Tôi biết anh ta nói vậy là cố ý cho Viên Đằng Phi nghe, có lẽ thằng nhóc này nằm mơ cũng không ngờ chúng tôi biết cậu ta đã đưa thi thể Trương Nguyệt ném xuống đó. Sau khi cậu ta nghe Bạch Kiện nói, lập tức xanh mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không còn bình tĩnh như vừa rồi…
Giờ khắc này, tôi biết phòng tuyến tâm lý của Viên Đằng Phi đã sắp bị phá vỡ, chỉ cần tôi dội thêm mấy gáo nước lạnh là có thể đập tan thành lũy cuối cùng trong lòng cậu ta.
“Hôm nay chúng tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sáng mai chúng tôi tìm được thi thể Trương Nguyệt ở nhà máy hóa chất kia... Đến lúc đó, cậu có hối hận cũng muộn rồi!” Tôi lạnh lùng nói.
Viên Đằng Phi nghe xong lời tôi nói, ánh mắt lay động, giống như đang phán đoán xem lời tôi nói là thật hay giả. Tôi biết cậu ta cho rằng mình đã vứt xác ở nơi rất bí ẩn, hẳn là cảnh sát không thể tìm thấy! Nhưng cậu ta lại không biết Bạch Kiện còn một đòn sát thủ là tôi…
“Không nói cũng được, dù hôm nay cậu nói hay chờ đến mai chúng tôi tìm được xác rồi nói, thì không khác gì cả, điểm khác biệt duy nhất là mức hình phạt cậu nhận được! Cậu cũng đừng quên mình đã là người trưởng thành rồi, nên cậu không còn được hưởng sự vị tha của luật pháp nữa! Nếu tôi đoán không lầm thì với tội của cậu, tử hình là không thể tránh khỏi.” Nói xong, tôi giả bộ đứng dậy bỏ đi.
“Chờ đã!” Viên Đằng Phi đột nhiên gọi chúng tôi lại, sau đó do dự nói: “Bây giờ tôi khai, thì thực sự có thể xem như tự thú không?”
Tôi quay sang nhìn Bạch Kiện, anh ta gật đầu, nghiêm giọng nói với Viên Đằng Phi: “Vậy phải xem thái độ khai báo của cậu như thế nào? Nếu như cứ tính toán thiệt hơn với chúng tôi như vậy, nhất định là không được đâu”.
Rốt cục... Viên Đằng Phi đã khai báo quá trình cậu ta sát hại Trương Nguyệt, sau đó khai địa điểm vứt xác. Những chi tiết này giống với trong trí nhớ của Trương Nguyệt.
Chỉ là cuối cùng, Viên Đằng Phi có khai một vài điểm chúng tôi không biết, đó chính là sau khi vứt xác, cậu ta phải đi mua một túi hành lý giống như cái cũ để ở nhà, nhằm tạo chứng cứ sau này nếu cảnh sát điều tra.
Có khẩu cung của Viên Đằng Phi, sáng hôm sau Bạch Kiện có thể quang minh chính đại đến nhà máy hóa chất bỏ hoang kia để tìm thi thể Trương Nguyệt.
Lúc đầu tôi nghĩ vụ án mạng đã đến bước này rồi, mình có thể trở về nhà. Nhưng Bạch Kiện lại kiên trì muốn hôm sau tôi đi cùng anh ta. Không còn cách nào, cuối cùng tôi chỉ có thể làm người tốt thì làm đến cùng.
Không ngờ sáng hôm sau, khi chúng tôi đến cái hồ chứa chất thải của nhà máy hóa chất hoang kia, phát hiện hoàn cảnh nơi này rắc rối hơn mình nghĩ nhiều, làm cho việc vớt thi thể gặp rất nhiều khó khăn.
Thứ nhất, cái hồ này là một hồ nước tù, nhưng lại là một hồ đầy những chất thải lỏng hóa học có tính ăn mòn cao, điều này làm chúng tôi lo lắng không biết thi thể Trương Nguyệt sẽ bị tác động như thế nào.
Thứ hai là vấn đề trục vớt, nếu như đi xuống dưới đó vớt, không biết nước này sẽ ăn mòn đồ lặn như thế nào, nếu như làm thủng một bộ đồ lặn thì rất nguy hiểm cho nhân viên trục vớt. Nhưng nếu không xuống vớt, thì chỉ có thể tát cạn nước hồ, nhưng nước hồ này đều là hóa chất có tính ăn mòn cao, cũng có tính ô nhiễm, trong thời gian ngắn không tìm được nơi để chứa nước.
Nhất thời, việc làm thế nào để vớt được thi thể Trương Nguyệt trở thành vấn đề nan giải! Cuối cùng, một cảnh sát điều tra có kinh nghiệm đề xuất ý kiến, thử dùng một cái máy xúc lớn đưa vào trong hồ để vớt túi hành lý ra xem có khả thi không?
Bạch Kiện cùng vài đồng nghiệp phân tích một chút, cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải biết cái túi hành lý nằm ở vị trí cụ thể nào trong nước. Nếu bây giờ trở về mang Viên Đằng Phi đến để chỉ địa điểm thì mất quá nhiều thời gian. Vì vậy Bạch Kiện hỏi nhỏ tôi: “Tiến Bảo, cậu có thể biết vị trí cụ thể của xác Trương Nguyệt không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hẳn là không thành vấn đề, anh cho em mấy phút để thử xem...”
Tiếp đó, Bạch Kiện cùng tôi đi đến hồ nước thải. Anh ta biết tôi lúc này rất dễ dàng thất thần, nên luôn đứng cạnh kéo lại, sợ tôi sơ ý sẽ bị rơi vào trong hồ.
Tôi biết với sức lực của Viên Đằng Phi thì không thể ném cái túi hành lý quá xa, phải là nơi nào đó cạnh hồ. Vì vậy tôi từ từ đi quanh hồ... Khi đi đến góc Đông Bắc, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, tôi biết thi thể Trương Nguyệt ở phía dưới.
Căn cứ vào vị trí tôi cung cấp, cần cẩu được thả vào trong nước, chỉ nhấc hai cái đã đưa cái túi hành lý bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi lên bờ. Chứng kiến những phụ kiện Plastic nhỏ trên hành lý đều bị ăn mòn đến hầu như không còn, thật không biết bên trong, thi thể Trương Nguyệt sẽ ra sao.
Hai nhân viên pháp y nhanh chóng mở túi hành lý ra, bên trong quả nhiên có một thi thể nằm co rúm. Từ thân hình, có thể thấy là phụ nữ, nhưng tướng mạo đã rất khó nhận ra có phải là Trương Nguyệt hay không, bởi vì thi thể đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng. Đừng nói là chúng tôi, ngay cả mẹ ruột của cô ấy có tới cũng không thể nhận ra.
Cuối cùng thi thể được mang đi, sau đó tiến hành xét nghiệm ADN để đối chứng. Mặc dù bây giờ việc xác nhận thân phận của xác chết rất phức tạp, nhưng tôi biết đây chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì khi đối chiếu kết quả ADN, tất cả sẽ rõ ràng ngay.
Cho đến lúc này, án mạng có thể xem như đã phá xong, nhưng trình tự pháp lý thì không nhanh như vậy được. Đến khi chính thức lên tòa cũng phải tầm nửa năm nữa.
Vụ này điểm đáng tiếc lớn nhất chính là hai thanh niên vốn dĩ sẽ tốt đẹp lên đại học, tất cả đều bị hủy hoại trong một đêm... Mà không chỉ hủy hoại chính bản thân họ, ngay chính cả gia đình họ cũng bị hủy hoại theo.
Lúc nhận phong bì từ Bạch Kiện, tôi rất kinh ngạc, không ngờ lần này không phải làm không công, có hẳn chút tiền đi lại. Tôi vuốt nhẹ phong bì, ước chừng khoảng một vạn tệ.
Tôi hơi ngại khi nhận số tiền này, vì vậy từ chối nói: “Anh xem này, thật đúng là được trả thù lao à? Không phải anh tự bỏ tiền túi trả cho em đấy chứ?”
Bạch Kiện cười lớn nói: “Thôi đi! Tôi chỉ có chút tiền lương ít ỏi, mỗi tháng đều phải nộp cho bạn gái rồi, làm gì có dư mà đưa cậu! Cầm đi! Đây là tiền tôi đích thân xin chi cho phí cố vấn của cậu đấy. Tôi cũng đã nói với đội trưởng, về sau có thể còn cần cậu nhiều, nên không thể để cậu lúc nào cũng làm không công được!”
Tôi nghe vây thì cười, cất tiền vào túi nói: “Vậy em đây cũng không khách sáo nữa.”
Sau khi về đến nhà, tôi mở phong bì ra, quả nhiên là một vạn tệ. Đinh Nhất đứng bên nhìn bộ dạng tham tiền của tôi thì chê cười nói: “Bận rộn nửa ngày mới kiếm được một vạn tệ mà cậu vui đến vậy ư?”
Giờ khắc này, tôi biết phòng tuyến tâm lý của Viên Đằng Phi đã sắp bị phá vỡ, chỉ cần tôi dội thêm mấy gáo nước lạnh là có thể đập tan thành lũy cuối cùng trong lòng cậu ta.
“Hôm nay chúng tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sáng mai chúng tôi tìm được thi thể Trương Nguyệt ở nhà máy hóa chất kia... Đến lúc đó, cậu có hối hận cũng muộn rồi!” Tôi lạnh lùng nói.
Viên Đằng Phi nghe xong lời tôi nói, ánh mắt lay động, giống như đang phán đoán xem lời tôi nói là thật hay giả. Tôi biết cậu ta cho rằng mình đã vứt xác ở nơi rất bí ẩn, hẳn là cảnh sát không thể tìm thấy! Nhưng cậu ta lại không biết Bạch Kiện còn một đòn sát thủ là tôi…
“Không nói cũng được, dù hôm nay cậu nói hay chờ đến mai chúng tôi tìm được xác rồi nói, thì không khác gì cả, điểm khác biệt duy nhất là mức hình phạt cậu nhận được! Cậu cũng đừng quên mình đã là người trưởng thành rồi, nên cậu không còn được hưởng sự vị tha của luật pháp nữa! Nếu tôi đoán không lầm thì với tội của cậu, tử hình là không thể tránh khỏi.” Nói xong, tôi giả bộ đứng dậy bỏ đi.
“Chờ đã!” Viên Đằng Phi đột nhiên gọi chúng tôi lại, sau đó do dự nói: “Bây giờ tôi khai, thì thực sự có thể xem như tự thú không?”
Tôi quay sang nhìn Bạch Kiện, anh ta gật đầu, nghiêm giọng nói với Viên Đằng Phi: “Vậy phải xem thái độ khai báo của cậu như thế nào? Nếu như cứ tính toán thiệt hơn với chúng tôi như vậy, nhất định là không được đâu”.
Rốt cục... Viên Đằng Phi đã khai báo quá trình cậu ta sát hại Trương Nguyệt, sau đó khai địa điểm vứt xác. Những chi tiết này giống với trong trí nhớ của Trương Nguyệt.
Chỉ là cuối cùng, Viên Đằng Phi có khai một vài điểm chúng tôi không biết, đó chính là sau khi vứt xác, cậu ta phải đi mua một túi hành lý giống như cái cũ để ở nhà, nhằm tạo chứng cứ sau này nếu cảnh sát điều tra.
Có khẩu cung của Viên Đằng Phi, sáng hôm sau Bạch Kiện có thể quang minh chính đại đến nhà máy hóa chất bỏ hoang kia để tìm thi thể Trương Nguyệt.
Lúc đầu tôi nghĩ vụ án mạng đã đến bước này rồi, mình có thể trở về nhà. Nhưng Bạch Kiện lại kiên trì muốn hôm sau tôi đi cùng anh ta. Không còn cách nào, cuối cùng tôi chỉ có thể làm người tốt thì làm đến cùng.
Không ngờ sáng hôm sau, khi chúng tôi đến cái hồ chứa chất thải của nhà máy hóa chất hoang kia, phát hiện hoàn cảnh nơi này rắc rối hơn mình nghĩ nhiều, làm cho việc vớt thi thể gặp rất nhiều khó khăn.
Thứ nhất, cái hồ này là một hồ nước tù, nhưng lại là một hồ đầy những chất thải lỏng hóa học có tính ăn mòn cao, điều này làm chúng tôi lo lắng không biết thi thể Trương Nguyệt sẽ bị tác động như thế nào.
Thứ hai là vấn đề trục vớt, nếu như đi xuống dưới đó vớt, không biết nước này sẽ ăn mòn đồ lặn như thế nào, nếu như làm thủng một bộ đồ lặn thì rất nguy hiểm cho nhân viên trục vớt. Nhưng nếu không xuống vớt, thì chỉ có thể tát cạn nước hồ, nhưng nước hồ này đều là hóa chất có tính ăn mòn cao, cũng có tính ô nhiễm, trong thời gian ngắn không tìm được nơi để chứa nước.
Nhất thời, việc làm thế nào để vớt được thi thể Trương Nguyệt trở thành vấn đề nan giải! Cuối cùng, một cảnh sát điều tra có kinh nghiệm đề xuất ý kiến, thử dùng một cái máy xúc lớn đưa vào trong hồ để vớt túi hành lý ra xem có khả thi không?
Bạch Kiện cùng vài đồng nghiệp phân tích một chút, cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải biết cái túi hành lý nằm ở vị trí cụ thể nào trong nước. Nếu bây giờ trở về mang Viên Đằng Phi đến để chỉ địa điểm thì mất quá nhiều thời gian. Vì vậy Bạch Kiện hỏi nhỏ tôi: “Tiến Bảo, cậu có thể biết vị trí cụ thể của xác Trương Nguyệt không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hẳn là không thành vấn đề, anh cho em mấy phút để thử xem...”
Tiếp đó, Bạch Kiện cùng tôi đi đến hồ nước thải. Anh ta biết tôi lúc này rất dễ dàng thất thần, nên luôn đứng cạnh kéo lại, sợ tôi sơ ý sẽ bị rơi vào trong hồ.
Tôi biết với sức lực của Viên Đằng Phi thì không thể ném cái túi hành lý quá xa, phải là nơi nào đó cạnh hồ. Vì vậy tôi từ từ đi quanh hồ... Khi đi đến góc Đông Bắc, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, tôi biết thi thể Trương Nguyệt ở phía dưới.
Căn cứ vào vị trí tôi cung cấp, cần cẩu được thả vào trong nước, chỉ nhấc hai cái đã đưa cái túi hành lý bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi lên bờ. Chứng kiến những phụ kiện Plastic nhỏ trên hành lý đều bị ăn mòn đến hầu như không còn, thật không biết bên trong, thi thể Trương Nguyệt sẽ ra sao.
Hai nhân viên pháp y nhanh chóng mở túi hành lý ra, bên trong quả nhiên có một thi thể nằm co rúm. Từ thân hình, có thể thấy là phụ nữ, nhưng tướng mạo đã rất khó nhận ra có phải là Trương Nguyệt hay không, bởi vì thi thể đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng. Đừng nói là chúng tôi, ngay cả mẹ ruột của cô ấy có tới cũng không thể nhận ra.
Cuối cùng thi thể được mang đi, sau đó tiến hành xét nghiệm ADN để đối chứng. Mặc dù bây giờ việc xác nhận thân phận của xác chết rất phức tạp, nhưng tôi biết đây chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì khi đối chiếu kết quả ADN, tất cả sẽ rõ ràng ngay.
Cho đến lúc này, án mạng có thể xem như đã phá xong, nhưng trình tự pháp lý thì không nhanh như vậy được. Đến khi chính thức lên tòa cũng phải tầm nửa năm nữa.
Vụ này điểm đáng tiếc lớn nhất chính là hai thanh niên vốn dĩ sẽ tốt đẹp lên đại học, tất cả đều bị hủy hoại trong một đêm... Mà không chỉ hủy hoại chính bản thân họ, ngay chính cả gia đình họ cũng bị hủy hoại theo.
Lúc nhận phong bì từ Bạch Kiện, tôi rất kinh ngạc, không ngờ lần này không phải làm không công, có hẳn chút tiền đi lại. Tôi vuốt nhẹ phong bì, ước chừng khoảng một vạn tệ.
Tôi hơi ngại khi nhận số tiền này, vì vậy từ chối nói: “Anh xem này, thật đúng là được trả thù lao à? Không phải anh tự bỏ tiền túi trả cho em đấy chứ?”
Bạch Kiện cười lớn nói: “Thôi đi! Tôi chỉ có chút tiền lương ít ỏi, mỗi tháng đều phải nộp cho bạn gái rồi, làm gì có dư mà đưa cậu! Cầm đi! Đây là tiền tôi đích thân xin chi cho phí cố vấn của cậu đấy. Tôi cũng đã nói với đội trưởng, về sau có thể còn cần cậu nhiều, nên không thể để cậu lúc nào cũng làm không công được!”
Tôi nghe vây thì cười, cất tiền vào túi nói: “Vậy em đây cũng không khách sáo nữa.”
Sau khi về đến nhà, tôi mở phong bì ra, quả nhiên là một vạn tệ. Đinh Nhất đứng bên nhìn bộ dạng tham tiền của tôi thì chê cười nói: “Bận rộn nửa ngày mới kiếm được một vạn tệ mà cậu vui đến vậy ư?”
/1940
|