Dù thế nào tôi cũng không ngờ, vào giây phút hiểm nghèo như vừa rồi, Hàn Cẩn lại từ trên trời giáng xuống cứu mạng mình! Sau khi nghe ra giọng của cô ta, tôi lập tức bò dậy, khó tin nhìn về phía tiếng động phát ra, đúng là người đàn bà đó!
Hàn Cẩn mặc đồ bó liền thân, tay cầm một khẩu súng máy, muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu! Phía sau cô ta còn có mười mấy người đàn ông ăn mặc không khác là bao, mỗi người đều là súng vác vai, đạn lên nòng, vũ khí đầy đủ!
Nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ đến chuyện tại sao Hàn Cẩn lại xuất hiện ở chỗ này? Là trùng hợp hay là cô ta vẫn luôn theo dõi chúng tôi đây?
Hàn Cẩn thấy tôi cứ ngơ ngác nhìn mình thì cười nói: “Sao vậy? Đần mặt ra làm gì thế? Vừa rồi nếu không phải tôi cứu mạng nhỏ của cậu thì lúc này cậu đã sớm giống như mấy tên nhóc Nhật Bản kia rồi! Ân tình này là cậu nợ tôi, đợi sau này ra ngoài hãy trả lại!”
Nếu là ngày thường chắc chắn tôi sẽ không ngoan ngoãn để cô ta cười nhạo, nhưng bây giờ người ta vừa mới cứu mạng mình, tôi không tiện dùng thái độ như trước nữa! Vì thế tôi xấu hổ cười ngây ngô nói: “Ha ha… Cám ơn nhé…”
Lúc này Oshima Koichi ở phía xa đột nhiên lại gây khó dễ, ra lệnh cho “Chiến sĩ siêu cấp” bắt đầu tấn công chúng tôi, Hàn Cẩn thấy thế lập tức mang theo người của mình chạy tới, sau đó ném cho nhóm ba người Đinh Nhất mỗi người một khẩu súng máy và nói: “Đón lấy! Sau đó có thể giữ mạng hay không thì phải xem bản lĩnh của chính mấy người!” Nói xong cô ta và cấp dưới bắt đầu nhanh chóng nã đạn vào những “Chiến sĩ siêu cấp” đang liên tục đổ xô đến đây.
Bởi vì tôi và chú Lê không có súng, nên phải tìm một chỗ ẩn nấp an toàn trong làn mưa bom bão đạn, đồng thời cũng phải đề phòng đừng để cho con quái vật nào để mắt tới! Oshima Koichi vừa thấy thuộc hạ của mình bị tổn thất thì rít gào, sau đó nhanh chóng di chuyển tới chỗ nhóm người Hàn Cẩn.
Động tác của ông ta nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi, quả thực giống như Người hùng tia chớp trong phim truyền hình Mỹ! Một thuộc hạ của Hàn Cẩn còn chưa phản ứng kịp đã bị ông ta dùng hai ba nhát xé nát! Máu tươi ấm nóng tung toé đầy đất, mấy “Chiến sĩ siêu cấp” bên cạnh ông ta thấy vậy đều lập tức quỳ rạp xuống đất uống từng ngụm từng ngụm…
Tôi thấy mấy cái thứ này không màng đến kẻ địch phía sau, cứ nằm sấp xuống uống liền hô to với nhóm Hàn Cẩn: “Không thể để bọn chúng uống! Mau nổ súng trước đi, chỉ cần chúng ăn máu thịt thì sẽ càng khó đối phó hơn!”
Hàn Cẩn nhanh chóng bắn nổ đầu từng con một, Oshima Koichi thấy thế thì gầm lên giận dữ nhằm vào cô ta. Còn may võ nghệ của Hàn Cẩn cũng không kém, cô ta nhảy lên một đoạn thạch nhũ, sau đó quay đầu lại bắn mấy phát súng! Đáng tiếc là quá vội nên cũng không bắn trúng đầu Oshima Koichi!
Mấy tên thuộc hạ của Hàn Cẩn thấy cô ta bị bao vây thì đều nhắm vào Oshima Koichi nổ súng tới tấp. Ông ta vừa thấy nhiều đạn đồng thời bắn về phía mình thì nhanh chóng bò dọc theo một cây thạch nhũ bên trên, muốn tìm đúng thời cơ nhào về phía tôi!
May sao Đinh Nhất vẫn chú ý đến bên này, anh ta vừa thấy Oshima Koichi chạy lên trên đầu chúng tôi thì biết ngay là ông ta muốn đánh lén, bởi vì bây giờ tôi và chú Lê mới là mắt xích yếu nhất. Vì thế Đinh Nhất nã một băng đạn lên bên trên đầu chúng tôi, tuy không biết có bắn trúng Oshima Koichi phát nào không, nhưng chúng tôi lại bị đất đá rơi xuống đầy đầu…
Chờ sau khi tiếng súng bên nhóm Hàn Cẩn ngừng lại, tôi phát hiện phần lớn “Chiến sĩ siêu cấp” đều đã bị bọn họ bắn nổ đầu, số lượng cá lọt lưới còn lại không nhiều lắm, cũng không biết đã chạy trốn theo Oshima Koichi đến nơi nào rồi.
Người của Hàn Cẩn được đào tạo có hệ thống nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, trong lúc giao chiến vừa rồi họ đã chết hai người, đều là bị Oshima Koichi cắn chết, xé nát! Bọn họ dồn tất cả thi thể lại với nhau, sau đó đổ xăng lên châm lửa thiêu!
Tôi thấy vậy cuống quít hỏi Hàn Cẩn: “Thiêu ở đây không sao chứ? Chỗ này đã từng có kho vũ khí mà!”
Hàn Cẩn quay đầu lại liếc nhìn tôi như suy tư gì đó: “Được đấy, chuyện cậu biết còn rất nhiều nhỉ! Vậy cậu nói xem kho vũ khí ở chỗ nào vậy?”
Vẻ mặt tôi nhìn Hàn Cẩn đầy ngờ vực, trong lòng âm thầm tính toán, mục đích lần này bọn họ chạy tới chen ngang rất rõ ràng, nhất định không phải là vì giúp Oshima Masao tìm ông nội của ông ta!
Tôi càng nghi ngờ lần này họ vẫn giống như hai lần trước, cũng cảm thấy hứng thú đối với kế hoạch “Chiến sĩ siêu cấp”, thậm chí tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng tài liệu quan trọng trong tay gã người Đức gặp ở sông băng Ruoguo lần trước, có thể chính là cái thứ “Chiến sĩ siêu cấp” này!
Nghĩ như vậy, giữa họ nhất định có tồn tại mối liên hệ nào đó, mà tập đoàn Thái Long của Hàn Cẩn lại dùng hết sức để tìm kiếm khắp nơi cái loại virus đã biến đổi Oshima Koichi thành hình dạng như hiện tại…
Cho dù thứ này rơi vào tay ai cũng đều sẽ trở thành tai hoạ ngầm cả, bởi vì nó không phải thứ loài người có khả năng khống chế được! Nghĩ đến đây, tôi cười với Hàn Cẩn và nói: “Những thứ ở đây năm đó đều bị một quân y tên Sato Shuichi phá tan rồi! Trừ những tên ‘Chiến sĩ siêu cấp’ đó may mắn còn sống sót, tất cả những thứ khác đều đã hoá thành tro tàn!”
Nhưng Hàn Cẩn lại không dính bẫy của tôi: “Có bị nổ thành tro tàn hay không chỉ có đi tìm mới biết được! Lần trước ở sông băng Ruoguo cậu đã lừa tôi một lần, cậu cho rằng lúc này tôi còn có thể tin tưởng cậu à?”
“Xì! Tin hay không tùy cô!” Tôi bực dọc nói.
Lúc này ánh lửa thiêu huỷ thi thể gần như chiếu sáng một nửa sơn động, mùi tanh tưởi đi kèm với hơi nóng thúc tới, hun khiến tôi ghê tởm...
“Các người dùng cách thiêu như vậy, đến lúc đó dưỡng khí trong động đều sẽ bị tiêu hao hết mất!” Tôi không bằng lòng nói với Hàn Cẩn.
Nhưng Hàn Cẩn lại lắc đầu nói: “Không đâu, cậu cứ yên tâm đi, tôi dám cam đoan hang động này có lỗ thông gió, chẳng qua là nó quá nhỏ nên mấy con quái vật này không chui ra được thôi!”
Lúc này một thuộc hạ của cô ta đã đi tới, nói là lưới bắt thú đã chuẩn bị xong, Hàn Cẩn gật gật đầu: “Được, lát nữa cố hết sức bắt sống! Đặc biệt là Oshima Koichi! Nếu chúng ta thật sự không tìm thấy bất kỳ tài liệu có ích nào, vậy chỉ có thể bắt về một mẫu vật sống thôi!”
Nghe là biết họ có chuẩn bị mới đến mà! Tôi nhịn không được hỏi Hàn Cẩn làm sao tìm tới đây được? Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng tôi?
Hàn Cẩn nghe thế thì cười thần bí nói: “Thật ra là chúng tôi bảo Oshima Masao tìm đến các cậu, bằng không một người Nhật Bản như ông ta làm sao mà biết các cậu được chứ?”
Tôi nghe thế thì sợ hãi, ngay từ đầu bọn họ đã thiết kế một cái bẫy cho chúng tôi chui vào, thế này không phải cũng giống lần trước đi Vân Nam hay sao? Tìm người giả mạo là con cháu của Đỗ Hân Quốc, thuê chúng tôi đi tìm thi thể của ông ta, nhưng trên thực tế lại là đi tìm tài liệu cơ mật của gã người Đức kia!
“Vì sao mấy người cứ luôn quấn lấy chúng tôi không bỏ vậy?” Tôi nói mà tức muốn hộc máu.
Hàn Cẩn cười khúc khích nói: “Vậy chứng minh là cậu có bản lĩnh đấy chứ! Lại nói, các cậu không phải cũng có được chỗ tốt rồi sao? Cậu nói thử xem hai lần này có lần nào các cậu đi không công không?”
Hàn Cẩn mặc đồ bó liền thân, tay cầm một khẩu súng máy, muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu! Phía sau cô ta còn có mười mấy người đàn ông ăn mặc không khác là bao, mỗi người đều là súng vác vai, đạn lên nòng, vũ khí đầy đủ!
Nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ đến chuyện tại sao Hàn Cẩn lại xuất hiện ở chỗ này? Là trùng hợp hay là cô ta vẫn luôn theo dõi chúng tôi đây?
Hàn Cẩn thấy tôi cứ ngơ ngác nhìn mình thì cười nói: “Sao vậy? Đần mặt ra làm gì thế? Vừa rồi nếu không phải tôi cứu mạng nhỏ của cậu thì lúc này cậu đã sớm giống như mấy tên nhóc Nhật Bản kia rồi! Ân tình này là cậu nợ tôi, đợi sau này ra ngoài hãy trả lại!”
Nếu là ngày thường chắc chắn tôi sẽ không ngoan ngoãn để cô ta cười nhạo, nhưng bây giờ người ta vừa mới cứu mạng mình, tôi không tiện dùng thái độ như trước nữa! Vì thế tôi xấu hổ cười ngây ngô nói: “Ha ha… Cám ơn nhé…”
Lúc này Oshima Koichi ở phía xa đột nhiên lại gây khó dễ, ra lệnh cho “Chiến sĩ siêu cấp” bắt đầu tấn công chúng tôi, Hàn Cẩn thấy thế lập tức mang theo người của mình chạy tới, sau đó ném cho nhóm ba người Đinh Nhất mỗi người một khẩu súng máy và nói: “Đón lấy! Sau đó có thể giữ mạng hay không thì phải xem bản lĩnh của chính mấy người!” Nói xong cô ta và cấp dưới bắt đầu nhanh chóng nã đạn vào những “Chiến sĩ siêu cấp” đang liên tục đổ xô đến đây.
Bởi vì tôi và chú Lê không có súng, nên phải tìm một chỗ ẩn nấp an toàn trong làn mưa bom bão đạn, đồng thời cũng phải đề phòng đừng để cho con quái vật nào để mắt tới! Oshima Koichi vừa thấy thuộc hạ của mình bị tổn thất thì rít gào, sau đó nhanh chóng di chuyển tới chỗ nhóm người Hàn Cẩn.
Động tác của ông ta nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi, quả thực giống như Người hùng tia chớp trong phim truyền hình Mỹ! Một thuộc hạ của Hàn Cẩn còn chưa phản ứng kịp đã bị ông ta dùng hai ba nhát xé nát! Máu tươi ấm nóng tung toé đầy đất, mấy “Chiến sĩ siêu cấp” bên cạnh ông ta thấy vậy đều lập tức quỳ rạp xuống đất uống từng ngụm từng ngụm…
Tôi thấy mấy cái thứ này không màng đến kẻ địch phía sau, cứ nằm sấp xuống uống liền hô to với nhóm Hàn Cẩn: “Không thể để bọn chúng uống! Mau nổ súng trước đi, chỉ cần chúng ăn máu thịt thì sẽ càng khó đối phó hơn!”
Hàn Cẩn nhanh chóng bắn nổ đầu từng con một, Oshima Koichi thấy thế thì gầm lên giận dữ nhằm vào cô ta. Còn may võ nghệ của Hàn Cẩn cũng không kém, cô ta nhảy lên một đoạn thạch nhũ, sau đó quay đầu lại bắn mấy phát súng! Đáng tiếc là quá vội nên cũng không bắn trúng đầu Oshima Koichi!
Mấy tên thuộc hạ của Hàn Cẩn thấy cô ta bị bao vây thì đều nhắm vào Oshima Koichi nổ súng tới tấp. Ông ta vừa thấy nhiều đạn đồng thời bắn về phía mình thì nhanh chóng bò dọc theo một cây thạch nhũ bên trên, muốn tìm đúng thời cơ nhào về phía tôi!
May sao Đinh Nhất vẫn chú ý đến bên này, anh ta vừa thấy Oshima Koichi chạy lên trên đầu chúng tôi thì biết ngay là ông ta muốn đánh lén, bởi vì bây giờ tôi và chú Lê mới là mắt xích yếu nhất. Vì thế Đinh Nhất nã một băng đạn lên bên trên đầu chúng tôi, tuy không biết có bắn trúng Oshima Koichi phát nào không, nhưng chúng tôi lại bị đất đá rơi xuống đầy đầu…
Chờ sau khi tiếng súng bên nhóm Hàn Cẩn ngừng lại, tôi phát hiện phần lớn “Chiến sĩ siêu cấp” đều đã bị bọn họ bắn nổ đầu, số lượng cá lọt lưới còn lại không nhiều lắm, cũng không biết đã chạy trốn theo Oshima Koichi đến nơi nào rồi.
Người của Hàn Cẩn được đào tạo có hệ thống nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, trong lúc giao chiến vừa rồi họ đã chết hai người, đều là bị Oshima Koichi cắn chết, xé nát! Bọn họ dồn tất cả thi thể lại với nhau, sau đó đổ xăng lên châm lửa thiêu!
Tôi thấy vậy cuống quít hỏi Hàn Cẩn: “Thiêu ở đây không sao chứ? Chỗ này đã từng có kho vũ khí mà!”
Hàn Cẩn quay đầu lại liếc nhìn tôi như suy tư gì đó: “Được đấy, chuyện cậu biết còn rất nhiều nhỉ! Vậy cậu nói xem kho vũ khí ở chỗ nào vậy?”
Vẻ mặt tôi nhìn Hàn Cẩn đầy ngờ vực, trong lòng âm thầm tính toán, mục đích lần này bọn họ chạy tới chen ngang rất rõ ràng, nhất định không phải là vì giúp Oshima Masao tìm ông nội của ông ta!
Tôi càng nghi ngờ lần này họ vẫn giống như hai lần trước, cũng cảm thấy hứng thú đối với kế hoạch “Chiến sĩ siêu cấp”, thậm chí tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng tài liệu quan trọng trong tay gã người Đức gặp ở sông băng Ruoguo lần trước, có thể chính là cái thứ “Chiến sĩ siêu cấp” này!
Nghĩ như vậy, giữa họ nhất định có tồn tại mối liên hệ nào đó, mà tập đoàn Thái Long của Hàn Cẩn lại dùng hết sức để tìm kiếm khắp nơi cái loại virus đã biến đổi Oshima Koichi thành hình dạng như hiện tại…
Cho dù thứ này rơi vào tay ai cũng đều sẽ trở thành tai hoạ ngầm cả, bởi vì nó không phải thứ loài người có khả năng khống chế được! Nghĩ đến đây, tôi cười với Hàn Cẩn và nói: “Những thứ ở đây năm đó đều bị một quân y tên Sato Shuichi phá tan rồi! Trừ những tên ‘Chiến sĩ siêu cấp’ đó may mắn còn sống sót, tất cả những thứ khác đều đã hoá thành tro tàn!”
Nhưng Hàn Cẩn lại không dính bẫy của tôi: “Có bị nổ thành tro tàn hay không chỉ có đi tìm mới biết được! Lần trước ở sông băng Ruoguo cậu đã lừa tôi một lần, cậu cho rằng lúc này tôi còn có thể tin tưởng cậu à?”
“Xì! Tin hay không tùy cô!” Tôi bực dọc nói.
Lúc này ánh lửa thiêu huỷ thi thể gần như chiếu sáng một nửa sơn động, mùi tanh tưởi đi kèm với hơi nóng thúc tới, hun khiến tôi ghê tởm...
“Các người dùng cách thiêu như vậy, đến lúc đó dưỡng khí trong động đều sẽ bị tiêu hao hết mất!” Tôi không bằng lòng nói với Hàn Cẩn.
Nhưng Hàn Cẩn lại lắc đầu nói: “Không đâu, cậu cứ yên tâm đi, tôi dám cam đoan hang động này có lỗ thông gió, chẳng qua là nó quá nhỏ nên mấy con quái vật này không chui ra được thôi!”
Lúc này một thuộc hạ của cô ta đã đi tới, nói là lưới bắt thú đã chuẩn bị xong, Hàn Cẩn gật gật đầu: “Được, lát nữa cố hết sức bắt sống! Đặc biệt là Oshima Koichi! Nếu chúng ta thật sự không tìm thấy bất kỳ tài liệu có ích nào, vậy chỉ có thể bắt về một mẫu vật sống thôi!”
Nghe là biết họ có chuẩn bị mới đến mà! Tôi nhịn không được hỏi Hàn Cẩn làm sao tìm tới đây được? Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng tôi?
Hàn Cẩn nghe thế thì cười thần bí nói: “Thật ra là chúng tôi bảo Oshima Masao tìm đến các cậu, bằng không một người Nhật Bản như ông ta làm sao mà biết các cậu được chứ?”
Tôi nghe thế thì sợ hãi, ngay từ đầu bọn họ đã thiết kế một cái bẫy cho chúng tôi chui vào, thế này không phải cũng giống lần trước đi Vân Nam hay sao? Tìm người giả mạo là con cháu của Đỗ Hân Quốc, thuê chúng tôi đi tìm thi thể của ông ta, nhưng trên thực tế lại là đi tìm tài liệu cơ mật của gã người Đức kia!
“Vì sao mấy người cứ luôn quấn lấy chúng tôi không bỏ vậy?” Tôi nói mà tức muốn hộc máu.
Hàn Cẩn cười khúc khích nói: “Vậy chứng minh là cậu có bản lĩnh đấy chứ! Lại nói, các cậu không phải cũng có được chỗ tốt rồi sao? Cậu nói thử xem hai lần này có lần nào các cậu đi không công không?”
/1940
|