Sáng sớm hôm sau, chúng tôi rời giường từ sớm, Đinh Nhất vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của nhà bên cạnh, nhưng ngoại trừ một vài âm thanh sột soạt ở bên ngoài thì không còn nghe thấy âm thanh gì khác cả.
Bỗng, có tiếng đóng cửa vang lên rất rõ, phát ra từ trong hành lang, ba chúng tôi mừng thầm, chắc lão già biến thái kia ra ngoài đi làm…
Vì để phòng ngừa, tôi bảo Lâm Hải đi theo lão già biến thái đó, để anh ta có thể báo cáo động tĩnh của lão ngay, sau đó Đinh Nhất lại thi triển kỹ xảo mở khóa như thần, chúng tôi cứ thế mở cửa nhà lão như đang mở cửa nhà mình vậy, rồi nghênh ngang đi vào bên trong…
Vào bên trong nhìn quanh một lượt, chúng tôi phát hiện cách bài trí trong nhà rất đơn giản, thậm chí có vài món đồ đã rất cũ kĩ, hẳn là được mang từ nhà cũ đến.
Tôi nhanh chóng tìm được chiếc tủ lạnh cũ trong trí nhớ của bé Tử Huyên, mở ra xem, bên trong có một ít cơm canh thừa và có rất nhiều bình sữa men tiêu hóa nhỏ mà bọn trẻ con rất thích uống.
Đáng lý ra, bằng vào những kinh nghiệm trước đây, hẳn là tôi có thể lập tức cảm nhận được vị trí cụ thể của thi thể. Nhưng rất kỳ lạ là, bây giờ tôi đứng ở đây để cảm nhận, nhưng nó cũng chỉ mơ hồ như khi ở ngoài cửa thôi…
Bố cục kiến trúc của căn hộ này không giống lắm với bên căn hộ của Lâm Hải, chúng tôi đành phải mất thời gian tìm kiếm. Tôi quan sát kĩ thì thấy, căn hộ của lão biến thái này có nhiều hơn một phòng so với căn hộ của Lâm Hải. Và ở bên trong căn phòng thêm ra này đang ẩn giấu thứ bí mật mà hôm nay chúng tôi muốn đến tìm kiếm.
Tôi đẩy cánh cửa ra nhưng phát hiện cửa phòng bị khóa, tôi né người sang một bên để Đinh Nhất mở cửa. Cửa vừa được mở, từ bên trong bay ra một thứ mùi rất lạ. Mùi này rất khó tả, ngoài việc nó khá khó ngửi thì tôi cũng không thể xác định được là nó phát ra từ cái gì. Mà điều khiến người khác ngạc nhiên nhất là, cửa sổ của gian phòng này đã bị lấp kín!
Một căn phòng tối om bay ra thứ mùi lạ khiến người khác buồn nôn, đây là cơn ác mộng đối với bất cứ ai có bóng ma thời thơ ấu…
Đinh Nhất lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ và bước vào trước, trong ánh sáng của đèn pin, tôi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa trẻ! Có đứa ngồi, có đứa nằm, nhưng có một điểm chung duy nhất giữa chúng là đều không động đậy.
Đinh Nhất quay đầu lại hỏi tôi: “Là mấy đứa trẻ này à?”
Tôi đếm: “Có đến năm đứa, nhưng xác của những đứa trẻ này đều cứ để nguyên như thế à, chẳng phải nên bị mục rữa hết rồi hay sao?”
Tôi đang nói thì Đinh Nhất tìm được công tắc đèn, anh ta bật cho đèn sáng lên. Nhưng trong khoảnh khắc gian phòng được chiếu sáng, tôi được nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình…
Trên chiếc giường trong căn phòng có năm thi thể trẻ con được xếp ngồi hoặc nằm, trên người bọn chúng mặc quần áo rất đẹp, nét mặt của chúng vô cùng kì lạ, đáng sợ nhất là trên da của những đứa trẻ này đều được phủ một loại vật chất trong suốt.
Đêm qua tôi đã từng tưởng tượng ra vô số cách mà lão già biến thái này cất giấu thi thể, nhưng tôi không thể nào nghĩ ra được cách ở ngay trước mắt mình này!
Đinh Nhất bước lên trước quan sát cho rõ hơn, sau đó anh ta quay đầu lại nói với tôi: “Thứ hơi mờ trên da mấy đứa trẻ hẳn là nhựa thông, còn mùi này chắc là hỗn hợp do mùi thối của thi thể trộn lẫn với nhựa thông sinh ra, cho nên chúng ta mới ngửi thấy thứ mùi kỳ lạ khó diễn tả…”
Tôi thoáng rùng mình, không ngờ lão già này ngoài đam mê ấu dâm ra, còn con mẹ nó, thích ướp xác nữa chứ?! Nhìn xác từng đứa trẻ bị chế tạo thành xác ướp, tim tôi cảm thấy rất khó chịu, nếu cha mẹ của những đứa trẻ nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ muốn xé xác lão ra mất!
Đinh Nhất cau mày nói với tôi: “Giờ báo cảnh sát sao?”
Tôi lắc đầu nói. “Đợi chút đã… chúng ta tìm tiếp xem, ở đây có một bé trai còn sống nữa!”
Đinh Nhất gật nhẹ, anh ta bắt đầu tìm xung quanh và ở dưới giường, tìm một lúc lâu mà không thấy gần những thi thể này có đứa trẻ nào còn sống cả. Vì vậy anh ta chuyển mục tiêu sang phía chiếc tủ lớn màu đen ở bên cạnh…
Đinh Nhất vừa mở cửa tủ ra thì vội quay đầu nói với tôi: “Ở đây!”
Tôi lập tức chạy tới, thấy trong chiếc tủ lớn không hề có một bộ quần áo nào, nhưng có một đứa bé trai đang nằm, tay chân nó bị trói, trên người chằng chịt vết thương! Miệng và mắt của thằng bé còn bị băng dính dán lại, chỉ hở ra đúng hai lỗ mũi để thở, chắc vì muốn phòng ngừa thằng bé tè dầm, nên hắn còn cho nó mặc bỉm.
Đinh Nhất khẽ vươn tay muốn ôm đứa trẻ ra ngoài, nhưng khi tay anh ta mới đụng vào thân thể của nó, đứa bé run lên cầm cập, sau đó đái ra…
Tôi biết thằng bé có thể nghe được tiếng của chúng tôi nên mới nói an ủi nó: “Đừng sợ, anh tới cứu em! Đừng sợ…”
Đinh Nhất ôm đứa bé trong tủ quần áo ra bên ngoài, ngoại trừ việc cơ thể thằng bé vẫn không ngừng run rẩy thì không còn phản ứng quá khích nào khác. Tôi cẩn thận gỡ băng dính bịt mắt và miệng của nó ra, thấy cậu bé này có một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu. Nhưng lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của nó lại đầy vẻ hoảng sợ.
“Đừng sợ, em nói cho anh biết em tên là gì, nhà ở đâu?” Tôi cố gắng dùng chất giọng dịu dàng nhất để nói với thằng bé.
Thoạt nhìn thằng bé cũng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, khi nó nghe tôi hỏi thì khẩn trương nhắm chặt mắt lại, không chịu nói một câu nào. Tôi thấy đứa nhỏ này kháng cự chúng tôi như thế thì đoán rằng, có thể nó cũng không biết kẻ mấy ngày nay làm ra những hành vi vô nhân đạo đối với mình là ai, bây giờ mà muốn hỏi thằng bé thì quá khó khăn, mà như thế đối với nó cũng hơi tàn nhẫn quá…
Nghĩ vậy nên tôi nói với Đinh Nhất: “Anh đi tìm giúp tôi giấy bút ở xung quanh đây!”
Dù không biết tôi muốn làm gì, nhưng Đinh Nhất vẫn nhanh chóng tìm được cho tôi, tôi cởi trói cho đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng nói với nó: “Em giúp anh một việc nhé, viết lên giấy này hai chữ cứu với.”
Nhưng sau khi được cởi trói, thằng bé lại cuộn chặt mình lại, rúc đầu vào giữa hai chân, làm cách nào cũng không chịu ngẩng lên.
Đinh Nhất lắc đầu: “Thằng bé bị chịu kích thích quá lớn, chắc là không viết được rồi…”
Tôi suy nghĩ rồi cầm bút lên, bắt chước chữ trẻ con viết lên giấy hai chữ cứu với xiêu xiêu vẹo vẹo, rồi tôi cầm tờ giấy tới trước mặt thằng bé và nói: “Nhớ kỹ lời anh nói nhé, về sau cho dù có ai hỏi em, em cũng đều phải nói chữ trên giấy này là do em viết, biết không!”
Cậu bé vẫn không ngẩng đầu lên mà nằm co quắp trên mặt đất, nhưng tôi biết chắc chắn nó nghe được! Sau đó tôi và Đinh Nhất đi ra ngoài và khóa cửa căn hộ của lão già biến thái kia lại.
Quay trở lại nhà của Lâm Hải, tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Hai vị cảnh sát 110 đến nhanh hơn so với chúng tôi nghĩ, tôi và Đinh Nhất cùng đứng ở trước cửa nhà lão già biến thái kia để chờ họ, cảnh sát vừa đi lên đã hỏi vừa rồi là ai báo cảnh sát?
Bỗng, có tiếng đóng cửa vang lên rất rõ, phát ra từ trong hành lang, ba chúng tôi mừng thầm, chắc lão già biến thái kia ra ngoài đi làm…
Vì để phòng ngừa, tôi bảo Lâm Hải đi theo lão già biến thái đó, để anh ta có thể báo cáo động tĩnh của lão ngay, sau đó Đinh Nhất lại thi triển kỹ xảo mở khóa như thần, chúng tôi cứ thế mở cửa nhà lão như đang mở cửa nhà mình vậy, rồi nghênh ngang đi vào bên trong…
Vào bên trong nhìn quanh một lượt, chúng tôi phát hiện cách bài trí trong nhà rất đơn giản, thậm chí có vài món đồ đã rất cũ kĩ, hẳn là được mang từ nhà cũ đến.
Tôi nhanh chóng tìm được chiếc tủ lạnh cũ trong trí nhớ của bé Tử Huyên, mở ra xem, bên trong có một ít cơm canh thừa và có rất nhiều bình sữa men tiêu hóa nhỏ mà bọn trẻ con rất thích uống.
Đáng lý ra, bằng vào những kinh nghiệm trước đây, hẳn là tôi có thể lập tức cảm nhận được vị trí cụ thể của thi thể. Nhưng rất kỳ lạ là, bây giờ tôi đứng ở đây để cảm nhận, nhưng nó cũng chỉ mơ hồ như khi ở ngoài cửa thôi…
Bố cục kiến trúc của căn hộ này không giống lắm với bên căn hộ của Lâm Hải, chúng tôi đành phải mất thời gian tìm kiếm. Tôi quan sát kĩ thì thấy, căn hộ của lão biến thái này có nhiều hơn một phòng so với căn hộ của Lâm Hải. Và ở bên trong căn phòng thêm ra này đang ẩn giấu thứ bí mật mà hôm nay chúng tôi muốn đến tìm kiếm.
Tôi đẩy cánh cửa ra nhưng phát hiện cửa phòng bị khóa, tôi né người sang một bên để Đinh Nhất mở cửa. Cửa vừa được mở, từ bên trong bay ra một thứ mùi rất lạ. Mùi này rất khó tả, ngoài việc nó khá khó ngửi thì tôi cũng không thể xác định được là nó phát ra từ cái gì. Mà điều khiến người khác ngạc nhiên nhất là, cửa sổ của gian phòng này đã bị lấp kín!
Một căn phòng tối om bay ra thứ mùi lạ khiến người khác buồn nôn, đây là cơn ác mộng đối với bất cứ ai có bóng ma thời thơ ấu…
Đinh Nhất lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ và bước vào trước, trong ánh sáng của đèn pin, tôi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa trẻ! Có đứa ngồi, có đứa nằm, nhưng có một điểm chung duy nhất giữa chúng là đều không động đậy.
Đinh Nhất quay đầu lại hỏi tôi: “Là mấy đứa trẻ này à?”
Tôi đếm: “Có đến năm đứa, nhưng xác của những đứa trẻ này đều cứ để nguyên như thế à, chẳng phải nên bị mục rữa hết rồi hay sao?”
Tôi đang nói thì Đinh Nhất tìm được công tắc đèn, anh ta bật cho đèn sáng lên. Nhưng trong khoảnh khắc gian phòng được chiếu sáng, tôi được nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình…
Trên chiếc giường trong căn phòng có năm thi thể trẻ con được xếp ngồi hoặc nằm, trên người bọn chúng mặc quần áo rất đẹp, nét mặt của chúng vô cùng kì lạ, đáng sợ nhất là trên da của những đứa trẻ này đều được phủ một loại vật chất trong suốt.
Đêm qua tôi đã từng tưởng tượng ra vô số cách mà lão già biến thái này cất giấu thi thể, nhưng tôi không thể nào nghĩ ra được cách ở ngay trước mắt mình này!
Đinh Nhất bước lên trước quan sát cho rõ hơn, sau đó anh ta quay đầu lại nói với tôi: “Thứ hơi mờ trên da mấy đứa trẻ hẳn là nhựa thông, còn mùi này chắc là hỗn hợp do mùi thối của thi thể trộn lẫn với nhựa thông sinh ra, cho nên chúng ta mới ngửi thấy thứ mùi kỳ lạ khó diễn tả…”
Tôi thoáng rùng mình, không ngờ lão già này ngoài đam mê ấu dâm ra, còn con mẹ nó, thích ướp xác nữa chứ?! Nhìn xác từng đứa trẻ bị chế tạo thành xác ướp, tim tôi cảm thấy rất khó chịu, nếu cha mẹ của những đứa trẻ nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ muốn xé xác lão ra mất!
Đinh Nhất cau mày nói với tôi: “Giờ báo cảnh sát sao?”
Tôi lắc đầu nói. “Đợi chút đã… chúng ta tìm tiếp xem, ở đây có một bé trai còn sống nữa!”
Đinh Nhất gật nhẹ, anh ta bắt đầu tìm xung quanh và ở dưới giường, tìm một lúc lâu mà không thấy gần những thi thể này có đứa trẻ nào còn sống cả. Vì vậy anh ta chuyển mục tiêu sang phía chiếc tủ lớn màu đen ở bên cạnh…
Đinh Nhất vừa mở cửa tủ ra thì vội quay đầu nói với tôi: “Ở đây!”
Tôi lập tức chạy tới, thấy trong chiếc tủ lớn không hề có một bộ quần áo nào, nhưng có một đứa bé trai đang nằm, tay chân nó bị trói, trên người chằng chịt vết thương! Miệng và mắt của thằng bé còn bị băng dính dán lại, chỉ hở ra đúng hai lỗ mũi để thở, chắc vì muốn phòng ngừa thằng bé tè dầm, nên hắn còn cho nó mặc bỉm.
Đinh Nhất khẽ vươn tay muốn ôm đứa trẻ ra ngoài, nhưng khi tay anh ta mới đụng vào thân thể của nó, đứa bé run lên cầm cập, sau đó đái ra…
Tôi biết thằng bé có thể nghe được tiếng của chúng tôi nên mới nói an ủi nó: “Đừng sợ, anh tới cứu em! Đừng sợ…”
Đinh Nhất ôm đứa bé trong tủ quần áo ra bên ngoài, ngoại trừ việc cơ thể thằng bé vẫn không ngừng run rẩy thì không còn phản ứng quá khích nào khác. Tôi cẩn thận gỡ băng dính bịt mắt và miệng của nó ra, thấy cậu bé này có một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu. Nhưng lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của nó lại đầy vẻ hoảng sợ.
“Đừng sợ, em nói cho anh biết em tên là gì, nhà ở đâu?” Tôi cố gắng dùng chất giọng dịu dàng nhất để nói với thằng bé.
Thoạt nhìn thằng bé cũng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, khi nó nghe tôi hỏi thì khẩn trương nhắm chặt mắt lại, không chịu nói một câu nào. Tôi thấy đứa nhỏ này kháng cự chúng tôi như thế thì đoán rằng, có thể nó cũng không biết kẻ mấy ngày nay làm ra những hành vi vô nhân đạo đối với mình là ai, bây giờ mà muốn hỏi thằng bé thì quá khó khăn, mà như thế đối với nó cũng hơi tàn nhẫn quá…
Nghĩ vậy nên tôi nói với Đinh Nhất: “Anh đi tìm giúp tôi giấy bút ở xung quanh đây!”
Dù không biết tôi muốn làm gì, nhưng Đinh Nhất vẫn nhanh chóng tìm được cho tôi, tôi cởi trói cho đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng nói với nó: “Em giúp anh một việc nhé, viết lên giấy này hai chữ cứu với.”
Nhưng sau khi được cởi trói, thằng bé lại cuộn chặt mình lại, rúc đầu vào giữa hai chân, làm cách nào cũng không chịu ngẩng lên.
Đinh Nhất lắc đầu: “Thằng bé bị chịu kích thích quá lớn, chắc là không viết được rồi…”
Tôi suy nghĩ rồi cầm bút lên, bắt chước chữ trẻ con viết lên giấy hai chữ cứu với xiêu xiêu vẹo vẹo, rồi tôi cầm tờ giấy tới trước mặt thằng bé và nói: “Nhớ kỹ lời anh nói nhé, về sau cho dù có ai hỏi em, em cũng đều phải nói chữ trên giấy này là do em viết, biết không!”
Cậu bé vẫn không ngẩng đầu lên mà nằm co quắp trên mặt đất, nhưng tôi biết chắc chắn nó nghe được! Sau đó tôi và Đinh Nhất đi ra ngoài và khóa cửa căn hộ của lão già biến thái kia lại.
Quay trở lại nhà của Lâm Hải, tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Hai vị cảnh sát 110 đến nhanh hơn so với chúng tôi nghĩ, tôi và Đinh Nhất cùng đứng ở trước cửa nhà lão già biến thái kia để chờ họ, cảnh sát vừa đi lên đã hỏi vừa rồi là ai báo cảnh sát?
/1940
|