Khi ôm đứa con thứ hai nhà Lưu Định Hải lên, tôi thấy đứa bé này có khuôn mặt rất đáng yêu, khỏe mạnh, kháu khỉnh. Nhưng tôi ôm nó một lúc lâu mà chẳng cảm nhận được cái rắm gì cả, tôi bèn thả đứa bé xuống đất và nói: “Tôi không cảm giác được cái gì trên người đứa bé này.”
Hai vợ chồng Lưu Định Hải nghe xong thất vọng đến mức không nói nên lời, lúc này chú Lê đột nhiên nói: “Chỗ nhà bị phá hủy của chú hai các vị còn đó không? Hay bị đội phá dỡ dọn hết đi rồi?”
Vợ Lưu Định Hải nghe vậy lắc đầu nói: “Chắc chắn là chưa, bởi vì căn nhà đó do họ phá dỡ nhầm nên bọn họ nhất định phải chờ chú hai về ký tên mới xử lý tiếp được!”
Tôi lập tức hiểu ý của chú Lê, ông ấy muốn đến căn nhà đã bị phá hủy kia để tìm xem, có lẽ sẽ tìm ra được món đồ mà chúng tôi cần cũng nên!
Chiều tối ngày hôm đó, chúng tôi cùng vợ chồng Lưu Định Hải đến quê của họ ở thôn Cương Đầu, Hà Bắc. Khi chúng tôi từ trên xe bước xuống, thấy cảnh tượng thôn quê trước mặt chẳng khác gì như vừa có một cơn động đất đi qua vậy, đổ nát hoang tàn.
Chỉ có mấy căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, chắc chủ của những căn nhà đó cũng chưa ký tên như chú hai nhà Lưu Định Hải. Lưu Định Hải quen đường quen nẻo đưa chúng tôi đến nhà của chú hai ông ta, nơi đó cũng tan hoang chẳng khác gì những ngôi nhà xung quanh.
Vừa tới nơi này, Đinh Nhất bỗng cau mày lại, sau đó anh ta nói với chúng tôi: “Mùi ở đây hơi kỳ lạ!”
Thật ra không cần anh ta nói, tôi cũng biết vì sao anh ta lại nói như vậy, mặc dù mũi tôi không nhạy bằng Đinh Nhất, nhưng tôi lại cảm giác được rất rõ gần đây có thi thể, thế là tôi đi thẳng về phía trước theo cảm giác của mình…
Khi tôi đứng trên một đống gạch vỡ, một vài đoạn ký ức ngắn tràn vào trong đầu tôi. Tôi bèn chỉ xuống dưới chân mình và hỏi Lưu Định Hải. “Đây là nhà của ai vậy?”
Lưu Định Hải nhìn một lúc rồi nói: “Đây là nhà ông Hai Điền, hàng xóm ở phía Đông nhà của chú hai tôi, chính là lúc phá dỡ nhà ông ta thì bên phá dỡ không cẩn thận phá luôn cả nhà chú hai tôi.”
Tôi nghe xong chỉ biết thở dài một hơi, rồi dùng sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thi thể của chú hai ông đang ở ngay bên dưới đống gạch ngói vụn này…”
“Cái gì?” Lưu Định Hải không thể tin nổi.
Tôi cũng không có thời gian tốn hơi giải thích với ông ta, bèn bảo ông ta nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát đi!
Lúc này chú Lê đi tới, nghi ngờ hỏi: “Ông ấy chết như thế nào vậy?”
Tôi đau lòng nói: “Là chuyện ngoài ý muốn…”
Thì ra ngày hôm đó chú hai của Lưu Định Hải ở nhà một mình, đột nhiên ông ấy muốn đi vệ sinh, nhưng mấy nhà vệ sinh gần nhà đã bị phá dỡ toàn bộ rồi! Ông lão nghĩ dù gì bốn phía cũng đều bị phá hết rồi, thế thì đi vệ sinh ở đâu mà chẳng được! Nghĩ vậy nên ông ấy kéo quần xuống, rồi ngồi xổm xuống chỗ bức tường ở giữa nhà mình và nhà hàng xóm…
Đúng lúc đó, đội phá dỡ đến phá căn nhà bên cạnh, nếu nói đội phá dỡ này không cố ý phá nhà của chú hai Lưu Định Hải thì có ma mới tin! Có lẽ lúc ấy người của đội phá dỡ đi vào trong nhà ngó nghía một lúc, thấy không có ai nên muốn nhân cơ hội đó phá nhà của ông lão rồi tính tiếp!
Nhưng họ không ngờ rằng lúc đó ông lão lại đang đi nặng ở đoạn giữa của hai căn nhà, kết quả máy ủi đất tới và đẩy chết luôn cả ông lão ở bên trong.
Nhắc tới ông lão này lúc còn trẻ đúng là một thầy âm dương, mà đường chỉ tay trong lòng bàn tay trái của ông ấy bị gãy, đúng là mệnh Thiên sát cô tinh.
Dù ông ấy rất thích đứa con trai nhỏ nhà cháu mình, nhưng nghĩ tới mệnh cách của mình, nên ông ấy rất ít khi qua lại với nhà của Lưu Định Hải, nguyên nhân mà ông ấy sống chết không chịu bán đi phần đất mộ tổ nhà mình, cũng bởi vì nơi đó là mảnh đất có phần âm trạch có phúc cho con cháu. Ông ấy còn đang trông chờ vào việc dựa vào mảnh đất may mắn này để trong tương lai, gia tộc nhà họ Lưu họ có thể sản sinh ra một quan chức tài giỏi đấy!
Giờ xem ra, mảnh đất này mà rơi vào tay Lưu Định Hải thì chắc chắn ông ta sẽ bán nó đi ngay, thế mới nói, phúc phận của một người có bao nhiêu đều phụ thuộc ba phần vào ông trời và bảy phần dựa vào chính mình, cho dù ông cha có để lại cho anh phần phúc dày đến mức nào thì cũng không chịu nổi cách anh phung phí nó…
Vừa nghe nói có án mạng là cảnh sát chạy đến rất nhanh. Ban lãnh đạo của đội phá dỡ đều bị sốc, chắc họ cũng không hiểu được tại sao ông lão lại bị chết ở chỗ này?
Bên pháp y nhanh chóng tìm được thi thể đã thối rữa ở trong đống gạch đá vụn, Lưu Định Hải vừa nhìn thoáng qua đã bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Chú hai của tôi! Chúng cháu tìm chú lâu như vậy mà thì ra chú đang ở chỗ này chịu khổ! Cháu trai bất hiếu! Nếu sớm biết chú sẽ bị bọn chúng hại chết thì cháu đã nài ép đưa chú về thành phố ở rồi…”
Vợ ông ta càng ghê hơn, khóc lóc đến mức động trời động đất! Đám người trong thôn tò mò đứng xem bên cạnh cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, phải bịt mũi tránh ra xa.
Nghe mấy người dân ở đây bàn tán, nói cánh tay của thi thể đều đã bị mục nát! Giờ đang là cuối mùa, vừa đúng lúc có “nắng gắt cuối thu”, thời tiết vẫn còn rất oi bức nên chẳng trách thi thể này lại bị rữa nhanh như vậy.
Sau đó chú Lê dặn dò Lưu Định Hải những việc cần làm để lo hậu sự cho chú hai nhà ông ta, dù gì chú hai nhà ông ta cũng bị chết đột ngột, tất nhiên không thể có một tang lễ bình thường được. Đương nhiên, chú Lê làm như vậy cũng là muốn nhắc nhở ông ta rằng, giờ chúng tôi đã giúp tìm được thi thể rồi, ông ta đừng quên số tiền còn thiếu đấy!
Trên đường trở về, chú Lê và tôi cố ý đi qua phần mộ tổ nhà Lưu Định Hải để xem một chút, chỉ cần liếc mắt chú Lê cũng nhìn ra mảnh đất kia đúng là vùng đất phong thủy tốt, thảo nào chú hai nhà ông ta sống chết cũng không chịu bán đi!
Cuối cùng, chú Lê đứng ở đó, dùng la bàn xem xét một lúc lâu rồi nói: “Lưu Định Hải không có mệnh phú quý, dù chúng ta không thể thu được số tiền còn lại, thì ở trong tay ông ta cũng sẽ hết thôi. Nếu ông ta có thể giữ lại không bán mảnh đất này, thì đời sau của ông ta sẽ sinh ra được một vị quan chức lớn cấp tỉnh hoặc cấp bộ. Nhưng cháu nhìn mà xem, khi nói đến khoản bồi thường khi phá dỡ căn nhà kia, hai mắt ông ta tỏa sáng như vậy cơ mà, loại người này sao có thể nhả ra cơ hội phú quý trước mắt đây?”
Sau khi về đến nhà, tôi và chú Lê lại cùng trò chuyện về phong thủy của thôn Cương Đầu kia. Xem ra phong thủy của thôn đấy thật sự rất tốt, khiến mọi nhà đều trở thành kẻ có tiền!
Nhưng chú Lê lại nói với tôi rằng, việc chiếm được bồi thường nhà đất, từ bề ngoài, bạn có thể cảm thấy mình lập tức có ngay một khoản tiền lớn, như thể là rất có lời.
Nhưng trên thực tế thì sao? Đây chẳng qua chỉ là tiêu hao một lần. Hãy nhìn vào các bậc cha chú của Lưu Định Hải đời đời kiếp kiếp đều ở tại nơi này, không nói tới chuyện họ đã tích góp được bao nhiêu âm đức, chỉ cần nói đến chuyện mảnh đất ở trong thôn kia là vốn liếng sinh tồn mà họ dựa vào, giờ bị mua đứt một lần duy nhất, thế có nghĩa là phải thay đổi một nghề kiếm cơm khác rồi.
Có câu nói thế này, khác nghề như cách núi, người trẻ tuổi thì còn đỡ, họ sẽ nhanh chóng làm quen được với cuộc sống mới. Nhưng tôi thấy trong thôn kia hầu hết đều là người đã lớn tuổi, bây giờ có lẽ bọn họ còn thừa dịp có chút sức khỏe mà ra ngoài làm việc. Nhưng khi bọn họ đã già, tiền đã xài hết thì phải làm sao bây giờ?
Hai vợ chồng Lưu Định Hải nghe xong thất vọng đến mức không nói nên lời, lúc này chú Lê đột nhiên nói: “Chỗ nhà bị phá hủy của chú hai các vị còn đó không? Hay bị đội phá dỡ dọn hết đi rồi?”
Vợ Lưu Định Hải nghe vậy lắc đầu nói: “Chắc chắn là chưa, bởi vì căn nhà đó do họ phá dỡ nhầm nên bọn họ nhất định phải chờ chú hai về ký tên mới xử lý tiếp được!”
Tôi lập tức hiểu ý của chú Lê, ông ấy muốn đến căn nhà đã bị phá hủy kia để tìm xem, có lẽ sẽ tìm ra được món đồ mà chúng tôi cần cũng nên!
Chiều tối ngày hôm đó, chúng tôi cùng vợ chồng Lưu Định Hải đến quê của họ ở thôn Cương Đầu, Hà Bắc. Khi chúng tôi từ trên xe bước xuống, thấy cảnh tượng thôn quê trước mặt chẳng khác gì như vừa có một cơn động đất đi qua vậy, đổ nát hoang tàn.
Chỉ có mấy căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, chắc chủ của những căn nhà đó cũng chưa ký tên như chú hai nhà Lưu Định Hải. Lưu Định Hải quen đường quen nẻo đưa chúng tôi đến nhà của chú hai ông ta, nơi đó cũng tan hoang chẳng khác gì những ngôi nhà xung quanh.
Vừa tới nơi này, Đinh Nhất bỗng cau mày lại, sau đó anh ta nói với chúng tôi: “Mùi ở đây hơi kỳ lạ!”
Thật ra không cần anh ta nói, tôi cũng biết vì sao anh ta lại nói như vậy, mặc dù mũi tôi không nhạy bằng Đinh Nhất, nhưng tôi lại cảm giác được rất rõ gần đây có thi thể, thế là tôi đi thẳng về phía trước theo cảm giác của mình…
Khi tôi đứng trên một đống gạch vỡ, một vài đoạn ký ức ngắn tràn vào trong đầu tôi. Tôi bèn chỉ xuống dưới chân mình và hỏi Lưu Định Hải. “Đây là nhà của ai vậy?”
Lưu Định Hải nhìn một lúc rồi nói: “Đây là nhà ông Hai Điền, hàng xóm ở phía Đông nhà của chú hai tôi, chính là lúc phá dỡ nhà ông ta thì bên phá dỡ không cẩn thận phá luôn cả nhà chú hai tôi.”
Tôi nghe xong chỉ biết thở dài một hơi, rồi dùng sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thi thể của chú hai ông đang ở ngay bên dưới đống gạch ngói vụn này…”
“Cái gì?” Lưu Định Hải không thể tin nổi.
Tôi cũng không có thời gian tốn hơi giải thích với ông ta, bèn bảo ông ta nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát đi!
Lúc này chú Lê đi tới, nghi ngờ hỏi: “Ông ấy chết như thế nào vậy?”
Tôi đau lòng nói: “Là chuyện ngoài ý muốn…”
Thì ra ngày hôm đó chú hai của Lưu Định Hải ở nhà một mình, đột nhiên ông ấy muốn đi vệ sinh, nhưng mấy nhà vệ sinh gần nhà đã bị phá dỡ toàn bộ rồi! Ông lão nghĩ dù gì bốn phía cũng đều bị phá hết rồi, thế thì đi vệ sinh ở đâu mà chẳng được! Nghĩ vậy nên ông ấy kéo quần xuống, rồi ngồi xổm xuống chỗ bức tường ở giữa nhà mình và nhà hàng xóm…
Đúng lúc đó, đội phá dỡ đến phá căn nhà bên cạnh, nếu nói đội phá dỡ này không cố ý phá nhà của chú hai Lưu Định Hải thì có ma mới tin! Có lẽ lúc ấy người của đội phá dỡ đi vào trong nhà ngó nghía một lúc, thấy không có ai nên muốn nhân cơ hội đó phá nhà của ông lão rồi tính tiếp!
Nhưng họ không ngờ rằng lúc đó ông lão lại đang đi nặng ở đoạn giữa của hai căn nhà, kết quả máy ủi đất tới và đẩy chết luôn cả ông lão ở bên trong.
Nhắc tới ông lão này lúc còn trẻ đúng là một thầy âm dương, mà đường chỉ tay trong lòng bàn tay trái của ông ấy bị gãy, đúng là mệnh Thiên sát cô tinh.
Dù ông ấy rất thích đứa con trai nhỏ nhà cháu mình, nhưng nghĩ tới mệnh cách của mình, nên ông ấy rất ít khi qua lại với nhà của Lưu Định Hải, nguyên nhân mà ông ấy sống chết không chịu bán đi phần đất mộ tổ nhà mình, cũng bởi vì nơi đó là mảnh đất có phần âm trạch có phúc cho con cháu. Ông ấy còn đang trông chờ vào việc dựa vào mảnh đất may mắn này để trong tương lai, gia tộc nhà họ Lưu họ có thể sản sinh ra một quan chức tài giỏi đấy!
Giờ xem ra, mảnh đất này mà rơi vào tay Lưu Định Hải thì chắc chắn ông ta sẽ bán nó đi ngay, thế mới nói, phúc phận của một người có bao nhiêu đều phụ thuộc ba phần vào ông trời và bảy phần dựa vào chính mình, cho dù ông cha có để lại cho anh phần phúc dày đến mức nào thì cũng không chịu nổi cách anh phung phí nó…
Vừa nghe nói có án mạng là cảnh sát chạy đến rất nhanh. Ban lãnh đạo của đội phá dỡ đều bị sốc, chắc họ cũng không hiểu được tại sao ông lão lại bị chết ở chỗ này?
Bên pháp y nhanh chóng tìm được thi thể đã thối rữa ở trong đống gạch đá vụn, Lưu Định Hải vừa nhìn thoáng qua đã bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Chú hai của tôi! Chúng cháu tìm chú lâu như vậy mà thì ra chú đang ở chỗ này chịu khổ! Cháu trai bất hiếu! Nếu sớm biết chú sẽ bị bọn chúng hại chết thì cháu đã nài ép đưa chú về thành phố ở rồi…”
Vợ ông ta càng ghê hơn, khóc lóc đến mức động trời động đất! Đám người trong thôn tò mò đứng xem bên cạnh cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, phải bịt mũi tránh ra xa.
Nghe mấy người dân ở đây bàn tán, nói cánh tay của thi thể đều đã bị mục nát! Giờ đang là cuối mùa, vừa đúng lúc có “nắng gắt cuối thu”, thời tiết vẫn còn rất oi bức nên chẳng trách thi thể này lại bị rữa nhanh như vậy.
Sau đó chú Lê dặn dò Lưu Định Hải những việc cần làm để lo hậu sự cho chú hai nhà ông ta, dù gì chú hai nhà ông ta cũng bị chết đột ngột, tất nhiên không thể có một tang lễ bình thường được. Đương nhiên, chú Lê làm như vậy cũng là muốn nhắc nhở ông ta rằng, giờ chúng tôi đã giúp tìm được thi thể rồi, ông ta đừng quên số tiền còn thiếu đấy!
Trên đường trở về, chú Lê và tôi cố ý đi qua phần mộ tổ nhà Lưu Định Hải để xem một chút, chỉ cần liếc mắt chú Lê cũng nhìn ra mảnh đất kia đúng là vùng đất phong thủy tốt, thảo nào chú hai nhà ông ta sống chết cũng không chịu bán đi!
Cuối cùng, chú Lê đứng ở đó, dùng la bàn xem xét một lúc lâu rồi nói: “Lưu Định Hải không có mệnh phú quý, dù chúng ta không thể thu được số tiền còn lại, thì ở trong tay ông ta cũng sẽ hết thôi. Nếu ông ta có thể giữ lại không bán mảnh đất này, thì đời sau của ông ta sẽ sinh ra được một vị quan chức lớn cấp tỉnh hoặc cấp bộ. Nhưng cháu nhìn mà xem, khi nói đến khoản bồi thường khi phá dỡ căn nhà kia, hai mắt ông ta tỏa sáng như vậy cơ mà, loại người này sao có thể nhả ra cơ hội phú quý trước mắt đây?”
Sau khi về đến nhà, tôi và chú Lê lại cùng trò chuyện về phong thủy của thôn Cương Đầu kia. Xem ra phong thủy của thôn đấy thật sự rất tốt, khiến mọi nhà đều trở thành kẻ có tiền!
Nhưng chú Lê lại nói với tôi rằng, việc chiếm được bồi thường nhà đất, từ bề ngoài, bạn có thể cảm thấy mình lập tức có ngay một khoản tiền lớn, như thể là rất có lời.
Nhưng trên thực tế thì sao? Đây chẳng qua chỉ là tiêu hao một lần. Hãy nhìn vào các bậc cha chú của Lưu Định Hải đời đời kiếp kiếp đều ở tại nơi này, không nói tới chuyện họ đã tích góp được bao nhiêu âm đức, chỉ cần nói đến chuyện mảnh đất ở trong thôn kia là vốn liếng sinh tồn mà họ dựa vào, giờ bị mua đứt một lần duy nhất, thế có nghĩa là phải thay đổi một nghề kiếm cơm khác rồi.
Có câu nói thế này, khác nghề như cách núi, người trẻ tuổi thì còn đỡ, họ sẽ nhanh chóng làm quen được với cuộc sống mới. Nhưng tôi thấy trong thôn kia hầu hết đều là người đã lớn tuổi, bây giờ có lẽ bọn họ còn thừa dịp có chút sức khỏe mà ra ngoài làm việc. Nhưng khi bọn họ đã già, tiền đã xài hết thì phải làm sao bây giờ?
/1940
|