Tôi nghĩ bên dưới khu phế tích này chắc hẳn còn nhiều thi thể khác, nên tiếp tục đi tới, muốn xem ở phía dưới còn hài cốt của những người khác hay không, biết đâu lại phát hiện ra vài đầu mối hữu dụng khác!
Tôi chưa đi được mấy bước thì cảm nhận được một bộ thi thể, là của trưởng thôn Ngưu A Căn, ông ấy nghe được tiếng động xong thì chạy ra khỏi nhà định gọi mọi người nhanh chóng chạy đi! Ai ngờ ông ấy bị đất bùn trên núi đổ xuống vùi lấp mất.
Trong ký ức của ông ấy, tôi lấy được một đầu mối rất có ích. Trong lần lên núi tìm người kia, Ngưu A Căn không cẩn thận bị tách ra với mọi người, đúng vào lúc này ông ấy lại phát hiện ra hang động bí mật mà người trong thôn tìm mãi không thấy! Nhưng lúc ấy ở cửa hang động lại có một bóng người…
Liên tưởng tới ông trưởng thôn cũ cùng những người dân trong thôn mất tích trước đấy, Ngưu A Căn cảm thấy sợ nên không dám tùy tiện đến đó. Ông ấy từ từ bò vào bụi cỏ, lẳng lặng quan sát.
Ngưu A Căn nhanh chóng nhìn thấy mấy gã quỷ Nhật Bản đang áp giải những người dân trong thôn bị mất tích trước đó ra khỏi động, tiếp đó có một gã lính Nhật có hình dạng quái lạ đi theo sau, ông ấy thấy gã lính Nhật kỳ dị này chỉ vung tay ba cái đã giết sạch mấy người dân trong thôn kia!
Ngưu A Căn nằm sấp trong bụi cỏ nhìn lén sợ đến tè ra quần! Ông ấy thấy tên lính Nhật kia không hề có vũ khí gì, hắn đã dùng tay không xé xác những người dân trong thôn còn sống sờ sờ đó!
Sau đấy, một cảnh kỳ lạ hơn đã xảy ra, tên lính Nhật kia giết người xong thì cầm mảnh thi thể ở dưới đất đưa lên miệng bắt đầu ăn! Đến đây thì Ngưu A Căn đã quá sợ hãi, không chịu được nữa nên phải hốt hoảng chạy về…
Những người dân khác trong thôn thấy ông ấy trở về thì vội vã nói họ phát hiện trong rừng có giày cỏ của một trong những người bị mất tích, kèm theo vũng máu trên đất. Ngưu A Căn vội vàng dẫn mọi người xuống núi, nhưng ông ấy không hề hé răng nói với ai nửa chữ về chuyện mà mình đã nhìn thấy! Bởi vì ông ấy hiểu họ không thể đến chỗ hang động kia được nữa! Và cả khu rừng này cũng vậy!
Nếu muốn sống tốt thì chỉ có thể để mọi người loanh quanh trong thôn, không thể tiếp tục vào rừng nữa! Ký ức của Ngưu A Căn kết thúc khi ông ấy bị vùi lấp trong đống đất, hẳn sau khi có núi lở, những người dân trong thôn còn may mắn sống sót đã lập tức dọn đi chỗ khác, họ còn không kịp đào bới và chôn cất các thi thể của người trong thôn…
Lúc này trời đã tối, tôi nghĩ xung quanh đây đều là hài cốt của những người chết từ vài chục năm trước, không biết ban đêm phải ngủ như thế nào đây?! Đinh Nhất nhận ra sự lo lắng của tôi nên nói với La Hải và Cổ Thu Giang: “Hay chúng ta qua chỗ tường đổ lúc trước dựng lều đi! Tôi cảm thấy âm khí nơi này quá nặng!”
La Hải và Cổ Thu Giang đều không quan trọng, hai người họ quanh năm tiếp xúc với người chết nên đã chẳng còn sợ mấy cái âm khí nặng hay không nặng. May mà chú Lê cũng hiểu nếu tôi còn ở đây sẽ liên tục cảm nhận được ký ức của người chết bên dưới, vậy thì không thể nào nghỉ ngơi được, nên chú ấy cũng đồng ý với Đinh Nhất, đi ngược lại đến chỗ lúc trước để hạ trại.
Quả đúng không sai, tới chỗ bên này tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, xem ra năm đó người dân của thôn Đầu Trâu gặp nạn đều đang ở trong nhà mình, bởi vì lúc ấy đã rất khuya rồi, họ đều đang ngủ.
Cổ Thu Giang nhanh tay nhóm một đống lửa, sau đó anh ta ra ngoài với La Hải, tôi tò mò hỏi chú Lê rằng hai người họ đi đâu? Chú Lê cười thần bí nói một lát sau tôi sẽ biết!
Thấy chú Lê giả vờ thần bí, tôi bèn quay sang hỏi Đinh Nhất: “Anh có biết không?”
Nhưng Đinh Nhất lại nhún vai, nói: “Không biết… Chắc họ đi tìm nước?”
Chốc lát sau, tôi thấy hai người họ vừa đi vừa cười nói từ đằng xa về, nhưng lúc này lại có thêm hai con gà rừng! Xem ra chúng tôi có thịt rừng để ăn rồi, nước bọt của tôi lập tức ứa ra.
La Hải đến, thấy hai mắt tôi sáng rỡ thì anh cười và nói: “Thèm rồi hả? Lát nữa cậu có lộc ăn! Tay nghề của anh Cổ rất tuyệt đấy, lúc không làm việc với anh thì anh ta chính là một đầu bếp xịn đấy!”
Cổ Thu Giang cười to: “Anh cũng không khiêm tốn đâu! Lát nữa để cậu nếm thử món gà rừng nướng đặc biệt của anh nhé.”
La Hải mang nước họ vừa xách tới đặt lên bếp lửa rồi ngồi xuống, chờ nước sôi sẽ vặt lông gà. Tôi huých Đinh Nhất: “Anh học tập đi, đến lúc chúng ta về nhà cũng nướng ăn thử!”
Đinh Nhất lại bĩu môi nói: “Chỉ cần cậu có thể kiếm được con gà rừng thì tôi cũng có thể nấu được gà rừng nướng đặc biệt…”
Tôi lườm anh ta: “Chẳng biết khiêm tốn gì cả, anh không học thì tôi học, tôi học xong cũng không làm cho anh ăn!” Nói rồi tôi hấp tấp chạy tới chỗ Cổ Thu Giang, nhìn cách anh ta nướng gà.
Khi Cổ Thu Giang đưa thịt gà đã nướng xong cho tôi, cuối cùng tôi cũng đã biết cảm nhận của Kim Bảo mỗi lần nhìn tôi nấu cơm cho nó, đúng là trông mòn cả con mắt! Tôi nhận thịt gà nướng rồi nếm thử một miếng, mùi vị kia rất đặc biệt, thịt rất mềm, thơm và ngon…
Ăn uống no đủ xong, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chuyện của ngày mai, La Hải phân tích: “Nếu tiếng động trước khi núi bị lở kia thật sự là tiếng nổ, vậy có thể lúc ấy mấy người Nhật Bản đang làm gì đó ở trong hang động mà dẫn đến phát nổ! Nếu thật sự là như thế thì chỉ sợ cái hang đó đã bị nổ nát rồi!”
Chú Lê lo lắng nói: “Vậy thì hỏng rồi, nếu đúng là bị nổ thật thì chúng ta không thể nào đi vào trong động kia được! Hơn nữa lúc Oshima Koichi chết, không biết mấy gã người Nhật có đem di thể của ông ta đi hỏa táng hay không?”
“Không đâu, nếu thi thể bị hỏa táng thì cháu đã không cảm giác thấy tàn hồn của ông ấy rồi!” Tôi nói khẳng định.
Cổ Thu Giang thêm củi vào đống lửa, sau đó quay đầu nói với tôi: “Nếu thế, rất có thể thi thể của Oshima Koichi sẽ bị chôn ở ngoài động, vậy thì chúng ta có thể dễ dàng tìm được hơn nhiều!”
Tôi biết anh ta nói đúng, nếu vài chục năm trước hang động kia đã bị tiếng nổ lớn làm cho đổ sập, vậy thì nếu chúng tôi muốn vào trong, chắc phải nhờ đến đội mở núi mới được mất! Nhưng nếu Oshima Koichi được mai táng ở bên ngoài, thì chỉ cần tôi có thể tìm được khu vực chôn xác của ông ấy là được rồi.
Chúng tôi bàn bạc ổn thỏa xong bèn trở về lều của mình để đi ngủ, ngủ chung với chú Lê đúng là chuyện đau khổ nhất trần đời, lão già này vừa đặt lưng xuống không đến một phút là lại bắt đầu ngáy khò khè!
Tôi lấy túi ngủ che đầu mình, vất vả lắm mới thiếp đi được, nhưng khi ngủ thì tôi bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy Oshima Koichi mặt mũi thối rữa liên tục nói chuyện với tôi bằng tiếng Nhật!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm giác cả người đau nhức như thể bị xe cán qua vậy… Tôi kể cho bọn họ nghe chuyện đêm qua mình mơ thấy Oshima Koichi nói chuyện với mình bằng tiếng Nhật.
Tôi chưa đi được mấy bước thì cảm nhận được một bộ thi thể, là của trưởng thôn Ngưu A Căn, ông ấy nghe được tiếng động xong thì chạy ra khỏi nhà định gọi mọi người nhanh chóng chạy đi! Ai ngờ ông ấy bị đất bùn trên núi đổ xuống vùi lấp mất.
Trong ký ức của ông ấy, tôi lấy được một đầu mối rất có ích. Trong lần lên núi tìm người kia, Ngưu A Căn không cẩn thận bị tách ra với mọi người, đúng vào lúc này ông ấy lại phát hiện ra hang động bí mật mà người trong thôn tìm mãi không thấy! Nhưng lúc ấy ở cửa hang động lại có một bóng người…
Liên tưởng tới ông trưởng thôn cũ cùng những người dân trong thôn mất tích trước đấy, Ngưu A Căn cảm thấy sợ nên không dám tùy tiện đến đó. Ông ấy từ từ bò vào bụi cỏ, lẳng lặng quan sát.
Ngưu A Căn nhanh chóng nhìn thấy mấy gã quỷ Nhật Bản đang áp giải những người dân trong thôn bị mất tích trước đó ra khỏi động, tiếp đó có một gã lính Nhật có hình dạng quái lạ đi theo sau, ông ấy thấy gã lính Nhật kỳ dị này chỉ vung tay ba cái đã giết sạch mấy người dân trong thôn kia!
Ngưu A Căn nằm sấp trong bụi cỏ nhìn lén sợ đến tè ra quần! Ông ấy thấy tên lính Nhật kia không hề có vũ khí gì, hắn đã dùng tay không xé xác những người dân trong thôn còn sống sờ sờ đó!
Sau đấy, một cảnh kỳ lạ hơn đã xảy ra, tên lính Nhật kia giết người xong thì cầm mảnh thi thể ở dưới đất đưa lên miệng bắt đầu ăn! Đến đây thì Ngưu A Căn đã quá sợ hãi, không chịu được nữa nên phải hốt hoảng chạy về…
Những người dân khác trong thôn thấy ông ấy trở về thì vội vã nói họ phát hiện trong rừng có giày cỏ của một trong những người bị mất tích, kèm theo vũng máu trên đất. Ngưu A Căn vội vàng dẫn mọi người xuống núi, nhưng ông ấy không hề hé răng nói với ai nửa chữ về chuyện mà mình đã nhìn thấy! Bởi vì ông ấy hiểu họ không thể đến chỗ hang động kia được nữa! Và cả khu rừng này cũng vậy!
Nếu muốn sống tốt thì chỉ có thể để mọi người loanh quanh trong thôn, không thể tiếp tục vào rừng nữa! Ký ức của Ngưu A Căn kết thúc khi ông ấy bị vùi lấp trong đống đất, hẳn sau khi có núi lở, những người dân trong thôn còn may mắn sống sót đã lập tức dọn đi chỗ khác, họ còn không kịp đào bới và chôn cất các thi thể của người trong thôn…
Lúc này trời đã tối, tôi nghĩ xung quanh đây đều là hài cốt của những người chết từ vài chục năm trước, không biết ban đêm phải ngủ như thế nào đây?! Đinh Nhất nhận ra sự lo lắng của tôi nên nói với La Hải và Cổ Thu Giang: “Hay chúng ta qua chỗ tường đổ lúc trước dựng lều đi! Tôi cảm thấy âm khí nơi này quá nặng!”
La Hải và Cổ Thu Giang đều không quan trọng, hai người họ quanh năm tiếp xúc với người chết nên đã chẳng còn sợ mấy cái âm khí nặng hay không nặng. May mà chú Lê cũng hiểu nếu tôi còn ở đây sẽ liên tục cảm nhận được ký ức của người chết bên dưới, vậy thì không thể nào nghỉ ngơi được, nên chú ấy cũng đồng ý với Đinh Nhất, đi ngược lại đến chỗ lúc trước để hạ trại.
Quả đúng không sai, tới chỗ bên này tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, xem ra năm đó người dân của thôn Đầu Trâu gặp nạn đều đang ở trong nhà mình, bởi vì lúc ấy đã rất khuya rồi, họ đều đang ngủ.
Cổ Thu Giang nhanh tay nhóm một đống lửa, sau đó anh ta ra ngoài với La Hải, tôi tò mò hỏi chú Lê rằng hai người họ đi đâu? Chú Lê cười thần bí nói một lát sau tôi sẽ biết!
Thấy chú Lê giả vờ thần bí, tôi bèn quay sang hỏi Đinh Nhất: “Anh có biết không?”
Nhưng Đinh Nhất lại nhún vai, nói: “Không biết… Chắc họ đi tìm nước?”
Chốc lát sau, tôi thấy hai người họ vừa đi vừa cười nói từ đằng xa về, nhưng lúc này lại có thêm hai con gà rừng! Xem ra chúng tôi có thịt rừng để ăn rồi, nước bọt của tôi lập tức ứa ra.
La Hải đến, thấy hai mắt tôi sáng rỡ thì anh cười và nói: “Thèm rồi hả? Lát nữa cậu có lộc ăn! Tay nghề của anh Cổ rất tuyệt đấy, lúc không làm việc với anh thì anh ta chính là một đầu bếp xịn đấy!”
Cổ Thu Giang cười to: “Anh cũng không khiêm tốn đâu! Lát nữa để cậu nếm thử món gà rừng nướng đặc biệt của anh nhé.”
La Hải mang nước họ vừa xách tới đặt lên bếp lửa rồi ngồi xuống, chờ nước sôi sẽ vặt lông gà. Tôi huých Đinh Nhất: “Anh học tập đi, đến lúc chúng ta về nhà cũng nướng ăn thử!”
Đinh Nhất lại bĩu môi nói: “Chỉ cần cậu có thể kiếm được con gà rừng thì tôi cũng có thể nấu được gà rừng nướng đặc biệt…”
Tôi lườm anh ta: “Chẳng biết khiêm tốn gì cả, anh không học thì tôi học, tôi học xong cũng không làm cho anh ăn!” Nói rồi tôi hấp tấp chạy tới chỗ Cổ Thu Giang, nhìn cách anh ta nướng gà.
Khi Cổ Thu Giang đưa thịt gà đã nướng xong cho tôi, cuối cùng tôi cũng đã biết cảm nhận của Kim Bảo mỗi lần nhìn tôi nấu cơm cho nó, đúng là trông mòn cả con mắt! Tôi nhận thịt gà nướng rồi nếm thử một miếng, mùi vị kia rất đặc biệt, thịt rất mềm, thơm và ngon…
Ăn uống no đủ xong, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chuyện của ngày mai, La Hải phân tích: “Nếu tiếng động trước khi núi bị lở kia thật sự là tiếng nổ, vậy có thể lúc ấy mấy người Nhật Bản đang làm gì đó ở trong hang động mà dẫn đến phát nổ! Nếu thật sự là như thế thì chỉ sợ cái hang đó đã bị nổ nát rồi!”
Chú Lê lo lắng nói: “Vậy thì hỏng rồi, nếu đúng là bị nổ thật thì chúng ta không thể nào đi vào trong động kia được! Hơn nữa lúc Oshima Koichi chết, không biết mấy gã người Nhật có đem di thể của ông ta đi hỏa táng hay không?”
“Không đâu, nếu thi thể bị hỏa táng thì cháu đã không cảm giác thấy tàn hồn của ông ấy rồi!” Tôi nói khẳng định.
Cổ Thu Giang thêm củi vào đống lửa, sau đó quay đầu nói với tôi: “Nếu thế, rất có thể thi thể của Oshima Koichi sẽ bị chôn ở ngoài động, vậy thì chúng ta có thể dễ dàng tìm được hơn nhiều!”
Tôi biết anh ta nói đúng, nếu vài chục năm trước hang động kia đã bị tiếng nổ lớn làm cho đổ sập, vậy thì nếu chúng tôi muốn vào trong, chắc phải nhờ đến đội mở núi mới được mất! Nhưng nếu Oshima Koichi được mai táng ở bên ngoài, thì chỉ cần tôi có thể tìm được khu vực chôn xác của ông ấy là được rồi.
Chúng tôi bàn bạc ổn thỏa xong bèn trở về lều của mình để đi ngủ, ngủ chung với chú Lê đúng là chuyện đau khổ nhất trần đời, lão già này vừa đặt lưng xuống không đến một phút là lại bắt đầu ngáy khò khè!
Tôi lấy túi ngủ che đầu mình, vất vả lắm mới thiếp đi được, nhưng khi ngủ thì tôi bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy Oshima Koichi mặt mũi thối rữa liên tục nói chuyện với tôi bằng tiếng Nhật!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm giác cả người đau nhức như thể bị xe cán qua vậy… Tôi kể cho bọn họ nghe chuyện đêm qua mình mơ thấy Oshima Koichi nói chuyện với mình bằng tiếng Nhật.
/1940
|