Sau khi xem những hình ảnh này, tôi hoảng sợ đến há hốc mồm. Trong ảnh là một vài binh lính người Đức, sau khi họ được tiêm một chất lỏng gì đó thì có được sức mạnh kinh người. Đại thụ to lớn mà họ có thể nhấc lên bằng một tay, đây là sức mạnh của con người ư?
Những tấm hình này ghi chép lại cặn kẽ những biến đổi của mấy binh lính được tiêm thứ chất lỏng đó. Nhưng điều đáng sợ nhất là những người tham gia thí nghiệm sẽ chết bất đắc kì tử sau một thời gian ngắn. Cơ thể của họ sẽ dần dần biến đổi thành hình dạng kì dị, thành những động vật không có tình cảm, chỉ thích giết chóc.
Theo kết quả như trong hình, thì những lần thí nghiệm đều thất bại, cuối cùng, nhóm binh sĩ này sẽ bị bí mật xử lý. Tôi đoán, tuy họ đã nghiên cứu ra được những chiến binh siêu cấp, nhưng lại không có cách nào để điều khiển, cuối cùng chỉ có thể hủy toàn bộ.
Nhưng năm đó, Mỹ muốn tạo ra những thứ này với mục đích gì? Họ có tiếp tục nghiên cứu không? Nếu năm đó những binh sĩ không phải người cũng chẳng phải quỷ này thực sự ra chiến trường, thì e rằng nền văn minh nhân loại đã sớm bị hủy diệt.
Nghĩ đến đây, tôi nhặt hết những tư liệu dưới đất lên, sau đó tìm trên người, phát hiện trong túi có một túi bách bảo. Trước đây, khi đưa trang bị cho chúng tôi, họ có nói trong mỗi balo đều có trang bị một túi bách bảo, nó đựng những đồ sinh tồn lúc gặp nạn.
Tôi mở ra xem, bên trong có một cái đèn pin nhỏ, một cái còi, miếng cầm máu, bột trắng Vân Nam, một cái bật lửa! Tôi vừa nhìn thấy có bật lửa thì vội lấy ra, đốt hết những tài liệu trên đất…
Lửa luôn ấm áp, nó có thể mang đến những ấm áp tạm thời, thoát khỏi cái lạnh của hiện thực. Tôi ném hết đồ trong rương vào lửa, những thứ có thể làm nổi lên cuộc chiến tranh đoạt của những người ở mấy chục năm sau, đều bị tôi thiêu hủy sạch.
Sau khi ánh lửa tắt, hơi lạnh lại kéo đến, tôi đứng dậy nhảy tại chỗ vài cái để máu lưu thông, như vậy có thể giúp mình sống lâu hơn một chút ở dưới này.
Để tiết kiệm điện, tôi tắt điện thoại đi rồi bật đèn pin nhỏ, đi đến nơi mình tỉnh lại lúc trước, muốn nhìn xem tôi đã rơi xuống từ đâu.
Khi đi đến đó nhìn lên, tôi phát hiện ngay bên trên khoảng hai mét có một cái lỗ nhỏ, nhưng bên trong tối đen, không có lấy một chút ánh sáng, muốn đi lên từ lối này chắc là không được.
Không biết Đinh Nhất có tìm được tôi không, bây giờ hối hận cũng đã muộn, trước đây tôi có nghe đồn khá nhiều người bị nhốt trong động băng, mười người thì có đến chín người chết! Ngẫm thế tôi lại thấy hối hận vì còn chưa tiêu hết số tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng.
Nhưng việc đã đến nước này, có hối hận cũng đã muộn, nếu hôm nay tôi thực sự phải chết ở đây, cũng coi như có một chút cống hiến cho con cháu sau này. Tôi lại chợt nghĩ đến mình còn chưa có con, sao lại có thể nghĩ đến con cháu chứ.
Thôi... quên đi, nếu đã định là tôi phải chết ở đây, chi bằng suy nghĩ thoáng chút cho lòng thanh thản, nhìn xem phong thủy ở đây thế nào? Tôi nghe nói sông băng này có lịch sử trên vạn năm, người bình thường muốn chết ở đây cũng khó.
Thả balo quần áo xuống, tôi thấy nhẹ hơn một chút, bèn cầm đèn pin đi về trước. Tôi không biết phương hướng, chỉ theo cảm giác mà bước về phía trước thôi.
Lúc này, tôi phát hiện cái tay gãy kia vẫn còn nắm chặt mật mã trên rương. Nghĩ chắc người này là anh hùng kháng Nhật, không thể để di cốt của anh ta ở đây được, vì vậy tôi lấy một cái khăn bông ra, gói cái tay gãy lại rồi bỏ vào túi, đồng thời cũng hi vọng phần hài cốt này có thể cùng tôi ra ngoài…
Cái động băng này rất lớn, chung quanh có nhiều cột băng với nhiều tạo hình khác nhau, nhìn đường nét của nó, chắc cũng phải có đến vạn năm rồi.
Đi thêm chút nữa, tôi cảm thấy giày bị ướt, cúi xuống nhìn mới thấy lòng đất có nước chảy. Hơn nữa, nước này chảy từ một hướng tới, vì vậy tôi không nghĩ nhiều mà tiếp tục đi về trước.
Đi một hồi, tôi thấy bụng mình sôi lên tiếng òng ọc, sớm biết hôm nay bị rơi xuống đây, thì lúc nãy nên ăn nhiều chút, ít ra còn có thể làm ma no.
Không nghĩ đến còn đỡ, nghĩ đến lại càng thấy đói! Vì vậy tôi không thể làm khác hơn là dừng lại, mở túi tìm kiếm, xem có thể tìm được gì có thể ăn no bụng một chút không. Nhưng tìm cả buổi, phát hiện trừ một chai nước, thì không còn cái gì có thể ăn được cả.
Cái này thì có ích gì, không phải ở đây có rất nhiều nước à? Sao không để vào túi một miếng thịt chứ. Hết cách, tôi đành tiếp tục đi, nói chung là không thể ngừng, chết mệt còn tốt hơn là chết cóng.
Đi thêm về phía trước, đèn pin trong tay tôi vụt tắt, đoán chừng là hết pin. Tôi đập đập nó vài cái, nó lóe lên một chút rồi tắt phụt luôn.
Tôi thở dài, còn có thể xui xẻo hơn được nữa không? Muốn đến thì cùng đến đi, đừng đến từng cái một để đả kích tôi nữa. Xem trên phim, nhóm thám hiểm đều phát hiện những động vật thời tiền sử ở hang động kiểu này. Tại sao đến tôi thì một con cũng không thấy đâu? Chẳng lẽ chúng nó sợ tôi ăn thịt à. Tôi còn nghe, nếu bị vây trong tuyệt cảnh như thế này, người ta còn có thể ăn thi thể người chết để tồn tại. Tôi thì tốt rồi, ngay cả thi thể cũng chẳng có ấy... Đương nhiên, nếu như cái tay gãy phía sau có thể coi như là thi thể đồng loại. Nghĩ thấy lòng nảy sinh ác niệm, đoán chừng nếu chết đói thật, thì tôi cũng sẽ ăn luôn tay của vị kia mất thôi.
Tôi vừa miên man nghĩ vừa đi về phía trước. Đột nhiên, tôi phát hiện một vấn đề, cái đèn pin trên tay tôi không sáng nữa rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ như cũ, ánh sáng kia từ đâu vậy?
Tôi quan sát thật kĩ thì phát hiện, đây không phải đoạn tối om tôi đã ngã xuống, nên đoán có lẽ lớp băng ở trên đã mỏng hơn nhiều, nên ánh sáng có thể xuyên qua.
Nghĩ thế, tôi vội vàng tìm kiếm bốn phía xung quanh, xem có cửa thông với bên ngoài không. Đáng tiếc chung quanh vẫn là những lớp băng im lìm, không có lấy nửa khe hở… Nhưng tôi lại đồng thời phát hiện ra một điểm khiến người ta phấn chấn, đó là dòng nước dưới chân đang cao dần lên, chính nó có thể đưa tôi đến cửa ra.
Vừa nghĩ rốt cuộc cũng không cần phải chết ở đây, tôi thấy tràn trề sức lực, đói bụng cũng không thành vấn đề, sải bước đi về phía trước.
Bởi nước chảy càng lúc càng lớn, nên quần áo tôi ướt đẫm cả. Nước này không giống với nước trên mặt đất, có thể nói là lạnh đến thấu xương. Tuy tôi đã đi rất nhanh nhưng vẫn cảm thấy rét buốt, chân đã dần mất đi cảm giác…
Những tấm hình này ghi chép lại cặn kẽ những biến đổi của mấy binh lính được tiêm thứ chất lỏng đó. Nhưng điều đáng sợ nhất là những người tham gia thí nghiệm sẽ chết bất đắc kì tử sau một thời gian ngắn. Cơ thể của họ sẽ dần dần biến đổi thành hình dạng kì dị, thành những động vật không có tình cảm, chỉ thích giết chóc.
Theo kết quả như trong hình, thì những lần thí nghiệm đều thất bại, cuối cùng, nhóm binh sĩ này sẽ bị bí mật xử lý. Tôi đoán, tuy họ đã nghiên cứu ra được những chiến binh siêu cấp, nhưng lại không có cách nào để điều khiển, cuối cùng chỉ có thể hủy toàn bộ.
Nhưng năm đó, Mỹ muốn tạo ra những thứ này với mục đích gì? Họ có tiếp tục nghiên cứu không? Nếu năm đó những binh sĩ không phải người cũng chẳng phải quỷ này thực sự ra chiến trường, thì e rằng nền văn minh nhân loại đã sớm bị hủy diệt.
Nghĩ đến đây, tôi nhặt hết những tư liệu dưới đất lên, sau đó tìm trên người, phát hiện trong túi có một túi bách bảo. Trước đây, khi đưa trang bị cho chúng tôi, họ có nói trong mỗi balo đều có trang bị một túi bách bảo, nó đựng những đồ sinh tồn lúc gặp nạn.
Tôi mở ra xem, bên trong có một cái đèn pin nhỏ, một cái còi, miếng cầm máu, bột trắng Vân Nam, một cái bật lửa! Tôi vừa nhìn thấy có bật lửa thì vội lấy ra, đốt hết những tài liệu trên đất…
Lửa luôn ấm áp, nó có thể mang đến những ấm áp tạm thời, thoát khỏi cái lạnh của hiện thực. Tôi ném hết đồ trong rương vào lửa, những thứ có thể làm nổi lên cuộc chiến tranh đoạt của những người ở mấy chục năm sau, đều bị tôi thiêu hủy sạch.
Sau khi ánh lửa tắt, hơi lạnh lại kéo đến, tôi đứng dậy nhảy tại chỗ vài cái để máu lưu thông, như vậy có thể giúp mình sống lâu hơn một chút ở dưới này.
Để tiết kiệm điện, tôi tắt điện thoại đi rồi bật đèn pin nhỏ, đi đến nơi mình tỉnh lại lúc trước, muốn nhìn xem tôi đã rơi xuống từ đâu.
Khi đi đến đó nhìn lên, tôi phát hiện ngay bên trên khoảng hai mét có một cái lỗ nhỏ, nhưng bên trong tối đen, không có lấy một chút ánh sáng, muốn đi lên từ lối này chắc là không được.
Không biết Đinh Nhất có tìm được tôi không, bây giờ hối hận cũng đã muộn, trước đây tôi có nghe đồn khá nhiều người bị nhốt trong động băng, mười người thì có đến chín người chết! Ngẫm thế tôi lại thấy hối hận vì còn chưa tiêu hết số tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng.
Nhưng việc đã đến nước này, có hối hận cũng đã muộn, nếu hôm nay tôi thực sự phải chết ở đây, cũng coi như có một chút cống hiến cho con cháu sau này. Tôi lại chợt nghĩ đến mình còn chưa có con, sao lại có thể nghĩ đến con cháu chứ.
Thôi... quên đi, nếu đã định là tôi phải chết ở đây, chi bằng suy nghĩ thoáng chút cho lòng thanh thản, nhìn xem phong thủy ở đây thế nào? Tôi nghe nói sông băng này có lịch sử trên vạn năm, người bình thường muốn chết ở đây cũng khó.
Thả balo quần áo xuống, tôi thấy nhẹ hơn một chút, bèn cầm đèn pin đi về trước. Tôi không biết phương hướng, chỉ theo cảm giác mà bước về phía trước thôi.
Lúc này, tôi phát hiện cái tay gãy kia vẫn còn nắm chặt mật mã trên rương. Nghĩ chắc người này là anh hùng kháng Nhật, không thể để di cốt của anh ta ở đây được, vì vậy tôi lấy một cái khăn bông ra, gói cái tay gãy lại rồi bỏ vào túi, đồng thời cũng hi vọng phần hài cốt này có thể cùng tôi ra ngoài…
Cái động băng này rất lớn, chung quanh có nhiều cột băng với nhiều tạo hình khác nhau, nhìn đường nét của nó, chắc cũng phải có đến vạn năm rồi.
Đi thêm chút nữa, tôi cảm thấy giày bị ướt, cúi xuống nhìn mới thấy lòng đất có nước chảy. Hơn nữa, nước này chảy từ một hướng tới, vì vậy tôi không nghĩ nhiều mà tiếp tục đi về trước.
Đi một hồi, tôi thấy bụng mình sôi lên tiếng òng ọc, sớm biết hôm nay bị rơi xuống đây, thì lúc nãy nên ăn nhiều chút, ít ra còn có thể làm ma no.
Không nghĩ đến còn đỡ, nghĩ đến lại càng thấy đói! Vì vậy tôi không thể làm khác hơn là dừng lại, mở túi tìm kiếm, xem có thể tìm được gì có thể ăn no bụng một chút không. Nhưng tìm cả buổi, phát hiện trừ một chai nước, thì không còn cái gì có thể ăn được cả.
Cái này thì có ích gì, không phải ở đây có rất nhiều nước à? Sao không để vào túi một miếng thịt chứ. Hết cách, tôi đành tiếp tục đi, nói chung là không thể ngừng, chết mệt còn tốt hơn là chết cóng.
Đi thêm về phía trước, đèn pin trong tay tôi vụt tắt, đoán chừng là hết pin. Tôi đập đập nó vài cái, nó lóe lên một chút rồi tắt phụt luôn.
Tôi thở dài, còn có thể xui xẻo hơn được nữa không? Muốn đến thì cùng đến đi, đừng đến từng cái một để đả kích tôi nữa. Xem trên phim, nhóm thám hiểm đều phát hiện những động vật thời tiền sử ở hang động kiểu này. Tại sao đến tôi thì một con cũng không thấy đâu? Chẳng lẽ chúng nó sợ tôi ăn thịt à. Tôi còn nghe, nếu bị vây trong tuyệt cảnh như thế này, người ta còn có thể ăn thi thể người chết để tồn tại. Tôi thì tốt rồi, ngay cả thi thể cũng chẳng có ấy... Đương nhiên, nếu như cái tay gãy phía sau có thể coi như là thi thể đồng loại. Nghĩ thấy lòng nảy sinh ác niệm, đoán chừng nếu chết đói thật, thì tôi cũng sẽ ăn luôn tay của vị kia mất thôi.
Tôi vừa miên man nghĩ vừa đi về phía trước. Đột nhiên, tôi phát hiện một vấn đề, cái đèn pin trên tay tôi không sáng nữa rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ như cũ, ánh sáng kia từ đâu vậy?
Tôi quan sát thật kĩ thì phát hiện, đây không phải đoạn tối om tôi đã ngã xuống, nên đoán có lẽ lớp băng ở trên đã mỏng hơn nhiều, nên ánh sáng có thể xuyên qua.
Nghĩ thế, tôi vội vàng tìm kiếm bốn phía xung quanh, xem có cửa thông với bên ngoài không. Đáng tiếc chung quanh vẫn là những lớp băng im lìm, không có lấy nửa khe hở… Nhưng tôi lại đồng thời phát hiện ra một điểm khiến người ta phấn chấn, đó là dòng nước dưới chân đang cao dần lên, chính nó có thể đưa tôi đến cửa ra.
Vừa nghĩ rốt cuộc cũng không cần phải chết ở đây, tôi thấy tràn trề sức lực, đói bụng cũng không thành vấn đề, sải bước đi về phía trước.
Bởi nước chảy càng lúc càng lớn, nên quần áo tôi ướt đẫm cả. Nước này không giống với nước trên mặt đất, có thể nói là lạnh đến thấu xương. Tuy tôi đã đi rất nhanh nhưng vẫn cảm thấy rét buốt, chân đã dần mất đi cảm giác…
/1940
|