Bạn học liên lạc với cha mẹ của Triệu Mẫn ở Bắc Kinh, khi biết con gái đã xảy ra chuyện, họ lo lắng chạy đến Tân Cương tìm con gái. Cha mẹ của Triệu Mẫn huy động khá nhiều người và vật lực để đi tìm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian trôi qua, xác suất Triệu Mẫn còn sống càng thấp hơn… Một tháng sau khi xảy ra chuyện, những người tình nguyện giúp đỡ tìm kiếm đều dần từ bỏ. Dù cha mẹ Triệu Mẫn không vui, nhưng hiện thực chính là như thế, một cô gái không thể nào cô độc sinh tồn ở nơi hoang dã lâu như vậy được…
Làm cha mẹ, tâm nguyện lớn nhất của họ là có thể sớm tìm thấy thi thể để đưa con gái về nhà. Nhưng với tình huống của Triệu Mẫn, xác suất tìm được di thể rất rất thấp. Có rất nhiều vụ án mất tích đặc biệt, phải đến nhiều năm sau mới bị khách qua đường vô tình phát hiện ra. Nhưng trùng hợp như vậy chỉ là số ít, nhiều người mất tích đến nay vẫn không thể tìm thấy di thể.
Bất đắc dĩ, cha mẹ Triệu Mẫn phải mời rất nhiều thầy pháp đến, hi vọng có thể tìm được thi thể của con gái. Nhưng sự thật chứng minh, những kẻ đó đều là lừa đảo, chẳng ai có ích cả.
Về sau chị Bạch nghe được chuyện này, vì là bạn học cũ lâu năm với họ, thấy hai vợ chồng đáng thương quá nên chị ta đồng ý giúp họ liên lạc với chú Lê và tôi.
Không khéo là lúc ấy chúng tôi đang ở tận sa mạc Tân Cương, nên không thể liên lạc với chúng tôi được. Vì thế chị Bạch đành phải tới Urumqi trước để chờ chúng tôi, còn cha mẹ của Triệu Mẫn bị chị đuổi về Bắc Kinh, đem vài món đồ Triệu Mẫn thường dùng tới.
Chắc chú Lê đã kể cho chị Bạch nghe cách tôi tìm người, nếu không, sao chị ta lại biết mà để cha mẹ của Triệu Mẫn về nhà tìm đồ dùng của cô ấy.
Chị Bạch kể ngọn nguồn câu chuyện xong thì đưa chúng tôi một tấm bản đồ, trên đó vẽ con đường mà Triệu Mẫn đã đi. Mới nhìn thì thấy đây là một con đường không thể bình thường hơn, chị Bạch có mời tới một hướng dẫn viên địa phương. Anh ta nói rằng lúc trước đã từng đưa rất nhiều người leo núi đi qua con đường này, nó rất thích hợp cho những người mới tập.
Chỉ có một con đường như vậy, nếu không phải một thân một mình thì chắc sẽ không thể xảy ra chuyện gì được. Nghĩ đến chuyện Triệu Mẫn này bình thường kiêu ngạo quen thói mới có kết cục như vậy, ngẫm lại cũng tiếc cho lứa tuổi còn như hoa…
Sau đó, chị Bạch đưa ảnh của Triệu Mẫn cho chúng tôi. Nhìn xong, tôi cũng hiểu vì sao con nhóc đó lại ngang ngược như vậy rồi! Có sắc, lại có gia cảnh tốt, ông trời đã tặng hết những thứ tốt đẹp cho cô ta, nếu tính quá tốt nữa, chỉ sợ sẽ hoàn hảo đến mức chẳng giống người thường.
Ngay cả lão già chú Lê này cũng lắc đầu than đáng tiếc liên tục: “Tiếc cho cô bé này quá! Tôi mà là cha mẹ của cô bé chắc cũng đau lòng chết mất thôi.”
Hai ngày sau, theo lời chị Bạch, chúng tôi chờ cha mẹ của Triệu Mẫn ở Urumqi. Họ về Bắc Kinh lấy đồ rồi lên chuyến bay sớm nhất để quay lại đây. Vì tiết kiệm thời gian, chúng tôi đi thẳng đến sân bay Diwopu để đón họ.
Thấy cha mẹ Triệu Mẫn, tôi phát hiện nhan sắc của cô nàng hoàn toàn được kế thừa từ cha mẹ mình. Dù trông hơi lớn hơn chị Bạch, nhưng bàn về khí chất hay dung mạo lúc còn trẻ của bà thì chắc chắn là mỹ nữ hạng nhất. Cha của cô khoác áo nhung cừu đen, tuy gương mặt cương nghị của ông ấy tràn ngập bi thương, nhưng dù sao cũng kiên cường hơn vợ mình nhiều.
Cha của Triệu Mẫn lễ phép bắt tay chúng tôi, sau đó khách sáo nói: “Tôi là Triệu Cương, đây là vợ của tôi Thẩm Quyên. Bạch Như đã gọi cho chúng tôi rồi, rất cảm ơn mọi người có thể giúp đỡ trong thời gian này. Vợ của tôi là đàn chị học cùng trường với Bạch Như, may là nhờ cô ấy giúp, chúng tôi mới gặp được các vị cao nhân đây.”
Chú Lê xua tay: “Ngài Triệu khách sáo quá, chúng tôi không phải thế ngoại cao nhân gì đâu. Rất tiếc về chuyện của con gái anh, nếu anh đã là bạn của cô Bạch, đương nhiên chúng tôi phải giúp rồi. Không biết thứ mà chúng tôi cần, anh chị đã mang tới chưa?”
Triệu Cương vội lấy cái túi xách da màu hồng ra rồi đưa cho chú Lê. Chú Lê nhận lấy mở ra xem, trong đó có một ít đồ trang điểm của con gái.
Tôi thấy kiểu dáng của cái túi khá quen, xem ra không rẻ chút nào. Bên trong chỉ là ít đồ dùng nhỏ của con gái, nhưng mỗi thỏi son thôi cũng đủ để tôi mua một tháng thức ăn.
Chú Lê đưa túi cho tôi, tôi nhận lấy rồi quan sát tỉ mỉ túi da màu hồng này. Giờ tôi mới nhận ra, đây chẳng phải là thương hiệu Hermes à? Trời ạ, đúng là kẻ có tiền mà.
Tôi tập trung cảm giác một lúc lâu, cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau đó, tôi sờ vào từng món đồ nhưng vẫn không cảm giác được gì! Tôi hỏi Triệu Cương: “Còn đồ nào nữa không ạ?”
Triệu Cương khó xử lắc đầu: “Bình thường con gái tôi yêu nhất mấy thứ này. Con bé còn nói nó là cái gì mà kiểu mới nhất của năm nay, tôi chắc đây là thứ mà nó thích nhất.”
Tôi nghe Triệu Cương khẳng định như vậy cũng hơi bồn chồn, chẳng lẽ lần này mất linh rồi? Nghĩ một lúc rồi tôi nói: “Vậy còn thứ gì mà em ấy hay mang theo bên mình không ạ? Không cần những thứ đắt đỏ, chỉ cần đồ thường dùng là được rồi ạ.”
Thẩm Quyên giống như sực nhớ ra, bà ấy nói với tôi: “Cậu thử cái này xem được không? Lúc ở nhà Tiểu Mẫn vẫn hay dùng nó.” Tôi nhìn lại, bà cầm một chiếc lược bằng gỗ lim. Tôi nhận lấy rồi vuốt nó một lúc, nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả.
Đây cũng là lần đầu tiên chú Lê thấy tôi hoang mang như vậy, chú hỏi khẽ: “Thế nào? Không nhìn thấy gì hết à? Chắc không phải thứ này rồi.”
Tôi thở dài: “Không thể nào! Như họ nói thì đây đã là thứ Triệu Mẫn thích nhất, dù những món đồ xa xỉ kia không có tàn hồn, vậy thì chiếc lược này nhất định phải có chứ! Nhưng bây giờ cháu không cảm giác được gì cả.”
Hai vợ chồng Triệu Cương thấy tôi và chú Lê đều chau mày, nên sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Tôi nhìn hai người họ, nhất thời không biết nên nói thế nào. Chắc họ đã ký gửi toàn bộ hi vọng lên chúng tôi, nếu bây giờ nói tôi cũng không tìm được, thì có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Nhưng sao lại như vậy được chứ? Chỉ cần là đồ vật gần gũi, thì không thể nào tôi không cảm nhận được gì hết như thế! Trừ phi, trừ phi là… Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tôi, chẳng lẽ Triệu Mẫn vẫn chưa chết?
Chú Lê thấy vẻ mặt khó đoán của tôi cũng không dám tùy tiện cắt ngang. Cuối cùng, tôi ổn định lại cảm xúc hưng phấn của mình, sau đó cố gắng nhẹ nhàng nói với họ: “Cháu không cảm nhận được linh hồn của Triệu Mẫn, có lẽ em ấy… vẫn chưa chết.”
Thời gian trôi qua, xác suất Triệu Mẫn còn sống càng thấp hơn… Một tháng sau khi xảy ra chuyện, những người tình nguyện giúp đỡ tìm kiếm đều dần từ bỏ. Dù cha mẹ Triệu Mẫn không vui, nhưng hiện thực chính là như thế, một cô gái không thể nào cô độc sinh tồn ở nơi hoang dã lâu như vậy được…
Làm cha mẹ, tâm nguyện lớn nhất của họ là có thể sớm tìm thấy thi thể để đưa con gái về nhà. Nhưng với tình huống của Triệu Mẫn, xác suất tìm được di thể rất rất thấp. Có rất nhiều vụ án mất tích đặc biệt, phải đến nhiều năm sau mới bị khách qua đường vô tình phát hiện ra. Nhưng trùng hợp như vậy chỉ là số ít, nhiều người mất tích đến nay vẫn không thể tìm thấy di thể.
Bất đắc dĩ, cha mẹ Triệu Mẫn phải mời rất nhiều thầy pháp đến, hi vọng có thể tìm được thi thể của con gái. Nhưng sự thật chứng minh, những kẻ đó đều là lừa đảo, chẳng ai có ích cả.
Về sau chị Bạch nghe được chuyện này, vì là bạn học cũ lâu năm với họ, thấy hai vợ chồng đáng thương quá nên chị ta đồng ý giúp họ liên lạc với chú Lê và tôi.
Không khéo là lúc ấy chúng tôi đang ở tận sa mạc Tân Cương, nên không thể liên lạc với chúng tôi được. Vì thế chị Bạch đành phải tới Urumqi trước để chờ chúng tôi, còn cha mẹ của Triệu Mẫn bị chị đuổi về Bắc Kinh, đem vài món đồ Triệu Mẫn thường dùng tới.
Chắc chú Lê đã kể cho chị Bạch nghe cách tôi tìm người, nếu không, sao chị ta lại biết mà để cha mẹ của Triệu Mẫn về nhà tìm đồ dùng của cô ấy.
Chị Bạch kể ngọn nguồn câu chuyện xong thì đưa chúng tôi một tấm bản đồ, trên đó vẽ con đường mà Triệu Mẫn đã đi. Mới nhìn thì thấy đây là một con đường không thể bình thường hơn, chị Bạch có mời tới một hướng dẫn viên địa phương. Anh ta nói rằng lúc trước đã từng đưa rất nhiều người leo núi đi qua con đường này, nó rất thích hợp cho những người mới tập.
Chỉ có một con đường như vậy, nếu không phải một thân một mình thì chắc sẽ không thể xảy ra chuyện gì được. Nghĩ đến chuyện Triệu Mẫn này bình thường kiêu ngạo quen thói mới có kết cục như vậy, ngẫm lại cũng tiếc cho lứa tuổi còn như hoa…
Sau đó, chị Bạch đưa ảnh của Triệu Mẫn cho chúng tôi. Nhìn xong, tôi cũng hiểu vì sao con nhóc đó lại ngang ngược như vậy rồi! Có sắc, lại có gia cảnh tốt, ông trời đã tặng hết những thứ tốt đẹp cho cô ta, nếu tính quá tốt nữa, chỉ sợ sẽ hoàn hảo đến mức chẳng giống người thường.
Ngay cả lão già chú Lê này cũng lắc đầu than đáng tiếc liên tục: “Tiếc cho cô bé này quá! Tôi mà là cha mẹ của cô bé chắc cũng đau lòng chết mất thôi.”
Hai ngày sau, theo lời chị Bạch, chúng tôi chờ cha mẹ của Triệu Mẫn ở Urumqi. Họ về Bắc Kinh lấy đồ rồi lên chuyến bay sớm nhất để quay lại đây. Vì tiết kiệm thời gian, chúng tôi đi thẳng đến sân bay Diwopu để đón họ.
Thấy cha mẹ Triệu Mẫn, tôi phát hiện nhan sắc của cô nàng hoàn toàn được kế thừa từ cha mẹ mình. Dù trông hơi lớn hơn chị Bạch, nhưng bàn về khí chất hay dung mạo lúc còn trẻ của bà thì chắc chắn là mỹ nữ hạng nhất. Cha của cô khoác áo nhung cừu đen, tuy gương mặt cương nghị của ông ấy tràn ngập bi thương, nhưng dù sao cũng kiên cường hơn vợ mình nhiều.
Cha của Triệu Mẫn lễ phép bắt tay chúng tôi, sau đó khách sáo nói: “Tôi là Triệu Cương, đây là vợ của tôi Thẩm Quyên. Bạch Như đã gọi cho chúng tôi rồi, rất cảm ơn mọi người có thể giúp đỡ trong thời gian này. Vợ của tôi là đàn chị học cùng trường với Bạch Như, may là nhờ cô ấy giúp, chúng tôi mới gặp được các vị cao nhân đây.”
Chú Lê xua tay: “Ngài Triệu khách sáo quá, chúng tôi không phải thế ngoại cao nhân gì đâu. Rất tiếc về chuyện của con gái anh, nếu anh đã là bạn của cô Bạch, đương nhiên chúng tôi phải giúp rồi. Không biết thứ mà chúng tôi cần, anh chị đã mang tới chưa?”
Triệu Cương vội lấy cái túi xách da màu hồng ra rồi đưa cho chú Lê. Chú Lê nhận lấy mở ra xem, trong đó có một ít đồ trang điểm của con gái.
Tôi thấy kiểu dáng của cái túi khá quen, xem ra không rẻ chút nào. Bên trong chỉ là ít đồ dùng nhỏ của con gái, nhưng mỗi thỏi son thôi cũng đủ để tôi mua một tháng thức ăn.
Chú Lê đưa túi cho tôi, tôi nhận lấy rồi quan sát tỉ mỉ túi da màu hồng này. Giờ tôi mới nhận ra, đây chẳng phải là thương hiệu Hermes à? Trời ạ, đúng là kẻ có tiền mà.
Tôi tập trung cảm giác một lúc lâu, cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau đó, tôi sờ vào từng món đồ nhưng vẫn không cảm giác được gì! Tôi hỏi Triệu Cương: “Còn đồ nào nữa không ạ?”
Triệu Cương khó xử lắc đầu: “Bình thường con gái tôi yêu nhất mấy thứ này. Con bé còn nói nó là cái gì mà kiểu mới nhất của năm nay, tôi chắc đây là thứ mà nó thích nhất.”
Tôi nghe Triệu Cương khẳng định như vậy cũng hơi bồn chồn, chẳng lẽ lần này mất linh rồi? Nghĩ một lúc rồi tôi nói: “Vậy còn thứ gì mà em ấy hay mang theo bên mình không ạ? Không cần những thứ đắt đỏ, chỉ cần đồ thường dùng là được rồi ạ.”
Thẩm Quyên giống như sực nhớ ra, bà ấy nói với tôi: “Cậu thử cái này xem được không? Lúc ở nhà Tiểu Mẫn vẫn hay dùng nó.” Tôi nhìn lại, bà cầm một chiếc lược bằng gỗ lim. Tôi nhận lấy rồi vuốt nó một lúc, nhưng vẫn không cảm nhận được gì cả.
Đây cũng là lần đầu tiên chú Lê thấy tôi hoang mang như vậy, chú hỏi khẽ: “Thế nào? Không nhìn thấy gì hết à? Chắc không phải thứ này rồi.”
Tôi thở dài: “Không thể nào! Như họ nói thì đây đã là thứ Triệu Mẫn thích nhất, dù những món đồ xa xỉ kia không có tàn hồn, vậy thì chiếc lược này nhất định phải có chứ! Nhưng bây giờ cháu không cảm giác được gì cả.”
Hai vợ chồng Triệu Cương thấy tôi và chú Lê đều chau mày, nên sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Tôi nhìn hai người họ, nhất thời không biết nên nói thế nào. Chắc họ đã ký gửi toàn bộ hi vọng lên chúng tôi, nếu bây giờ nói tôi cũng không tìm được, thì có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Nhưng sao lại như vậy được chứ? Chỉ cần là đồ vật gần gũi, thì không thể nào tôi không cảm nhận được gì hết như thế! Trừ phi, trừ phi là… Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tôi, chẳng lẽ Triệu Mẫn vẫn chưa chết?
Chú Lê thấy vẻ mặt khó đoán của tôi cũng không dám tùy tiện cắt ngang. Cuối cùng, tôi ổn định lại cảm xúc hưng phấn của mình, sau đó cố gắng nhẹ nhàng nói với họ: “Cháu không cảm nhận được linh hồn của Triệu Mẫn, có lẽ em ấy… vẫn chưa chết.”
/1940
|