Chú Lê thấy thế, lấy một lá bùa ra, miệng khẽ đọc phù chú, sau đó liên tiếp đập vào lưng cô gái kia. Cô gái đó mới vừa rồi còn quậy phá, đột nhiên mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, cuối cùng bất động.
Lúc này nhân viên an ninh trên máy bay mới từ từ đi đến, anh ta ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô gái, phát hiện cô ta chỉ bị ngất đi. Nhưng sợ cô ta tỉnh dậy sẽ lại nổi điên nên còng tay cô ta lại, sau đó mới để cho nhân viên đưa đi.
Lúc đó tôi mới nhớ đến câu nói vừa rồi chú Lê nói nhỏ bên tai tôi: “Cô gái kia bị trúng tà, cháu xem phía sau gáy cô ta có gì không, nếu có thì lấy tay chà xát cho chú!”
Thế là tôi trở lại chỗ ngồi, hỏi khẽ chú Lê: “Làm sao chú biết cô gái này bị trúng tà?”
Chú Lê cười ha ha nói: “Lúc chiều khi làm thủ tục soát vé, chú vô tình gạt phải cô gái này, phát hiện hai mắt cô ta vô thần, đầu đầy mồ hôi. Sau đó chú có chú ý mấy lần nữa, những người khác khi ngồi xuống ghế đều hơi dựa về phía sau một chút, rồi mới làm gì thì làm, nhưng cô ta lại ngồi thẳng lưng, nhìn rất không bình thường. Người ngồi kiểu như vậy, mười người thì tám người chỉ ngồi thử một chút, lợi hại hơn thì cũng chỉ được một tiếng đồng hồ, người bình thường ai có thể ngồi như vậy từ xế chiều đến tối? Không bị tê cứng cột sống mới là lạ?”
Tôi vừa nghe vừa nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay! Đến tận khi tôi thấy cô ta đột nhiên đứng dậy mới phát hiện có điều không ổn, chẳng ngờ chú Lê đã để ý đến cô ta từ trưa.
Vì chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, Đinh Nhất ngồi bên trong Lâm Hải nên không thể lao ra như tôi. Lúc này anh ta mới cười nói: “Được đấy? Cậu bây giờ phản ứng cũng nhanh nhỉ?”
Tôi hậm hực nói: “Mẹ ơi, nếu không phản ứng nhanh một chút, có khi máy bay rơi rồi!”
Nhìn sang Lâm Hải, lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch, xem ra bị dọa khiếp vía. Thế là tôi an ủi: “Không sao, cô gái kia đã bị cảnh sát đưa đi rồi...”
Lâm Hải lắc đầu nói với tôi: “Ôi trời ơi! Cậu có biết nếu vừa rồi cửa thật sự mở ra, chúng ta đã xong rồi không!”
Tôi hiểu Lâm Hải thật sự sợ hãi, vừa rồi đã chuyển từ tiếng phổ thông sang tiếng vùng Đông Bắc. Thế là tôi nín cười nói: “Đương nhiên biết rồi! Cậu không thấy tôi xông ra nhanh thế nào à? Tôi thấy đây là lần đầu tiên mình anh dũng như thế đấy!”
Nhưng Lâm Hải lại đặt mông về chỗ ngồi, chỉ tự nói mình xui xẻo, lần nào đi máy bay cũng gặp chuyện! Tôi nghe xong thì vội hỏi: “Chẳng lẽ trước đây cậu cũng gặp chuyện này rồi?”
Anh ta thở dài nói: “Còn không sao? Lần trước là một người đàn ông, hơn nữa còn đã mở được cửa rồi. May mà lúc đó máy bay đã tiếp đất, đang chạy trên đường băng, người thần kinh kia vừa mở cửa đã khiến máy bay đi chệch, sau đó cuốn mất thang trượt ra ngoài! Từ lần trước về nước gặp chuyện này, có việc thì tôi đi tàu hỏa cao tốc, không ưng đi máy bay mấy. Lần này nếu không phải bắt buộc thì tôi thật sự chẳng muốn đi...”
Lâm Hải nói đến đây chợt ngừng lại, có lẽ biết mình đã lỡ lời nên lúng túng nhìn tôi, không biết nên nói gì. Tôi nhận ra anh chàng vùng Đông Bắc này mặc dù ngoại hình khôn khéo, nhưng thật ra vẫn còn nét ngốc nghếch đáng yêu.
Thế là tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, cậu đừng nói gì hết, chúng ta là đồng bệnh tương liên, không có chiêu nào tránh, không muốn cũng phải nhận...”
Lúc này chú Lê đột nhiên nói với Lâm Hải: “Đi, cậu dẫn tôi đi xem cô gái vừa rồi, cứ để cô ta ngất thế cũng không được!”
Chú Lê và Lâm Hải đi về phía cô gái kia bị khiêng đi... Mười mấy phút sau hai người mới trở lại.
“Cô ta tỉnh lại rồi?” Tôi tò mò hỏi.
Lâm Hải hưng phấn nói với tôi, sau khi anh ta và chú Lê đi đến đó, nhân viên an ninh người nước ngoài không cho người ngoài vào. Sau đó anh ta phải nói phét với nhân viên an ninh là chú Lê là một thầy thuốc giỏi người Trung Quốc, có thể giúp cô gái này tỉnh lại, rồi hỏi xem đã có chuyện gì.
Nhân viên an ninh xem xét máy bay mới đi được một nửa lộ trình đến San Francisco, nếu cứ để cô gái này ngất mãi cũng không phải chuyện tốt, thế nên đồng ý cho chú Lê lại gần kiểm tra. Chú Lê vạch mí mắt cô ta lên nhìn, sau đó lấy một hộp dầu cù là ra đưa lên mũi cô gái, vậy mà cô gái này tỉnh lại ngay!
Nhưng tỉnh thì tỉnh, mà hỏi gì cũng không biết, cô ta không nhớ được vừa rồi mình đã làm loạn máy bay, còn uy hiếp đến sinh mệnh của tất cả mọi người. Khi cô gái nghe mình vừa rồi chút nữa thì gây họa thì khóc không ngừng, chú Lê phải hỏi mãi, cô ta mới nói mình chỉ nhớ ký ức của hai ngày trước.
Nghe Lâm Hải nói xong, tôi quay đầu nhìn về phía chú Lê, phát hiện sắc mặt chú ấy hơi xấu, nên hỏi khẽ: “Thế nào ạ? Chú nhìn thấy gì ạ?”
Chú Lê nhìn tôi, sau đó trầm giọng nói: “Vừa rồi chú đã nhìn cẩn thận hoa văn trên gáy cô gái kia, mặc dù đã bị cháu xóa bớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một loại tà thuật hại người, dùng để điều khiển ý thức người khác đi hại người! Người thi thuật không phải có thù với tất cả mọi người trên máy bay, chắc chắn hắn chỉ muốn giết chết người đã đắc tội với mình! Nhưng vì để đạt được mục đích, hắn sẵn sàng để nhiều người chết cùng như vậy, sự độc ác của người này không phải ai cũng nghĩ đến được!”
Nghe chú Lê nói xong, tôi đánh giá xung quanh, nhưng chú Lê lại nói: “Đừng nhìn, người thi thuật này không thể ở trên máy bay được, bây giờ tà thuật của hắn đã bị chú phá, chắc chắn sẽ gặp phản phệ, xem ra thù này coi như đã kết!” Chú Lê nói xong cũng nhìn quanh mình một chút: “Chỉ là không biết, người hắn muốn hại trên máy bay là ai?”
Lúc này trong lòng tôi chợt nghĩ đến một người, sau đó kéo chú Lê nói: “Không phải là chúng ta chứ! Chú đừng quên tà thần mắt đỏ lúc trước?”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Tạm thời tà thần mắt đỏ chưa tìm đến chúng ta đâu, mặc dù đúng là có thù, nhưng chân thân của thứ kia đã bị hóa giải, cho dù thông qua đứa bé kia để chuyển sinh làm người thì pháp lực cũng không còn như lúc trước. Bây giờ nó tránh chúng ta còn không kịp, chắc chắn sẽ không tự tìm chúng ta để gặp phiền phức.”
Tôi cũng an tâm ít nhiều, chỉ cần không phải tìm chúng tôi gây chuyện là tốt rồi. Nhưng lúc này Đinh Nhất lại khẽ kéo ống tay áo tôi, sau đó nói: “Có phải tại lần trước gặp chủ tiệm hắc điếm ở Hà Nam không?”
Nghe Đinh Nhất nói, tôi mới lo lắng, không thể nào! Nếu thật sự là tên đó thì quá độc ác rồi?! Hình như tôi và Đinh Nhất chưa ai nói chuyện này với chú Lê hết đúng không?
Tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Anh chưa nói với chú Lê à?”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi: “Sao cậu không nói?”
“Tôi bận quá nên quên mất!” Tôi giải thích.
“Cậu quên tôi cũng quên...”
Lúc này nhân viên an ninh trên máy bay mới từ từ đi đến, anh ta ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô gái, phát hiện cô ta chỉ bị ngất đi. Nhưng sợ cô ta tỉnh dậy sẽ lại nổi điên nên còng tay cô ta lại, sau đó mới để cho nhân viên đưa đi.
Lúc đó tôi mới nhớ đến câu nói vừa rồi chú Lê nói nhỏ bên tai tôi: “Cô gái kia bị trúng tà, cháu xem phía sau gáy cô ta có gì không, nếu có thì lấy tay chà xát cho chú!”
Thế là tôi trở lại chỗ ngồi, hỏi khẽ chú Lê: “Làm sao chú biết cô gái này bị trúng tà?”
Chú Lê cười ha ha nói: “Lúc chiều khi làm thủ tục soát vé, chú vô tình gạt phải cô gái này, phát hiện hai mắt cô ta vô thần, đầu đầy mồ hôi. Sau đó chú có chú ý mấy lần nữa, những người khác khi ngồi xuống ghế đều hơi dựa về phía sau một chút, rồi mới làm gì thì làm, nhưng cô ta lại ngồi thẳng lưng, nhìn rất không bình thường. Người ngồi kiểu như vậy, mười người thì tám người chỉ ngồi thử một chút, lợi hại hơn thì cũng chỉ được một tiếng đồng hồ, người bình thường ai có thể ngồi như vậy từ xế chiều đến tối? Không bị tê cứng cột sống mới là lạ?”
Tôi vừa nghe vừa nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay! Đến tận khi tôi thấy cô ta đột nhiên đứng dậy mới phát hiện có điều không ổn, chẳng ngờ chú Lê đã để ý đến cô ta từ trưa.
Vì chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, Đinh Nhất ngồi bên trong Lâm Hải nên không thể lao ra như tôi. Lúc này anh ta mới cười nói: “Được đấy? Cậu bây giờ phản ứng cũng nhanh nhỉ?”
Tôi hậm hực nói: “Mẹ ơi, nếu không phản ứng nhanh một chút, có khi máy bay rơi rồi!”
Nhìn sang Lâm Hải, lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch, xem ra bị dọa khiếp vía. Thế là tôi an ủi: “Không sao, cô gái kia đã bị cảnh sát đưa đi rồi...”
Lâm Hải lắc đầu nói với tôi: “Ôi trời ơi! Cậu có biết nếu vừa rồi cửa thật sự mở ra, chúng ta đã xong rồi không!”
Tôi hiểu Lâm Hải thật sự sợ hãi, vừa rồi đã chuyển từ tiếng phổ thông sang tiếng vùng Đông Bắc. Thế là tôi nín cười nói: “Đương nhiên biết rồi! Cậu không thấy tôi xông ra nhanh thế nào à? Tôi thấy đây là lần đầu tiên mình anh dũng như thế đấy!”
Nhưng Lâm Hải lại đặt mông về chỗ ngồi, chỉ tự nói mình xui xẻo, lần nào đi máy bay cũng gặp chuyện! Tôi nghe xong thì vội hỏi: “Chẳng lẽ trước đây cậu cũng gặp chuyện này rồi?”
Anh ta thở dài nói: “Còn không sao? Lần trước là một người đàn ông, hơn nữa còn đã mở được cửa rồi. May mà lúc đó máy bay đã tiếp đất, đang chạy trên đường băng, người thần kinh kia vừa mở cửa đã khiến máy bay đi chệch, sau đó cuốn mất thang trượt ra ngoài! Từ lần trước về nước gặp chuyện này, có việc thì tôi đi tàu hỏa cao tốc, không ưng đi máy bay mấy. Lần này nếu không phải bắt buộc thì tôi thật sự chẳng muốn đi...”
Lâm Hải nói đến đây chợt ngừng lại, có lẽ biết mình đã lỡ lời nên lúng túng nhìn tôi, không biết nên nói gì. Tôi nhận ra anh chàng vùng Đông Bắc này mặc dù ngoại hình khôn khéo, nhưng thật ra vẫn còn nét ngốc nghếch đáng yêu.
Thế là tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, cậu đừng nói gì hết, chúng ta là đồng bệnh tương liên, không có chiêu nào tránh, không muốn cũng phải nhận...”
Lúc này chú Lê đột nhiên nói với Lâm Hải: “Đi, cậu dẫn tôi đi xem cô gái vừa rồi, cứ để cô ta ngất thế cũng không được!”
Chú Lê và Lâm Hải đi về phía cô gái kia bị khiêng đi... Mười mấy phút sau hai người mới trở lại.
“Cô ta tỉnh lại rồi?” Tôi tò mò hỏi.
Lâm Hải hưng phấn nói với tôi, sau khi anh ta và chú Lê đi đến đó, nhân viên an ninh người nước ngoài không cho người ngoài vào. Sau đó anh ta phải nói phét với nhân viên an ninh là chú Lê là một thầy thuốc giỏi người Trung Quốc, có thể giúp cô gái này tỉnh lại, rồi hỏi xem đã có chuyện gì.
Nhân viên an ninh xem xét máy bay mới đi được một nửa lộ trình đến San Francisco, nếu cứ để cô gái này ngất mãi cũng không phải chuyện tốt, thế nên đồng ý cho chú Lê lại gần kiểm tra. Chú Lê vạch mí mắt cô ta lên nhìn, sau đó lấy một hộp dầu cù là ra đưa lên mũi cô gái, vậy mà cô gái này tỉnh lại ngay!
Nhưng tỉnh thì tỉnh, mà hỏi gì cũng không biết, cô ta không nhớ được vừa rồi mình đã làm loạn máy bay, còn uy hiếp đến sinh mệnh của tất cả mọi người. Khi cô gái nghe mình vừa rồi chút nữa thì gây họa thì khóc không ngừng, chú Lê phải hỏi mãi, cô ta mới nói mình chỉ nhớ ký ức của hai ngày trước.
Nghe Lâm Hải nói xong, tôi quay đầu nhìn về phía chú Lê, phát hiện sắc mặt chú ấy hơi xấu, nên hỏi khẽ: “Thế nào ạ? Chú nhìn thấy gì ạ?”
Chú Lê nhìn tôi, sau đó trầm giọng nói: “Vừa rồi chú đã nhìn cẩn thận hoa văn trên gáy cô gái kia, mặc dù đã bị cháu xóa bớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một loại tà thuật hại người, dùng để điều khiển ý thức người khác đi hại người! Người thi thuật không phải có thù với tất cả mọi người trên máy bay, chắc chắn hắn chỉ muốn giết chết người đã đắc tội với mình! Nhưng vì để đạt được mục đích, hắn sẵn sàng để nhiều người chết cùng như vậy, sự độc ác của người này không phải ai cũng nghĩ đến được!”
Nghe chú Lê nói xong, tôi đánh giá xung quanh, nhưng chú Lê lại nói: “Đừng nhìn, người thi thuật này không thể ở trên máy bay được, bây giờ tà thuật của hắn đã bị chú phá, chắc chắn sẽ gặp phản phệ, xem ra thù này coi như đã kết!” Chú Lê nói xong cũng nhìn quanh mình một chút: “Chỉ là không biết, người hắn muốn hại trên máy bay là ai?”
Lúc này trong lòng tôi chợt nghĩ đến một người, sau đó kéo chú Lê nói: “Không phải là chúng ta chứ! Chú đừng quên tà thần mắt đỏ lúc trước?”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Tạm thời tà thần mắt đỏ chưa tìm đến chúng ta đâu, mặc dù đúng là có thù, nhưng chân thân của thứ kia đã bị hóa giải, cho dù thông qua đứa bé kia để chuyển sinh làm người thì pháp lực cũng không còn như lúc trước. Bây giờ nó tránh chúng ta còn không kịp, chắc chắn sẽ không tự tìm chúng ta để gặp phiền phức.”
Tôi cũng an tâm ít nhiều, chỉ cần không phải tìm chúng tôi gây chuyện là tốt rồi. Nhưng lúc này Đinh Nhất lại khẽ kéo ống tay áo tôi, sau đó nói: “Có phải tại lần trước gặp chủ tiệm hắc điếm ở Hà Nam không?”
Nghe Đinh Nhất nói, tôi mới lo lắng, không thể nào! Nếu thật sự là tên đó thì quá độc ác rồi?! Hình như tôi và Đinh Nhất chưa ai nói chuyện này với chú Lê hết đúng không?
Tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Anh chưa nói với chú Lê à?”
Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi: “Sao cậu không nói?”
“Tôi bận quá nên quên mất!” Tôi giải thích.
“Cậu quên tôi cũng quên...”
/1940
|