Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ, lại nhìn thấy Lương Trạch Phi đứng ở đầu thuyền, Lương Tư không nghĩ gì chạy vào vòng tay anh ta.
Nhìn cảnh này, tôi không nhịn được hét lên: “Lương Tư! Cô mau quay về đi!”
Thế nhưng cô ấy giống như không nghe thấy tôi gọi, vừa nói vừa cười cùng Lương Trạch Phi biến mất trong biển rộng…
“Lương Tư… Mau quay lại!” Tôi hét lên rồi giật mình ngồi bật dậy, hóa ra vừa nãy chỉ là mơ.
“Haizz.” Tôi thở dài một hơi, thầm nghĩ may mà đây chỉ là giấc mơ. Nhưng nghĩ tới chuyện quái dị lúc nãy, tôi xoay người nhìn lại, không thấy chú Lê và Đinh Nhất đâu!
Tôi cuống quýt xuống giường, đang chuẩn bị chạy đến boong thuyền. Lúc này tôi nghe thấy phía sau có tiếng ầm ĩ, tôi đi đến buồng nhỏ theo tiếng đó, phát hiện mọi người đều tập trung ở đây.
Đinh Nhất thấy tôi tỉnh ngủ, đi đến cạnh tôi nói: “Không thấy Lương Tư đâu!”
“Cái gì? Không thấy? Là sao? Thuyền này đâu lớn đến thế, sao lại không thấy?” Tôi giật mình nói.
Lúc này thấy Hà Băng hốt hoảng chạy từ phòng điều khiển đến: “Hỏng rồi, trang bị lặn thiếu một bộ! Có khi nào Lương Tư đã lặn xuống biển rồi không?”
Tôi nghe xong thì có dự cảm không lành, hôm qua cô ấy hỏi kĩ tôi vị trí của khe nứt kia, chẳng lẽ cô ấy muốn... tự sát?!
“Không được rồi, trên thuyền có tất cả bao nhiêu bộ đồ lặn?” Tôi vội hỏi Hạ Cương.
Hạ Cương nghĩ một chút rồi nói: “Trước đó chắc là có bốn bộ, bây giờ chỉ còn ba bộ!”
“Có lẽ Lương Tư muốn tự sát, mau bảo hai thợ lặn mặc trang bị xuống vị trí khe nứt hôm qua cứu người đi!” Tôi lo lắng nói với Hà Băng.
Tôi không kịp giải thích kĩ với họ, chỉ vội chạy lên phòng điều khiển mặc bộ đồ lặn vào người, lúc này Hạ Cương đi đến giữ tôi lại và nói: “Tôi biết lặn, để tôi đi cho! Hai người bọn họ chỉ cần dẫn đường là được...”
Tôi cảm thấy để anh ta lặn xuống sẽ tốt hơn mình, nếu quả thật có thể tìm thấy Lương Tư, thì lúc đó tôi sẽ trở thành vướng víu. Nghĩ vậy, tôi cũng không tranh giành với Hạ Cương.
Nhìn ba người đó vội vàng xuống biển, tôi lại cảm thấy bất an, nếu Lương Tư đã xuống biển từ đêm hôm qua, thì lúc này có là thần tiên hiển linh cũng không cứu được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi chờ trên thuyền càng lo lắng hơn, sao họ còn chưa lên? Đến giờ họ lặn đã hơn 35 phút rồi.
Trong lúc tôi vẫn đang nhìn chăm chăm vào mặt biển, đột nhiên một bóng đen từ từ nổi lên, tôi nhìn kĩ lại, là một người thợ lặn, nước biển xung quanh anh ta hơi có màu đỏ.
Máu? Chẳng lẽ anh ta bị thương? Tôi và Đinh Nhất vội vàng kéo anh ta lên thuyền, cùng lúc đó, một bóng người khác cũng chui từ trong nước lên boong thuyền, lần này là Hạ Cương.
Tôi và Đinh Nhất kéo người thợ lặn đến giữa boong tàu, định cởi đồ lặn trên người anh ta ra để kiểm tra vết thương, thì nghe thấy Hạ Cương hét lớn: “Không được cởi! Nhất định không được cởi!”
Tôi nghe xong lập tức đi đến bên cạnh anh ta: “Anh ta bị thương thế nào? Anh có sao không? Có bị thương không? Người còn lại đâu?”
Hạ Cương hổn hển nói: “Chúng tôi gặp cá mập ở dưới kia, người kia không cứu được!”
Vốn lúc đầu ba người Hạ Cương mới lặn xuống vẫn bình thường, họ nhanh chóng đi đến khe nứt kia. Đến đó họ có nhìn thấy một bộ đồ lặn bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng Lương Tư đâu.
Cách giải thích duy nhất là Lương Tư đã chui vào khe nứt đó. Ba người họ nhìn nhau, ai cũng hiểu bây giờ không có cách gì cứu được Lương Tư nữa, nên đành phải quay về, nhanh chóng lên thuyền.
Không ngờ, lúc này lại xảy ra chuyện!
Trong ba người, có một người thợ lặn là dân bản địa, trong lúc quay về thì nhìn thấy dưới rặng san hô có ánh sáng lóe lên, ở đây vẫn thường đồn cạnh hòn đảo này có chôn kho báu của cướp biển.
Cho nên, khi nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh kia, lòng tham anh ta nổi lên, bơi thẳng về phía đó. Hạ Cương và người thợ lặn còn lại thấy anh ta đột nhiên chuyển hướng, không biết có chuyện gì xảy ra nên đành dừng lại chờ.
Người kia bơi đến chỗ phát sáng, gạt lớp cát ra, tìm thấy một đồng tiền vàng dưới đó, anh ta vui vẻ giơ đồng tiền vàng lên cho họ nhìn.
Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một con cá mập, cắn một cái vào eo người kia, khiến cả người anh ta như sắp đứt thành hai đoạn, máu nhanh chóng nhuộm đỏ xung quanh.
Người bạn đồng hành kia định đi qua cứu thì bị Hạ Cương giữ lại, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng chạy đi, còn người kia có lẽ không sống nổi được nữa. Hai người vội vàng bơi về, nhanh chóng lên thuyền.
Thế nhưng họ vạn lần không ngờ con cá mập vừa cắn người lại nhanh chóng quay sang mình. Hạ Cương thể lực tốt, tốc độ bơi nhanh hơn, cho nên anh ta bơi đến thuyền trước.
Nhưng anh ta bơi lên, lại cảm giác nước xung quanh là lạ, anh ta nhìn lại phát hiện chân trái của người thợ lặn kia đang nằm trong miệng cá mập!
Con súc sinh kia đang lắc cái chân trong mồm, máu nhanh chóng lan đến người Hạ Cương. Anh cân nhắc có nên cứu người kia không, rồi rút dao quay lại.
Con cá mập trắng khổng lồ đã nếm mùi thịt, sao dễ dàng nhả ra, nhìn điệu này rõ ràng là muốn kéo cả người kia xuống. Cũng may lúc này Hạ Cương kịp thời bơi trở lại, đâm dao găm vào mắt con cá mập…
Cá mập bị Hạ Cương đâm đau, lập tức há miệng, Hạ Cương thừa dịp này nhanh chóng kéo người thợ lặn bị thương bơi lên. Có lẽ nhát đâm của Hạ Cương không nhẹ, con cá mập trắng không đuổi theo nữa, nên hai người họ mới thoát được miệng cá mập.
Lúc này, Hạ Cương lấy một hộp cấp cứu trong khoang thuyền ra, hướng dẫn mọi người nhanh chóng cầm máu cho người thợ lặn. Hạ Cương nói đồ lặn trên người anh ta có lực đàn hồi rất tốt, chính là phương tiện cầm máu hiệu quả nhất. Nếu vội vàng tháo đồ lặn ra, sẽ giống như người hiến máu bị tháo dây cao su trên cánh tay, máu của anh ta sẽ nhanh chóng tuôn ra từ miệng vết thương, chưa đến 10 phút thì mất máu mà chết.
Tôi nghe mà hoảng sợ, may là có Hạ Cương, nếu không lúc nãy chúng tôi tùy tiện cởi bộ đồ lặn ra, có lẽ bây giờ đã đầy máu tươi trên thuyền rồi!
Nhìn cảnh này, tôi không nhịn được hét lên: “Lương Tư! Cô mau quay về đi!”
Thế nhưng cô ấy giống như không nghe thấy tôi gọi, vừa nói vừa cười cùng Lương Trạch Phi biến mất trong biển rộng…
“Lương Tư… Mau quay lại!” Tôi hét lên rồi giật mình ngồi bật dậy, hóa ra vừa nãy chỉ là mơ.
“Haizz.” Tôi thở dài một hơi, thầm nghĩ may mà đây chỉ là giấc mơ. Nhưng nghĩ tới chuyện quái dị lúc nãy, tôi xoay người nhìn lại, không thấy chú Lê và Đinh Nhất đâu!
Tôi cuống quýt xuống giường, đang chuẩn bị chạy đến boong thuyền. Lúc này tôi nghe thấy phía sau có tiếng ầm ĩ, tôi đi đến buồng nhỏ theo tiếng đó, phát hiện mọi người đều tập trung ở đây.
Đinh Nhất thấy tôi tỉnh ngủ, đi đến cạnh tôi nói: “Không thấy Lương Tư đâu!”
“Cái gì? Không thấy? Là sao? Thuyền này đâu lớn đến thế, sao lại không thấy?” Tôi giật mình nói.
Lúc này thấy Hà Băng hốt hoảng chạy từ phòng điều khiển đến: “Hỏng rồi, trang bị lặn thiếu một bộ! Có khi nào Lương Tư đã lặn xuống biển rồi không?”
Tôi nghe xong thì có dự cảm không lành, hôm qua cô ấy hỏi kĩ tôi vị trí của khe nứt kia, chẳng lẽ cô ấy muốn... tự sát?!
“Không được rồi, trên thuyền có tất cả bao nhiêu bộ đồ lặn?” Tôi vội hỏi Hạ Cương.
Hạ Cương nghĩ một chút rồi nói: “Trước đó chắc là có bốn bộ, bây giờ chỉ còn ba bộ!”
“Có lẽ Lương Tư muốn tự sát, mau bảo hai thợ lặn mặc trang bị xuống vị trí khe nứt hôm qua cứu người đi!” Tôi lo lắng nói với Hà Băng.
Tôi không kịp giải thích kĩ với họ, chỉ vội chạy lên phòng điều khiển mặc bộ đồ lặn vào người, lúc này Hạ Cương đi đến giữ tôi lại và nói: “Tôi biết lặn, để tôi đi cho! Hai người bọn họ chỉ cần dẫn đường là được...”
Tôi cảm thấy để anh ta lặn xuống sẽ tốt hơn mình, nếu quả thật có thể tìm thấy Lương Tư, thì lúc đó tôi sẽ trở thành vướng víu. Nghĩ vậy, tôi cũng không tranh giành với Hạ Cương.
Nhìn ba người đó vội vàng xuống biển, tôi lại cảm thấy bất an, nếu Lương Tư đã xuống biển từ đêm hôm qua, thì lúc này có là thần tiên hiển linh cũng không cứu được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi chờ trên thuyền càng lo lắng hơn, sao họ còn chưa lên? Đến giờ họ lặn đã hơn 35 phút rồi.
Trong lúc tôi vẫn đang nhìn chăm chăm vào mặt biển, đột nhiên một bóng đen từ từ nổi lên, tôi nhìn kĩ lại, là một người thợ lặn, nước biển xung quanh anh ta hơi có màu đỏ.
Máu? Chẳng lẽ anh ta bị thương? Tôi và Đinh Nhất vội vàng kéo anh ta lên thuyền, cùng lúc đó, một bóng người khác cũng chui từ trong nước lên boong thuyền, lần này là Hạ Cương.
Tôi và Đinh Nhất kéo người thợ lặn đến giữa boong tàu, định cởi đồ lặn trên người anh ta ra để kiểm tra vết thương, thì nghe thấy Hạ Cương hét lớn: “Không được cởi! Nhất định không được cởi!”
Tôi nghe xong lập tức đi đến bên cạnh anh ta: “Anh ta bị thương thế nào? Anh có sao không? Có bị thương không? Người còn lại đâu?”
Hạ Cương hổn hển nói: “Chúng tôi gặp cá mập ở dưới kia, người kia không cứu được!”
Vốn lúc đầu ba người Hạ Cương mới lặn xuống vẫn bình thường, họ nhanh chóng đi đến khe nứt kia. Đến đó họ có nhìn thấy một bộ đồ lặn bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng Lương Tư đâu.
Cách giải thích duy nhất là Lương Tư đã chui vào khe nứt đó. Ba người họ nhìn nhau, ai cũng hiểu bây giờ không có cách gì cứu được Lương Tư nữa, nên đành phải quay về, nhanh chóng lên thuyền.
Không ngờ, lúc này lại xảy ra chuyện!
Trong ba người, có một người thợ lặn là dân bản địa, trong lúc quay về thì nhìn thấy dưới rặng san hô có ánh sáng lóe lên, ở đây vẫn thường đồn cạnh hòn đảo này có chôn kho báu của cướp biển.
Cho nên, khi nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh kia, lòng tham anh ta nổi lên, bơi thẳng về phía đó. Hạ Cương và người thợ lặn còn lại thấy anh ta đột nhiên chuyển hướng, không biết có chuyện gì xảy ra nên đành dừng lại chờ.
Người kia bơi đến chỗ phát sáng, gạt lớp cát ra, tìm thấy một đồng tiền vàng dưới đó, anh ta vui vẻ giơ đồng tiền vàng lên cho họ nhìn.
Nhưng đúng lúc này, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một con cá mập, cắn một cái vào eo người kia, khiến cả người anh ta như sắp đứt thành hai đoạn, máu nhanh chóng nhuộm đỏ xung quanh.
Người bạn đồng hành kia định đi qua cứu thì bị Hạ Cương giữ lại, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng chạy đi, còn người kia có lẽ không sống nổi được nữa. Hai người vội vàng bơi về, nhanh chóng lên thuyền.
Thế nhưng họ vạn lần không ngờ con cá mập vừa cắn người lại nhanh chóng quay sang mình. Hạ Cương thể lực tốt, tốc độ bơi nhanh hơn, cho nên anh ta bơi đến thuyền trước.
Nhưng anh ta bơi lên, lại cảm giác nước xung quanh là lạ, anh ta nhìn lại phát hiện chân trái của người thợ lặn kia đang nằm trong miệng cá mập!
Con súc sinh kia đang lắc cái chân trong mồm, máu nhanh chóng lan đến người Hạ Cương. Anh cân nhắc có nên cứu người kia không, rồi rút dao quay lại.
Con cá mập trắng khổng lồ đã nếm mùi thịt, sao dễ dàng nhả ra, nhìn điệu này rõ ràng là muốn kéo cả người kia xuống. Cũng may lúc này Hạ Cương kịp thời bơi trở lại, đâm dao găm vào mắt con cá mập…
Cá mập bị Hạ Cương đâm đau, lập tức há miệng, Hạ Cương thừa dịp này nhanh chóng kéo người thợ lặn bị thương bơi lên. Có lẽ nhát đâm của Hạ Cương không nhẹ, con cá mập trắng không đuổi theo nữa, nên hai người họ mới thoát được miệng cá mập.
Lúc này, Hạ Cương lấy một hộp cấp cứu trong khoang thuyền ra, hướng dẫn mọi người nhanh chóng cầm máu cho người thợ lặn. Hạ Cương nói đồ lặn trên người anh ta có lực đàn hồi rất tốt, chính là phương tiện cầm máu hiệu quả nhất. Nếu vội vàng tháo đồ lặn ra, sẽ giống như người hiến máu bị tháo dây cao su trên cánh tay, máu của anh ta sẽ nhanh chóng tuôn ra từ miệng vết thương, chưa đến 10 phút thì mất máu mà chết.
Tôi nghe mà hoảng sợ, may là có Hạ Cương, nếu không lúc nãy chúng tôi tùy tiện cởi bộ đồ lặn ra, có lẽ bây giờ đã đầy máu tươi trên thuyền rồi!
/1940
|