Gã lừa đảo này hôm nay đúng là may mắn vì gặp được nhóm chúng tôi, nếu giờ chỉ có Hàn Cẩn và thuộc hạ của cô ta, thì tên này chắc chắn sẽ rất thảm…
Tên kia còn muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng nhìn mấy gã cao to phía sau Hàn Cẩn, chắc gã ta cũng biết mình không phải là đối thủ của họ, nên có nói thêm nữa cũng chỉ no đòn thôi, thế là gã ta nói: “Mấy người quá đáng vừa thôi, không giúp đỡ thì thôi, lại còn vu oan cho người khác!” Gã leo lên chiếc xe đua rồi phóng đi mất theo hướng ngược lại.
Nhìn tên đó dần đi xa, lúc này tôi mới để ý chú chó con vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên đất, chắc là nó mệt lắm rồi, mà tên kia cũng không phải là chủ của nó, nên vẫn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ ngồi nhìn gã bỏ đi…
Không biết là vừa rồi bị mệt choáng hay là do sợ hãi, mà bỗng chú chó lông vàng kêu ầm lên, càng nghe càng thê thảm hơn, tôi thấy không đành lòng, định tiến đến cho nó ít đồ ăn.
Nào ngờ lại thấy Hàn Cẩn đi về phía nó, ngồi xuống trước mặt nó. Chó con phát hiện có người tới gần mình thì sợ hãi, nhưng khi nó nhìn thấy miếng lạp xưởng hun khói trong tay Hàn Cẩn, nó liếm môi một cái lên tận mũi, xem ra chú ta đang rất đói bụng.
Tôi nhìn Hàn Cẩn cho chú chó nhỏ ăn mà ngạc nhiên, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ bà ma nữ này sẽ có lúc hiền từ như vậy. Chú chó lông vàng ăn uống no nê xong, bắt đầu tíu ta tíu tít vây quanh Hàn Cẩn, chẳng còn nhớ gì đến chuyện sợ hãi vừa rồi nữa.
Đỗ Lãng nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta lên đường thôi, nếu không đi thì không đến kịp huyện Nagqu trước lúc trời tối đâu!”
Mọi người vội vàng lên xe, còn tôi vẫn quan sát Hàn Cẩn, thấy cô ta ôm chú chó nhỏ lên xe mà không hề do dự. Tôi thấy thế thì thầm mắng cô ta, đối với động vật thì dịu dàng thế, mà đối với người thì lại luôn hung hãn, tàn nhẫn, đúng là một cô nàng kỳ lạ!
Chúng tôi tiếp tục lên đường, cuối cùng cũng đến được huyện Nagqu lúc 8 giờ tối, vì lúc đến thì trời đã tối nên trên đường không có nhiều người qua lại, nhưng tôi vẫn có thể thấy đa phần dân cư ở đây đều là người Tây Tạng.
Tôi ước lượng độ cao so với mặt biển thì phát hiện nơi này phải cao hơn khoảng 4000 mét, nhưng tôi lại không hề có cảm giác khó chịu vì thiếu dưỡng khí như lần trước, có vẻ sức khỏe của tôi bây giờ đã mạnh hơn lúc đó nhiều!
Xe của chúng tôi lái thẳng đến cửa của một quán trọ nhỏ, ở đây đã có một hướng dẫn viên du lịch địa phương tên là Trát Tây chờ sẵn. Anh ta là người Đỗ Lãng đã liên hệ từ trước, quán trọ này cũng do mẹ anh ta mở.
Quán trọ không lớn, riêng đoàn chúng tôi thôi cũng đủ lấp đầy tất cả các phòng rồi. Như Trát Tây nói, thì nơi này bình thường cũng không có nhiều khách, thu nhập của gia đình họ chủ yếu là nhờ vào công việc hướng dẫn viên du lịch của anh ta.
Trát Tây là người khá nhiệt tình, cách nói chuyện cũng rất giản dị, anh ta nói rằng tuy quán trọ nhà anh ta nhỏ và hơi cũ kĩ, nhưng bên trong khá sạch sẽ, có thể yên tâm ở. Sáng mai sau khi ăn sáng xong, chúng tôi sẽ xuất phát đi đến trạm thứ hai của chuyến đi này, huyện Banbar.
Tối đó, Trát Tây chuẩn bị ít thức ăn, vì sợ chúng tôi ăn không quen đồ ăn ở đây nên cậu ta đã bảo mẹ nấu thêm cho chúng tôi cơm và rau xào, nhưng chủ yếu vẫn là các món thịt.
Bọn họ cũng mang ra cho chúng tôi ít bánh Tsampa và trà bơ, lần trước khi đến đây tôi cũng từng nếm qua những món này rồi, hương vị vẫn khá đặc biệt!
Trát Tây nói lần này chúng tôi phải đi lên sông băng Ruoguo, cậu ta sẽ mang theo bánh Tsampa và bơ đi cùng, tất nhiên phải có cả thịt bò khô nữa. Những món này đều nên mang theo, vì nó có nhiều calo và cũng là những món ăn mà người Tây Tạng thích nhất khi lên núi tuyết.
Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi trở về phòng ngủ, ba chúng tôi vẫn ở chung một phòng. Vừa vào phòng thì thấy không có gì ngoài một tấm nệm mỏng trải lên sàn.
Thế này cũng rất hay, ngủ trên nệm mỏng chắc cũng không tệ, mà chăn gối ở bên trên có màu sắc đặc trưng của bản địa, rất có phong cách Tây Tạng.
Tôi vừa vào phòng đã ném ba lô xuống đất, cởi giày rồi nhảy ngay lên nệm, chân của tôi vừa đạp lên nệm thì thấy vừa mềm vừa ấm, chắc chắn tối nay có thể ngủ ngon rồi!
Khí hậu ở đây ngày nắng nóng, đêm rét lạnh, vừa nghĩ tới chuyện sắp phải ngủ trên sông băng ba ngày, tôi đã thấy đầu mình bắt đầu đau, không biết phải làm sao để vượt qua được đây…
Một đêm không mộng mị, ba chúng tôi đều ngủ rất thoải mái, ngoại trừ việc nửa đêm tôi bị tiếng ngáy của chú Lê đánh thức, thì còn lại đều rất tốt! Vì dậy quá sớm nên tôi chẳng muốn ăn gì, chỉ đành ăn tạm một ít phomat và trà bơ.
Vì sợ bị như lần trước nên mấy ngày nay tôi đều ăn cây Rễ Vàng, nói thật tôi cũng không biết thứ này có tác dụng hay không, nhưng tới giờ tôi không còn cảm giác đau đầu khó chịu gì…
Chúng tôi xuất phát từ Nagqu, dọc đường đi có bắt gặp rất nhiều phong cảnh đẹp tuyệt vời. Tiếc là chẳng lần nào chúng tôi tới đây để chơi cả, nên cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Lúc xuất phát vào buổi sáng, tôi nghĩ Hàn Cẩn sẽ giao chú chó lông vàng cho mẹ của Trát Tây, nhưng không ngờ cô ta lại mang nó lên xe ô tô. Được ma nữ này chiều chuộng như thế, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của chú chó nhỏ ấy đây!
Thời tiết mấy ngày nay khá tốt, bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, có lẽ vì nơi đây khá cao nên khiến người ta có cảm giác chỉ cần đưa tay lên là chạm được đến trời ấy…
Không biết có phải do sáng nay ăn quá ít hay không mà ô tô vừa đi được nửa lộ trình, tôi đã cảm giác dạ dày hơi buồn nôn. Đinh Nhất dừng xe một lúc để tôi cảm thấy đỡ hơn, nhưng tôi vẫn có cảm giác muốn ói đó.
Trát Tây khẩn trương đi tới, hỏi thăm tôi, sau đó cậu ta thở phào và nói: “Không sao đâu, không phải do phản ứng cao nguyên mà chỉ là bởi vì cậu ấy không ăn nhiều vào bữa sáng, nên hơi say xe thôi…”
Nói rồi anh ta lấy từ trên xe ra một túi bánh mì cho tôi ăn, trong bụng có đồ ăn khiến tôi đỡ hơn một chút. Nhưng dạ dày tôi đang buồn nôn nên ăn túi bánh mì này thật sự không vào nổi.
Ai ngờ ngay lúc tôi đang che ngực, cố gắng kìm lại cảm giác buồn nôn, thì một bàn tay trắng muốt đưa đến trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra đó là Hàn Cẩn.
Cô ta đang một tay ôm chú chó vàng, tay kia cầm túi ô mai mơ đưa cho tôi và nói: “Ăn mấy quả vào sẽ thấy dễ chịu hơn đấy…”
Tôi ngạc nhiên cầm lấy túi ô mai mơ, không biết nên nói cái gì bây giờ. Thấy mặt tôi ngơ ngác, cô ta trợn mắt rồi tức giận, nói: “Ăn đi, không có độc đâu!” Sau đó ngúng nguẩy mông quay người bỏ đi.
Tên kia còn muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng nhìn mấy gã cao to phía sau Hàn Cẩn, chắc gã ta cũng biết mình không phải là đối thủ của họ, nên có nói thêm nữa cũng chỉ no đòn thôi, thế là gã ta nói: “Mấy người quá đáng vừa thôi, không giúp đỡ thì thôi, lại còn vu oan cho người khác!” Gã leo lên chiếc xe đua rồi phóng đi mất theo hướng ngược lại.
Nhìn tên đó dần đi xa, lúc này tôi mới để ý chú chó con vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên đất, chắc là nó mệt lắm rồi, mà tên kia cũng không phải là chủ của nó, nên vẫn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ ngồi nhìn gã bỏ đi…
Không biết là vừa rồi bị mệt choáng hay là do sợ hãi, mà bỗng chú chó lông vàng kêu ầm lên, càng nghe càng thê thảm hơn, tôi thấy không đành lòng, định tiến đến cho nó ít đồ ăn.
Nào ngờ lại thấy Hàn Cẩn đi về phía nó, ngồi xuống trước mặt nó. Chó con phát hiện có người tới gần mình thì sợ hãi, nhưng khi nó nhìn thấy miếng lạp xưởng hun khói trong tay Hàn Cẩn, nó liếm môi một cái lên tận mũi, xem ra chú ta đang rất đói bụng.
Tôi nhìn Hàn Cẩn cho chú chó nhỏ ăn mà ngạc nhiên, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ bà ma nữ này sẽ có lúc hiền từ như vậy. Chú chó lông vàng ăn uống no nê xong, bắt đầu tíu ta tíu tít vây quanh Hàn Cẩn, chẳng còn nhớ gì đến chuyện sợ hãi vừa rồi nữa.
Đỗ Lãng nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta lên đường thôi, nếu không đi thì không đến kịp huyện Nagqu trước lúc trời tối đâu!”
Mọi người vội vàng lên xe, còn tôi vẫn quan sát Hàn Cẩn, thấy cô ta ôm chú chó nhỏ lên xe mà không hề do dự. Tôi thấy thế thì thầm mắng cô ta, đối với động vật thì dịu dàng thế, mà đối với người thì lại luôn hung hãn, tàn nhẫn, đúng là một cô nàng kỳ lạ!
Chúng tôi tiếp tục lên đường, cuối cùng cũng đến được huyện Nagqu lúc 8 giờ tối, vì lúc đến thì trời đã tối nên trên đường không có nhiều người qua lại, nhưng tôi vẫn có thể thấy đa phần dân cư ở đây đều là người Tây Tạng.
Tôi ước lượng độ cao so với mặt biển thì phát hiện nơi này phải cao hơn khoảng 4000 mét, nhưng tôi lại không hề có cảm giác khó chịu vì thiếu dưỡng khí như lần trước, có vẻ sức khỏe của tôi bây giờ đã mạnh hơn lúc đó nhiều!
Xe của chúng tôi lái thẳng đến cửa của một quán trọ nhỏ, ở đây đã có một hướng dẫn viên du lịch địa phương tên là Trát Tây chờ sẵn. Anh ta là người Đỗ Lãng đã liên hệ từ trước, quán trọ này cũng do mẹ anh ta mở.
Quán trọ không lớn, riêng đoàn chúng tôi thôi cũng đủ lấp đầy tất cả các phòng rồi. Như Trát Tây nói, thì nơi này bình thường cũng không có nhiều khách, thu nhập của gia đình họ chủ yếu là nhờ vào công việc hướng dẫn viên du lịch của anh ta.
Trát Tây là người khá nhiệt tình, cách nói chuyện cũng rất giản dị, anh ta nói rằng tuy quán trọ nhà anh ta nhỏ và hơi cũ kĩ, nhưng bên trong khá sạch sẽ, có thể yên tâm ở. Sáng mai sau khi ăn sáng xong, chúng tôi sẽ xuất phát đi đến trạm thứ hai của chuyến đi này, huyện Banbar.
Tối đó, Trát Tây chuẩn bị ít thức ăn, vì sợ chúng tôi ăn không quen đồ ăn ở đây nên cậu ta đã bảo mẹ nấu thêm cho chúng tôi cơm và rau xào, nhưng chủ yếu vẫn là các món thịt.
Bọn họ cũng mang ra cho chúng tôi ít bánh Tsampa và trà bơ, lần trước khi đến đây tôi cũng từng nếm qua những món này rồi, hương vị vẫn khá đặc biệt!
Trát Tây nói lần này chúng tôi phải đi lên sông băng Ruoguo, cậu ta sẽ mang theo bánh Tsampa và bơ đi cùng, tất nhiên phải có cả thịt bò khô nữa. Những món này đều nên mang theo, vì nó có nhiều calo và cũng là những món ăn mà người Tây Tạng thích nhất khi lên núi tuyết.
Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi trở về phòng ngủ, ba chúng tôi vẫn ở chung một phòng. Vừa vào phòng thì thấy không có gì ngoài một tấm nệm mỏng trải lên sàn.
Thế này cũng rất hay, ngủ trên nệm mỏng chắc cũng không tệ, mà chăn gối ở bên trên có màu sắc đặc trưng của bản địa, rất có phong cách Tây Tạng.
Tôi vừa vào phòng đã ném ba lô xuống đất, cởi giày rồi nhảy ngay lên nệm, chân của tôi vừa đạp lên nệm thì thấy vừa mềm vừa ấm, chắc chắn tối nay có thể ngủ ngon rồi!
Khí hậu ở đây ngày nắng nóng, đêm rét lạnh, vừa nghĩ tới chuyện sắp phải ngủ trên sông băng ba ngày, tôi đã thấy đầu mình bắt đầu đau, không biết phải làm sao để vượt qua được đây…
Một đêm không mộng mị, ba chúng tôi đều ngủ rất thoải mái, ngoại trừ việc nửa đêm tôi bị tiếng ngáy của chú Lê đánh thức, thì còn lại đều rất tốt! Vì dậy quá sớm nên tôi chẳng muốn ăn gì, chỉ đành ăn tạm một ít phomat và trà bơ.
Vì sợ bị như lần trước nên mấy ngày nay tôi đều ăn cây Rễ Vàng, nói thật tôi cũng không biết thứ này có tác dụng hay không, nhưng tới giờ tôi không còn cảm giác đau đầu khó chịu gì…
Chúng tôi xuất phát từ Nagqu, dọc đường đi có bắt gặp rất nhiều phong cảnh đẹp tuyệt vời. Tiếc là chẳng lần nào chúng tôi tới đây để chơi cả, nên cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Lúc xuất phát vào buổi sáng, tôi nghĩ Hàn Cẩn sẽ giao chú chó lông vàng cho mẹ của Trát Tây, nhưng không ngờ cô ta lại mang nó lên xe ô tô. Được ma nữ này chiều chuộng như thế, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của chú chó nhỏ ấy đây!
Thời tiết mấy ngày nay khá tốt, bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, có lẽ vì nơi đây khá cao nên khiến người ta có cảm giác chỉ cần đưa tay lên là chạm được đến trời ấy…
Không biết có phải do sáng nay ăn quá ít hay không mà ô tô vừa đi được nửa lộ trình, tôi đã cảm giác dạ dày hơi buồn nôn. Đinh Nhất dừng xe một lúc để tôi cảm thấy đỡ hơn, nhưng tôi vẫn có cảm giác muốn ói đó.
Trát Tây khẩn trương đi tới, hỏi thăm tôi, sau đó cậu ta thở phào và nói: “Không sao đâu, không phải do phản ứng cao nguyên mà chỉ là bởi vì cậu ấy không ăn nhiều vào bữa sáng, nên hơi say xe thôi…”
Nói rồi anh ta lấy từ trên xe ra một túi bánh mì cho tôi ăn, trong bụng có đồ ăn khiến tôi đỡ hơn một chút. Nhưng dạ dày tôi đang buồn nôn nên ăn túi bánh mì này thật sự không vào nổi.
Ai ngờ ngay lúc tôi đang che ngực, cố gắng kìm lại cảm giác buồn nôn, thì một bàn tay trắng muốt đưa đến trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra đó là Hàn Cẩn.
Cô ta đang một tay ôm chú chó vàng, tay kia cầm túi ô mai mơ đưa cho tôi và nói: “Ăn mấy quả vào sẽ thấy dễ chịu hơn đấy…”
Tôi ngạc nhiên cầm lấy túi ô mai mơ, không biết nên nói cái gì bây giờ. Thấy mặt tôi ngơ ngác, cô ta trợn mắt rồi tức giận, nói: “Ăn đi, không có độc đâu!” Sau đó ngúng nguẩy mông quay người bỏ đi.
/1940
|