Những công nhân kia, và cả nhà họ Chu nữa, những người này đã từng biến mất không một dấu vết, vậy mà đều nằm bên dưới mảnh đất này! Phải là một con ác quỷ như thế nào mới có thể giết chết nhiều người như thế chứ?
Dạ dày của tôi bắt đầu cuộn lại, chỉ cần nhìn thấy nhiều thi thể là tôi sẽ buồn nôn. Lần trước ở trong hầm nước ngầm cũng vậy, xem ra định lực của tôi vẫn còn quá kém cỏi!
Chú Lê và Đinh Nhất đều im lặng chờ, mãi đến khi tôi từ từ bò dậy, chú Lê mới hỏi: “Thế nào rồi? Phát hiện được cái gì?”
Tôi nuốt nước bọt, hòng muốn giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng mình. Sau đó, tôi chỉ xuống dưới chân và nói: “Những người mất tích trong căn nhà kia đều nằm ở dưới này…”
Chú Lê cũng đã đoán được từ sớm, nhưng nếu không có tôi, thì ông ấy cũng khó mà tìm được thi thể nhanh như vậy.
“Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” Tôi thấp thỏm hỏi.
Chú Lê lắc đầu: “Không được, nếu tùy tiện báo cảnh sát, cháu có thể đưa ra lý do tại sao cháu lại xuất hiện trong vườn nhà người ta không?”
Vẫn là chú Lê cẩn thận chu đáo, có lẽ tôi còn quá trẻ, gặp chuyện cũng toàn xử lý bằng một bầu nhiệt huyết. Nếu muốn sau này có thể tự tạo công việc riêng, thì bây giờ tôi phải tập trung học hỏi lão cáo già này mới được.
Nghĩ tới đây, tôi nói với chú Lê: “Chúng ta nên rời khỏi chỗ này trước đã, đây không phải là chỗ nên ở lại lâu.”
Lần này chú Lê nghĩ giống tôi, chúng tôi nhanh chóng ra khỏi mảnh vườn theo đường cũ, định trở về sẽ bàn bạc kĩ hơn. Nào ngờ vừa ra ngoài, Đinh Nhất đã kéo tôi và chú Lê nằm rạp xuống đất, sau đó cậu ta thì thầm vào tai chúng tôi: “Đừng cử động, có người đến!”
Anh ta vừa dứt lời thì một chiếc xe bán tải xuất hiện từ đằng xa, tôi nhận ra lái xe chính là Cát Dân Khải. Sau khi xuống xe, gã cảnh giác nhìn xung quanh mấy lần, sau đó mới lấy chìa khóa xe, ai ngờ khi gã chuẩn bị đi tới, chân tôi bị trượt, đạp phải một viên đá nhỏ.
Tôi thấy Cát Dân Khải dừng lại, gã nghi ngờ nhìn về chỗ chúng tôi đang nấp, rồi chầm chậm bước về phía đó… Tim tôi như muốn nhảy lên tới họng, không ngừng tụng kinh: Đừng tới đây… đừng tới đây…
Có thể vì quá hồi hộp, nên tim tôi đập rất nhanh, như thể nó sẽ nhảy ra khỏi miệng tôi ngay vậy! Lúc này, vai trái của tôi hơi nặng, tôi biết Đinh Nhất đang ám chỉ mình nên: Bình tĩnh…
Nghĩ đến vẫn còn có anh ta ở đây, tôi an tâm hơn nhiều, dù sao thân thủ của tên này cũng rất khá. Nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ta đã quật ngã được gã Biện Hải Lương vai u thịt bắp chỉ trong chớp mắt! Tôi tin anh ta cũng sẽ xử lý Cát Dân Khải rất dễ dàng.
Lúc thấy Cát Dân Khải sắp đến gần, tôi cảm giác được cơ thể của Đinh Nhất hơi hạ xuống để lấy đà, hình như anh ta đang chờ đợi, nếu lỡ chúng tôi bị bại lộ thì anh ta sẽ ra tay trước.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy vút qua, hóa ra là một con mèo hoang nhỏ. Tôi nghe Cát Dân Khải mắng một câu rồi mở cửa đi vào vườn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc Cát Dân Khải tưởng con mèo hoang đó làm ồn nên mới bỏ qua.
Ba chúng tôi cẩn thận bò dậy, chúng tôi nghĩ muốn vòng qua cửa chính rồi đi tới chỗ đậu xe.
Nhưng chẳng ngờ, ngay lúc tim tôi trở về lồng ngực, thì lại cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua sau cổ. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Đinh Nhất đẩy ra, tôi thấy một cái rìu rỉ sét cắm chặt trên đất!
Nếu không phải được Đinh Nhất đẩy thì chắc bây giờ đầu tôi bị bổ ra rồi. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng, quay lại thì thấy Cát Dân Khải đang đứng sau lưng như ác ma, gã hung tợn nói: “Hôm qua tao đã thấy tụi mày kỳ lạ rồi, thì ra là đã để ý tới tao từ sớm! Thật ra tao đã nhận ra ô tô của tụi mày từ lúc đi đường, không dám giấu gì, chỗ này của tụi tao làm quái gì có ai đi xe đắt tiền như vậy, vừa nhìn là biết tụi mày không thiếu tiền rồi, thế mà còn bảo đến đây buôn bán? Nói ra ai mà tin?”
“Anh Cát… Anh nói vậy là sao, chúng tôi… nghe người ta nói anh còn nuôi dê, nên mới tìm đến mua dê thôi, là muốn mua dê thật đó!” Tôi bịa chuyện.
Nhưng gã Cát Dân Khải nào dễ bị lừa như vậy. Gã vốn chẳng tin mà hung ác bước về phía chúng tôi.
Tên khốn này ít gì cũng giết mười mấy mạng người rồi, thấy cái bộ dạng gã đi tới, chắc đang chuẩn bị xử sạch cả ba chúng tôi đây. Dù sao gã giết người cũng đã quen tay!
Nói thật, lúc ấy nếu không phải có Đinh Nhất ở đây, chắc tôi đã bị dọa ngã ngửa ra đất rồi. Lão cáo già thấy tình hình không ổn thì im lặng chạy thẳng về phía chiếc xe, nhìn cơ thể mập tròn mà chạy rất nhanh của ông ấy, tôi kinh ngạc tới mức há hốc mồm, thoáng chốc cũng quên đuổi theo luôn.
Đinh Nhất bĩnh tĩnh lấy cây côn cảnh sát có thể tự do co duỗi ra, anh ta vung côn lên, lạnh lùng nhìn Cát Dân Khải: “Hôm nay gặp phải tao thì coi như mày xui, báo ứng của mày cũng nên tới rồi…” Nói xong, anh ta cầm côn lại gần.
Cát Dân Khải biết hôm nay gặp phải kẻ khó chơi, nhưng gã đã giết người quen thói. Mặt gã dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, tay phải cầm cây rựa dài một mét, không hề sợ hãi chút nào.
Tôi tin thân thủ của Đinh Nhất nên cũng không vội chạy theo chú Lê nữa. Tôi muốn ở lại nhìn Đinh Nhất giải quyết tên chết tiệt này như thế nào. Nhưng không ngờ gã Cát Dân Khải đang cầm dao xông tới chỗ Đinh Nhất, thì đột nhiên lại chuyển hướng sang tôi!
Tôi không hề chuẩn bị tâm lý, cứ đứng đơ ra trơ mắt nhìn cái rựa của Cát Dân Khải bổ xuống đầu mình! Tiếng keng vang lên, đốm lửa tóe ra tứ tung, chuyện xảy ra quá nhanh, mãi đến khi tôi nhìn rõ thì cây côn của Đinh Nhất đã ngăn rựa lại.
Tiếp đó, Đinh Nhất lật tay đánh vào cổ tay cầm dao của Cát Dân Khải, gã ăn đau làm rơi cái rựa xuống, Đinh Nhất giơ chân đá cái rựa ra xa. Cát Dân Khải thấy mình không còn vũ khí nữa thì muốn đá vào giữa hai chân Đinh Nhất. Đinh Nhất lách người dễ dàng tránh được, tiếp đó, anh ta quất mạnh côn vào cẳng chân của Cát Dân Khải khiến gã khuỵu xuống, quỳ trên đất.
Sức của Cát Dân Khải rất lớn, nếu là người bình thường bị dính đòn này của gã, chắc sẽ bị phế luôn. Tôi không muốn bị kẹt giữa hai người này nữa, quá nguy hiểm! Nghĩ thế, tôi lùi từ từ về sau… Nhưng tên láo toét Cát Dân Khải kia nhìn thấy hành động của tôi thì lại nhào tới.
May mà Đinh Nhất tóm được mắt cá chân rồi kéo người gã ra sau, người gã bị đập thẳng xuống đất, miệng đầy máu! Nhưng tên này giống kẻ điên, bò dậy ngay rồi bổ nhào tới chỗ Đinh Nhất, xem ra gã định bắt cóc tôi - kẻ yếu ớt nhất này, nhưng rồi gã phát hiện nếu không giải quyết được Đinh Nhất, thì sẽ không thể làm gì được tôi hết.
Dạ dày của tôi bắt đầu cuộn lại, chỉ cần nhìn thấy nhiều thi thể là tôi sẽ buồn nôn. Lần trước ở trong hầm nước ngầm cũng vậy, xem ra định lực của tôi vẫn còn quá kém cỏi!
Chú Lê và Đinh Nhất đều im lặng chờ, mãi đến khi tôi từ từ bò dậy, chú Lê mới hỏi: “Thế nào rồi? Phát hiện được cái gì?”
Tôi nuốt nước bọt, hòng muốn giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng mình. Sau đó, tôi chỉ xuống dưới chân và nói: “Những người mất tích trong căn nhà kia đều nằm ở dưới này…”
Chú Lê cũng đã đoán được từ sớm, nhưng nếu không có tôi, thì ông ấy cũng khó mà tìm được thi thể nhanh như vậy.
“Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” Tôi thấp thỏm hỏi.
Chú Lê lắc đầu: “Không được, nếu tùy tiện báo cảnh sát, cháu có thể đưa ra lý do tại sao cháu lại xuất hiện trong vườn nhà người ta không?”
Vẫn là chú Lê cẩn thận chu đáo, có lẽ tôi còn quá trẻ, gặp chuyện cũng toàn xử lý bằng một bầu nhiệt huyết. Nếu muốn sau này có thể tự tạo công việc riêng, thì bây giờ tôi phải tập trung học hỏi lão cáo già này mới được.
Nghĩ tới đây, tôi nói với chú Lê: “Chúng ta nên rời khỏi chỗ này trước đã, đây không phải là chỗ nên ở lại lâu.”
Lần này chú Lê nghĩ giống tôi, chúng tôi nhanh chóng ra khỏi mảnh vườn theo đường cũ, định trở về sẽ bàn bạc kĩ hơn. Nào ngờ vừa ra ngoài, Đinh Nhất đã kéo tôi và chú Lê nằm rạp xuống đất, sau đó cậu ta thì thầm vào tai chúng tôi: “Đừng cử động, có người đến!”
Anh ta vừa dứt lời thì một chiếc xe bán tải xuất hiện từ đằng xa, tôi nhận ra lái xe chính là Cát Dân Khải. Sau khi xuống xe, gã cảnh giác nhìn xung quanh mấy lần, sau đó mới lấy chìa khóa xe, ai ngờ khi gã chuẩn bị đi tới, chân tôi bị trượt, đạp phải một viên đá nhỏ.
Tôi thấy Cát Dân Khải dừng lại, gã nghi ngờ nhìn về chỗ chúng tôi đang nấp, rồi chầm chậm bước về phía đó… Tim tôi như muốn nhảy lên tới họng, không ngừng tụng kinh: Đừng tới đây… đừng tới đây…
Có thể vì quá hồi hộp, nên tim tôi đập rất nhanh, như thể nó sẽ nhảy ra khỏi miệng tôi ngay vậy! Lúc này, vai trái của tôi hơi nặng, tôi biết Đinh Nhất đang ám chỉ mình nên: Bình tĩnh…
Nghĩ đến vẫn còn có anh ta ở đây, tôi an tâm hơn nhiều, dù sao thân thủ của tên này cũng rất khá. Nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ta đã quật ngã được gã Biện Hải Lương vai u thịt bắp chỉ trong chớp mắt! Tôi tin anh ta cũng sẽ xử lý Cát Dân Khải rất dễ dàng.
Lúc thấy Cát Dân Khải sắp đến gần, tôi cảm giác được cơ thể của Đinh Nhất hơi hạ xuống để lấy đà, hình như anh ta đang chờ đợi, nếu lỡ chúng tôi bị bại lộ thì anh ta sẽ ra tay trước.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy vút qua, hóa ra là một con mèo hoang nhỏ. Tôi nghe Cát Dân Khải mắng một câu rồi mở cửa đi vào vườn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc Cát Dân Khải tưởng con mèo hoang đó làm ồn nên mới bỏ qua.
Ba chúng tôi cẩn thận bò dậy, chúng tôi nghĩ muốn vòng qua cửa chính rồi đi tới chỗ đậu xe.
Nhưng chẳng ngờ, ngay lúc tim tôi trở về lồng ngực, thì lại cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua sau cổ. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Đinh Nhất đẩy ra, tôi thấy một cái rìu rỉ sét cắm chặt trên đất!
Nếu không phải được Đinh Nhất đẩy thì chắc bây giờ đầu tôi bị bổ ra rồi. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng, quay lại thì thấy Cát Dân Khải đang đứng sau lưng như ác ma, gã hung tợn nói: “Hôm qua tao đã thấy tụi mày kỳ lạ rồi, thì ra là đã để ý tới tao từ sớm! Thật ra tao đã nhận ra ô tô của tụi mày từ lúc đi đường, không dám giấu gì, chỗ này của tụi tao làm quái gì có ai đi xe đắt tiền như vậy, vừa nhìn là biết tụi mày không thiếu tiền rồi, thế mà còn bảo đến đây buôn bán? Nói ra ai mà tin?”
“Anh Cát… Anh nói vậy là sao, chúng tôi… nghe người ta nói anh còn nuôi dê, nên mới tìm đến mua dê thôi, là muốn mua dê thật đó!” Tôi bịa chuyện.
Nhưng gã Cát Dân Khải nào dễ bị lừa như vậy. Gã vốn chẳng tin mà hung ác bước về phía chúng tôi.
Tên khốn này ít gì cũng giết mười mấy mạng người rồi, thấy cái bộ dạng gã đi tới, chắc đang chuẩn bị xử sạch cả ba chúng tôi đây. Dù sao gã giết người cũng đã quen tay!
Nói thật, lúc ấy nếu không phải có Đinh Nhất ở đây, chắc tôi đã bị dọa ngã ngửa ra đất rồi. Lão cáo già thấy tình hình không ổn thì im lặng chạy thẳng về phía chiếc xe, nhìn cơ thể mập tròn mà chạy rất nhanh của ông ấy, tôi kinh ngạc tới mức há hốc mồm, thoáng chốc cũng quên đuổi theo luôn.
Đinh Nhất bĩnh tĩnh lấy cây côn cảnh sát có thể tự do co duỗi ra, anh ta vung côn lên, lạnh lùng nhìn Cát Dân Khải: “Hôm nay gặp phải tao thì coi như mày xui, báo ứng của mày cũng nên tới rồi…” Nói xong, anh ta cầm côn lại gần.
Cát Dân Khải biết hôm nay gặp phải kẻ khó chơi, nhưng gã đã giết người quen thói. Mặt gã dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, tay phải cầm cây rựa dài một mét, không hề sợ hãi chút nào.
Tôi tin thân thủ của Đinh Nhất nên cũng không vội chạy theo chú Lê nữa. Tôi muốn ở lại nhìn Đinh Nhất giải quyết tên chết tiệt này như thế nào. Nhưng không ngờ gã Cát Dân Khải đang cầm dao xông tới chỗ Đinh Nhất, thì đột nhiên lại chuyển hướng sang tôi!
Tôi không hề chuẩn bị tâm lý, cứ đứng đơ ra trơ mắt nhìn cái rựa của Cát Dân Khải bổ xuống đầu mình! Tiếng keng vang lên, đốm lửa tóe ra tứ tung, chuyện xảy ra quá nhanh, mãi đến khi tôi nhìn rõ thì cây côn của Đinh Nhất đã ngăn rựa lại.
Tiếp đó, Đinh Nhất lật tay đánh vào cổ tay cầm dao của Cát Dân Khải, gã ăn đau làm rơi cái rựa xuống, Đinh Nhất giơ chân đá cái rựa ra xa. Cát Dân Khải thấy mình không còn vũ khí nữa thì muốn đá vào giữa hai chân Đinh Nhất. Đinh Nhất lách người dễ dàng tránh được, tiếp đó, anh ta quất mạnh côn vào cẳng chân của Cát Dân Khải khiến gã khuỵu xuống, quỳ trên đất.
Sức của Cát Dân Khải rất lớn, nếu là người bình thường bị dính đòn này của gã, chắc sẽ bị phế luôn. Tôi không muốn bị kẹt giữa hai người này nữa, quá nguy hiểm! Nghĩ thế, tôi lùi từ từ về sau… Nhưng tên láo toét Cát Dân Khải kia nhìn thấy hành động của tôi thì lại nhào tới.
May mà Đinh Nhất tóm được mắt cá chân rồi kéo người gã ra sau, người gã bị đập thẳng xuống đất, miệng đầy máu! Nhưng tên này giống kẻ điên, bò dậy ngay rồi bổ nhào tới chỗ Đinh Nhất, xem ra gã định bắt cóc tôi - kẻ yếu ớt nhất này, nhưng rồi gã phát hiện nếu không giải quyết được Đinh Nhất, thì sẽ không thể làm gì được tôi hết.
/1940
|