Tống Mạn thấy chồng nói chuyện kì lạ thì hỏi một câu, nhưng lại thấy chồng không nói gì với mình, chợt hoảng hốt rồi bừng tỉnh lại, lúc ấy mới biết là mình nằm mơ. Nhưng xem ra giấc mơ này là điềm xấu, chị ấy càng nghĩ càng sợ, nên sáng sớm đã tới tìm chú tôi.
Chú tôi thở dài nói: “Hôm qua chú cho cháu uống chiêu hồn phù, trên đó viết bát tự của chồng cháu, nếu cậu ấy còn sống sẽ không tới tìm cháu trong mơ. Nhưng nếu cháu mơ thấy chồng tới tìm, vậy thì cậu ấy đã...”
Chú tôi nói tới đây thì không nói tiếp nữa, nhưng Tống Mạn không ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý của chú, chị kích động đến hôn mê bất tỉnh…
Tôi với chú phải vất vả lắm mới lay tỉnh được Tống Mạn, nhưng khi tỉnh lại rồi, một câu chị ấy cũng không nói, chỉ khóc không ngừng, ai khuyên cũng không được.
Cuối cùng chú tôi trầm mặt nói: “Nếu cháu tiếp tục khóc nữa, chú sẽ không giúp cháu tìm chồng đâu.”
Tống Mạn vừa nghe vậy, lập tức ngừng khóc nói: “Chú ơi, chú không thể mặc kệ chuyện của chồng cháu được, cứ coi như anh ấy đã mất thì cháu cũng phải tìm hài cốt anh ấy trở về. Cũng không thể chết không thấy xác như vậy được.”
Chú nặng nề thở dài: “Nếu cháu muốn tìm cậu ấy về thì phải nghe theo chú, đến lúc đó sẽ tìm được, cháu hiểu không.”
Tống Mạn liên tục gật đầu nói: “Cháu nghe theo chú, chỉ cần tìm được nhà cháu, cháu sẽ nghe chú.”
Sau đó chú bảo Tống Mạn về trước, ngày mai sẽ đến nhà chị ấy để xem xét, sau đó sẽ bảo chị ấy nên làm thế nào để tìm được chồng.
Tống Mạn về rồi, chú ấy cười với tôi nói: “ Tiến Bảo, ngày mai cháu đi với chú, nhìn xem anh ta hiện đang ở đâu?”
Tôi nhún vai nói: “Đi thì đi, nhưng cháu không chắc có thể tìm được chồng Tống Mạn đâu, cứ đi xem trước đã rồi nói...”
Chú nghe vậy nói: “Được, nếu ngày mai cháu mà nhìn thấy cái gì thì đừng nói vội, trở về rồi bàn.”
“Vâng, cháu biết rồi...”
Đến trưa, tôi với chú đi qua nhà Tống Mạn ở thôn Ngưu Gia, chồng chị ấy là Ngưu Đắc Vượng, nhà mở một tiệm ép dầu, lúc đầu cuộc sống cũng kha khá.
Nhưng ba năm trước, con của nhà họ là Ngưu Lỗi đang chơi ở xưởng ép dầu nhà mình thì bị người ta bắt cóc, từ đó bặt vô âm tín. Vì vậy, vợ chồng Ngưu Đắc Vượng không sao tập trung kinh doanh được, cả ngày đi khắp nơi hỏi thăm tin tức con trai.
Theo Tống mạn kể, Ngưu Đắc Vượng ra khỏi nhà lần cuối cùng là khoảng sáu tháng trước, anh ta đi rất vội vàng, nói là có người biết tung tích đứa bé. Sau khi vội vàng đi thì không trở về nữa, cũng không có nhắn tin gì về nhà.
Lúc đầu, Tống Mạn nghĩ lần này Ngưu Đắc Vượng đi xa, nhưng nghĩ nếu xa thì cũng phải đưa tin về nhà chứ. Huống hồ trước khi đi, anh ấy còn mang theo di động. Cho nên dần dần, chị ấy bắt đầu nghi ngờ chồng mình xảy ra chuyện.
Đi vào nhà Ngưu Đắc Vượng, tôi thấy đây cũng là một căn hộ bình thường như các nhà khác trong thôn. Trước nhà họ là xưởng ép dầu, đằng sau là phòng ngủ và bếp. Máy móc của xưởng ép dầu cũng đã phủ một lớp bụi, có thể thấy đã lâu không được sử dụng.
Tôi nhìn chú, ý nói phải nhìn thấy vật mà trước khi chết chủ nhân của nó rất yêu thích mới được. Vì vậy chú tôi hỏi Tống Mạn có biết Ngưu Đắc Vượng thích gì nhất trong nhà không?
Tống Mạn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Từ sau khi Tiểu Lỗi mất tích, Đắc Vượng đã đem tất cả những đồ chơi của con trai cất đi cẩn thận, nói là sợ khi nó trở về, muốn chơi thì sẽ không có cho con chơi.”
Tôi nghe vậy là hiểu việc mất đứa con là rất quan trọng với Ngưu Đắc Vượng. Anh ấy có thể thấy vật nhớ người, vì vậy tôi hỏi Tống Mạn có thể lấy những đồ chơi kia ra xem được không…
Khi thấy những đồ chơi này, tôi biết rằng Ngưu Đắc Vượng thực sự rất yêu thương con trai. Những đồ chơi này không thua kém gì của bọn trẻ con thành thị, tuy là đồ của ba năm trước, nhưng có thể thấy đây là những món đồ chơi đắt đỏ thế nào.
Tôi thuận tay lấy ra một chiếc ô tô điều khiển từ xa, nhưng đáng tiếc không có cảm giác, vì vậy lại cầm một khối xếp hình lên, nhưng vẫn không có gì, chẳng lẽ tìm sai hướng ư?
Đang định hỏi lại Tống Mạn xem có vật gì mà Ngưu Đắc Vượng yêu thích không, thì chợt thấy dưới đáy rương có một bức tranh…
Đó là bức tranh có đường nét rất đơn giản, chắc là Ngưu Lỗi vẽ gia đình ba người. Khi đầu ngón tay tôi tiếp xúc với cuộn giấy, một số hình ảnh xẹt qua nhanh như chớp.
Thì ra trước đây Ngưu Đắc Vượng vội vã rời nhà vì nhận được điện thoại của Hách Ái Quốc ở thôn Cảnh Trang cách đây 30 dặm. Anh ta nói thấy có một đứa bé trong thôn rất giống với Ngưu Lỗi.
Khi Ngưu Đắc Vượng vội vàng chạy đến, Hách Ái Quốc lại chạy tới nói người ta đã ôm đứa bé đi, anh ta ngăn lại không được, nhưng có số điện thoại của kẻ đó, còn nói nếu Ngưu Đắc Vượng muốn tìm con, thì chuẩn bị ba vạn đồng rồi nói chuyện.
Vì thương con nên Ngưu Đắc Vượng đồng ý ngay, lúc đó anh ta cũng không biết đứa bé này không phải con trai mình. Vì thời gian này anh ta đều ra ngoài tìm con, cho nên Ngưu Đắc Vượng luôn đem tiền tiết kiệm bên người, đề phòng tình huống cần đến. Sau khi liên lạc với số điện thoại kia, Ngưu Đắc Vượng đề nghị muốn nghe giọng con, một tiếng gọi non nớt trong điện thoại truyền đến, kêu “bố ơi”.
Ngưu Đắc Vương nghe vậy thì không thể ngồi yên, lập tức hẹn người kia mang tiền đi chuộc con trai. Nhưng Ngưu Đắc Vượng không ngờ được rằng đó chỉ là âm mưu, một âm mưu do Hách Ái Quốc lợi dụng việc Ngưu Đắc Vượng đang tìm con để giăng bẫy lừa tiền anh.
Người trong điện thoại là em vợ của Hách Ái Quốc - Đổng Tiểu Hoa, hai gã này mê cờ bạc thành tính, vì đã thua đến nỗi phải bán hết đồ đáng giá, nên nghĩ đến việc lừa bạn học cũ là Ngưu Đắc Vương đang đi tìm con trai để kiếm chác chút đỉnh…
Vì thua bạc mất hết tất cả, nên hai năm trước vợ Hách Ái Quốc là Đổng Tiểu Quyên đã bỏ trốn với người khác. Bây giờ gã chỉ sống một mình, vì thế hẹn Ngưu Đắc Vượng đến nhà. Ngưu Đắc Vượng thấy người hẹn với mình là em vợ Hách Ái Quốc nên biết ngay là mình bị lừa. Vì vậy không nói lời nào đã xông vào đánh nhau với hai người họ. Đáng tiếc là hai đánh một, chỉ một chốc sau Ngưu Đắc Vượng đã bị hai người kia đánh ngã. Sau đó Hách Ai Quốc và Đổng Tiểu Hoa siết chết Ngưu Đắc Vượng trong nhà mình.
Chú tôi thở dài nói: “Hôm qua chú cho cháu uống chiêu hồn phù, trên đó viết bát tự của chồng cháu, nếu cậu ấy còn sống sẽ không tới tìm cháu trong mơ. Nhưng nếu cháu mơ thấy chồng tới tìm, vậy thì cậu ấy đã...”
Chú tôi nói tới đây thì không nói tiếp nữa, nhưng Tống Mạn không ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý của chú, chị kích động đến hôn mê bất tỉnh…
Tôi với chú phải vất vả lắm mới lay tỉnh được Tống Mạn, nhưng khi tỉnh lại rồi, một câu chị ấy cũng không nói, chỉ khóc không ngừng, ai khuyên cũng không được.
Cuối cùng chú tôi trầm mặt nói: “Nếu cháu tiếp tục khóc nữa, chú sẽ không giúp cháu tìm chồng đâu.”
Tống Mạn vừa nghe vậy, lập tức ngừng khóc nói: “Chú ơi, chú không thể mặc kệ chuyện của chồng cháu được, cứ coi như anh ấy đã mất thì cháu cũng phải tìm hài cốt anh ấy trở về. Cũng không thể chết không thấy xác như vậy được.”
Chú nặng nề thở dài: “Nếu cháu muốn tìm cậu ấy về thì phải nghe theo chú, đến lúc đó sẽ tìm được, cháu hiểu không.”
Tống Mạn liên tục gật đầu nói: “Cháu nghe theo chú, chỉ cần tìm được nhà cháu, cháu sẽ nghe chú.”
Sau đó chú bảo Tống Mạn về trước, ngày mai sẽ đến nhà chị ấy để xem xét, sau đó sẽ bảo chị ấy nên làm thế nào để tìm được chồng.
Tống Mạn về rồi, chú ấy cười với tôi nói: “ Tiến Bảo, ngày mai cháu đi với chú, nhìn xem anh ta hiện đang ở đâu?”
Tôi nhún vai nói: “Đi thì đi, nhưng cháu không chắc có thể tìm được chồng Tống Mạn đâu, cứ đi xem trước đã rồi nói...”
Chú nghe vậy nói: “Được, nếu ngày mai cháu mà nhìn thấy cái gì thì đừng nói vội, trở về rồi bàn.”
“Vâng, cháu biết rồi...”
Đến trưa, tôi với chú đi qua nhà Tống Mạn ở thôn Ngưu Gia, chồng chị ấy là Ngưu Đắc Vượng, nhà mở một tiệm ép dầu, lúc đầu cuộc sống cũng kha khá.
Nhưng ba năm trước, con của nhà họ là Ngưu Lỗi đang chơi ở xưởng ép dầu nhà mình thì bị người ta bắt cóc, từ đó bặt vô âm tín. Vì vậy, vợ chồng Ngưu Đắc Vượng không sao tập trung kinh doanh được, cả ngày đi khắp nơi hỏi thăm tin tức con trai.
Theo Tống mạn kể, Ngưu Đắc Vượng ra khỏi nhà lần cuối cùng là khoảng sáu tháng trước, anh ta đi rất vội vàng, nói là có người biết tung tích đứa bé. Sau khi vội vàng đi thì không trở về nữa, cũng không có nhắn tin gì về nhà.
Lúc đầu, Tống Mạn nghĩ lần này Ngưu Đắc Vượng đi xa, nhưng nghĩ nếu xa thì cũng phải đưa tin về nhà chứ. Huống hồ trước khi đi, anh ấy còn mang theo di động. Cho nên dần dần, chị ấy bắt đầu nghi ngờ chồng mình xảy ra chuyện.
Đi vào nhà Ngưu Đắc Vượng, tôi thấy đây cũng là một căn hộ bình thường như các nhà khác trong thôn. Trước nhà họ là xưởng ép dầu, đằng sau là phòng ngủ và bếp. Máy móc của xưởng ép dầu cũng đã phủ một lớp bụi, có thể thấy đã lâu không được sử dụng.
Tôi nhìn chú, ý nói phải nhìn thấy vật mà trước khi chết chủ nhân của nó rất yêu thích mới được. Vì vậy chú tôi hỏi Tống Mạn có biết Ngưu Đắc Vượng thích gì nhất trong nhà không?
Tống Mạn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Từ sau khi Tiểu Lỗi mất tích, Đắc Vượng đã đem tất cả những đồ chơi của con trai cất đi cẩn thận, nói là sợ khi nó trở về, muốn chơi thì sẽ không có cho con chơi.”
Tôi nghe vậy là hiểu việc mất đứa con là rất quan trọng với Ngưu Đắc Vượng. Anh ấy có thể thấy vật nhớ người, vì vậy tôi hỏi Tống Mạn có thể lấy những đồ chơi kia ra xem được không…
Khi thấy những đồ chơi này, tôi biết rằng Ngưu Đắc Vượng thực sự rất yêu thương con trai. Những đồ chơi này không thua kém gì của bọn trẻ con thành thị, tuy là đồ của ba năm trước, nhưng có thể thấy đây là những món đồ chơi đắt đỏ thế nào.
Tôi thuận tay lấy ra một chiếc ô tô điều khiển từ xa, nhưng đáng tiếc không có cảm giác, vì vậy lại cầm một khối xếp hình lên, nhưng vẫn không có gì, chẳng lẽ tìm sai hướng ư?
Đang định hỏi lại Tống Mạn xem có vật gì mà Ngưu Đắc Vượng yêu thích không, thì chợt thấy dưới đáy rương có một bức tranh…
Đó là bức tranh có đường nét rất đơn giản, chắc là Ngưu Lỗi vẽ gia đình ba người. Khi đầu ngón tay tôi tiếp xúc với cuộn giấy, một số hình ảnh xẹt qua nhanh như chớp.
Thì ra trước đây Ngưu Đắc Vượng vội vã rời nhà vì nhận được điện thoại của Hách Ái Quốc ở thôn Cảnh Trang cách đây 30 dặm. Anh ta nói thấy có một đứa bé trong thôn rất giống với Ngưu Lỗi.
Khi Ngưu Đắc Vượng vội vàng chạy đến, Hách Ái Quốc lại chạy tới nói người ta đã ôm đứa bé đi, anh ta ngăn lại không được, nhưng có số điện thoại của kẻ đó, còn nói nếu Ngưu Đắc Vượng muốn tìm con, thì chuẩn bị ba vạn đồng rồi nói chuyện.
Vì thương con nên Ngưu Đắc Vượng đồng ý ngay, lúc đó anh ta cũng không biết đứa bé này không phải con trai mình. Vì thời gian này anh ta đều ra ngoài tìm con, cho nên Ngưu Đắc Vượng luôn đem tiền tiết kiệm bên người, đề phòng tình huống cần đến. Sau khi liên lạc với số điện thoại kia, Ngưu Đắc Vượng đề nghị muốn nghe giọng con, một tiếng gọi non nớt trong điện thoại truyền đến, kêu “bố ơi”.
Ngưu Đắc Vương nghe vậy thì không thể ngồi yên, lập tức hẹn người kia mang tiền đi chuộc con trai. Nhưng Ngưu Đắc Vượng không ngờ được rằng đó chỉ là âm mưu, một âm mưu do Hách Ái Quốc lợi dụng việc Ngưu Đắc Vượng đang tìm con để giăng bẫy lừa tiền anh.
Người trong điện thoại là em vợ của Hách Ái Quốc - Đổng Tiểu Hoa, hai gã này mê cờ bạc thành tính, vì đã thua đến nỗi phải bán hết đồ đáng giá, nên nghĩ đến việc lừa bạn học cũ là Ngưu Đắc Vương đang đi tìm con trai để kiếm chác chút đỉnh…
Vì thua bạc mất hết tất cả, nên hai năm trước vợ Hách Ái Quốc là Đổng Tiểu Quyên đã bỏ trốn với người khác. Bây giờ gã chỉ sống một mình, vì thế hẹn Ngưu Đắc Vượng đến nhà. Ngưu Đắc Vượng thấy người hẹn với mình là em vợ Hách Ái Quốc nên biết ngay là mình bị lừa. Vì vậy không nói lời nào đã xông vào đánh nhau với hai người họ. Đáng tiếc là hai đánh một, chỉ một chốc sau Ngưu Đắc Vượng đã bị hai người kia đánh ngã. Sau đó Hách Ai Quốc và Đổng Tiểu Hoa siết chết Ngưu Đắc Vượng trong nhà mình.
/1940
|