Đinh Nhất cũng không hiểu đây là tiếng gì, chúng tôi tìm đến một phòng ngủ. Khi đẩy cửa ra, chúng tôi phát hiện bên trong lại là một phòng bệnh tiêu chuẩn! Tiếng động vừa rồi hẳn là được phát ra từ máy thở.
Bên cạnh máy thở là một bé trai chưa đến 10 tuổi đang nằm, hai mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ say…
Tôi đi đến bên cạnh rồi khẽ đẩy nhẹ cậu bé, nhưng không có phản ứng gì, xem ra đứa trẻ này chính là Tiểu Lượng mà mẹ Đậu Đậu đã nói! Trong hộc tủ đặt bên kia giường bệnh có một khung hình, là ảnh chụp gia đình ba người đang cười rất vui vẻ.
Đinh Nhất kiểm tra cẩn thận căn phòng một lần nhưng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi cả, hai chúng tôi cùng nhẹ nhàng đi ra ngoài, không quấy rầy Tiểu Lượng nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng của Tiểu Lượng, Đinh Nhất đẩy cửa phòng ngủ thứ hai, nhưng bên trong chẳng khác gì những phòng ngủ bình thường khác, một chiếc giường đôi, hai cái gối và hai cái chăn…
Nhưng khi Đinh Nhất vừa vào phòng, anh ta đã nhướng mày, dường như vừa phát hiện ra thứ gì đó khác thường.
“Sao thế? Phòng này có vấn đề gì không?” Tôi hỏi.
Đinh Nhất nhìn chòng chọc vào chiếc giường đôi kia và nói: “Gã ta sống độc thân sao trên giường lại có hai cái gối và hai chiếc chăn?”
Nghe Đinh Nhất nói, tôi nhìn sang chiếc giường. Đúng như anh ta nói, một người độc thân không vợ tại sao lại đặt hai cái gối và hai tấm chăn trên giường? Nhưng nghĩ một hồi, tôi lại thấy nó cũng không nói lên được gì hết? Có lẽ đây chỉ là thói quen của gã ta thôi? Con người bây giờ có ai mà không có một tật lạ nào đó chứ?
Đinh Nhất liếc xéo tôi rồi nói tiếp: “Không đúng! Cậu nhìn căn phòng này xem, giữa ban ngày mà kéo rèm che kín mít, nếu so sánh với căn phòng tràn ngập ánh sáng vừa rồi của Tiểu Lượng thì đúng như hai thế giới! Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được âm khí trong phòng này rất nặng.” Đinh Nhất nói rồi lấy điện thoại ra chụp mấy bức trong phòng.
Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi vội lấy răng thú ra ngoài, mặc kệ có thứ gì hung ác ở trong này không, cứ lấy ra trước để hù dọa đã!
Lúc đầu bước vào phòng tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng sau khi nghe anh ta nói như vậy, bỗng dưng tôi lại có cảm giác phòng ngủ này không giống của một người ở, nó thích hợp cho hai vợ chồng hơn.
Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì chúng tôi không phát hiện thứ gì cổ quái nữa cả. Trước khi tới đây, Liêu đại sư đã từng dặn chúng tôi, nếu Tôn Tả Đường thực sự là người tạo tà thuật Nam Dương thì chắc chắn trong nhà của gã ta phải thờ phụng vị tà thần nào đó! Nhưng chúng tôi đã đi qua hai căn phòng rồi mà chẳng nhìn thấy thứ gì kỳ lạ cả…
Tôi sốt ruột nói: “Được rồi, chúng ta thử vào căn phòng thứ ba xem sao, trong này có kỳ lạ thì cũng mặc kệ nó vậy!”
Tôi nghe mẹ Đậu Đậu nói, không thể để Tiểu Lượng ở một mình quá lâu được, bởi vì thằng bé không thể tự chủ hô hấp, cho nên nếu trong nhà bị mất điện, mà đúng lúc đấy lại không có ai hô hấp nhân tạo giúp nó, thì chỉ khoảng ba phút sau Tiểu Lượng sẽ chết vì ngạt thở.
Bởi vậy tôi rất lo lắng Tôn Tả Đường sẽ sớm quay về, đến lúc người ta trở về, chẳng phải chúng tôi không tìm được cái gì, đi một chuyến vô ích ư? Làm không tốt còn đánh rắn động cỏ ấy!
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đến phòng thứ ba, nhưng khi đẩy cửa mới biết nó bị khóa. Tôi quay sang nói với Đinh Nhất: “Cửa bị khóa rồi!”
Đinh Nhất chỉ chọc xoay hai, ba cái là mở được cửa ra, cửa vừa mở, một mùi hương sặc mũi bay ra ngoài khiến tôi phải nhíu mày.
Đinh Nhất ngửi mùi hương rồi nói: “Đây là mùi thường xuyên đốt hương…”
Tôi thò đầu vào nhìn quanh, bên trong tối om, không thấy gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy ánh đỏ. Đinh Nhất lấy đèn pin ra chiếu vào trong, đột nhiên chúng tôi nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu đang hung ác nhìn thẳng vào mình!
May mà có Đinh Nhất ở cạnh, nếu không tôi đã hét lên rồi… Khi tôi đang do dự có nên đi vào hay không, thì tiếng “tạch” vang lên, Đinh Nhất nhấn vào công tắc đèn ở gần cửa, bóng đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu lập tức sáng lên.
Nhờ ánh đèn u ám, lúc này tôi mới thấy rõ đôi mắt vừa rồi là gì. Đó là một tượng đồng người không ra người, khỉ không ra khỉ, trên đầu nó có một cái sừng hơi cong và một đôi mắt đỏ ngầu như mắt trâu.
“Cái này là thứ gì vậy?” Tôi giật mình hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu: “Tôi cũng chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt!” Nói rồi, anh ta lấy di động chụp lại tượng đồng, để khi về đưa cho chú Lê xem.
Lúc này tôi mới chú ý thấy ở trước tượng đồng bày rất nhiều bình lọ, lại gần xem mới biết trong đó toàn là nội tạng động vật, dạ dày tôi cuộn lại, suýt thì nôn ra.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên làm tôi giật cả mình, là chú Lê gọi đến. Nhận điện thoại xong, tôi nghe chú lo lắng nói: “Mau ra ngoài đi, Tôn Tả Đường về rồi!”
Tôi vội đánh mắt sang Đinh Nhất, ra hiệu anh ta mau ra ngoài! Tôi và Đinh Nhất vừa vào nhà chưa đến 20 phút, nếu Tôn Tả Đường thật sự đến bệnh viện thì không thể nào trở về nhanh như thế được, có thể gã ta phát hiện ra trong nhà có người lạ đột nhập nên mới vội vàng chạy về…
Tôi và Đinh Nhất nhanh chóng ra khỏi nhà, cánh cửa vừa bị Đinh Nhất mở khóa đã được đóng lại như không có chuyện gì, người bình thường vốn không thể phát hiện có người vào nhà được. Nhưng với Tôn Tả Đường thì khó mà nói trước, thấy vật kỳ quái trong nhà gã ta, nếu chúng tôi làm không tốt, có khi gã ta sẽ biết chúng tôi đã đột nhập vào.
Sau khi vào thang máy, tim tôi vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực. Dù gì chúng tôi cũng tự ý xâm nhập vào nhà người khác nên không khó tránh khỏi lo lắng. Thang máy đi xuống từng tầng một, tôi cũng thở ra một hơi…
Khi thang máy xuống tầng một, đúng lúc đó chúng tôi gặp được Tôn Tả Đường ở cửa thang máy. Khi chúng tôi đi ra thì gã ta bước vào thang máy.
Dù đã cố gắng giả vờ tự nhiên như không có việc gì, nhưng tôi vẫn cảm giác được Tôn Tả Đường đang vô tình nhìn sang, như đã phát hiện ra cái gì đó vậy.
Rời khỏi tòa nhà, tay tôi đổ đầy mồ hôi. Đinh Nhất cười nói tôi đúng là có tật giật mình, anh ta còn nói Tôn Tả Đường chẳng nhìn chúng tôi lấy một cái.
“Vậy à? Nhưng sao tôi cứ có cảm giác mặc dù gã không nhìn chúng ta, nhưng sau lưng tôi lại bị một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình.” Tôi sợ hãi nghĩ.
Quay về xe, Đinh Nhất đưa những bức ảnh chụp được trong nhà Tôn Tả Đường cho chú Lê nhìn. Ông ấy nhìn xong thì sắc mặt rất khó coi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Về trước đã, chú phải bàn bạc với sư huynh rồi nói tiếp…”
Bên cạnh máy thở là một bé trai chưa đến 10 tuổi đang nằm, hai mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ say…
Tôi đi đến bên cạnh rồi khẽ đẩy nhẹ cậu bé, nhưng không có phản ứng gì, xem ra đứa trẻ này chính là Tiểu Lượng mà mẹ Đậu Đậu đã nói! Trong hộc tủ đặt bên kia giường bệnh có một khung hình, là ảnh chụp gia đình ba người đang cười rất vui vẻ.
Đinh Nhất kiểm tra cẩn thận căn phòng một lần nhưng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi cả, hai chúng tôi cùng nhẹ nhàng đi ra ngoài, không quấy rầy Tiểu Lượng nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng của Tiểu Lượng, Đinh Nhất đẩy cửa phòng ngủ thứ hai, nhưng bên trong chẳng khác gì những phòng ngủ bình thường khác, một chiếc giường đôi, hai cái gối và hai cái chăn…
Nhưng khi Đinh Nhất vừa vào phòng, anh ta đã nhướng mày, dường như vừa phát hiện ra thứ gì đó khác thường.
“Sao thế? Phòng này có vấn đề gì không?” Tôi hỏi.
Đinh Nhất nhìn chòng chọc vào chiếc giường đôi kia và nói: “Gã ta sống độc thân sao trên giường lại có hai cái gối và hai chiếc chăn?”
Nghe Đinh Nhất nói, tôi nhìn sang chiếc giường. Đúng như anh ta nói, một người độc thân không vợ tại sao lại đặt hai cái gối và hai tấm chăn trên giường? Nhưng nghĩ một hồi, tôi lại thấy nó cũng không nói lên được gì hết? Có lẽ đây chỉ là thói quen của gã ta thôi? Con người bây giờ có ai mà không có một tật lạ nào đó chứ?
Đinh Nhất liếc xéo tôi rồi nói tiếp: “Không đúng! Cậu nhìn căn phòng này xem, giữa ban ngày mà kéo rèm che kín mít, nếu so sánh với căn phòng tràn ngập ánh sáng vừa rồi của Tiểu Lượng thì đúng như hai thế giới! Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được âm khí trong phòng này rất nặng.” Đinh Nhất nói rồi lấy điện thoại ra chụp mấy bức trong phòng.
Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi vội lấy răng thú ra ngoài, mặc kệ có thứ gì hung ác ở trong này không, cứ lấy ra trước để hù dọa đã!
Lúc đầu bước vào phòng tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng sau khi nghe anh ta nói như vậy, bỗng dưng tôi lại có cảm giác phòng ngủ này không giống của một người ở, nó thích hợp cho hai vợ chồng hơn.
Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì chúng tôi không phát hiện thứ gì cổ quái nữa cả. Trước khi tới đây, Liêu đại sư đã từng dặn chúng tôi, nếu Tôn Tả Đường thực sự là người tạo tà thuật Nam Dương thì chắc chắn trong nhà của gã ta phải thờ phụng vị tà thần nào đó! Nhưng chúng tôi đã đi qua hai căn phòng rồi mà chẳng nhìn thấy thứ gì kỳ lạ cả…
Tôi sốt ruột nói: “Được rồi, chúng ta thử vào căn phòng thứ ba xem sao, trong này có kỳ lạ thì cũng mặc kệ nó vậy!”
Tôi nghe mẹ Đậu Đậu nói, không thể để Tiểu Lượng ở một mình quá lâu được, bởi vì thằng bé không thể tự chủ hô hấp, cho nên nếu trong nhà bị mất điện, mà đúng lúc đấy lại không có ai hô hấp nhân tạo giúp nó, thì chỉ khoảng ba phút sau Tiểu Lượng sẽ chết vì ngạt thở.
Bởi vậy tôi rất lo lắng Tôn Tả Đường sẽ sớm quay về, đến lúc người ta trở về, chẳng phải chúng tôi không tìm được cái gì, đi một chuyến vô ích ư? Làm không tốt còn đánh rắn động cỏ ấy!
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đến phòng thứ ba, nhưng khi đẩy cửa mới biết nó bị khóa. Tôi quay sang nói với Đinh Nhất: “Cửa bị khóa rồi!”
Đinh Nhất chỉ chọc xoay hai, ba cái là mở được cửa ra, cửa vừa mở, một mùi hương sặc mũi bay ra ngoài khiến tôi phải nhíu mày.
Đinh Nhất ngửi mùi hương rồi nói: “Đây là mùi thường xuyên đốt hương…”
Tôi thò đầu vào nhìn quanh, bên trong tối om, không thấy gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy ánh đỏ. Đinh Nhất lấy đèn pin ra chiếu vào trong, đột nhiên chúng tôi nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu đang hung ác nhìn thẳng vào mình!
May mà có Đinh Nhất ở cạnh, nếu không tôi đã hét lên rồi… Khi tôi đang do dự có nên đi vào hay không, thì tiếng “tạch” vang lên, Đinh Nhất nhấn vào công tắc đèn ở gần cửa, bóng đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu lập tức sáng lên.
Nhờ ánh đèn u ám, lúc này tôi mới thấy rõ đôi mắt vừa rồi là gì. Đó là một tượng đồng người không ra người, khỉ không ra khỉ, trên đầu nó có một cái sừng hơi cong và một đôi mắt đỏ ngầu như mắt trâu.
“Cái này là thứ gì vậy?” Tôi giật mình hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu: “Tôi cũng chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt!” Nói rồi, anh ta lấy di động chụp lại tượng đồng, để khi về đưa cho chú Lê xem.
Lúc này tôi mới chú ý thấy ở trước tượng đồng bày rất nhiều bình lọ, lại gần xem mới biết trong đó toàn là nội tạng động vật, dạ dày tôi cuộn lại, suýt thì nôn ra.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên làm tôi giật cả mình, là chú Lê gọi đến. Nhận điện thoại xong, tôi nghe chú lo lắng nói: “Mau ra ngoài đi, Tôn Tả Đường về rồi!”
Tôi vội đánh mắt sang Đinh Nhất, ra hiệu anh ta mau ra ngoài! Tôi và Đinh Nhất vừa vào nhà chưa đến 20 phút, nếu Tôn Tả Đường thật sự đến bệnh viện thì không thể nào trở về nhanh như thế được, có thể gã ta phát hiện ra trong nhà có người lạ đột nhập nên mới vội vàng chạy về…
Tôi và Đinh Nhất nhanh chóng ra khỏi nhà, cánh cửa vừa bị Đinh Nhất mở khóa đã được đóng lại như không có chuyện gì, người bình thường vốn không thể phát hiện có người vào nhà được. Nhưng với Tôn Tả Đường thì khó mà nói trước, thấy vật kỳ quái trong nhà gã ta, nếu chúng tôi làm không tốt, có khi gã ta sẽ biết chúng tôi đã đột nhập vào.
Sau khi vào thang máy, tim tôi vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực. Dù gì chúng tôi cũng tự ý xâm nhập vào nhà người khác nên không khó tránh khỏi lo lắng. Thang máy đi xuống từng tầng một, tôi cũng thở ra một hơi…
Khi thang máy xuống tầng một, đúng lúc đó chúng tôi gặp được Tôn Tả Đường ở cửa thang máy. Khi chúng tôi đi ra thì gã ta bước vào thang máy.
Dù đã cố gắng giả vờ tự nhiên như không có việc gì, nhưng tôi vẫn cảm giác được Tôn Tả Đường đang vô tình nhìn sang, như đã phát hiện ra cái gì đó vậy.
Rời khỏi tòa nhà, tay tôi đổ đầy mồ hôi. Đinh Nhất cười nói tôi đúng là có tật giật mình, anh ta còn nói Tôn Tả Đường chẳng nhìn chúng tôi lấy một cái.
“Vậy à? Nhưng sao tôi cứ có cảm giác mặc dù gã không nhìn chúng ta, nhưng sau lưng tôi lại bị một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình.” Tôi sợ hãi nghĩ.
Quay về xe, Đinh Nhất đưa những bức ảnh chụp được trong nhà Tôn Tả Đường cho chú Lê nhìn. Ông ấy nhìn xong thì sắc mặt rất khó coi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Về trước đã, chú phải bàn bạc với sư huynh rồi nói tiếp…”
/1940
|