Đinh Nhất mở cửa đi vào, thấy lão Triệu đến thì đưa mấy thứ thuốc mình vừa mua cho anh ấy xem, hỏi trong tình trạng của tôi uống cái nào được.
Lão Triệu nhìn mấy loại thuốc trong túi, sau đó lấy ra hai hộp rồi nói: “Hai cái này kết hợp ăn uống là được, mấy ngày này phải ăn uống thanh đạm chút, chú ý bổ sung nước chắc sẽ nhanh khỏi thôi.”
Sau khi Đinh Nhất tiễn2lão Triệu mới hỏi tôi: “Anh ấy đến sớm có việc gì thế?”
Tôi nhún vai nói: “Đến đưa tiền công, hai mươi vạn.”
“Vì chuyện của anh em họ Tống à?” Đinh Nhất hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừ, là việc đó, nhưng tôi bảo anh ấy cứ cầm tiền về trước, lúc nào tìm được thi thể rồi tính sau!”
Điện thoại di động của tôi vang lên, chú Lê gọi đến, chú bảo chúng tôi qua nhà chú ấy, vì chuyện5hôm qua đã xuất hiện khách hàng thứ hai, muốn chúng tôi thăm dò cùng một việc.
Lúc chúng tôi đến nhà chú ấy, vẫn thấy chú ấy gọi điện thoại, nghe ngữ điệu của chú ấy có thể biết đối phương chắc chắn là một nhân vật không nhỏ. Đến khi chú Lê cúp điện thoại liền cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Nói với bạn của anh rể cháu, chuyện của em trai anh ta không nên quá6lo, có đại gia bỏ tiền rồi, bảo anh ta cứ về nhà chờ tin tức đi!”
Hóa ra sáng hôm nay, chú Lê gọi điện cho một vị khách cũ ở Liêu Ninh hỏi thăm chuyện ở mỏ than nhà nước, không ngờ vị khách kia lại nói người đó cũng có việc cần tìm chú Lê giúp đỡ.
Hai bên nói chuyện điện thoại, phát hiện là cùng về một chuyện! Lúc trước Tống Nghiêm cũng có kể, cùng5mất tích với Tống Vĩ còn có lãnh đạo cấp cao của công ty, trong đó có một kỹ sư cao cấp tên Đinh Tử Giang.
Một nhân tài như vậy mất tích, chắc chắn phải có lời giải thích, mà lời giải thích này chắc chắn phải để đông đảo công chúng chấp nhận, nhưng tình huống trước mặt họ lại khiến người bình thường không thể tưởng tượng được…
Vừa nãy trong điện thoại, chú Lê muốn tìm hiểu3kỹ một chút xem chuyện không tưởng tượng được là như thế nào, nhưng đầu kia lại nói chờ chúng tôi đến đấy sẽ nói rõ.
Chú Lê cũng giảo hoạt, nghe vậy liền biết đối phương chơi chiêu, nên cũng không đồng ý ngay, bảo mình cần suy nghĩ đã.
Mới đầu tôi còn tưởng chú Lê muốn đòi thù lao cao hơn, cho nên mới không đồng ý ngay, nhưng chú ấy nói chuyện này không đơn giản, họ biết chuyện mà không chịu nói ngay, chắc chắn là sợ chúng tôi biết sẽ không đi!
Tôi cười nói: “Đó là do họ không hiểu chú, chỉ cần bỏ ra số tiền phù hợp, núi đao biển lửa chú cũng dám đi! Đúng không ạ?”
Chú Lê nghe xong nghiêng người qua phía tôi nói: “Ừ, vẫn là tên nhóc cháu hiểu ta… Anh ta không tự nói, chú sẽ có con đường khác để hỏi!”
Cuối cùng quay đi quay lại, con đường khác mà chú Lê nói lại chính là chị Bạch. Chị ấy đến nhà chú Lê ngay trong đêm, sau đó đặt một chồng tư liệu lên bàn trà. Chú Lê càng xem sắc mặt càng nặng nề…
Lúc này chị Bạch uống một hớp trà, sau đó cười nói với chúng tôi: “Việc này chắc chắn là không dễ làm, mục đích của đối phương bên ngoài là tìm Đinh Tử Giang, thế nhưng thực tế là muốn điều tra rõ ràng chân tướng sự việc. Dù sao mỏ than kia trữ lượng rất lớn, nếu cứ đình chỉ khai thác như vậy, đối với mỏ than nhà nước đó tổn thất rất lớn, dù sao giai đoạn đầu đã bỏ vào không ít tiền. Hơn nữa…”
Chị Bạch nói đến đây thì dừng lại.
Chú Lê nhìn chị ấy nói: “Hơn nữa thế nào?”
Chị Bạch cười nói: “Bạn của tôi đã thăm dò được một tin ngầm khác, sự thật số người mất tích không chỉ có mười mấy người kia?”
“Cái gì? Không phải chứ? Dù sao cũng là mỏ than nhà nước, xảy ra chuyện lớn như vật, sao vẫn giấu được số người mất tích?” Tôi không tin hỏi lại.
Thế nhưng chị Bạch lại lắc đầu nói: “Mỏ than nhà nước kia đương nhiên không dám, nhưng nghe nói đó là thợ mỏ trong mỏ than tư nhân. Nơi đó phần lớn người làm công đều không có thẻ căn cước, dù có mất tích, nếu người nhà chưa tới tìm, thì ông chủ hầm mỏ cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài!”
Tôi nghe xong thấy đúng là đủ tăm tối. Những người này có thể có cả tội phạm bị truy nã, không thấy cũng sẽ không có người truy cứu trách nhiệm. Cứ như thế, cụ thể mất tích bao nhiêu người không ai biết được.
Xem ra muốn biết toàn bộ chân tướng, chúng tôi chắc chắn phải đi Liêu Ninh một chuyến mới được! Lúc này chú Lê chuyển tư liệu trong tay sang cho tôi, tôi cầm xem qua, phát hiện đây đều là tin tức ngầm thu thập từ khắp nơi có liên quan đến mỏ than.
Nhưng trong đó có một loại giấy tờ thu hút sự chú ý của tôi, đó chính là thời kỳ khai thác than thổ phỉ, người Nhật Bản đã từng khai thác than đá ở đây, lúc đó đã xảy ra một sự cố rất nghiêm trọng! Ít nhất đây cũng là sự cố hầm mỏ lớn nhất lúc bấy giờ!
Nghe nói số người tử vong lúc đó lên đến một nghìn năm trăm mười, mà đại đa số đều là lao công Trung Quốc bị quân xâm lược bắt đến đây. Mặc dù trong những tài liệu này không ghi chép tỉ mỉ tình huống lúc đó, nhưng tôi tin rằng người địa phương không ai không biết chuyện này!
Tôi xem qua các tài liệu còn lại, sau đó ngẩng đầu nói với chú Lê: “Thế nào? Chú nghĩ thế nào ạ? Có đi hay không?”
Chú Lê cười khà khà nói: “Đương nhiên đi! Nhưng phải làm căng hơn tí đã, như thế quyền chủ động sẽ trong tay chúng ta.”
Tôi nghe xong cười nói: “Được ạ, vậy cháu sẽ nói với Tống Nghiêm, bảo anh ấy cứ an tầm về nhà chờ tin!”
Chú Lê gật đầu: “Ừ, đi nói đi.”
Hai ngày sau, đối phương lại gọi điện cho chú Lê, lần này chú Lê không hỏi han gì thêm, nhưng nâng giá tiền công lên. Đối phương không nói hai lời liền đồng ý, còn liên tục thể hiện rằng mong chúng tôi đến sớm.
Thế là hôm sau chú Lê liên hệ với La Hải ở Quảng Tây, theo như chú Lê nói, chỉ cần là việc đào đất, chắc chắn phải có La Hải mới được! Chờ anh ấy quay về, chúng tôi sẽ lên máy bay đi về phía Bắc.
Buổi đêm, chúng tôi đến sân bay Đào Tiên. Cách thật xa, tôi đã nhìn thấy tên mỏ than viết trên ba thân xe.
Chờ đến khi chúng tôi đến gần hơn mới thấy tới đón ngoại trừ lái xe Tiểu Ba, còn có một người trung niên vóc dáng hơi mập, giới thiệu mới biết người trung niên này chính là bí thư mỏ than Vương Bình.
Sau khi lên xe, bí thư Vương nói cho chúng tôi biết tình hình cụ thể của mỏ than, hơn nữa còn nhiều lần biểu thị, mình đã sớm nghe danh tiếng của Lê đại sư, lần này có thể nhờ chú ấy giúp đỡ, sự lo lắng trong lòng ông ta mới có thể bỏ xuống một chút.
Lão Triệu nhìn mấy loại thuốc trong túi, sau đó lấy ra hai hộp rồi nói: “Hai cái này kết hợp ăn uống là được, mấy ngày này phải ăn uống thanh đạm chút, chú ý bổ sung nước chắc sẽ nhanh khỏi thôi.”
Sau khi Đinh Nhất tiễn2lão Triệu mới hỏi tôi: “Anh ấy đến sớm có việc gì thế?”
Tôi nhún vai nói: “Đến đưa tiền công, hai mươi vạn.”
“Vì chuyện của anh em họ Tống à?” Đinh Nhất hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừ, là việc đó, nhưng tôi bảo anh ấy cứ cầm tiền về trước, lúc nào tìm được thi thể rồi tính sau!”
Điện thoại di động của tôi vang lên, chú Lê gọi đến, chú bảo chúng tôi qua nhà chú ấy, vì chuyện5hôm qua đã xuất hiện khách hàng thứ hai, muốn chúng tôi thăm dò cùng một việc.
Lúc chúng tôi đến nhà chú ấy, vẫn thấy chú ấy gọi điện thoại, nghe ngữ điệu của chú ấy có thể biết đối phương chắc chắn là một nhân vật không nhỏ. Đến khi chú Lê cúp điện thoại liền cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Nói với bạn của anh rể cháu, chuyện của em trai anh ta không nên quá6lo, có đại gia bỏ tiền rồi, bảo anh ta cứ về nhà chờ tin tức đi!”
Hóa ra sáng hôm nay, chú Lê gọi điện cho một vị khách cũ ở Liêu Ninh hỏi thăm chuyện ở mỏ than nhà nước, không ngờ vị khách kia lại nói người đó cũng có việc cần tìm chú Lê giúp đỡ.
Hai bên nói chuyện điện thoại, phát hiện là cùng về một chuyện! Lúc trước Tống Nghiêm cũng có kể, cùng5mất tích với Tống Vĩ còn có lãnh đạo cấp cao của công ty, trong đó có một kỹ sư cao cấp tên Đinh Tử Giang.
Một nhân tài như vậy mất tích, chắc chắn phải có lời giải thích, mà lời giải thích này chắc chắn phải để đông đảo công chúng chấp nhận, nhưng tình huống trước mặt họ lại khiến người bình thường không thể tưởng tượng được…
Vừa nãy trong điện thoại, chú Lê muốn tìm hiểu3kỹ một chút xem chuyện không tưởng tượng được là như thế nào, nhưng đầu kia lại nói chờ chúng tôi đến đấy sẽ nói rõ.
Chú Lê cũng giảo hoạt, nghe vậy liền biết đối phương chơi chiêu, nên cũng không đồng ý ngay, bảo mình cần suy nghĩ đã.
Mới đầu tôi còn tưởng chú Lê muốn đòi thù lao cao hơn, cho nên mới không đồng ý ngay, nhưng chú ấy nói chuyện này không đơn giản, họ biết chuyện mà không chịu nói ngay, chắc chắn là sợ chúng tôi biết sẽ không đi!
Tôi cười nói: “Đó là do họ không hiểu chú, chỉ cần bỏ ra số tiền phù hợp, núi đao biển lửa chú cũng dám đi! Đúng không ạ?”
Chú Lê nghe xong nghiêng người qua phía tôi nói: “Ừ, vẫn là tên nhóc cháu hiểu ta… Anh ta không tự nói, chú sẽ có con đường khác để hỏi!”
Cuối cùng quay đi quay lại, con đường khác mà chú Lê nói lại chính là chị Bạch. Chị ấy đến nhà chú Lê ngay trong đêm, sau đó đặt một chồng tư liệu lên bàn trà. Chú Lê càng xem sắc mặt càng nặng nề…
Lúc này chị Bạch uống một hớp trà, sau đó cười nói với chúng tôi: “Việc này chắc chắn là không dễ làm, mục đích của đối phương bên ngoài là tìm Đinh Tử Giang, thế nhưng thực tế là muốn điều tra rõ ràng chân tướng sự việc. Dù sao mỏ than kia trữ lượng rất lớn, nếu cứ đình chỉ khai thác như vậy, đối với mỏ than nhà nước đó tổn thất rất lớn, dù sao giai đoạn đầu đã bỏ vào không ít tiền. Hơn nữa…”
Chị Bạch nói đến đây thì dừng lại.
Chú Lê nhìn chị ấy nói: “Hơn nữa thế nào?”
Chị Bạch cười nói: “Bạn của tôi đã thăm dò được một tin ngầm khác, sự thật số người mất tích không chỉ có mười mấy người kia?”
“Cái gì? Không phải chứ? Dù sao cũng là mỏ than nhà nước, xảy ra chuyện lớn như vật, sao vẫn giấu được số người mất tích?” Tôi không tin hỏi lại.
Thế nhưng chị Bạch lại lắc đầu nói: “Mỏ than nhà nước kia đương nhiên không dám, nhưng nghe nói đó là thợ mỏ trong mỏ than tư nhân. Nơi đó phần lớn người làm công đều không có thẻ căn cước, dù có mất tích, nếu người nhà chưa tới tìm, thì ông chủ hầm mỏ cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài!”
Tôi nghe xong thấy đúng là đủ tăm tối. Những người này có thể có cả tội phạm bị truy nã, không thấy cũng sẽ không có người truy cứu trách nhiệm. Cứ như thế, cụ thể mất tích bao nhiêu người không ai biết được.
Xem ra muốn biết toàn bộ chân tướng, chúng tôi chắc chắn phải đi Liêu Ninh một chuyến mới được! Lúc này chú Lê chuyển tư liệu trong tay sang cho tôi, tôi cầm xem qua, phát hiện đây đều là tin tức ngầm thu thập từ khắp nơi có liên quan đến mỏ than.
Nhưng trong đó có một loại giấy tờ thu hút sự chú ý của tôi, đó chính là thời kỳ khai thác than thổ phỉ, người Nhật Bản đã từng khai thác than đá ở đây, lúc đó đã xảy ra một sự cố rất nghiêm trọng! Ít nhất đây cũng là sự cố hầm mỏ lớn nhất lúc bấy giờ!
Nghe nói số người tử vong lúc đó lên đến một nghìn năm trăm mười, mà đại đa số đều là lao công Trung Quốc bị quân xâm lược bắt đến đây. Mặc dù trong những tài liệu này không ghi chép tỉ mỉ tình huống lúc đó, nhưng tôi tin rằng người địa phương không ai không biết chuyện này!
Tôi xem qua các tài liệu còn lại, sau đó ngẩng đầu nói với chú Lê: “Thế nào? Chú nghĩ thế nào ạ? Có đi hay không?”
Chú Lê cười khà khà nói: “Đương nhiên đi! Nhưng phải làm căng hơn tí đã, như thế quyền chủ động sẽ trong tay chúng ta.”
Tôi nghe xong cười nói: “Được ạ, vậy cháu sẽ nói với Tống Nghiêm, bảo anh ấy cứ an tầm về nhà chờ tin!”
Chú Lê gật đầu: “Ừ, đi nói đi.”
Hai ngày sau, đối phương lại gọi điện cho chú Lê, lần này chú Lê không hỏi han gì thêm, nhưng nâng giá tiền công lên. Đối phương không nói hai lời liền đồng ý, còn liên tục thể hiện rằng mong chúng tôi đến sớm.
Thế là hôm sau chú Lê liên hệ với La Hải ở Quảng Tây, theo như chú Lê nói, chỉ cần là việc đào đất, chắc chắn phải có La Hải mới được! Chờ anh ấy quay về, chúng tôi sẽ lên máy bay đi về phía Bắc.
Buổi đêm, chúng tôi đến sân bay Đào Tiên. Cách thật xa, tôi đã nhìn thấy tên mỏ than viết trên ba thân xe.
Chờ đến khi chúng tôi đến gần hơn mới thấy tới đón ngoại trừ lái xe Tiểu Ba, còn có một người trung niên vóc dáng hơi mập, giới thiệu mới biết người trung niên này chính là bí thư mỏ than Vương Bình.
Sau khi lên xe, bí thư Vương nói cho chúng tôi biết tình hình cụ thể của mỏ than, hơn nữa còn nhiều lần biểu thị, mình đã sớm nghe danh tiếng của Lê đại sư, lần này có thể nhờ chú ấy giúp đỡ, sự lo lắng trong lòng ông ta mới có thể bỏ xuống một chút.
/1940
|