Tống Nghiêm nghe thế thì lắc đầu bảo: “Họ chẳng nói gì với anh cả, chỉ nói mình không có quyền giải thích những việc này.”
Lúc này lão Triệu lại chen vào nói: “Anh thấy hai cánh tay kia rồi, không có gì đặc biệt, nhưng từ bề mặt vết thương, chắc là bị lực từ bên ngoài kéo mạnh ra!”
Nghe lão Triệu nói như vậy, tôi2không khỏi căng thẳng, phải dùng bao nhiêu lực mới có thể giật đứt hẳn cánh tay của một người sống ra chứ! Bây giờ có thể nói chúng tôi hoàn toàn không có chút thông tin nào với tình hình dưới hầm mỏ, căn bản không thể tưởng tượng được nguyên nhân dẫn đến kết quả này.
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi Tống Nghiêm: “Hai cánh5tay của Tống Vĩ đang ở đâu?”
“Được anh gửi tạm ở nhà tang lễ, anh sợ sẽ bị thối rữa khi để ở bên ngoài thời gian dài.” Tống Nghiêm nói.
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy giờ anh dẫn em đi xem hai cánh tay kia đi! Thử xem em có thể cảm nhận được gì trên đó hay không…”
Sau khi tới nhà tang lễ, Tống Nghiêm6đi lo thủ tục, lão Triệu đứng bên cạnh hỏi nhỏ tôi: “Tiến Bảo, cậu thật sự có thể thông linh với người chết ư?”
Tôi nghe thế thì khẽ cười nói: “Em không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, em tìm kiếm thi thể dựa vào tàn hồn của người chết, cũng chính là một số ký ức lúc còn sống.”
“Vậy phải thông qua cái gì5để cảm nhận ký ức lúc còn sống của người chết?” Lão Triệu tiếp tục truy hỏi.
Tôi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy, cũng ngại đùa giỡn tiếp nên nghiêm mặt nói: “Nhất định phải là món đồ mà lúc còn sống người chết thích nhất, quý trọng nhất…”
Lão Triệu gục gặc đầu, như đang suy nghĩ gì đó… Lúc này Tống Nghiêm đi ra, vẫy3tay với chúng tôi: “Đi thôi, thủ tục làm xong rồi!”
Vì thế theo sự dẫn đường của một nhân viên nghiệp vụ, chúng tôi đi vào trong phòng trữ xác. Nói thật, đây là nơi tôi không thích đến nhất, bởi vì nó chứa rất nhiều thi thể, hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại ký ức lúc họ còn sống, có vui vẻ, cũng có không vui.
Nếu nhiều ký ức cùng lúc tràn vào đầu thì cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, thời gian dài tôi sẽ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng. Lúc này nhân viên nghiệp vụ đã mở tủ và kéo ngăn lạnh, lấy ra hai cánh tay của Tống Vĩ ra.
Khi tôi nhìn thấy hai cánh tay của người chết, lòng không khỏi chấn động. Thực lòng mà nói, tuy rằng tôi vẫn luôn làm việc tìm xác này, nhưng cơ hội chân chính có thể nhìn thấy thi thể còn mới như vậy cũng không nhiều. Hơn nữa miệng vết thương trên hai cánh tay kia nhìn quá gớm ghiếc, khó tránh làm tôi hơi dao động.
Mặc dù không thích đụng chạm vào cánh tay người chết còn mới này cho lắm, nhưng tôi cũng chỉ đành phải sờ, xét cho cùng đây chỉ là một bộ phận nhỏ của thi thể, cho nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cảm nhận tàn hồn như thi thể hoàn chỉnh.
Khi tôi cố gắng kiềm chế sự bài xích trong lòng mình, chạm nhẹ vào cánh tay của Tống Vĩ, một số hình ảnh linh tinh hiện ra trong đầu tôi…
Bởi vì đây chỉ là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, cho nên ký ức mà tôi có thể cảm nhận được chắc chắn cũng khuyết thiếu không đầy đủ. Ngay từ đầu tôi nhìn thấy một chùm ánh sáng bắn đến trước mặt mình, hoàn cảnh xung quanh tối tăm, tiếp theo tôi nhìn thấy trước mắt mình là một con đường đi dài và hẹp, mà chùm sáng kia là đèn mỏ ở trên đầu.
Sau đó hình ảnh chợt lóe, tôi thấy vài người đi tới đi lui trước mắt mình, như đang dùng dụng cụ đo lường gì đó. Đột nhiên hình ảnh xoay tròn cực kỳ nhanh, cảm giác giống như cơ thể của Tống Vĩ liên tục quay cuồng giữa không trung. Khung cảnh cuối cùng chính là hai cánh tay của Tống Vĩ vịn chặt vách mỏ quặng. Cùng lúc đó, cơ thể anh ta lại đang nhanh chóng lùi về sau, mãi đến khi trước mắt hoàn toàn đen kịt.
Đến đây, tất cả ký ức của Tống Vĩ đều kết thúc, việc này cũng chứng minh chủ nhân hai cánh tay này đã chết ngay lúc ấy…
Chờ tới khi tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ba người ở đây đều có vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình. Lúc trước tôi đã từng hỏi Đinh Nhất, bộ dạng của tôi khi cảm nhận tàn hồn của người chết có đáng sợ hay không, anh ta lại cười hì hì nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai mí mắt liên tục run lên, giống hệt bà đồng mời thần nhập xác!”
Lúc ấy tôi cho là anh ta đang cố ý phá hoại hình tượng của mình, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của ba người này thì có thể nhận ra, chắc chắn hình ảnh đó chẳng phải là dễ nhìn gì cho cam.
Cuối cùng vẫn là lão Triệu lên tiếng trước: “Thế nào? Cậu cảm nhận được cái gì không?”
Bởi vì khi nãy những ký ức ngắn ngủi đó vừa rải rác vừa quỷ dị, tôi cũng không biết nên hình dung cho họ như thế nào, chẳng qua tôi có thể khẳng định một điều, đó chính là lúc cuối cùng Tống Vĩ đã bị thứ gì đó kéo đến vỉa than rồi!
“Gì? Bị kéo đến vỉa than? Chuyện này cũng khó xảy ra lắm.” Tống Nghiêm nói có vẻ khó tin.
Tôi biết chuyện này nghe ra thật khó mà tưởng tượng, nhưng đây cũng là khả năng duy nhất có thể nghĩ đến vào lúc này! Bạn nghĩ xem, lối ra chỉ có một, những người mất tích kia trăm phần trăm không rời khỏi hầm từ lối ra, vậy chỉ có thể là bị thứ gì đó trong vỉa than mà họ muốn khai thác kia ăn mất, hoặc là bị kéo thẳng xuống dưới bùn đất và than đá.
Đáng tiếc là chúng tôi không có cơ hội đi vào hiện trường xem thử, tôi tin ban đầu khi cảnh sát vào hầm mỏ điều tra cũng đã có phát hiện, chẳng qua kết quả có thể là quá khó tưởng tượng, người bình thường đều không thể chấp nhận nổi, cho nên mới tạm che giấu với bên ngoài.
Ra khỏi nhà tang lễ, tôi nói với Tống Nghiêm: “Chắc chắn thi thể của Tống Vĩ vẫn còn ở trong mỏ quặng, nếu muốn tìm thấy, nhất định phải trở lại chỗ mỏ quặng xảy ra chuyện để xem mới được.”
Tống Nghiêm lại khó xử: “Nghe nói sau khi mỏ quặng kia xảy ra chuyện thì đã bị bịt kín, có điều cho dù không bịt lại, lãnh đạo của mỏ than cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta xuống hầm xem…”
Tôi nghe xong thì cười với anh ta: “Vậy cũng chưa chắc, để xem bọn họ có thật sự muốn làm rõ chuyện này hay không!”
Tống Nghiêm nghe ra tôi có lòng giúp thì nhờ cậy nói với tôi: “Tiểu Trương, vậy nhất định phải nhờ cậu đi cùng anh đến Liêu Ninh một chuyến! Tục ngữ nói, người chết rồi phải được xuống đất yên nghỉ, anh không thể để trong quan tài của em trai mình chỉ có mỗi hai cánh tay được!”
Tôi thấy Tống Nghiêm hơi kích động, vội trấn an anh: “Anh Tống, anh đừng gấp, cho em sắp xếp mọi chuyện đã. Hơn nữa cho dù là muốn đi cũng không thể một mình em đi được, em phải đi cùng bạn của mình, bản lĩnh của họ đều cao hơn em cả!”
Tống Nghiêm biết chuyến này của chúng tôi không có nghĩa vụ tìm xác, nên lại bày tỏ chỉ cần có thể tìm được em trai, anh chắc chắn sẽ dùng hết sức của mình để đền đáp chúng tôi.
Tôi và lão Triệu đưa Tống Nghiêm về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó anh ấy mới hỏi tôi: “Tiến Bảo, cậu cảm thấy có thể nắm chắc bao nhiêu phần là tìm được thi thể của Tống Vĩ?”
Trong lòng tôi biết lão Triệu vẫn không tin tưởng lắm những việc này, vì thế cười và nói với anh ấy: “Anh rể à! Anh có biết không, đề bài khó nhất lần này không phải là làm sao tìm được thi thể, mà là phải làm sao để giữ mạng quay về…”
Lúc này lão Triệu lại chen vào nói: “Anh thấy hai cánh tay kia rồi, không có gì đặc biệt, nhưng từ bề mặt vết thương, chắc là bị lực từ bên ngoài kéo mạnh ra!”
Nghe lão Triệu nói như vậy, tôi2không khỏi căng thẳng, phải dùng bao nhiêu lực mới có thể giật đứt hẳn cánh tay của một người sống ra chứ! Bây giờ có thể nói chúng tôi hoàn toàn không có chút thông tin nào với tình hình dưới hầm mỏ, căn bản không thể tưởng tượng được nguyên nhân dẫn đến kết quả này.
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi Tống Nghiêm: “Hai cánh5tay của Tống Vĩ đang ở đâu?”
“Được anh gửi tạm ở nhà tang lễ, anh sợ sẽ bị thối rữa khi để ở bên ngoài thời gian dài.” Tống Nghiêm nói.
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy giờ anh dẫn em đi xem hai cánh tay kia đi! Thử xem em có thể cảm nhận được gì trên đó hay không…”
Sau khi tới nhà tang lễ, Tống Nghiêm6đi lo thủ tục, lão Triệu đứng bên cạnh hỏi nhỏ tôi: “Tiến Bảo, cậu thật sự có thể thông linh với người chết ư?”
Tôi nghe thế thì khẽ cười nói: “Em không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, em tìm kiếm thi thể dựa vào tàn hồn của người chết, cũng chính là một số ký ức lúc còn sống.”
“Vậy phải thông qua cái gì5để cảm nhận ký ức lúc còn sống của người chết?” Lão Triệu tiếp tục truy hỏi.
Tôi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy, cũng ngại đùa giỡn tiếp nên nghiêm mặt nói: “Nhất định phải là món đồ mà lúc còn sống người chết thích nhất, quý trọng nhất…”
Lão Triệu gục gặc đầu, như đang suy nghĩ gì đó… Lúc này Tống Nghiêm đi ra, vẫy3tay với chúng tôi: “Đi thôi, thủ tục làm xong rồi!”
Vì thế theo sự dẫn đường của một nhân viên nghiệp vụ, chúng tôi đi vào trong phòng trữ xác. Nói thật, đây là nơi tôi không thích đến nhất, bởi vì nó chứa rất nhiều thi thể, hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại ký ức lúc họ còn sống, có vui vẻ, cũng có không vui.
Nếu nhiều ký ức cùng lúc tràn vào đầu thì cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, thời gian dài tôi sẽ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng. Lúc này nhân viên nghiệp vụ đã mở tủ và kéo ngăn lạnh, lấy ra hai cánh tay của Tống Vĩ ra.
Khi tôi nhìn thấy hai cánh tay của người chết, lòng không khỏi chấn động. Thực lòng mà nói, tuy rằng tôi vẫn luôn làm việc tìm xác này, nhưng cơ hội chân chính có thể nhìn thấy thi thể còn mới như vậy cũng không nhiều. Hơn nữa miệng vết thương trên hai cánh tay kia nhìn quá gớm ghiếc, khó tránh làm tôi hơi dao động.
Mặc dù không thích đụng chạm vào cánh tay người chết còn mới này cho lắm, nhưng tôi cũng chỉ đành phải sờ, xét cho cùng đây chỉ là một bộ phận nhỏ của thi thể, cho nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cảm nhận tàn hồn như thi thể hoàn chỉnh.
Khi tôi cố gắng kiềm chế sự bài xích trong lòng mình, chạm nhẹ vào cánh tay của Tống Vĩ, một số hình ảnh linh tinh hiện ra trong đầu tôi…
Bởi vì đây chỉ là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, cho nên ký ức mà tôi có thể cảm nhận được chắc chắn cũng khuyết thiếu không đầy đủ. Ngay từ đầu tôi nhìn thấy một chùm ánh sáng bắn đến trước mặt mình, hoàn cảnh xung quanh tối tăm, tiếp theo tôi nhìn thấy trước mắt mình là một con đường đi dài và hẹp, mà chùm sáng kia là đèn mỏ ở trên đầu.
Sau đó hình ảnh chợt lóe, tôi thấy vài người đi tới đi lui trước mắt mình, như đang dùng dụng cụ đo lường gì đó. Đột nhiên hình ảnh xoay tròn cực kỳ nhanh, cảm giác giống như cơ thể của Tống Vĩ liên tục quay cuồng giữa không trung. Khung cảnh cuối cùng chính là hai cánh tay của Tống Vĩ vịn chặt vách mỏ quặng. Cùng lúc đó, cơ thể anh ta lại đang nhanh chóng lùi về sau, mãi đến khi trước mắt hoàn toàn đen kịt.
Đến đây, tất cả ký ức của Tống Vĩ đều kết thúc, việc này cũng chứng minh chủ nhân hai cánh tay này đã chết ngay lúc ấy…
Chờ tới khi tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ba người ở đây đều có vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình. Lúc trước tôi đã từng hỏi Đinh Nhất, bộ dạng của tôi khi cảm nhận tàn hồn của người chết có đáng sợ hay không, anh ta lại cười hì hì nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai mí mắt liên tục run lên, giống hệt bà đồng mời thần nhập xác!”
Lúc ấy tôi cho là anh ta đang cố ý phá hoại hình tượng của mình, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của ba người này thì có thể nhận ra, chắc chắn hình ảnh đó chẳng phải là dễ nhìn gì cho cam.
Cuối cùng vẫn là lão Triệu lên tiếng trước: “Thế nào? Cậu cảm nhận được cái gì không?”
Bởi vì khi nãy những ký ức ngắn ngủi đó vừa rải rác vừa quỷ dị, tôi cũng không biết nên hình dung cho họ như thế nào, chẳng qua tôi có thể khẳng định một điều, đó chính là lúc cuối cùng Tống Vĩ đã bị thứ gì đó kéo đến vỉa than rồi!
“Gì? Bị kéo đến vỉa than? Chuyện này cũng khó xảy ra lắm.” Tống Nghiêm nói có vẻ khó tin.
Tôi biết chuyện này nghe ra thật khó mà tưởng tượng, nhưng đây cũng là khả năng duy nhất có thể nghĩ đến vào lúc này! Bạn nghĩ xem, lối ra chỉ có một, những người mất tích kia trăm phần trăm không rời khỏi hầm từ lối ra, vậy chỉ có thể là bị thứ gì đó trong vỉa than mà họ muốn khai thác kia ăn mất, hoặc là bị kéo thẳng xuống dưới bùn đất và than đá.
Đáng tiếc là chúng tôi không có cơ hội đi vào hiện trường xem thử, tôi tin ban đầu khi cảnh sát vào hầm mỏ điều tra cũng đã có phát hiện, chẳng qua kết quả có thể là quá khó tưởng tượng, người bình thường đều không thể chấp nhận nổi, cho nên mới tạm che giấu với bên ngoài.
Ra khỏi nhà tang lễ, tôi nói với Tống Nghiêm: “Chắc chắn thi thể của Tống Vĩ vẫn còn ở trong mỏ quặng, nếu muốn tìm thấy, nhất định phải trở lại chỗ mỏ quặng xảy ra chuyện để xem mới được.”
Tống Nghiêm lại khó xử: “Nghe nói sau khi mỏ quặng kia xảy ra chuyện thì đã bị bịt kín, có điều cho dù không bịt lại, lãnh đạo của mỏ than cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta xuống hầm xem…”
Tôi nghe xong thì cười với anh ta: “Vậy cũng chưa chắc, để xem bọn họ có thật sự muốn làm rõ chuyện này hay không!”
Tống Nghiêm nghe ra tôi có lòng giúp thì nhờ cậy nói với tôi: “Tiểu Trương, vậy nhất định phải nhờ cậu đi cùng anh đến Liêu Ninh một chuyến! Tục ngữ nói, người chết rồi phải được xuống đất yên nghỉ, anh không thể để trong quan tài của em trai mình chỉ có mỗi hai cánh tay được!”
Tôi thấy Tống Nghiêm hơi kích động, vội trấn an anh: “Anh Tống, anh đừng gấp, cho em sắp xếp mọi chuyện đã. Hơn nữa cho dù là muốn đi cũng không thể một mình em đi được, em phải đi cùng bạn của mình, bản lĩnh của họ đều cao hơn em cả!”
Tống Nghiêm biết chuyến này của chúng tôi không có nghĩa vụ tìm xác, nên lại bày tỏ chỉ cần có thể tìm được em trai, anh chắc chắn sẽ dùng hết sức của mình để đền đáp chúng tôi.
Tôi và lão Triệu đưa Tống Nghiêm về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó anh ấy mới hỏi tôi: “Tiến Bảo, cậu cảm thấy có thể nắm chắc bao nhiêu phần là tìm được thi thể của Tống Vĩ?”
Trong lòng tôi biết lão Triệu vẫn không tin tưởng lắm những việc này, vì thế cười và nói với anh ấy: “Anh rể à! Anh có biết không, đề bài khó nhất lần này không phải là làm sao tìm được thi thể, mà là phải làm sao để giữ mạng quay về…”
/1940
|