Triệu Bảo Trụ ở thành phố cố gắng kiếm tiền, công việc có bẩn thỉu cực khổ mấy cũng làm, muốn kiếm thêm chút tiền cho con học lên đại học. Anh ta sợ người ở quê biết mình ra ngoài này làm người thông cống sẽ châm chọc con, nên anh ta vẫn nói với người nhà là mình đi phụ hồ.
Mặc dù đã làm ở đội thông cống được mấy năm, nhưng anh ta vẫn không nói chuyện nhà với người khác, lúc đồng nghiệp nói đùa anh ta là ế bền vững anh ta cũng không nói lại, coi như chấp nhận.
Thật ra, lúc đó nếu có người bên cạnh, hoặc điện thoại vẫn dùng được thì có lẽ anh ta đã không phải chết. Bây giờ tôi đã biết rồi thì không thể mặc kệ, nên tôi nói nhỏ với Đinh Nhất.
Anh ta cũng ngạc nhiên nói: “Sao lại có thi thể ở đây?”
Tôi cũng bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, đã biết thì không thể mặc kệ, anh gọi cho chú Lê, hỏi xem nên làm gì bây giờ?”
Sau khi nói chuyện điện thoại với chú Lê, Đinh Nhất nói: “Chú Lê bảo chuyện này nên để Từ Hổ báo với cảnh sát trước, cậu kể qua tình huống cho anh ta rõ, dù sao người dưới cống cũng là đồng nghiệp của anh ta.”
Tôi gật gật đầu, vẫy tay gọi Từ Hổ đang hóng mát ở cái cây cách đấy không xa. Anh ấy đi ngay đến: “Thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tôi kể lại chuyện của Triệu Bảo Trụ, không ngờ Từ Hổ kinh hãi cả buổi không nói nên lời, mãi mới thốt ra được một câu: “Cậu thật sự có thể tìm được thi thể?”
Tôi bị vẻ mặt của anh chọc cười, nhưng vẫn phải cố nhịn nói: “Em không lừa anh đâu anh Từ, thật ra đây chính là nghề của em!”
Mặc dù anh ấy vẫn tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn gọi cho cảnh sát theo yêu cầu của tôi. Đương nhiên, anh ấy nói với cảnh sát là khi đang giúp chúng tôi tìm kiếm ở đường cống ngầm thì phát hiện thi thể...
Vì Từ Hổ là người báo án, cộng thêm tính chất công việc nên anh là người đầu tiên cảnh sát điều tra. Theo vị trí tôi nói, Từ Hổ nhanh chóng dẫn họ tìm được thi thể của Triệu Bảo Trụ.
Dù là người thường xuyên thông cống như Từ Hổ, nhưng đến khi lên mặt đất vẫn phải nôn ra, tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình không xuống dưới đó... Đinh Nhất đưa cho Từ Hổ một bình nước.
Anh uống mấy ngụm, lại tiếp tục ói ra. Đến khi không còn gì để ói ra nữa, lúc đó mới hổn hển ngồi nghỉ dưới đất. Không ngờ, một lúc sau anh ấy lại bắt đầu khóc...
Tôi vội vàng hỏi: “Sao thế anh Từ? Có mệt ở đâu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện nhé!”
Từ Hổ khoát tay nói: “Tôi không sao, chỉ là nghĩ đến lão Triệu nên khó chịu thôi, chúng tôi đều tưởng rằng anh ấy về nhà! Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này!”
Về sau, Từ Hổ kể lại cho chúng tôi nghe tình huống khi anh đưa cảnh sát xuống đó...
Khi anh ấy đưa cảnh sát từ miệng cống gần đó tới vị trí tôi nói, nhanh chóng tìm thấy thi thể kẹt ở chỗ ngoặt. Mặc dù anh và Triệu Bảo Trụ đã quen biết mấy năm, nhưng cũng không thể nhận ra thi thể kia là ai, nhưng mà qua quần áo, anh có thể khẳng định đây đúng là lão Triệu!
Lúc trước, khi lão Triệu mới đến đội, không có nhiều quần áo lao động nên Từ Hổ đã đưa bộ lao động cũ của mình cho anh ta, mặc dù đã cũ nhưng vẫn còn mặc được, trước ngực còn có hai lỗ thủng do đầu thuốc chấm vào.
Thi thể đã biến dạng không thể nhận ra, nhưng quần áo lao động của mình thì anh ấy vẫn nhận ra! Vì trong đường cống nhiệt độ và độ ẩm đều cao, lại thêm các loại vi khuẩn sinh sôi, thi thể đã thối rữa không còn hình dáng gì nữa.
Theo Từ Hổ nói: “Nếu chậm vài tháng nữa, có lẽ chỉ còn lại khung xương nát!”
Cảnh sát và pháp y cùng vào cuộc, mặc dù không nôn ra như Từ Hổ, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi... Tôi đoán chừng đều là cố nén để không nôn.
Thi thể nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi, cảnh sát hỏi mục đích của chúng tôi đến đây, ghi chép đơn giản rồi để chúng tôi tiếp tục tìm vì họ đều biết chuyện của Đinh Hiểu Manh.
Lúc đầu tôi cũng định tìm tiếp, nhưng sau khi thấy tâm trạng của Từ Hổ như thế nên thôi! Để anh ấy về nghỉ một hôm, mai lại tìm tiếp.
Về đến nhà, thấy Hàn Cẩn và Kim Bảo đang ngồi xem tivi, nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, tôi thoáng có ảo giác, cảm thấy như Hàn Cẩn lúc này mới là Hàn Cẩn chân thực...
Trời quá nóng, không có tâm trạng đi ra ngoài ăn, lại còn lười, nên tôi gọi đồ ăn bên ngoài về. Lúc ăn cơm, Hàn Cẩn hỏi tôi kết quả hôm nay thế nào, tôi vội khoát tay nói: “Đừng hỏi vội, ăn đi rồi nói!”
Được lắm, tôi vốn đã không muốn ăn rồi, cô ta còn hỏi làm tôi nhớ đến thi thể của Triệu Bảo Trụ, vậy tôi còn ăn cái rắm!
Sau bữa ăn, Hàn Cẩn nghe tôi kể xong thì lắc đầu liên tục nói: “Trương Tiến Bảo, cậu đúng là biết tìm thi thể! Cậu mà không làm nghề này thì đúng là có tài mà không được phát huy!”
Tôi không có thời gian ngồi nghĩ xem đây là khen hay chê mình, tâm tư của tôi hiện nay đang đặt vào chuyện ngày mai. Tuyến đường hôm nay đã đi được một nửa, tuyến thứ ba cũng không dài, dự tính đi một ngày là hết.
Nhưng điều tôi lo lắng nhất hiện nay là, nếu như đến ngày mai đi hết các tuyến đường rồi mà vẫn không tìm thấy Đinh Hiểu Manh thì nên làm thế nào? Đến lúc đó không phải tất cả cố gắng đều uổng phí sao?
Đinh Nhất thấy tôi lo lắng nên an ủi: “Chúng ta cố gắng thôi, nếu quả thật không tìm thấy thì chỉ có nghe ý trời!”
Chúng tôi đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Nhất vang lên, là chú Lê gọi.
Đinh Nhất kể chuyện hôm nay cho chú Lê nghe, chú trầm mặc nói: “Kiểu này ban ngày các cháu không tìm được đâu, tối nay gọi Từ Hổ, chúng ta đi tìm!”
Tôi và Đinh Nhất nghe xong đều thấy mơ hồ! Đêm hôm khuya khoắt đi tìm thi thể?
Sau khi trời tối, chúng tôi lái xe đến nhà chú Lê, phát hiện lão già này còn cầm một cái chuông đồng to bằng miệng chén, bên trên dán một lá bùa.
“Đây là cái gì ạ?” Tôi chỉ vào chiếc chuông đồng tò mò hỏi.
Chú Lê cười ha ha nói: “Đây là chuông Dẫn Hồn, chú đã dán ngày tháng năm sinh của Đinh Hiểu Manh lên, lát nữa chúng ta vừa đi vừa lắc chuông, lúc nào đến gần thi thể của Đinh Hiểu Manh thì chuông sẽ kêu...”
“Thật không ạ? Nếu có tác dụng thế sao chú không lấy ra sớm?” Tôi khó tin.
Không ngờ chú Lê nhún vai nói: “Chú cũng mới nghĩ đến, còn có tác dụng hay không phải thử mới biết được...”
Mặc dù đã làm ở đội thông cống được mấy năm, nhưng anh ta vẫn không nói chuyện nhà với người khác, lúc đồng nghiệp nói đùa anh ta là ế bền vững anh ta cũng không nói lại, coi như chấp nhận.
Thật ra, lúc đó nếu có người bên cạnh, hoặc điện thoại vẫn dùng được thì có lẽ anh ta đã không phải chết. Bây giờ tôi đã biết rồi thì không thể mặc kệ, nên tôi nói nhỏ với Đinh Nhất.
Anh ta cũng ngạc nhiên nói: “Sao lại có thi thể ở đây?”
Tôi cũng bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, đã biết thì không thể mặc kệ, anh gọi cho chú Lê, hỏi xem nên làm gì bây giờ?”
Sau khi nói chuyện điện thoại với chú Lê, Đinh Nhất nói: “Chú Lê bảo chuyện này nên để Từ Hổ báo với cảnh sát trước, cậu kể qua tình huống cho anh ta rõ, dù sao người dưới cống cũng là đồng nghiệp của anh ta.”
Tôi gật gật đầu, vẫy tay gọi Từ Hổ đang hóng mát ở cái cây cách đấy không xa. Anh ấy đi ngay đến: “Thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tôi kể lại chuyện của Triệu Bảo Trụ, không ngờ Từ Hổ kinh hãi cả buổi không nói nên lời, mãi mới thốt ra được một câu: “Cậu thật sự có thể tìm được thi thể?”
Tôi bị vẻ mặt của anh chọc cười, nhưng vẫn phải cố nhịn nói: “Em không lừa anh đâu anh Từ, thật ra đây chính là nghề của em!”
Mặc dù anh ấy vẫn tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn gọi cho cảnh sát theo yêu cầu của tôi. Đương nhiên, anh ấy nói với cảnh sát là khi đang giúp chúng tôi tìm kiếm ở đường cống ngầm thì phát hiện thi thể...
Vì Từ Hổ là người báo án, cộng thêm tính chất công việc nên anh là người đầu tiên cảnh sát điều tra. Theo vị trí tôi nói, Từ Hổ nhanh chóng dẫn họ tìm được thi thể của Triệu Bảo Trụ.
Dù là người thường xuyên thông cống như Từ Hổ, nhưng đến khi lên mặt đất vẫn phải nôn ra, tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình không xuống dưới đó... Đinh Nhất đưa cho Từ Hổ một bình nước.
Anh uống mấy ngụm, lại tiếp tục ói ra. Đến khi không còn gì để ói ra nữa, lúc đó mới hổn hển ngồi nghỉ dưới đất. Không ngờ, một lúc sau anh ấy lại bắt đầu khóc...
Tôi vội vàng hỏi: “Sao thế anh Từ? Có mệt ở đâu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện nhé!”
Từ Hổ khoát tay nói: “Tôi không sao, chỉ là nghĩ đến lão Triệu nên khó chịu thôi, chúng tôi đều tưởng rằng anh ấy về nhà! Không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này!”
Về sau, Từ Hổ kể lại cho chúng tôi nghe tình huống khi anh đưa cảnh sát xuống đó...
Khi anh ấy đưa cảnh sát từ miệng cống gần đó tới vị trí tôi nói, nhanh chóng tìm thấy thi thể kẹt ở chỗ ngoặt. Mặc dù anh và Triệu Bảo Trụ đã quen biết mấy năm, nhưng cũng không thể nhận ra thi thể kia là ai, nhưng mà qua quần áo, anh có thể khẳng định đây đúng là lão Triệu!
Lúc trước, khi lão Triệu mới đến đội, không có nhiều quần áo lao động nên Từ Hổ đã đưa bộ lao động cũ của mình cho anh ta, mặc dù đã cũ nhưng vẫn còn mặc được, trước ngực còn có hai lỗ thủng do đầu thuốc chấm vào.
Thi thể đã biến dạng không thể nhận ra, nhưng quần áo lao động của mình thì anh ấy vẫn nhận ra! Vì trong đường cống nhiệt độ và độ ẩm đều cao, lại thêm các loại vi khuẩn sinh sôi, thi thể đã thối rữa không còn hình dáng gì nữa.
Theo Từ Hổ nói: “Nếu chậm vài tháng nữa, có lẽ chỉ còn lại khung xương nát!”
Cảnh sát và pháp y cùng vào cuộc, mặc dù không nôn ra như Từ Hổ, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi... Tôi đoán chừng đều là cố nén để không nôn.
Thi thể nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi, cảnh sát hỏi mục đích của chúng tôi đến đây, ghi chép đơn giản rồi để chúng tôi tiếp tục tìm vì họ đều biết chuyện của Đinh Hiểu Manh.
Lúc đầu tôi cũng định tìm tiếp, nhưng sau khi thấy tâm trạng của Từ Hổ như thế nên thôi! Để anh ấy về nghỉ một hôm, mai lại tìm tiếp.
Về đến nhà, thấy Hàn Cẩn và Kim Bảo đang ngồi xem tivi, nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, tôi thoáng có ảo giác, cảm thấy như Hàn Cẩn lúc này mới là Hàn Cẩn chân thực...
Trời quá nóng, không có tâm trạng đi ra ngoài ăn, lại còn lười, nên tôi gọi đồ ăn bên ngoài về. Lúc ăn cơm, Hàn Cẩn hỏi tôi kết quả hôm nay thế nào, tôi vội khoát tay nói: “Đừng hỏi vội, ăn đi rồi nói!”
Được lắm, tôi vốn đã không muốn ăn rồi, cô ta còn hỏi làm tôi nhớ đến thi thể của Triệu Bảo Trụ, vậy tôi còn ăn cái rắm!
Sau bữa ăn, Hàn Cẩn nghe tôi kể xong thì lắc đầu liên tục nói: “Trương Tiến Bảo, cậu đúng là biết tìm thi thể! Cậu mà không làm nghề này thì đúng là có tài mà không được phát huy!”
Tôi không có thời gian ngồi nghĩ xem đây là khen hay chê mình, tâm tư của tôi hiện nay đang đặt vào chuyện ngày mai. Tuyến đường hôm nay đã đi được một nửa, tuyến thứ ba cũng không dài, dự tính đi một ngày là hết.
Nhưng điều tôi lo lắng nhất hiện nay là, nếu như đến ngày mai đi hết các tuyến đường rồi mà vẫn không tìm thấy Đinh Hiểu Manh thì nên làm thế nào? Đến lúc đó không phải tất cả cố gắng đều uổng phí sao?
Đinh Nhất thấy tôi lo lắng nên an ủi: “Chúng ta cố gắng thôi, nếu quả thật không tìm thấy thì chỉ có nghe ý trời!”
Chúng tôi đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Nhất vang lên, là chú Lê gọi.
Đinh Nhất kể chuyện hôm nay cho chú Lê nghe, chú trầm mặc nói: “Kiểu này ban ngày các cháu không tìm được đâu, tối nay gọi Từ Hổ, chúng ta đi tìm!”
Tôi và Đinh Nhất nghe xong đều thấy mơ hồ! Đêm hôm khuya khoắt đi tìm thi thể?
Sau khi trời tối, chúng tôi lái xe đến nhà chú Lê, phát hiện lão già này còn cầm một cái chuông đồng to bằng miệng chén, bên trên dán một lá bùa.
“Đây là cái gì ạ?” Tôi chỉ vào chiếc chuông đồng tò mò hỏi.
Chú Lê cười ha ha nói: “Đây là chuông Dẫn Hồn, chú đã dán ngày tháng năm sinh của Đinh Hiểu Manh lên, lát nữa chúng ta vừa đi vừa lắc chuông, lúc nào đến gần thi thể của Đinh Hiểu Manh thì chuông sẽ kêu...”
“Thật không ạ? Nếu có tác dụng thế sao chú không lấy ra sớm?” Tôi khó tin.
Không ngờ chú Lê nhún vai nói: “Chú cũng mới nghĩ đến, còn có tác dụng hay không phải thử mới biết được...”
/1940
|