tôi tò mò hỏi: “Cậu ấy sao vậy? Chú vừa nói có chuyện gì không yên ổn ạ?”
Chú Lê nhìn vẻ sợ hãi của tôi, cười nói: “Không có gì đâu, chú thấy âm khí ở đây khá nặng nên để Đinh Nhất đi trước thăm dò.”
Không lâu sau, Đinh Nhất quay lại, còn cầm một thứ màu đen. Chú Lê lại gần nhìn, biến sắc ngay.
Tôi cũng nhìn kĩ thứ Đinh Nhất cầm, không ngờ đó lại là mảnh vải bông đầy máu…
“Cái này… Có chuyện gì vậy? Máu ở đâu ra thế? Đinh Nhất anh bị thương à?” Tôi giật mình hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu nói đây không phải máu của anh ta, nó ở cái sân phía trước. Chú Lê nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến 10 giờ.
Mặt trời ở Tân Cương lặn muộn hơn chỗ chúng tôi ở hai tiếng, cho nên bây giờ là 8 giờ thì quê tôi đã tầm 10 giờ.
Theo lý thuyết thì tầm giờ này, ở một nơi được coi là đông đúc như thế không thể vắng người và xe được. Nhưng từ khi rời khỏi nhà hàng thịt nướng kia, hình như chúng tôi chưa gặp người hay xe nào cả!
Chúng tôi theo Đinh Nhất đi tới hẻm nhỏ, vừa rẽ vào, đầu tôi đã ong lên, ở chỗ này có xác người! Tiếp đó, chúng tôi đi vào thêm một đoạn nữa, sâu trong hẻm nhỏ là một cánh cửa lớn khép hờ.
Đinh Nhất chỉ tay nói: “Tôi nhặt được mảnh vải bông dính máu này ở cửa nhà kia.”
Chú Lê đi tới, lúc này, đầu tôi liên tục xuất hiện những hình ảnh đứt đoạn.
Chú Lê lắc đầu: “Không phải, lúc trước đã hẹn khi xong việc sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh, người đó không thể cho người đến đón được. Hơn nữa người đó cũng không biết vị trí hiện tại của chúng ta.” Chú Lê nói xong, chợt quay lại nhìn chiếc xe phía sau: “Chẳng lẽ đến đón cô ta?”
Tôi cảm thấy có thể là như vậy, người phụ nữ kia không đơn giản chút nào. Lúc đầu thì vờ nhát gan sợ phiền phức, không ngờ cô ta lại che giấu kĩ đến vậy!
Lúc này một người đàn ông cao to bước xuống từ bên kia, vẫy tay với chúng tôi. Nhìn khổ người của anh ta, nhất định là người luyện võ, bây giờ địch ta còn chưa rõ, ba chúng tôi không nhúc nhích.
Nhưng chúng tôi nghe thấy xe phía sau có tiếng đóng cửa, quay lại thì thấy Diệp Tri Thu xuống xe rồi đi về phía tên to con kia, lúc đi qua xe tôi cũng không dừng lại nhìn.
Cô ta đi đến trước mặt người kia nói vài câu, lúc bấy giờ mới quay lại nhìn chúng tôi trên xe, ánh mắt lạnh lẽo kinh người, khác hẳn Diệp Tri Thu mà tôi từng biết…
“Không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Tôi sợ hãi nói.
Chú Lê hừ lạnh: “Không đâu, chúng ta không biết gì về thân phận của cô ta, cô ta không cần phải làm vậy, nếu thật sự giết người sẽ làm lớn chuyện, lúc đó thế lực chống lưng cũng chưa chắc thu dọn tốt cục diện này cho cô ta.”
Chú Lê nói đúng, quả nhiên Diệp Tri Thu chỉ nhìn chúng tôi một lúc rồi lên xe với tên to con kia, nhìn đoàn xe đó đi rồi, tôi mới cảm thấy thật sự an toàn.
“Cốp, cốp, cốp...” Tiếng gõ cửa xe truyền tới, tôi ngẩng đầu nhìn La Hải rồi tiện tay mở cửa sổ xe, La Hải thắc mắc hỏi chúng tôi: “Lai lịch của Diệp Tri Thu là gì thế, sao lại tham gia vào đoàn này?”
Chú Lê lắc đầu nói: “Lúc trước cô ta đi cùng Triệu Cường, cũng là Triệu Cường đề cử cô ta làm bác sĩ trong đội, bây giờ Triệu Cường chết rồi, chắc cũng không còn ai biết lai lịch của cô ta.”
Hai tiếng sau, chúng tôi chạy đến huyện nhỏ gần đấy. Có lẽ mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện mạo hiểm, bây giờ khi nhìn những người dân trong huyện, tôi cảm thấy như cách họ cả một thế hệ…
Vì quá xa xôi, nên trong huyện chẳng có nơi nào được như khách sạn, cuối cùng chúng tôi ở lại nhà nghỉ của địa phương, gọi là nhà nghỉ nhưng trông cũng không thua gì khách sạn ba sao, cung cấp nước nóng 24/24.
La Hải có việc nên tiếp tục lái xe đi thẳng đến Urumqi, xong việc sẽ gặp lại chúng tôi ở ngoại thành. Ba chúng tôi thuê một phòng, chú Lê ngủ ở phòng trong, còn tôi và Đinh Nhất ngủ ở gian ngoài.
Sau khi tắm nước nóng thỏa mãn về, tôi lôi Đinh Nhất và chú Lê đi ăn cơm.
Diện tích của huyện không lớn mấy, nhưng vì ba chúng tôi không quen thuộc địa hình nên gọi một chiếc taxi, bảo anh ta đưa đến nhà hàng có nhiều món ngon địa phương. Lái xe còn rất nhiệt tình, giới thiệu cho chúng tôi mấy món đặc sản, trong đó có món thịt nướng liễu đỏ.
Tôi nghe mà nước bọt chảy ròng ròng, bảo lái xe mau đưa chúng tôi đi ăn, nhất là món thịt nướng liễu đỏ kia! Chúng tôi đến một cửa hàng thịt nướng đặc biệt.
Ông chủ và nhân viên đều là người Duy Ngô Nhĩ, tuy không giỏi tiếng Hán, nhưng họ vẫn nghe hiểu chúng tôi nói gì.
Chẳng bao lâu sau, 30 xiên thịt nướng liễu đỏ được bê lên.
Thật ra chúng tôi gọi 50 xiên, nhưng ông chủ thật thà nói xiên thịt nhà mình rất to, sợ chúng tôi không ăn hết. Hơn nữa thịt nướng nhanh nguội, ăn sẽ không ngon, cứ ăn trước 30 xiên, nếu chưa đủ thì họ nướng thêm cũng không tốn mấy thời gian.
Tôi cầm xiên thịt nướng liễu đỏ lên, không nhịn nổi mà cắn một miếng, nước thịt tươi ngon ngập trong miệng để lại một hương vị khó quên… Đúng là ăn quá ngon! Hóa ra món thịt nướng liễu đỏ này dùng cành liễu đỏ ở địa phương làm que xiên, mùi thơm của thịt dê Tân Cương hòa với vị thơm mát của cành liễu đỏ tạo ra một loại hương vị đặc biệt.
Đây cũng là lần đầu tiên chú Lê ăn thịt dê Tân Cương chính cống, ông ấy gọi thêm một chai rượu đế cho mình, vừa ăn vừa uống trông không hợp gì hết. Họ thấy chúng tôi chỉ ăn thịt nên hỏi có muốn uống thêm rượu không, rượu này chỉ ở Tân Cương mới có thể uống thôi.
Tôi vội cười từ chối, tửu lượng của mình thế nào tôi biết rõ, chỉ cần dính một chút là gục ngay, như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một bàn đồ ăn ngon như thế này à?
Sau khi cơm nước no nê, ba chúng tôi quyết định đi bộ về nhà nghỉ, thứ nhất là đường cũng không xa, đi bộ mất chừng 20 phút, thứ hai là chúng tôi cũng muốn đi lại cho tiêu cơm.
Ai ngờ vừa ra khỏi quán, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình kéo cổ áo lên cho ấm người.
Ba người chúng tôi chậm chạp đi đến ngã tư đường, đột nhiên chú Lê đứng lại. Chú nói với Đinh Nhất: “Xem ra nơi này cũng không yên ổn mấy nhỉ!”
Đinh Nhất khẽ gật, rồi đi vượt qua tôi và chú Lê tới ngõ bên cạnh.
Tôi tò mò hỏi: “Cậu ấy sao vậy? Chú vừa nói có chuyện gì không yên ổn ạ?”
Chú Lê nhìn vẻ sợ hãi của tôi, cười nói: “Không có gì đâu, chú thấy âm khí ở đây khá nặng nên để Đinh Nhất đi trước thăm dò.”
Không lâu sau, Đinh Nhất quay lại, còn cầm một thứ màu đen. Chú Lê lại gần nhìn, biến sắc ngay.
Tôi cũng nhìn kĩ thứ Đinh Nhất cầm, không ngờ đó lại là mảnh vải bông đầy máu…
“Cái này… Có chuyện gì vậy? Máu ở đâu ra thế? Đinh Nhất anh bị thương à?” Tôi giật mình hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu nói đây không phải máu của anh ta, nó ở cái sân phía trước. Chú Lê nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến 10 giờ.
Mặt trời ở Tân Cương lặn muộn hơn chỗ chúng tôi ở hai tiếng, cho nên bây giờ là 8 giờ thì quê tôi đã tầm 10 giờ.
Theo lý thuyết thì tầm giờ này, ở một nơi được coi là đông đúc như thế không thể vắng người và xe được. Nhưng từ khi rời khỏi nhà hàng thịt nướng kia, hình như chúng tôi chưa gặp người hay xe nào cả!
Chúng tôi theo Đinh Nhất đi tới hẻm nhỏ, vừa rẽ vào, đầu tôi đã ong lên, ở chỗ này có xác người! Tiếp đó, chúng tôi đi vào thêm một đoạn nữa, sâu trong hẻm nhỏ là một cánh cửa lớn khép hờ.
Đinh Nhất chỉ tay nói: “Tôi nhặt được mảnh vải bông dính máu này ở cửa nhà kia.”
Chú Lê đi tới, lúc này, đầu tôi liên tục xuất hiện những hình ảnh đứt đoạn.
/1940
|