Tôi nghe Hàn Cẩn nói không cần tôi làm mồi nhử thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo cô ta lừa mình, thế là tôi cảnh giác nói: “Đây là do cô nói đó! Vừa rồi ơn cứu mạng tôi đã trả xong rồi!”
Không ngờ Hàn Cẩn lại bĩu môi: “Cái mạng này của cậu cũng chẳng đáng giá tiền lắm nhỉ? Ơn cứu mạng cứ thế là tính xong rồi?”
Tôi biết quả nhiên là không thể tin tưởng người phụ nữ này, mở miệng ra không có một lời nói thật, vì thế nên cực kỳ khó chịu nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào hả?”
Ngờ đâu Hàn Cẩn lại liếc xéo tôi nói: “Tạm thời chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra rồi nói!”
Tôi thầm kêu khổ không ngừng! Người phụ nữ này còn chưa thấy đủ à?! Mỗi một lần cô ta xuất hiện là không có chuyện tốt! Nhưng cố tình là dù tôi có mặc kệ cũng không mặc kệ được…
Cuối cùng tôi đành như một quả bóng bị xì hơi nói với cô ta: “Được rồi! Cô nói thế nào thì là thế ấy!”
Lúc chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng súng dồn dập truyền đến từ cửa hang, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, họ lập tức chạy tới hướng phát ra tiếng súng…
Khi chúng tôi chạy tới thì bị một màn trước mắt doạ cho ngây người, hoá ra Oshima Koichi dẫn theo mấy tên “Chiến sĩ siêu cấp” còn sót lại, muốn thừa dịp chúng tôi chưa chuẩn bị mò đến chỗ cửa hang! Cũng may nơi đó đã bị Hàn Cẩn bố trí lưới bắt thú trước tiên, lúc này một cánh tay của Oshima Koichi đang bị lưới gân trâu quấn chặt cứng, không làm sao rút ra được!
Mà mấy tên “Chiến sĩ siêu cấp” kia cũng đều bị thuộc hạ của Hàn Cẩn bắn nổ tung đầu toàn bộ, đương nhiên, phía Hàn Cẩn cũng thương vong thảm thiết, trong đó còn một người tuy rằng đã bị thương nặng, nhưng vẫn chưa tắt thở.
Hàn Cẩn đi qua nhìn người đàn ông bị thương kia, sau đó cúi đầu nói với anh ta một câu, người kia nghe xong thì gật đầu, tiếp theo tôi nhìn thấy Hàn Cẩn giơ khẩu súng trong tay lên bắn một phát, nhắm chuẩn vào đầu người đàn ông kia, mất mạng trong nháy mắt!
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Cẩn tự tay giết người! Lại còn là giết chính bạn đồng hành của mình! Nếu đối phương là kẻ địch của cô ta, có phải cô ta sẽ càng không lưu tình chút nào mà ra tay hay không?! Có lẽ cảm giác được ánh mắt của tôi, Hàn Cẩn chầm chậm ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt của cô ta vừa thương cảm lại xa lạ… Có lẽ đây mới là Hàn Cẩn chân chính.
Trong một khoảnh khắc, tôi bị ánh mắt ấy của cô ta khuấy động sâu sắc, đột nhiên cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu… Vì thế tôi nhanh chóng quay sang một bên, cố ý né tránh ánh mắt của cô ta. Cùng lúc đó, Oshima Koichi vẫn còn đang giãy giụa kịch liệt trong lưới, mắt thấy có thể sẽ thoát khỏi sự trói buộc của lưới bắt thú bất cứ lúc nào.
Lúc này Hàn Cẩn nhận lấy súng kích điện của thuộc hạ, nhanh chóng đi tới trước mặt Oshima Koichi, ánh mắt sắc bén nhìn Oshima Koichi nằm dưới đất, tiếp theo cô ta dùng súng kích điện bắn về phía ông ta…
Chỉ thấy sau khi thân thể của Oshima Koichi bị súng kích điện bắn trúng, đột nhiên run rẩy mãnh liệt hơn mười giây, cuối cùng xụi lơ trên mặt đất không nhúc nhích. Hàn Cẩn lập tức vung tay lên, họ lấy một món đồ cực kỳ cổ quái, có hơi tương tự với loại áo giáp sắt mà những người lấy mật gấu đen hay mặc, chẳng qua cái này càng phức tạp hơn một ít, ngay cả đầu của Oshima Koichi cũng bị chụp lên một cái mũ sắt!
Sau khi thấy Oshima Koichi bị bỏ vào cái thứ kỳ quái kia xong, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, nếu như người này thật sự bị nhóm Hàn Cẩn đưa ra ngoài, có lẽ hậu quả sẽ không ai đoán trước được.
Trong lúc nhất thời tôi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, căn bản không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì để xoay chuyển tình thế. Lúc này người của Hàn Cẩn đã bắt đầu lục tục rút lui ra ngoài hang, cô ta liếc nhìn chúng tôi một cái và nói: “Các người còn không ra à, lát nữa chúng tôi phải bít kín nơi này lại! Muốn vĩnh viễn ở lại đây à?”
Sau khi chúng tôi nghe thế thì nhìn thoáng qua nhau, rồi đều bất đắc rời khỏi hang động đá vôi. Khi chúng tôi tới cửa hang, phát hiện thuộc hạ của Hàn Cẩn đã lấy hai quả bom nổ định hướng loại nhỏ lắp đặt ở hai bên cửa…
Lúc này Hàn Cẩn nhìn sắc mặt khó coi của mấy người chúng tôi, cười nói: “Các anh cũng không có tổn thất gì, tôi biết Oshima Masao đã trả hết thù lao cho các anh rồi, nên cho dù các anh không tìm về được hài cốt của ông nội ông ta thì cũng không ảnh hưởng gì cả!”
Cô ta nào biết đâu rằng cái chúng tôi lo lắng không phải tiền của chính mình, mà là hậu quả khi Oshima Koichi bị cô ta mang đi. Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nhìn vào mắt Hàn Cẩn nói: “Cô có thể không mang ông ta đi không? Tôi tin cô không phải không biết trong mấy chục năm nay, có bao nhiêu người vì để có được loại sức mạnh của ông ta mà trả cái giá cực kỳ thê thảm, cô căn bản không thể tưởng tượng đó là thứ sức mạnh như thế nào!”
Hàn Cẩn bình tĩnh nhìn tôi vài giây, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không thể…” Rồi lại quay sang nói với thuộc hạ: “Mọi người tranh thủ thời gian trở lại nơi dừng chân trước khi trời tối!”
Lời Hàn Cẩn vừa thốt ra, một thuộc hạ của cô ta dùng điều khiển từ xa kích nổ bom, tuy uy lực của thuốc nổ này không tính là lớn, nhưng cũng đủ để nổ sụp cửa hang động đá vôi!
Sau đó chúng tôi cứ thế trơ mắt nhìn nhóm Hàn Cẩn mang Oshima Koichi lục tục xuống núi! Chú Lê nhìn bóng dáng họ rời đi, cả khuôn mặt đều u sầu nói: “Có phải chúng ta đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng không?”
Không ai trong chúng tôi trả lời chú ấy vấn đề này, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.
Lúc này La Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó quay sang nói với chúng tôi: “Chúng ta cũng đi thôi, trời sắp tối rồi!”
Vì thế chúng tôi quay về chỗ cắm trại trong thôn Đầu Trâu, nào ngờ hoá ra nhóm Hàn Cẩn cũng cắm trại ở đây, chẳng qua lều trại của họ nhiều, đại đa số đều dựng bên trên vùng đất chôn vùi những bộ hài cốt kia…
Lúc này nhóm Hàn Cẩn đang nổi lửa nấu cơm, thấy chúng tôi cũng xuống dưới thì tới tấp nhìn chúng tôi. Tôi ngó quanh khắp nơi, cũng không thấy Oshima Koichi đâu, bây giờ chắc ông ta đang bị giam giữ ở trong một túp lều nào đó.
“Động tác chậm như vậy?! Tôi còn tưởng rằng các vị muốn qua đêm ở trong núi đấy!” Hàn Cẩn nói với vẻ mặt xem chuyện vui.
Tôi tức giận nói: “Chúng tôi cũng không gấp quay về tranh công với ông chủ, đi nhanh như vậy làm gì?”
Hàn Cẩn tái mặt, không phản ứng lại tôi, xoay người quay về một lều trại trong đó. Cô ta đi như vậy ngược lại khiến tôi rất xấu hổ, thậm chí có hơi khó hiểu nói: “Cô ta còn nổi giận!? Đúng là buồn cười…”
Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Cẩn bị lời của mình chọc giận, trước đây đều là cô ta chọc tức tôi mà? Lúc này La Hải đi tới vỗ lên bả vai tôi nói: “Ngàn vạn lần đừng nên nghiên cứu phụ nữ nghĩ cái gì… Nếu làm không khéo là sẽ yêu cô ta đó!”
“Yêu… Yêu cô ta?! Thôi đi! Tôi còn muốn sống thêm mấy năm đó!” Tôi tức giận nói.
Kế tiếp, bên chúng tôi cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, giữa lúc đó tôi vẫn luôn lén nhìn phía họ, kết quả cũng chẳng nhìn thấy Hàn Cẩn đi ra, chẳng lẽ lần này cô ta thật sự bị tôi chọc giận rồi? Không thể nào!? Tố chất tâm lý của cô ta đâu có kém như vậy chứ!
Không ngờ Hàn Cẩn lại bĩu môi: “Cái mạng này của cậu cũng chẳng đáng giá tiền lắm nhỉ? Ơn cứu mạng cứ thế là tính xong rồi?”
Tôi biết quả nhiên là không thể tin tưởng người phụ nữ này, mở miệng ra không có một lời nói thật, vì thế nên cực kỳ khó chịu nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào hả?”
Ngờ đâu Hàn Cẩn lại liếc xéo tôi nói: “Tạm thời chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra rồi nói!”
Tôi thầm kêu khổ không ngừng! Người phụ nữ này còn chưa thấy đủ à?! Mỗi một lần cô ta xuất hiện là không có chuyện tốt! Nhưng cố tình là dù tôi có mặc kệ cũng không mặc kệ được…
Cuối cùng tôi đành như một quả bóng bị xì hơi nói với cô ta: “Được rồi! Cô nói thế nào thì là thế ấy!”
Lúc chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng súng dồn dập truyền đến từ cửa hang, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, họ lập tức chạy tới hướng phát ra tiếng súng…
Khi chúng tôi chạy tới thì bị một màn trước mắt doạ cho ngây người, hoá ra Oshima Koichi dẫn theo mấy tên “Chiến sĩ siêu cấp” còn sót lại, muốn thừa dịp chúng tôi chưa chuẩn bị mò đến chỗ cửa hang! Cũng may nơi đó đã bị Hàn Cẩn bố trí lưới bắt thú trước tiên, lúc này một cánh tay của Oshima Koichi đang bị lưới gân trâu quấn chặt cứng, không làm sao rút ra được!
Mà mấy tên “Chiến sĩ siêu cấp” kia cũng đều bị thuộc hạ của Hàn Cẩn bắn nổ tung đầu toàn bộ, đương nhiên, phía Hàn Cẩn cũng thương vong thảm thiết, trong đó còn một người tuy rằng đã bị thương nặng, nhưng vẫn chưa tắt thở.
Hàn Cẩn đi qua nhìn người đàn ông bị thương kia, sau đó cúi đầu nói với anh ta một câu, người kia nghe xong thì gật đầu, tiếp theo tôi nhìn thấy Hàn Cẩn giơ khẩu súng trong tay lên bắn một phát, nhắm chuẩn vào đầu người đàn ông kia, mất mạng trong nháy mắt!
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Cẩn tự tay giết người! Lại còn là giết chính bạn đồng hành của mình! Nếu đối phương là kẻ địch của cô ta, có phải cô ta sẽ càng không lưu tình chút nào mà ra tay hay không?! Có lẽ cảm giác được ánh mắt của tôi, Hàn Cẩn chầm chậm ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt của cô ta vừa thương cảm lại xa lạ… Có lẽ đây mới là Hàn Cẩn chân chính.
Trong một khoảnh khắc, tôi bị ánh mắt ấy của cô ta khuấy động sâu sắc, đột nhiên cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu… Vì thế tôi nhanh chóng quay sang một bên, cố ý né tránh ánh mắt của cô ta. Cùng lúc đó, Oshima Koichi vẫn còn đang giãy giụa kịch liệt trong lưới, mắt thấy có thể sẽ thoát khỏi sự trói buộc của lưới bắt thú bất cứ lúc nào.
Lúc này Hàn Cẩn nhận lấy súng kích điện của thuộc hạ, nhanh chóng đi tới trước mặt Oshima Koichi, ánh mắt sắc bén nhìn Oshima Koichi nằm dưới đất, tiếp theo cô ta dùng súng kích điện bắn về phía ông ta…
Chỉ thấy sau khi thân thể của Oshima Koichi bị súng kích điện bắn trúng, đột nhiên run rẩy mãnh liệt hơn mười giây, cuối cùng xụi lơ trên mặt đất không nhúc nhích. Hàn Cẩn lập tức vung tay lên, họ lấy một món đồ cực kỳ cổ quái, có hơi tương tự với loại áo giáp sắt mà những người lấy mật gấu đen hay mặc, chẳng qua cái này càng phức tạp hơn một ít, ngay cả đầu của Oshima Koichi cũng bị chụp lên một cái mũ sắt!
Sau khi thấy Oshima Koichi bị bỏ vào cái thứ kỳ quái kia xong, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, nếu như người này thật sự bị nhóm Hàn Cẩn đưa ra ngoài, có lẽ hậu quả sẽ không ai đoán trước được.
Trong lúc nhất thời tôi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, căn bản không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì để xoay chuyển tình thế. Lúc này người của Hàn Cẩn đã bắt đầu lục tục rút lui ra ngoài hang, cô ta liếc nhìn chúng tôi một cái và nói: “Các người còn không ra à, lát nữa chúng tôi phải bít kín nơi này lại! Muốn vĩnh viễn ở lại đây à?”
Sau khi chúng tôi nghe thế thì nhìn thoáng qua nhau, rồi đều bất đắc rời khỏi hang động đá vôi. Khi chúng tôi tới cửa hang, phát hiện thuộc hạ của Hàn Cẩn đã lấy hai quả bom nổ định hướng loại nhỏ lắp đặt ở hai bên cửa…
Lúc này Hàn Cẩn nhìn sắc mặt khó coi của mấy người chúng tôi, cười nói: “Các anh cũng không có tổn thất gì, tôi biết Oshima Masao đã trả hết thù lao cho các anh rồi, nên cho dù các anh không tìm về được hài cốt của ông nội ông ta thì cũng không ảnh hưởng gì cả!”
Cô ta nào biết đâu rằng cái chúng tôi lo lắng không phải tiền của chính mình, mà là hậu quả khi Oshima Koichi bị cô ta mang đi. Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nhìn vào mắt Hàn Cẩn nói: “Cô có thể không mang ông ta đi không? Tôi tin cô không phải không biết trong mấy chục năm nay, có bao nhiêu người vì để có được loại sức mạnh của ông ta mà trả cái giá cực kỳ thê thảm, cô căn bản không thể tưởng tượng đó là thứ sức mạnh như thế nào!”
Hàn Cẩn bình tĩnh nhìn tôi vài giây, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không thể…” Rồi lại quay sang nói với thuộc hạ: “Mọi người tranh thủ thời gian trở lại nơi dừng chân trước khi trời tối!”
Lời Hàn Cẩn vừa thốt ra, một thuộc hạ của cô ta dùng điều khiển từ xa kích nổ bom, tuy uy lực của thuốc nổ này không tính là lớn, nhưng cũng đủ để nổ sụp cửa hang động đá vôi!
Sau đó chúng tôi cứ thế trơ mắt nhìn nhóm Hàn Cẩn mang Oshima Koichi lục tục xuống núi! Chú Lê nhìn bóng dáng họ rời đi, cả khuôn mặt đều u sầu nói: “Có phải chúng ta đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng không?”
Không ai trong chúng tôi trả lời chú ấy vấn đề này, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.
Lúc này La Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó quay sang nói với chúng tôi: “Chúng ta cũng đi thôi, trời sắp tối rồi!”
Vì thế chúng tôi quay về chỗ cắm trại trong thôn Đầu Trâu, nào ngờ hoá ra nhóm Hàn Cẩn cũng cắm trại ở đây, chẳng qua lều trại của họ nhiều, đại đa số đều dựng bên trên vùng đất chôn vùi những bộ hài cốt kia…
Lúc này nhóm Hàn Cẩn đang nổi lửa nấu cơm, thấy chúng tôi cũng xuống dưới thì tới tấp nhìn chúng tôi. Tôi ngó quanh khắp nơi, cũng không thấy Oshima Koichi đâu, bây giờ chắc ông ta đang bị giam giữ ở trong một túp lều nào đó.
“Động tác chậm như vậy?! Tôi còn tưởng rằng các vị muốn qua đêm ở trong núi đấy!” Hàn Cẩn nói với vẻ mặt xem chuyện vui.
Tôi tức giận nói: “Chúng tôi cũng không gấp quay về tranh công với ông chủ, đi nhanh như vậy làm gì?”
Hàn Cẩn tái mặt, không phản ứng lại tôi, xoay người quay về một lều trại trong đó. Cô ta đi như vậy ngược lại khiến tôi rất xấu hổ, thậm chí có hơi khó hiểu nói: “Cô ta còn nổi giận!? Đúng là buồn cười…”
Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Cẩn bị lời của mình chọc giận, trước đây đều là cô ta chọc tức tôi mà? Lúc này La Hải đi tới vỗ lên bả vai tôi nói: “Ngàn vạn lần đừng nên nghiên cứu phụ nữ nghĩ cái gì… Nếu làm không khéo là sẽ yêu cô ta đó!”
“Yêu… Yêu cô ta?! Thôi đi! Tôi còn muốn sống thêm mấy năm đó!” Tôi tức giận nói.
Kế tiếp, bên chúng tôi cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, giữa lúc đó tôi vẫn luôn lén nhìn phía họ, kết quả cũng chẳng nhìn thấy Hàn Cẩn đi ra, chẳng lẽ lần này cô ta thật sự bị tôi chọc giận rồi? Không thể nào!? Tố chất tâm lý của cô ta đâu có kém như vậy chứ!
/1940
|