Nhưng đó không phải điều kỳ lạ nhất, vừa rồi tôi nhớ rõ chú Lê bảo anh hai của chú ấy nói nhà bọn họ có năm đứa trẻ bị rơi xuống hố, nhưng vì sao bên dưới lại có sáu đứa trẻ?
Bởi vì trong hố có nhiều thi thể, nên nhất thời tôi tiếp nhận được quá nhiều thông tin, hình ảnh phức tạp cũng có thể có sai sót. Trong hố có năm thi thể chắc chắn là cháu trai, cháu gái của chú Lê, một thi thể còn lại không phải là trẻ em trong thôn Hạ Hà!
Đó là một bé gái mười hai tuổi, đáng lý ra một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường đã rất hiểu chuyện, nhưng đứa trẻ này dường như cái gì cũng không biết, kỳ quái hơn là trí nhớ của cô bé rất hỗn loạn... nếu như tôi đoán không lầm, có lẽ đứa bé này có vấn đề về trí tuệ.
Chú Lê đứng trên cao nhìn tôi đứng mãi ở mép nước, trong lòng lo lắng, vội đi xuống hỏi xem tôi có phát hiện được thi thể hay không. Tôi nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy chú Lê đang từ từ đi tới chỗ mình.
Nói thật, lúc này ký ức của năm đứa bé họ Lê đang hỗn loạn, nếu như muốn nói rõ ràng cần chút thời gian, nhưng tôi biết chú Lê bây giờ đã rất gấp rồi!
Dù sao sống chết cũng không phải chỉ dựa vào một lời nói là được, không phải cứ không nói thì là không sao cả. Chờ đến khi chú Lê đi đến cạnh mình, tôi nói khẽ với chú ấy: “Chú Lê, chú để anh hai chú chuẩn bị tâm lý đi! Mấy đứa bé, tất cả đều ở dưới hố này...”
“Cái gì!” Chú Lê đột nhiên trợn mắt, biểu lộ không tiếp nhận được thông tin này.
Tôi cũng đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, tôi hiểu cảm giác đó như thế nào, thế nhưng bi kịch đã xảy ra, những người còn lại chỉ có thể học cách đối mặt.
Chú Lê đứng cạnh tôi nửa ngày mới chậm chạp mở miệng nói: “Nhưng mấy người trong thôn sao đều không vớt được gì?”
Tôi thở dài, lo lắng nói với chú ấy: “Đây chính là chuyện cháu muốn nói với chú, trong hố này ngoại trừ năm đứa bé nhà anh hai chú còn có... một cô bé nữa, không phải người trong thôn này, hơn nữa hình như bị thiểu năng trí tuệ.”
Chú Lê khó tin hỏi lại: “Đứa trẻ ở thôn khác? Không nhầm chứ?”
“Chú Lê, cháu có khi nào nhầm việc này đâu! Trừ khi cháu không cảm nhận được gì, còn một khi đã cảm nhận được, thì chắc chắn không sai! Mà cháu nói cho chú này, mặc dù bé gái kia không có ký ức, nhưng cháu dám khẳng định cô bé đã nằm ở dưới đó gần một tháng rồi!” Tôi chắc chắn.
Lúc này chú Lê càng giật mình! Vội hỏi tôi: “Con bé kia chết như thế nào?”
Tôi lắc đầu nói: “Cháu cũng không biết, đứa bé kia trí não không phát triển, không nhớ được thứ gì, xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ của cô bé là bà nội!”
Chú Lê quay người chạy lên trên, kéo anh hai của chú ấy, thở hổn hển nói: “Anh có biết gần đây có thôn nào bị mất tích một cô bé ngốc không?”
Anh hai chú Lê nghe thế liền đưa tay chỉ về phía Đông nói: “Thời gian trước ở thôn Thượng Hà có một cô bé ngốc bị mất tích, nghe nói không biết bị ai bắt cóc, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
Chú Lê nghe xong, cau mày trầm tư thật lâu, sau đó quay lại nói với anh hai: “Tìm máy bơm nước! Bơm hết nước ra! Mấy đứa trẻ ở cái hố mà anh phát hiện ra chiếc giày vải đỏ ấy...”
Chú ấy vừa nói xong, mẹ của đám trẻ khóc toáng lên, anh hai của chú Lê trợn mắt ngất luôn…
Dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, máy bơm nhanh chóng được đưa tới, bắt đầu rầm rập hút nước đi. Bởi vì chỉ có một máy bơm nên hiệu suất chậm, lại thêm trời cũng đã tối muộn, cho nên hiện trường ngoài người nhà chú Lê thì mọi người đều về nghỉ hết.
Chú Lê đương nhiên không thể đi, chú ấy ở lại thì tất nhiên chúng tôi cũng phải ở lại, nhưng ba người chúng tôi cả đêm đều ngồi trong xe. Lúc này chú Lê mới bảo tôi nói kĩ cho chú nghe, mấy đứa trẻ kia sao lại rơi xuống nước.
Tôi thở dài, sau đó nói lại những gì trong ký ức của chúng cho chú ấy nghe…
Trong mấy đứa trẻ, Trứng Thối là đứa rơi xuống nước cuối cùng, mặc dù không phải bơi lội giỏi, nhưng cũng thường chơi trong nước như vậy không ít lần rồi. Buổi trưa hôm đó ăn cơm xong, vì trời quá nóng nên người lớn đều về phòng đi ngủ. Nhưng mấy đứa trẻ kia nằm mãi vẫn không ngủ được, ồn ào đòi đi chơi. Trong năm đứa trẻ, Trứng Thối là đứa lớn nhất, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ nhất là Hổ Con cũng đã tám tuổi, đều là anh em ruột trong nhà nên thường xuyên chơi cùng với nhau. Lúc này người lớn kêu chúng phiền nên đuổi cho đi chơi.
Khi đó, mấy đứa trẻ chạy đến sân còn gặp ông nội bọn chúng, cũng chính là anh hai của chú Lê, ông ấy hỏi mấy đứa trẻ định đi đâu chơi?
Trứng Thối nói cùng mấy đứa trẻ trong thôn ra vũng nước ở lòng sông chơi! Lúc đó anh hai chú Lê còn dặn bọn chúng vài câu, sau đó đi vào nhà. Trứng Thối đưa mấy em trai, em gái cùng mấy đứa trẻ trong thôn đi đến hố nước trong lòng sông chơi.
Kết quả đám trẻ con xem một lúc, phát hiện vũng nước nhiều hơn trước rất nhiều, mấy đứa trẻ bơi tốt cũng không dám xuống nước chơi, cho nên bọn chúng nghĩ một lúc rồi nhao nhao bỏ đi, ngoại trừ năm đứa trẻ nhà họ Lê.
Lê Trứng Thối ỷ mình bơi tốt, là đứa đầu tiên xuống bơi, nó còn lộn nhào trong nước, đùa mấy em trai em gái cười ha ha. Nhưng nó bơi một lúc, cảm thấy nước hôm nay lạnh thấu xương, không giống với nước mọi khi nó chơi.
Theo bản năng, Trứng Thối bơi lên bờ, dù sao nó cũng đã lớn, hiểu biết nhiều hơn một chút, biết là bơi trong nước lạnh rất dễ bị rút gân, nên không dám ngâm nước nhiều.
Có điều hôm nay nắng to, nó vừa đi từ dưới nước lạnh lên cảm thấy rất thoải mái. Thế là nó lên bờ, nằm ở bãi cỏ trên cao nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi mất…
Trứng Thối cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đến tận khi đột nhiên nghe thấy tiếng đập nước từng đợt oàm oạp mới bừng tỉnh, nó bò dậy xem xét, lập tức tỉnh mộng!
Mấy đứa em trai em gái tất cả đang chới với trong vũng nước, đứa nhỏ nhất chắc đã chìm đến đáy! Trứng Thối không nghĩ nhiều, nó ba chân bốn cẳng chạy đến hồ nước, rồi nhảy ùm vào nước.
Nếu như bình thường, với trình độ bơi lội của Trứng Thối, muốn cứu em trai em gái khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng không biết hôm nay thế nào, nó vừa xuống nước đã cảm thấy chân trái đau đớn, Trứng Thối lập tức biết mình bị căng gân rồi!
Nếu như lúc đó nó không hoảng hốt, chậm rãi điều chỉnh một chút thì có thể thoát được tình trạng chuột rút đó.
Bởi vì trong hố có nhiều thi thể, nên nhất thời tôi tiếp nhận được quá nhiều thông tin, hình ảnh phức tạp cũng có thể có sai sót. Trong hố có năm thi thể chắc chắn là cháu trai, cháu gái của chú Lê, một thi thể còn lại không phải là trẻ em trong thôn Hạ Hà!
Đó là một bé gái mười hai tuổi, đáng lý ra một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường đã rất hiểu chuyện, nhưng đứa trẻ này dường như cái gì cũng không biết, kỳ quái hơn là trí nhớ của cô bé rất hỗn loạn... nếu như tôi đoán không lầm, có lẽ đứa bé này có vấn đề về trí tuệ.
Chú Lê đứng trên cao nhìn tôi đứng mãi ở mép nước, trong lòng lo lắng, vội đi xuống hỏi xem tôi có phát hiện được thi thể hay không. Tôi nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy chú Lê đang từ từ đi tới chỗ mình.
Nói thật, lúc này ký ức của năm đứa bé họ Lê đang hỗn loạn, nếu như muốn nói rõ ràng cần chút thời gian, nhưng tôi biết chú Lê bây giờ đã rất gấp rồi!
Dù sao sống chết cũng không phải chỉ dựa vào một lời nói là được, không phải cứ không nói thì là không sao cả. Chờ đến khi chú Lê đi đến cạnh mình, tôi nói khẽ với chú ấy: “Chú Lê, chú để anh hai chú chuẩn bị tâm lý đi! Mấy đứa bé, tất cả đều ở dưới hố này...”
“Cái gì!” Chú Lê đột nhiên trợn mắt, biểu lộ không tiếp nhận được thông tin này.
Tôi cũng đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, tôi hiểu cảm giác đó như thế nào, thế nhưng bi kịch đã xảy ra, những người còn lại chỉ có thể học cách đối mặt.
Chú Lê đứng cạnh tôi nửa ngày mới chậm chạp mở miệng nói: “Nhưng mấy người trong thôn sao đều không vớt được gì?”
Tôi thở dài, lo lắng nói với chú ấy: “Đây chính là chuyện cháu muốn nói với chú, trong hố này ngoại trừ năm đứa bé nhà anh hai chú còn có... một cô bé nữa, không phải người trong thôn này, hơn nữa hình như bị thiểu năng trí tuệ.”
Chú Lê khó tin hỏi lại: “Đứa trẻ ở thôn khác? Không nhầm chứ?”
“Chú Lê, cháu có khi nào nhầm việc này đâu! Trừ khi cháu không cảm nhận được gì, còn một khi đã cảm nhận được, thì chắc chắn không sai! Mà cháu nói cho chú này, mặc dù bé gái kia không có ký ức, nhưng cháu dám khẳng định cô bé đã nằm ở dưới đó gần một tháng rồi!” Tôi chắc chắn.
Lúc này chú Lê càng giật mình! Vội hỏi tôi: “Con bé kia chết như thế nào?”
Tôi lắc đầu nói: “Cháu cũng không biết, đứa bé kia trí não không phát triển, không nhớ được thứ gì, xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ của cô bé là bà nội!”
Chú Lê quay người chạy lên trên, kéo anh hai của chú ấy, thở hổn hển nói: “Anh có biết gần đây có thôn nào bị mất tích một cô bé ngốc không?”
Anh hai chú Lê nghe thế liền đưa tay chỉ về phía Đông nói: “Thời gian trước ở thôn Thượng Hà có một cô bé ngốc bị mất tích, nghe nói không biết bị ai bắt cóc, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
Chú Lê nghe xong, cau mày trầm tư thật lâu, sau đó quay lại nói với anh hai: “Tìm máy bơm nước! Bơm hết nước ra! Mấy đứa trẻ ở cái hố mà anh phát hiện ra chiếc giày vải đỏ ấy...”
Chú ấy vừa nói xong, mẹ của đám trẻ khóc toáng lên, anh hai của chú Lê trợn mắt ngất luôn…
Dưới sự hỗ trợ của cảnh sát, máy bơm nhanh chóng được đưa tới, bắt đầu rầm rập hút nước đi. Bởi vì chỉ có một máy bơm nên hiệu suất chậm, lại thêm trời cũng đã tối muộn, cho nên hiện trường ngoài người nhà chú Lê thì mọi người đều về nghỉ hết.
Chú Lê đương nhiên không thể đi, chú ấy ở lại thì tất nhiên chúng tôi cũng phải ở lại, nhưng ba người chúng tôi cả đêm đều ngồi trong xe. Lúc này chú Lê mới bảo tôi nói kĩ cho chú nghe, mấy đứa trẻ kia sao lại rơi xuống nước.
Tôi thở dài, sau đó nói lại những gì trong ký ức của chúng cho chú ấy nghe…
Trong mấy đứa trẻ, Trứng Thối là đứa rơi xuống nước cuối cùng, mặc dù không phải bơi lội giỏi, nhưng cũng thường chơi trong nước như vậy không ít lần rồi. Buổi trưa hôm đó ăn cơm xong, vì trời quá nóng nên người lớn đều về phòng đi ngủ. Nhưng mấy đứa trẻ kia nằm mãi vẫn không ngủ được, ồn ào đòi đi chơi. Trong năm đứa trẻ, Trứng Thối là đứa lớn nhất, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ nhất là Hổ Con cũng đã tám tuổi, đều là anh em ruột trong nhà nên thường xuyên chơi cùng với nhau. Lúc này người lớn kêu chúng phiền nên đuổi cho đi chơi.
Khi đó, mấy đứa trẻ chạy đến sân còn gặp ông nội bọn chúng, cũng chính là anh hai của chú Lê, ông ấy hỏi mấy đứa trẻ định đi đâu chơi?
Trứng Thối nói cùng mấy đứa trẻ trong thôn ra vũng nước ở lòng sông chơi! Lúc đó anh hai chú Lê còn dặn bọn chúng vài câu, sau đó đi vào nhà. Trứng Thối đưa mấy em trai, em gái cùng mấy đứa trẻ trong thôn đi đến hố nước trong lòng sông chơi.
Kết quả đám trẻ con xem một lúc, phát hiện vũng nước nhiều hơn trước rất nhiều, mấy đứa trẻ bơi tốt cũng không dám xuống nước chơi, cho nên bọn chúng nghĩ một lúc rồi nhao nhao bỏ đi, ngoại trừ năm đứa trẻ nhà họ Lê.
Lê Trứng Thối ỷ mình bơi tốt, là đứa đầu tiên xuống bơi, nó còn lộn nhào trong nước, đùa mấy em trai em gái cười ha ha. Nhưng nó bơi một lúc, cảm thấy nước hôm nay lạnh thấu xương, không giống với nước mọi khi nó chơi.
Theo bản năng, Trứng Thối bơi lên bờ, dù sao nó cũng đã lớn, hiểu biết nhiều hơn một chút, biết là bơi trong nước lạnh rất dễ bị rút gân, nên không dám ngâm nước nhiều.
Có điều hôm nay nắng to, nó vừa đi từ dưới nước lạnh lên cảm thấy rất thoải mái. Thế là nó lên bờ, nằm ở bãi cỏ trên cao nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi mất…
Trứng Thối cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đến tận khi đột nhiên nghe thấy tiếng đập nước từng đợt oàm oạp mới bừng tỉnh, nó bò dậy xem xét, lập tức tỉnh mộng!
Mấy đứa em trai em gái tất cả đang chới với trong vũng nước, đứa nhỏ nhất chắc đã chìm đến đáy! Trứng Thối không nghĩ nhiều, nó ba chân bốn cẳng chạy đến hồ nước, rồi nhảy ùm vào nước.
Nếu như bình thường, với trình độ bơi lội của Trứng Thối, muốn cứu em trai em gái khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng không biết hôm nay thế nào, nó vừa xuống nước đã cảm thấy chân trái đau đớn, Trứng Thối lập tức biết mình bị căng gân rồi!
Nếu như lúc đó nó không hoảng hốt, chậm rãi điều chỉnh một chút thì có thể thoát được tình trạng chuột rút đó.
/1940
|