Động viên Ba Tang xong, tôi bảo anh chờ ở cục công an mà chúng tôi từng báo án, nếu tìm được thi thể Đa Cát, thì có một số thủ tục liên quan cần đến anh làm.
Vì đi cửa sau, nên Lý Lâm Lâm kiểm tra thi thể Đa Cát ngay trong đêm. Tuy thời tiết bây giờ không nóng lắm, nhưng thi thể ở trong nước nhiều ngày đã bắt đầu phân hủy.
Lúc tôi và Ba Tang đến xác nhận thi thể, cũng chỉ nhận ra thi thể này là Đa Cát nhờ bộ quần áo mà anh đang mặc. Vì không có người chăm bầy dê nên Trác Dát tạm thời không thể tới đây được, chuyện này đều để Ba Tang toàn quyền xử lý.
Hôm sau, một phần báo cáo kiểm tra thi thể nóng hổi bày trước mặt, đương nhiên nếu không phải nhờ Lý Lâm Lâm, tôi không thể nào thấy được báo cáo này. Trên báo cáo, Lý Lâm Lâm chỉ ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đa Cát, gáy bị vật nặng đánh dẫn đến xuất huyết não.
Sau khi tìm thấy thi thể Đa Cát, cuối cùng cũng có thể kết án, coi như tôi đã giúp được Ba Tang tìm Đa Cát, nhưng vấn đề khó khăn bây giờ là Ba Tang sẽ an táng Đa Cát như thế nào.
Bởi vì tập tục mai táng ở Tây Tạng rất đặc biệt, chia ra là tháp táng, hỏa táng, thiên táng, thủy táng, thổ táng. Trong đó người có thể được tháp táng và hỏa táng đều là người có thân phận cực cao quý, ví dụ những người như Lạt Ma, Ban Thiện, Đạt Lai… sau khi viên tịch mới có thể dùng nghi thức tháp táng và hỏa táng.
Hai loại thủy táng và thổ táng là nghi thức mai táng khá chênh lệch, đặc biệt là thổ táng, nghe nói là người nào từng phạm tội mới dùng nghi thức này, phải bị đánh nhốt vào Địa Ngục.
Cho nên thiên táng là nghi thức khá phổ biến ở tộc Tạng, tín đồ Phật giáo cho rằng, thiên táng là gửi gắm nguyện vọng có thể bay lên “thiên đường”, vì vậy đa phần người Tạng đều chọn thiên táng.
Nhưng thi thể Đa Cát đã phân hủy, hơn nữa lại làm giám định thi thể, thật sự không thích hợp đem về thiên táng, vì vậy Ba Tang quyết định hỏa táng tại chỗ, rồi đưa tro cốt về cho Trác Dát.
Làm xong tất cả thủ tục, Ba Tang nhận tro cốt Đa Cát rồi chuẩn bị về nhà. Tôi mua cho anh một vé máy bay từ Shangri-La tới Lhasa, vì tôi thật sự không đành lòng nhìn anh ôm tro cốt Đa Cát chen lấn lên xe lửa. Trước khi đi, Ba Tang kéo tay tôi, nói nếu có thời gian phải đến Tây Tạng thăm anh…
Tiễn Ba Tang đi rồi, tôi và Đinh Nhất cũng ngồi máy bay về Bắc Kinh trong ngày. Sau khi về nhà, hai chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau phải đến nhà chú Lê điểm danh.
Chú vừa thấy hai chúng tôi trở về thì cười nói: “Thằng nhóc này, ngửi được mùi tiền nên về à? Chú mới nhận một vụ lớn thì hai đứa đã về rồi!”
Tôi vừa nghe có việc kiếm tiền, lập tức lên tinh thần hỏi chú: “Chú nói nhanh đi, là việc gì ạ?”
Chú Lê lấy một xấp tài liệu trên bàn đưa cho tôi: “Tự xem trước đi! Một cậu ấm nhà giàu mất tích! Thanh toán tiền rồi, chúng ta chỉ cần đi tìm là được!”
Tôi nhận tài liệu, bên trong rơi ra ảnh chụp một người đàn ông, nhặt lên nhìn mới thấy là một anh chàng vô cùng đẹp trai. Con người tôi bình thường không khen ai đẹp, nếu khen, chứng tỏ người đó thật sự rất được!
Người trong hình cao lớn, nhìn chưa đến 30 tuổi, làn da màu đồng, cơ bụng từng khối rõ ràng. Phía sau anh ta là biển lớn xanh thẳm, bên cạnh bờ cát dựng một ván lướt sóng, tấm hình này chắc là chụp khi anh ta lướt sóng xong.
Tôi để ảnh chụp qua một bên, cẩn thận đọc tài liệu...
Anh đẹp trai này tên Lương Trạch Phi, là cậu ba của xí nghiệp Lương thị nổi tiếng, ba năm trước cùng bạn bè đến một đảo nhỏ ở Costa Rica lặn biển thì mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được.
Trong tài liệu nói, hôm mất tích, Lương Trạch Phi tự lái ca nô ra ngoài, bạn bè đi cùng biết tâm trạng anh ta không tốt, muốn ở một mình nên không đi theo. Nhưng tới chạng vạng vẫn không thấy Lương Trạch Phi trở về.
Bạn bè gọi điện thoại vệ tinh cho anh ta thì không được, nhưng ngay lúc bọn họ muốn lái thuyền ra biển tìm người, thì nhận được thông báo bão nhiệt đới sắp đổ bộ, tất cả thuyền phải vào cảng tránh gió.
Kết quả chờ bão tan đã là ba ngày sau, bạn anh ta lập tức tìm tổ chức cứu viện trên biển, nhưng tìm hết một vòng quanh đảo vẫn không tìm thấy gì.
Họ đoán ca nô của Phương Trạch Phi có thể gặp trục trặc, sau lại đụng phải bão lớn nên đánh ca nô của anh ta chìm xuống biển. Nhưng hòn đảo nhỏ kia là thánh địa lặn biển ở Costa Rica, hàng năm đều có ngàn vạn du khách đến đó đi lặn, nếu ca nô Lương Trạch Phi thật sự chìm xuống đáy biển, vì sao đã qua ba năm rồi mà vẫn không có du khách nào đi lặn phát hiện ra chứ?
Lương Trạch Phi có thể nói là một người năng động phóng khoáng lạc quan, lại đam mê mạo hiểm, lúc trước anh ta trải qua rất nhiều tình huống mạo hiểm điên cuồng, nhưng người nhà thật sự không bao giờ nghĩ tới việc anh ta lại mất tích trong một dịp có vẻ cực kì an toàn thế này…
Tôi đọc tài liệu xong, thắc mắc hỏi: “Nếu đã mất tích ba năm, vì sao giờ mới đi tìm thi thể?”
Chú Lê bí hiểm nói: “Cháu không hiểu đâu! Nghe nói cha Lương Trạch Phi gần đây sức khỏe không tốt lắm, di chúc ông ta đã lập vẫn có phần của Lương Trạch Phi.”
Tôi nghe xong thì hiểu ra, nói cách khác, nếu không tìm được thi thể Lương Trạch Phi, pháp luật không thể xác nhận anh ta đã chết. Nếu ông cụ Lương đột nhiên qua đời, vậy di sản thuộc về Lương Trạch Phi sẽ bị đóng băng, đến bảy năm sau, pháp luật thừa nhận Lương Trạch Phi chết thì người khác mới có thể chạm vào phần tài sản này.
Đến lúc đó, tài sản thuộc về Lương Trạch Phi sẽ bị phân ra, nếu anh ta có vợ hay con cái, thì những người này và anh em của anh ta sẽ được một phần!
Nghĩ đến đó, tôi lại đọc tài liệu, Lương Trạch Phi vẫn độc thân, càng không có con cái, xem ra mấy kẻ có tiền đó đúng là nôn nóng rồi! Cứ vậy mà sốt ruột muốn xác nhận anh em mình đã chết ư?!
“Người chi tiền là ai?” Tôi vừa xem vừa hỏi chú Lê.
“Em gái cậu ta, Lương Tư.”
Tôi gật đầu: “Thôi, chuyện nhà người khác không tới lượt chúng ta quan tâm, chỉ cần cô ta đưa tiền tìm xác, chúng ta đi tìm là được… Có điều, chú phải nói trước với cô ta nha! Xác suất tìm thấy xác trên biển là xa vời, không may thì đã bị cá ăn mất! Hơn nữa, lần tìm xác trên biển trước đó, cháu lại không có cảm giác gì hết!”
Vì đi cửa sau, nên Lý Lâm Lâm kiểm tra thi thể Đa Cát ngay trong đêm. Tuy thời tiết bây giờ không nóng lắm, nhưng thi thể ở trong nước nhiều ngày đã bắt đầu phân hủy.
Lúc tôi và Ba Tang đến xác nhận thi thể, cũng chỉ nhận ra thi thể này là Đa Cát nhờ bộ quần áo mà anh đang mặc. Vì không có người chăm bầy dê nên Trác Dát tạm thời không thể tới đây được, chuyện này đều để Ba Tang toàn quyền xử lý.
Hôm sau, một phần báo cáo kiểm tra thi thể nóng hổi bày trước mặt, đương nhiên nếu không phải nhờ Lý Lâm Lâm, tôi không thể nào thấy được báo cáo này. Trên báo cáo, Lý Lâm Lâm chỉ ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đa Cát, gáy bị vật nặng đánh dẫn đến xuất huyết não.
Sau khi tìm thấy thi thể Đa Cát, cuối cùng cũng có thể kết án, coi như tôi đã giúp được Ba Tang tìm Đa Cát, nhưng vấn đề khó khăn bây giờ là Ba Tang sẽ an táng Đa Cát như thế nào.
Bởi vì tập tục mai táng ở Tây Tạng rất đặc biệt, chia ra là tháp táng, hỏa táng, thiên táng, thủy táng, thổ táng. Trong đó người có thể được tháp táng và hỏa táng đều là người có thân phận cực cao quý, ví dụ những người như Lạt Ma, Ban Thiện, Đạt Lai… sau khi viên tịch mới có thể dùng nghi thức tháp táng và hỏa táng.
Hai loại thủy táng và thổ táng là nghi thức mai táng khá chênh lệch, đặc biệt là thổ táng, nghe nói là người nào từng phạm tội mới dùng nghi thức này, phải bị đánh nhốt vào Địa Ngục.
Cho nên thiên táng là nghi thức khá phổ biến ở tộc Tạng, tín đồ Phật giáo cho rằng, thiên táng là gửi gắm nguyện vọng có thể bay lên “thiên đường”, vì vậy đa phần người Tạng đều chọn thiên táng.
Nhưng thi thể Đa Cát đã phân hủy, hơn nữa lại làm giám định thi thể, thật sự không thích hợp đem về thiên táng, vì vậy Ba Tang quyết định hỏa táng tại chỗ, rồi đưa tro cốt về cho Trác Dát.
Làm xong tất cả thủ tục, Ba Tang nhận tro cốt Đa Cát rồi chuẩn bị về nhà. Tôi mua cho anh một vé máy bay từ Shangri-La tới Lhasa, vì tôi thật sự không đành lòng nhìn anh ôm tro cốt Đa Cát chen lấn lên xe lửa. Trước khi đi, Ba Tang kéo tay tôi, nói nếu có thời gian phải đến Tây Tạng thăm anh…
Tiễn Ba Tang đi rồi, tôi và Đinh Nhất cũng ngồi máy bay về Bắc Kinh trong ngày. Sau khi về nhà, hai chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau phải đến nhà chú Lê điểm danh.
Chú vừa thấy hai chúng tôi trở về thì cười nói: “Thằng nhóc này, ngửi được mùi tiền nên về à? Chú mới nhận một vụ lớn thì hai đứa đã về rồi!”
Tôi vừa nghe có việc kiếm tiền, lập tức lên tinh thần hỏi chú: “Chú nói nhanh đi, là việc gì ạ?”
Chú Lê lấy một xấp tài liệu trên bàn đưa cho tôi: “Tự xem trước đi! Một cậu ấm nhà giàu mất tích! Thanh toán tiền rồi, chúng ta chỉ cần đi tìm là được!”
Tôi nhận tài liệu, bên trong rơi ra ảnh chụp một người đàn ông, nhặt lên nhìn mới thấy là một anh chàng vô cùng đẹp trai. Con người tôi bình thường không khen ai đẹp, nếu khen, chứng tỏ người đó thật sự rất được!
Người trong hình cao lớn, nhìn chưa đến 30 tuổi, làn da màu đồng, cơ bụng từng khối rõ ràng. Phía sau anh ta là biển lớn xanh thẳm, bên cạnh bờ cát dựng một ván lướt sóng, tấm hình này chắc là chụp khi anh ta lướt sóng xong.
Tôi để ảnh chụp qua một bên, cẩn thận đọc tài liệu...
Anh đẹp trai này tên Lương Trạch Phi, là cậu ba của xí nghiệp Lương thị nổi tiếng, ba năm trước cùng bạn bè đến một đảo nhỏ ở Costa Rica lặn biển thì mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được.
Trong tài liệu nói, hôm mất tích, Lương Trạch Phi tự lái ca nô ra ngoài, bạn bè đi cùng biết tâm trạng anh ta không tốt, muốn ở một mình nên không đi theo. Nhưng tới chạng vạng vẫn không thấy Lương Trạch Phi trở về.
Bạn bè gọi điện thoại vệ tinh cho anh ta thì không được, nhưng ngay lúc bọn họ muốn lái thuyền ra biển tìm người, thì nhận được thông báo bão nhiệt đới sắp đổ bộ, tất cả thuyền phải vào cảng tránh gió.
Kết quả chờ bão tan đã là ba ngày sau, bạn anh ta lập tức tìm tổ chức cứu viện trên biển, nhưng tìm hết một vòng quanh đảo vẫn không tìm thấy gì.
Họ đoán ca nô của Phương Trạch Phi có thể gặp trục trặc, sau lại đụng phải bão lớn nên đánh ca nô của anh ta chìm xuống biển. Nhưng hòn đảo nhỏ kia là thánh địa lặn biển ở Costa Rica, hàng năm đều có ngàn vạn du khách đến đó đi lặn, nếu ca nô Lương Trạch Phi thật sự chìm xuống đáy biển, vì sao đã qua ba năm rồi mà vẫn không có du khách nào đi lặn phát hiện ra chứ?
Lương Trạch Phi có thể nói là một người năng động phóng khoáng lạc quan, lại đam mê mạo hiểm, lúc trước anh ta trải qua rất nhiều tình huống mạo hiểm điên cuồng, nhưng người nhà thật sự không bao giờ nghĩ tới việc anh ta lại mất tích trong một dịp có vẻ cực kì an toàn thế này…
Tôi đọc tài liệu xong, thắc mắc hỏi: “Nếu đã mất tích ba năm, vì sao giờ mới đi tìm thi thể?”
Chú Lê bí hiểm nói: “Cháu không hiểu đâu! Nghe nói cha Lương Trạch Phi gần đây sức khỏe không tốt lắm, di chúc ông ta đã lập vẫn có phần của Lương Trạch Phi.”
Tôi nghe xong thì hiểu ra, nói cách khác, nếu không tìm được thi thể Lương Trạch Phi, pháp luật không thể xác nhận anh ta đã chết. Nếu ông cụ Lương đột nhiên qua đời, vậy di sản thuộc về Lương Trạch Phi sẽ bị đóng băng, đến bảy năm sau, pháp luật thừa nhận Lương Trạch Phi chết thì người khác mới có thể chạm vào phần tài sản này.
Đến lúc đó, tài sản thuộc về Lương Trạch Phi sẽ bị phân ra, nếu anh ta có vợ hay con cái, thì những người này và anh em của anh ta sẽ được một phần!
Nghĩ đến đó, tôi lại đọc tài liệu, Lương Trạch Phi vẫn độc thân, càng không có con cái, xem ra mấy kẻ có tiền đó đúng là nôn nóng rồi! Cứ vậy mà sốt ruột muốn xác nhận anh em mình đã chết ư?!
“Người chi tiền là ai?” Tôi vừa xem vừa hỏi chú Lê.
“Em gái cậu ta, Lương Tư.”
Tôi gật đầu: “Thôi, chuyện nhà người khác không tới lượt chúng ta quan tâm, chỉ cần cô ta đưa tiền tìm xác, chúng ta đi tìm là được… Có điều, chú phải nói trước với cô ta nha! Xác suất tìm thấy xác trên biển là xa vời, không may thì đã bị cá ăn mất! Hơn nữa, lần tìm xác trên biển trước đó, cháu lại không có cảm giác gì hết!”
/1940
|