Sau khi chú Lê nghe Thiệu Kiến Hoa nói, càng khen ngợi anh ta: “Tổng giám đốc Thiệu đúng là thương người, thật ra với một người, ngoại trừ âm đức tổ tiên phù hộ, thì âm đức do bản thân mình tích góp là quan trọng nhất!”
Sau đó chú Lê bảo Thiệu Kiến Hoa cho những công nhân kia lấp kín giếng, hơn nữa còn chặt hết các cây hòe trong viện. Theo như chú nói, những căn phòng ở đây đều bị bỏ trống, lại trồng nhiều cây hòe, sẽ dễ thu hút những thứ không sạch sẽ!
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, chúng tôi có thể về nhà rồi. Dù lần này không phải do chúng tôi sai, nhưng chú Lê vẫn không thu thêm phí của Thiệu Kiến Hoa. Chú Lê cũng không ngốc, sau này chắc chắn Thiệu Kiến Hoa sẽ còn liên hệ với mình, sợ gì không thể kiếm thêm tiền?
Cuối cùng… tôi lại về căn phòng kia, lại hoa lệ, lại âm khí nặng, lại thường xuyên có ma quỷ nháo nhà! Vừa vào đến cửa, chiếc chuông gió tựa như đang chào hỏi chúng tôi, vui vẻ rung lên, tôi cũng đã quen với việc này.
Tối đó tôi tắm một trận thật đã, đang định ra ngoài ăn chút gì, thì thấy Đinh Nhất cầm điện thoại gọi thức ăn về, tôi lập tức kêu gào: “Tôi muốn ăn một phần gà cung bảo và cá hương thịt ti, hai phần cơm lớn!”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Mấy ngày nay có để cậu đói đâu, mà vừa về đã như ma đói đầu thai thế?”
Dù nói vậy, nhưng anh ta vẫn đặt đồ ăn giúp tôi…
Ở gần khu chúng tôi ở có mấy quán cơm nhỏ có dịch vụ đưa bữa khuya. Nên buổi tối khi đói bụng, chúng tôi thường gọi đồ ở đó, nhưng hôm nay tôi không ngờ người đưa đồ ăn lại là nữ!
Lúc tôi ra mở cửa, nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, trên tay bà ta cầm đồ ăn chúng tôi gọi đến. Người này chúng tôi biết, là bà chủ quán cơm nhỏ kia.
Lúc này, tôi thấy cửa thang máy đóng lại, ban công nhà tôi lại vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh… Tôi thầm than không tốt, lại nữa rồi, thế là nhanh chóng nhận đồ ăn của bà chủ, sau đó kín đáo đưa tiền cho bà ấy: “Không cần thối!”
Tiếc là tôi vẫn chậm một bước, chỉ thấy bà ấy không cầm chắc tiền, lạch cạch rơi trên đất, sau đó bà ấy cứng nhắc, mắt vô thần nhưng lại có một mục tiêu rõ rệt, đó chính là ban công lớn nhà tôi!
Tôi thấy sắp xảy ra chuyện xấu, lập tức quay lại kéo bà ấy lại, tiếc là vẫn chậm một bước, bắt hụt tay. Nhìn thấy bà ấy đi đến ban công mở cửa kính… Tôi lập tức nhìn về Đinh Nhất, lúc này anh ta đã nhảy phốc qua ghế salon da, phóng đến trước cửa ban công, chỗ bà chủ quán kia đứng.
Nói thật, lúc ấy tôi sợ nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn người thứ ba chết ở phòng này. Nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng gì, lúc tôi mở mắt thì thấy Đinh Nhất đang ôm người phụ nữ kia đã bất tỉnh ở ban công.
“Bà ấy thế nào rồi? Không phải đã chết rồi chứ? Phải làm sao đây, cảnh sát đến thì nói thế nào giờ? Người ta tới đưa cơm cho chúng ta nên mới chết!” Tôi cuống quýt lải nhải.
Cuối cùng Đinh Nhất không chịu nổi, lớn tiếng nói với tôi: “Được rồi! Bà ấy chỉ ngất đi thôi! Lúc nãy tôi không kéo nổi nên đành phải đánh bà ấy ngất đi trước!”
Tôi thở phào, sau đó ngồi bệt xuống salon, đột nhiên cảm thấy thế giới thật tươi đẹp, tôi cũng không cần giải thích với cảnh sát…
Nhưng trong lúc tâm tình đang thoải mái, tôi đột nhiên lại từ ghế nhảy lên, lao vào nhà tắm, tìm nửa ngày mới tìm ra được bình tinh dầu sắp hết hạn, lau lau lên mũi người phụ nữ kia.
Bị tinh dầu kích thích, bà ấy mới từ từ tỉnh lại, thấy mình đang ngồi trên salon, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là mê mang hỏi chúng tôi mình làm sao?
Đương nhiên nhiên tôi sẽ không nói cho bà ấy biết bà ấy vừa vào cửa đã bị ma dụ, nên tỏ ra lo lắng nói: “Bình thường cô không nghỉ ngơi à? Hay thân thể mệt chỗ nào? Sao lúc nãy vừa vào cửa đã ngất đi, xém chút là cháu gọi cấp cứu rồi!”
Chắc lúc nãy Đinh Nhất vội nên hơi nặng tay, đến mức bây giờ bà ấy vẫn còn thấy đầu óc choáng váng. Cuối cùng chúng tôi vẫn phải gọi cho ông chủ quán cơm, bảo ông ấy đến đón vợ mình.
Lúc về, hai người này còn liên tục cảm ơn chúng tôi, nói cơm lần này miễn phí! Nhưng tôi nào có thể không trả tiền! Đành kiên quyết dúi tiền cho họ…
Sau khi vợ chồng chủ quán rời đi, tôi vẫn có cảm giác day dứt không yên, xém chút nữa đã làm hại người khác, xem ra sau này gọi đồ ăn ngoài, nhất định phải yêu cầu là đàn ông đưa đến!
Trải qua bao nhiêu chuyện, thức ăn cũng đã nguội rồi, cuối cùng Đinh Nhất cho vào lò vi sóng quay nóng lại mới bắt đầu ăn được, nhưng cũng chẳng thơm ngon như lúc mới làm nữa.
Hôm sau tôi kể chuyện này với chú Lê, đã bị chú ấy dạy dỗ một trận: “Thằng nhóc thối! Sau này làm việc gì cũng chú ý hơn đấy! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện thì là chuyện lớn đó! Biết không?”
Tôi thì thầm: “Còn không phải do chú bảo cháu mua một ngôi nhà có ma à…”
Không ngờ chú Lê mắt mờ nhưng tai lại rất thính, chú trợn mắt nói: “Cháu nhặt được món hời lớn như thế cũng đừng khoe mẽ có được không!”
Tôi lè lưỡi, sau đó gượng cười vài tiếng nói: “Vâng ạ, cháu nhặt được tiện nghi, cháu đi ngủ cũng vui đến mức bật dậy!”
Chú Lê định gõ đầu, may mà tôi nhanh chân tránh được!
“Ai u, cũng nhanh tay nhanh mắt đấy! Không tệ, sau này đến lúc cần chạy trốn còn có thể tự giữ mạng!” Chú Lê trêu chọc nói.
Vài ngày sau, tôi vốn nghĩ sau khi trải qua chuyện của Thiệu Kiến Hoa, chúng tôi sẽ nhàn nhã một thời gian, nhưng không ngờ nhanh như thế đã có việc tìm đến cửa!
Lần này người ủy thác tìm xác là một người Mỹ gốc Hoa, tên là Đỗ Lãng. Anh ta mang hai dòng máu, mẹ là người Trung Quốc, cha là người Mỹ.
Người anh ta muốn tìm là ông ngoại của mình, tên Đỗ Hân Quốc, mất tích năm 1943 ở đường không vận Bướu Lạc Đà. Lúc đó ông ấy là một phi công của Quốc dân Đảng, phụ trách vận chuyển hàng hóa trên tuyến Bướu Lạc Đà. Vào một ngày tháng 4 năm 1943, khi ông ấy vừa khởi hành chuyến bay chở hàng, xuất phát từ Ấn Độ, hướng đến sân bay Bạch Sa ở Lệ Giang thì mất tích, từ đó không có thông tin gì.
Vì lúc đó đang trong thời kỳ chiến tranh, ngày nào cũng xảy ra chuyện như vậy, mà tuyến Bướu Lạc Đà lại là tuyến đường gian khổ nhất, cho nên phi công nào cũng có thể một đi không trở lại..
Lúc đó vợ của Đỗ Hân Quốc đang mang thai, nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn không có cơ hội gặp được con gái mình, cũng chính là mẹ của Đỗ Lăng - Đỗ Quyên. Năm đó họ không có năng lực đi tìm Đỗ Hân Quốc, thậm chí đến nghĩ cũng không dám…
Sau đó chú Lê bảo Thiệu Kiến Hoa cho những công nhân kia lấp kín giếng, hơn nữa còn chặt hết các cây hòe trong viện. Theo như chú nói, những căn phòng ở đây đều bị bỏ trống, lại trồng nhiều cây hòe, sẽ dễ thu hút những thứ không sạch sẽ!
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, chúng tôi có thể về nhà rồi. Dù lần này không phải do chúng tôi sai, nhưng chú Lê vẫn không thu thêm phí của Thiệu Kiến Hoa. Chú Lê cũng không ngốc, sau này chắc chắn Thiệu Kiến Hoa sẽ còn liên hệ với mình, sợ gì không thể kiếm thêm tiền?
Cuối cùng… tôi lại về căn phòng kia, lại hoa lệ, lại âm khí nặng, lại thường xuyên có ma quỷ nháo nhà! Vừa vào đến cửa, chiếc chuông gió tựa như đang chào hỏi chúng tôi, vui vẻ rung lên, tôi cũng đã quen với việc này.
Tối đó tôi tắm một trận thật đã, đang định ra ngoài ăn chút gì, thì thấy Đinh Nhất cầm điện thoại gọi thức ăn về, tôi lập tức kêu gào: “Tôi muốn ăn một phần gà cung bảo và cá hương thịt ti, hai phần cơm lớn!”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi nói: “Mấy ngày nay có để cậu đói đâu, mà vừa về đã như ma đói đầu thai thế?”
Dù nói vậy, nhưng anh ta vẫn đặt đồ ăn giúp tôi…
Ở gần khu chúng tôi ở có mấy quán cơm nhỏ có dịch vụ đưa bữa khuya. Nên buổi tối khi đói bụng, chúng tôi thường gọi đồ ở đó, nhưng hôm nay tôi không ngờ người đưa đồ ăn lại là nữ!
Lúc tôi ra mở cửa, nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, trên tay bà ta cầm đồ ăn chúng tôi gọi đến. Người này chúng tôi biết, là bà chủ quán cơm nhỏ kia.
Lúc này, tôi thấy cửa thang máy đóng lại, ban công nhà tôi lại vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh… Tôi thầm than không tốt, lại nữa rồi, thế là nhanh chóng nhận đồ ăn của bà chủ, sau đó kín đáo đưa tiền cho bà ấy: “Không cần thối!”
Tiếc là tôi vẫn chậm một bước, chỉ thấy bà ấy không cầm chắc tiền, lạch cạch rơi trên đất, sau đó bà ấy cứng nhắc, mắt vô thần nhưng lại có một mục tiêu rõ rệt, đó chính là ban công lớn nhà tôi!
Tôi thấy sắp xảy ra chuyện xấu, lập tức quay lại kéo bà ấy lại, tiếc là vẫn chậm một bước, bắt hụt tay. Nhìn thấy bà ấy đi đến ban công mở cửa kính… Tôi lập tức nhìn về Đinh Nhất, lúc này anh ta đã nhảy phốc qua ghế salon da, phóng đến trước cửa ban công, chỗ bà chủ quán kia đứng.
Nói thật, lúc ấy tôi sợ nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn người thứ ba chết ở phòng này. Nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng gì, lúc tôi mở mắt thì thấy Đinh Nhất đang ôm người phụ nữ kia đã bất tỉnh ở ban công.
“Bà ấy thế nào rồi? Không phải đã chết rồi chứ? Phải làm sao đây, cảnh sát đến thì nói thế nào giờ? Người ta tới đưa cơm cho chúng ta nên mới chết!” Tôi cuống quýt lải nhải.
Cuối cùng Đinh Nhất không chịu nổi, lớn tiếng nói với tôi: “Được rồi! Bà ấy chỉ ngất đi thôi! Lúc nãy tôi không kéo nổi nên đành phải đánh bà ấy ngất đi trước!”
Tôi thở phào, sau đó ngồi bệt xuống salon, đột nhiên cảm thấy thế giới thật tươi đẹp, tôi cũng không cần giải thích với cảnh sát…
Nhưng trong lúc tâm tình đang thoải mái, tôi đột nhiên lại từ ghế nhảy lên, lao vào nhà tắm, tìm nửa ngày mới tìm ra được bình tinh dầu sắp hết hạn, lau lau lên mũi người phụ nữ kia.
Bị tinh dầu kích thích, bà ấy mới từ từ tỉnh lại, thấy mình đang ngồi trên salon, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là mê mang hỏi chúng tôi mình làm sao?
Đương nhiên nhiên tôi sẽ không nói cho bà ấy biết bà ấy vừa vào cửa đã bị ma dụ, nên tỏ ra lo lắng nói: “Bình thường cô không nghỉ ngơi à? Hay thân thể mệt chỗ nào? Sao lúc nãy vừa vào cửa đã ngất đi, xém chút là cháu gọi cấp cứu rồi!”
Chắc lúc nãy Đinh Nhất vội nên hơi nặng tay, đến mức bây giờ bà ấy vẫn còn thấy đầu óc choáng váng. Cuối cùng chúng tôi vẫn phải gọi cho ông chủ quán cơm, bảo ông ấy đến đón vợ mình.
Lúc về, hai người này còn liên tục cảm ơn chúng tôi, nói cơm lần này miễn phí! Nhưng tôi nào có thể không trả tiền! Đành kiên quyết dúi tiền cho họ…
Sau khi vợ chồng chủ quán rời đi, tôi vẫn có cảm giác day dứt không yên, xém chút nữa đã làm hại người khác, xem ra sau này gọi đồ ăn ngoài, nhất định phải yêu cầu là đàn ông đưa đến!
Trải qua bao nhiêu chuyện, thức ăn cũng đã nguội rồi, cuối cùng Đinh Nhất cho vào lò vi sóng quay nóng lại mới bắt đầu ăn được, nhưng cũng chẳng thơm ngon như lúc mới làm nữa.
Hôm sau tôi kể chuyện này với chú Lê, đã bị chú ấy dạy dỗ một trận: “Thằng nhóc thối! Sau này làm việc gì cũng chú ý hơn đấy! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện thì là chuyện lớn đó! Biết không?”
Tôi thì thầm: “Còn không phải do chú bảo cháu mua một ngôi nhà có ma à…”
Không ngờ chú Lê mắt mờ nhưng tai lại rất thính, chú trợn mắt nói: “Cháu nhặt được món hời lớn như thế cũng đừng khoe mẽ có được không!”
Tôi lè lưỡi, sau đó gượng cười vài tiếng nói: “Vâng ạ, cháu nhặt được tiện nghi, cháu đi ngủ cũng vui đến mức bật dậy!”
Chú Lê định gõ đầu, may mà tôi nhanh chân tránh được!
“Ai u, cũng nhanh tay nhanh mắt đấy! Không tệ, sau này đến lúc cần chạy trốn còn có thể tự giữ mạng!” Chú Lê trêu chọc nói.
Vài ngày sau, tôi vốn nghĩ sau khi trải qua chuyện của Thiệu Kiến Hoa, chúng tôi sẽ nhàn nhã một thời gian, nhưng không ngờ nhanh như thế đã có việc tìm đến cửa!
Lần này người ủy thác tìm xác là một người Mỹ gốc Hoa, tên là Đỗ Lãng. Anh ta mang hai dòng máu, mẹ là người Trung Quốc, cha là người Mỹ.
Người anh ta muốn tìm là ông ngoại của mình, tên Đỗ Hân Quốc, mất tích năm 1943 ở đường không vận Bướu Lạc Đà. Lúc đó ông ấy là một phi công của Quốc dân Đảng, phụ trách vận chuyển hàng hóa trên tuyến Bướu Lạc Đà. Vào một ngày tháng 4 năm 1943, khi ông ấy vừa khởi hành chuyến bay chở hàng, xuất phát từ Ấn Độ, hướng đến sân bay Bạch Sa ở Lệ Giang thì mất tích, từ đó không có thông tin gì.
Vì lúc đó đang trong thời kỳ chiến tranh, ngày nào cũng xảy ra chuyện như vậy, mà tuyến Bướu Lạc Đà lại là tuyến đường gian khổ nhất, cho nên phi công nào cũng có thể một đi không trở lại..
Lúc đó vợ của Đỗ Hân Quốc đang mang thai, nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn không có cơ hội gặp được con gái mình, cũng chính là mẹ của Đỗ Lăng - Đỗ Quyên. Năm đó họ không có năng lực đi tìm Đỗ Hân Quốc, thậm chí đến nghĩ cũng không dám…
/1940
|