Chắc vì sợ xui nên khi anh ta nghe tôi nói xong thì thoăn thoắt leo lên thuyền, sau đó anh ta giơ ngón tay cái lên: “Cậu em, không ngờ cậu lại là giỏi như vậy đấy! Chúng tôi tìm ba ngày rồi mà vẫn không ra!”
Tôi chỉ cười khẽ rồi nói: “Đi thôi, lên bờ rồi nói tiếp...”
Những người kia cũng không phải loại vô dụng gì, khi tôi vừa lên tới bờ thì họ cũng đã đưa được thi thể của cậu bé lên rồi lập tức trở vào bờ. Đứa trẻ bị ngâm trong nước ba ngày nên thi thể bị trương lên, nhưng cũng không quá đáng sợ.
Cha của cậu tới gần xác con mình, đau khổ đến mức không thốt lên được lời nào, vốn là vui vẻ ra ngoài chơi, nhưng chẳng ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Giờ đã tìm được người, nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của người đàn ông trung niên kia, tôi không có mặt mũi nào đi đòi tiền công, thế nên tôi lặng lẽ bỏ đi.
Ai ngờ chỉ vừa rời khỏi đập nước, anh trai cầm đầu vừa nãy đưa tôi vào đã vội ngăn lại, anh ta chạy tới chỗ tôi rồi nói: “Cậu khoan đi đã! Ông chủ bảo tôi hỏi số điện thoại và tên của cậu!”
Tôi hiểu ẩn ý trong đó, xem ra là muốn cảm ơn tôi! Nhưng nhớ tới chuyện mình nói không cần tiền lúc nãy, nếu giờ lại hỏi tiền của người ta thì mặt cũng dày quá rồi, thế là tôi từ chối: “Tôi đã nói là không cần tiền rồi!”
Gã cầm đầu trừng tôi: “Đừng nói linh tinh nữa, tôi đâu có cho cậu tiền. Mau đưa số điện thoại và tên của cậu cho tôi, chờ ông chủ sắp xếp xong việc nhà sẽ có chuyện tốt cho cậu!”
Tôi hiểu ý anh ta, bèn cười ngu gãi gãi đầu, sau đó khách sáo đọc tên và số điện thoại của mình.
Cô bé đi cùng tôi vẫn đứng chờ ở ngoài, thấy tôi đi ra, cô bé vui mừng hỏi: “Sao rồi ạ? Có chó của em không?”
Tôi lắc đầu: “Trong đó không có chó của em, anh nghĩ chắc nó bị người ta nhặt mất rồi, nếu muốn tìm nó thì em nên dán thông báo tìm chó thôi.”
Cô bé thất vọng sau khi nghe tôi nói, thấy cô bé sắp khóc thì tim tôi cũng nhũn cả ra, vội trả lại cô bé tờ 500 tệ khi nãy. Dù sao tôi cũng không tìm được, nếu cứ nhận không tiền như vậy thì cũng thấy áy náy.
Đưa cô bé kia về nhà rồi, tôi sờ vào túi quần còn không đủ 50 tệ của mình. Đều là do cái lòng tốt rách nát của mình, lần này thật sự phải chịu đói rồi! Vì ngại hết tiền, tôi đành vào siêu thị mua hai gói mì tôm về nhà, phải nhét đầy bụng rồi mới tính tiếp được.
Không ngờ tới sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là số lạ gọi tới: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”
“Trương Tiến Bảo phải không?” Giọng nói hồn hậu vang lên.
“Anh là…” Tôi nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông kia cười sang sảng trong điện thoại: “Tôi họ Lê, tên Lê Chấn Hải, cậu gọi tôi là chú Lê cũng được. Tôi muốn hẹn gặp cậu, đầu tiên là thay tổng giám đốc Quảng cám ơn cậu chuyện hôm qua, thứ hai là... tôi có việc cần tìm cậu.”
Khi ông ấy nhắc đến chuyện ngày hôm qua, tôi biết ngay vị tổng giám đốc Quảng kia là cha của đứa bé ở đập nước. Thật ra đêm qua nằm trên giường, tôi đã cảm thấy hối hận rồi, ngay cả tên họ người ta là gì mình cũng không biết, thế mà lại trông cậy vào việc người ta đến nhà cho mình tiền, đời này lấy đâu ra chuyện tốt thế chứ? Nhưng tôi không ngờ vị tổng giám đốc Quảng này thực sự cho người đến thật!
Hẹn thời gian và địa điểm xong, tôi rửa mặt qua loa rồi vui vẻ đến chỗ hẹn…
Tôi hẹn chú Lê kia ở quán trà Xuân Lai gần nhà mình. Khi đến nơi, đã có một ông chú khoảng tầm 40 tuổi đang ngồi chờ ở đó rồi, người đó hơi mập mạp, ông ấy nhìn tôi cười.
“Cháu chào chú, chú là chú Lê ạ? Có phải cháu đã đến muộn không?” Tô ngượng ngùng hỏi.
Chú Lê mỉm cười, nhiệt tình nói với tôi: “Trương Tiến Bảo! Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống đi, không phải cháu đến muộn mà do chú đến sớm đó.” Nói xong, ông ấy lấy một cái túi giấy trong chiếc túi ở sau lưng ra, rồi đặt lên lên bàn: “Đây là tổng giám đốc Quảng bảo chú đưa cho cháu, ông ấy nói may mà hôm qua nhờ có cháu mới tìm được con mình, cháu cầm lấy số tiền này đi, xem như lời cảm ơn của ông ấy.”
Tôi thấy độ dày của túi giấy liền thấy vui vẻ, chỗ này ít nhất cũng phải đến mấy vạn ấy nhỉ? Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Chú khách sáo quá rồi, cháu đi qua đúng lúc đó nên mới ra tay giúp thôi.”
Chú Lê lắc đầu, nói: “Ồ! Không thể nói như vậy được, hôm qua đứng trên bờ chú đã thấy bản lĩnh của cháu rồi. Chúng ta là người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, hôm nay chú tới đây là có chuyện muốn nhờ, không biết cháu có đồng ý giúp không?
Thì ra đây mới là mục đích chính ông chú này tới gặp tôi! Tôi liếc nhìn cái túi giấy kia một chút. Hôm qua tôi chỉ thể hiện chút tài năng mà đã có lòng thành “dày” như thế này, vậy nếu ông ấy tới đây để nhờ tôi giúp, chẳng phải lòng thành sẽ càng “dày” hơn nữa à?
Nhưng tôi biết mình không thể quá kiêu ngạo, nếu sau này mà không làm được thì đúng là mất mặt, nên tôi chỉ cười, nói: “Chú Lê coi trọng cháu quá rồi, cháu chỉ là một sinh viên mới ra trường, hôm qua có thể tìm được con trai tổng giám đốc Quảng chỉ là do may mắn thôi. Việc chú muốn làm chắc là quan trọng lắm, cháu… chắc không làm được đâu?”
Chắc ngài Lê cũng hiểu ý của tôi, nhưng ông ấy không đón ý của tôi, mà lấy danh thiếp đặt lên bàn, “Cháu không cần trả lời vội, bản lĩnh của cháu thế nào thì chú đã biết rồi, cháu cứ về nhà nghĩ kĩ. Đây là cách liên lạc của chú, nghĩ xong thì gọi cho chú.” Nói xong, ông ấy đứng dậy ra về.
Tôi không ngờ ông ấy nói đi là đi luôn, để tôi ngồi đần người một lúc lâu mới phản ứng lại được, tôi nghĩ thầm: “Cứ… cứ thế mà đi luôn như vậy à?! Đừng đi mà!” Thực ra nếu ông ấy chịu nói thêm câu thứ hai thì tôi sẽ đồng ý luôn… Tôi bực bội cầm túi giấy lên ước lượng thử. Ôi! Không nhẹ đâu!
Tôi ngó quanh, thấy không ai để ý thì mở cái túi ra rồi liếc nhìn, trong đó có tới năm xấp tiền! Lớn ngần này rồi mà tôi chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy bao giờ! Cảm giác hưng phấn hiện rõ trên mặt tôi.
Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên tôi làm chính là lên mạng đặt mua cho mình mấy bộ quần áo mới, tục ngữ có câu “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân!” mà, vừa mặc quần áo mới vào, tôi cảm thấy như mình là thành phần tinh anh của xã hội vậy.
Tôi cũng không mấy để ý chuyện này, dù sao tôi cũng chưa biết cái người họ Lê kia muốn làm gì. Chẳng ngờ vài ngày sau, tôi lại nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông lạ. Anh ta nói mình được thầy Lê giới thiệu tới, muốn tôi giúp anh ta tìm cô em gái đã mất tích gần một tháng nay. Có khách tới cửa, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Tôi hẹn gặp anh ta ở quán trà Xuân Lai đã gặp chú Lê lần trước.
Tôi chỉ cười khẽ rồi nói: “Đi thôi, lên bờ rồi nói tiếp...”
Những người kia cũng không phải loại vô dụng gì, khi tôi vừa lên tới bờ thì họ cũng đã đưa được thi thể của cậu bé lên rồi lập tức trở vào bờ. Đứa trẻ bị ngâm trong nước ba ngày nên thi thể bị trương lên, nhưng cũng không quá đáng sợ.
Cha của cậu tới gần xác con mình, đau khổ đến mức không thốt lên được lời nào, vốn là vui vẻ ra ngoài chơi, nhưng chẳng ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Giờ đã tìm được người, nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của người đàn ông trung niên kia, tôi không có mặt mũi nào đi đòi tiền công, thế nên tôi lặng lẽ bỏ đi.
Ai ngờ chỉ vừa rời khỏi đập nước, anh trai cầm đầu vừa nãy đưa tôi vào đã vội ngăn lại, anh ta chạy tới chỗ tôi rồi nói: “Cậu khoan đi đã! Ông chủ bảo tôi hỏi số điện thoại và tên của cậu!”
Tôi hiểu ẩn ý trong đó, xem ra là muốn cảm ơn tôi! Nhưng nhớ tới chuyện mình nói không cần tiền lúc nãy, nếu giờ lại hỏi tiền của người ta thì mặt cũng dày quá rồi, thế là tôi từ chối: “Tôi đã nói là không cần tiền rồi!”
Gã cầm đầu trừng tôi: “Đừng nói linh tinh nữa, tôi đâu có cho cậu tiền. Mau đưa số điện thoại và tên của cậu cho tôi, chờ ông chủ sắp xếp xong việc nhà sẽ có chuyện tốt cho cậu!”
Tôi hiểu ý anh ta, bèn cười ngu gãi gãi đầu, sau đó khách sáo đọc tên và số điện thoại của mình.
Cô bé đi cùng tôi vẫn đứng chờ ở ngoài, thấy tôi đi ra, cô bé vui mừng hỏi: “Sao rồi ạ? Có chó của em không?”
Tôi lắc đầu: “Trong đó không có chó của em, anh nghĩ chắc nó bị người ta nhặt mất rồi, nếu muốn tìm nó thì em nên dán thông báo tìm chó thôi.”
Cô bé thất vọng sau khi nghe tôi nói, thấy cô bé sắp khóc thì tim tôi cũng nhũn cả ra, vội trả lại cô bé tờ 500 tệ khi nãy. Dù sao tôi cũng không tìm được, nếu cứ nhận không tiền như vậy thì cũng thấy áy náy.
Đưa cô bé kia về nhà rồi, tôi sờ vào túi quần còn không đủ 50 tệ của mình. Đều là do cái lòng tốt rách nát của mình, lần này thật sự phải chịu đói rồi! Vì ngại hết tiền, tôi đành vào siêu thị mua hai gói mì tôm về nhà, phải nhét đầy bụng rồi mới tính tiếp được.
Không ngờ tới sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là số lạ gọi tới: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”
“Trương Tiến Bảo phải không?” Giọng nói hồn hậu vang lên.
“Anh là…” Tôi nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông kia cười sang sảng trong điện thoại: “Tôi họ Lê, tên Lê Chấn Hải, cậu gọi tôi là chú Lê cũng được. Tôi muốn hẹn gặp cậu, đầu tiên là thay tổng giám đốc Quảng cám ơn cậu chuyện hôm qua, thứ hai là... tôi có việc cần tìm cậu.”
Khi ông ấy nhắc đến chuyện ngày hôm qua, tôi biết ngay vị tổng giám đốc Quảng kia là cha của đứa bé ở đập nước. Thật ra đêm qua nằm trên giường, tôi đã cảm thấy hối hận rồi, ngay cả tên họ người ta là gì mình cũng không biết, thế mà lại trông cậy vào việc người ta đến nhà cho mình tiền, đời này lấy đâu ra chuyện tốt thế chứ? Nhưng tôi không ngờ vị tổng giám đốc Quảng này thực sự cho người đến thật!
Hẹn thời gian và địa điểm xong, tôi rửa mặt qua loa rồi vui vẻ đến chỗ hẹn…
Tôi hẹn chú Lê kia ở quán trà Xuân Lai gần nhà mình. Khi đến nơi, đã có một ông chú khoảng tầm 40 tuổi đang ngồi chờ ở đó rồi, người đó hơi mập mạp, ông ấy nhìn tôi cười.
“Cháu chào chú, chú là chú Lê ạ? Có phải cháu đã đến muộn không?” Tô ngượng ngùng hỏi.
Chú Lê mỉm cười, nhiệt tình nói với tôi: “Trương Tiến Bảo! Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống đi, không phải cháu đến muộn mà do chú đến sớm đó.” Nói xong, ông ấy lấy một cái túi giấy trong chiếc túi ở sau lưng ra, rồi đặt lên lên bàn: “Đây là tổng giám đốc Quảng bảo chú đưa cho cháu, ông ấy nói may mà hôm qua nhờ có cháu mới tìm được con mình, cháu cầm lấy số tiền này đi, xem như lời cảm ơn của ông ấy.”
Tôi thấy độ dày của túi giấy liền thấy vui vẻ, chỗ này ít nhất cũng phải đến mấy vạn ấy nhỉ? Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Chú khách sáo quá rồi, cháu đi qua đúng lúc đó nên mới ra tay giúp thôi.”
Chú Lê lắc đầu, nói: “Ồ! Không thể nói như vậy được, hôm qua đứng trên bờ chú đã thấy bản lĩnh của cháu rồi. Chúng ta là người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, hôm nay chú tới đây là có chuyện muốn nhờ, không biết cháu có đồng ý giúp không?
Thì ra đây mới là mục đích chính ông chú này tới gặp tôi! Tôi liếc nhìn cái túi giấy kia một chút. Hôm qua tôi chỉ thể hiện chút tài năng mà đã có lòng thành “dày” như thế này, vậy nếu ông ấy tới đây để nhờ tôi giúp, chẳng phải lòng thành sẽ càng “dày” hơn nữa à?
Nhưng tôi biết mình không thể quá kiêu ngạo, nếu sau này mà không làm được thì đúng là mất mặt, nên tôi chỉ cười, nói: “Chú Lê coi trọng cháu quá rồi, cháu chỉ là một sinh viên mới ra trường, hôm qua có thể tìm được con trai tổng giám đốc Quảng chỉ là do may mắn thôi. Việc chú muốn làm chắc là quan trọng lắm, cháu… chắc không làm được đâu?”
Chắc ngài Lê cũng hiểu ý của tôi, nhưng ông ấy không đón ý của tôi, mà lấy danh thiếp đặt lên bàn, “Cháu không cần trả lời vội, bản lĩnh của cháu thế nào thì chú đã biết rồi, cháu cứ về nhà nghĩ kĩ. Đây là cách liên lạc của chú, nghĩ xong thì gọi cho chú.” Nói xong, ông ấy đứng dậy ra về.
Tôi không ngờ ông ấy nói đi là đi luôn, để tôi ngồi đần người một lúc lâu mới phản ứng lại được, tôi nghĩ thầm: “Cứ… cứ thế mà đi luôn như vậy à?! Đừng đi mà!” Thực ra nếu ông ấy chịu nói thêm câu thứ hai thì tôi sẽ đồng ý luôn… Tôi bực bội cầm túi giấy lên ước lượng thử. Ôi! Không nhẹ đâu!
Tôi ngó quanh, thấy không ai để ý thì mở cái túi ra rồi liếc nhìn, trong đó có tới năm xấp tiền! Lớn ngần này rồi mà tôi chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy bao giờ! Cảm giác hưng phấn hiện rõ trên mặt tôi.
Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên tôi làm chính là lên mạng đặt mua cho mình mấy bộ quần áo mới, tục ngữ có câu “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân!” mà, vừa mặc quần áo mới vào, tôi cảm thấy như mình là thành phần tinh anh của xã hội vậy.
Tôi cũng không mấy để ý chuyện này, dù sao tôi cũng chưa biết cái người họ Lê kia muốn làm gì. Chẳng ngờ vài ngày sau, tôi lại nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông lạ. Anh ta nói mình được thầy Lê giới thiệu tới, muốn tôi giúp anh ta tìm cô em gái đã mất tích gần một tháng nay. Có khách tới cửa, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Tôi hẹn gặp anh ta ở quán trà Xuân Lai đã gặp chú Lê lần trước.
/1940
|