Tôi nghe cách của Đinh Nhất xong thì lên giường rồi nghĩ về những thứ tốt đẹp này, đúng là trong đầu tôi không còn xuất hiện những con sâu buồn nôn nữa!
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi chạy tới bệnh viện mỏ than. Khi chúng tôi đến, Hàn Cẩn đã tỉnh lại rồi. Câu đầu tiên cô ta nói khi nhìn thấy tôi là: “Không phải tôi2đi theo mấy người đến đây đâu!”
Tôi phì cười: “Nếu lần này cô thật sự theo chân chúng tôi tới thì đúng là xui xẻo rồi!”
Tôi còn định nói vài câu trêu tức, nhưng thấy sắc mặt cô ta tái nhợt nên không muốn nói thêm gì nữa. Hơn nữa, chẳng phải tôi còn đang muốn cô ta nói cho mình biết những chuyện liên quan đến con5nhuyễn trùng tử vong kia à? Vì thế mà bây giờ không thể trêu chọc cô ta được.
Đinh Nhất mang bữa sáng vào phòng, Hàn Cẩn thấy vậy thì nhìn sang tôi và nói: “Xem đi, chỉ có mỗi Đinh Nhất là biết quan tâm tôi…”
Hàn Cẩn vừa ăn một miếng thì nghe thấy Đinh Nhất hỏi: “Lần này các người tới đây để làm gì? Chắc không6phải vì dân phục vụ, tới đánh quái thú chứ hả?”
Hàn Cẩn còn chưa kịp nuốt ngụm sữa đậu nành đã bị sặc, cô ta ho khù khụ một lúc mới nói: “Đàn ông các anh chẳng có ai tốt cả, không thể chờ tôi ăn xong bữa sáng rồi hẵng hỏi à?”
Chúng tôi đành im lặng ngậm miệng, chờ bà cô này ăn sáng xong. Hàn Cẩn5ăn uống no nê rồi mới từ tốn nói cho chúng tôi biết, lần này họ tới đây là theo lời ủy thác của một ông chủ mỏ than họ Cổ.
Thì ra tập đoàn Thái Long có giúp một vài người trong nước làm đầu tư ở nước ngoài và ông chủ này chính là một khách hàng lâu năm của họ. Bỗng dưng tháng trước, ông ấy3đột nhiên thông báo với tập đoàn Thái Long, xin yêu cầu rút vốn!
Với những khách hàng vô duyên vô cớ yêu cầu rút vốn như thế này, chắc chắn tập đoàn phải đi điều tra rõ nguyên nhân! Tìm hiểu ra mới biết lý do là vì mỏ than của ông chủ này liên tiếp xảy ra sự cố, hiện tại đã ngừng sản xuất. Tất cả tiền của ông ta đều đến từ mỏ than, một khi ngừng sản xuất thì coi như mắt xích tài chính đầu tư hải ngoại cũng bị chặt mất, vì thế ông ta bắt đầu có suy nghĩ muốn rút vốn.
Tập đoàn Thái Long vì muốn giữ được khách hàng, bèn phái Hàn Cẩn và đội lính đánh thuê tới Liêu Ninh để điều tra, xem có thể giúp đỡ ông chủ này tiếp tục mở lại mỏ than hay không.
Tới khi họ đến mới biết, những tai nạn này không phải do con người tạo ra, mà là những thợ mỏ không hiểu vì sao lại mất tích. Tuy rằng những thợ mỏ này không phải tuyển dụng theo con đường chính quy, không cần bồi thường quá nhiều tiền, nhưng ông chủ kia vẫn phải chi ra mấy vạn đồng phí bịt miệng cho người giới thiệu nhân công! Vả lại việc này cũng quá kì lạ, buổi sáng vui vẻ xuống mỏ làm việc bình thường, đến lúc rời mỏ lại vô duyên vô cớ thiếu mất hai người?
Mỏ than của họ thuộc loại nhỏ, vì điều kiện kỹ thuật có hạn nên bình thường không đào hầm mỏ quá sâu, cũng không có nhiều đường ngoắt ngoéo ở trong hầm. Thế nhưng khi họ cho người xuống tìm thì không hề thấy tăm hơi của những người kia đâu!
Ban đầu ông chủ mỏ than cũng không để ý tới chuyện này lắm, vì ông ta cũng biết trong những người này chưa biết chừng lại có vài người là tội phạm bỏ trốn, có lẽ họ nghe phong phanh được tin tức gì đó nên chạy trốn rồi, trước đây ông ta cũng từng gặp trường hợp như thế này rồi.
Nhưng ngày thứ hai làm việc xong lại thiếu thêm một người, đến bây giờ ông ta bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó! Hơn nữa trong đám thợ mỏ cũng lan truyền lời đồn, nói dưới hầm mỏ này có ma, chuyên đi bắt mạng của con người!
Vốn ông chủ không tin vào lời đồn này, trong lòng ông ta nghĩ nói người giết người còn tin được, chứ ông ta chưa từng nghe tới chuyện ma bắt người bao giờ, còn con mẹ nó tiện thể vác cả thi thể đi luôn? Ít nhất cũng phải để lại xác cho ông ta chứ! Con mẹ nó, cũng đâu phải là quỷ nước tìm thế thân? Cho dù là quỷ mỏ tìm thế thân thì cũng phải còn xác chứ?!
Càng ngày thợ mỏ bị mất tích ngày càng nhiều, lần lượt có người tới đòi tiền của ông chủ, gặp phải chuyện như vậy, người ta đến đòi tiền bồi thường thì phải cho thôi! Mà còn chẳng dám cằn nhằn gì ấy! Nói gì thì nói, nếu làm lớn chuyện lên thì không phải chỉ cần bồi thường mấy vạn đồng là có thể giải quyết được đâu.
Phải bồi thường số tiền này, đối với ông chủ cũng chưa đến mức táng gia bại sản. Nhưng những người thợ mỏ làm việc cho ông ta đều không đồng ý xuống hầm mỏ làm việc nữa! Thậm chí còn có người nói rằng có cho bao nhiêu tiền họ cũng không xuống làm! Khiến ông chủ trong thời gian ngắn không có thợ mỏ xuống làm việc.
Cuối cùng ông chủ đành phải tốn nhiều tiền tạm thời thuê một nhóm thợ mỏ đến làm, nhưng họ vẫn bị mất tích, vấn đề vẫn không được giải quyết. Sau đó ông chủ cảm thấy nếu còn tiếp tục như thế, chắc chắn ông ta sẽ không có kết quả tốt! Đến lúc đó không những phải bồi thường, mà có khi còn phải ngồi tù nữa! Thế là ông ta quyết định, tạm thời ngừng mỏ than lại.
Hàn Cẩn và mấy thuộc hạ bàn nhau, cảm thấy vấn đề của chuyện này chắc chắn nằm ở dưới đáy hầm mỏ, nếu không đi xuống xem thì không có cách nào làm rõ được có chuyện gì xảy ra. Lúc ấy họ không thể ngờ được rằng, khi xuống dưới mỏ họ sẽ gặp phải một chuyện khó khăn như vậy!!
Khi ấy họ xuống mỏ vào buổi sáng, chuẩn bị vũ trang đầy đủ. Ông chủ sợ mấy người Hàn Cẩn không quen thuộc địa hình ở bên dưới nên còn phái một bảo vệ của hầm mỏ là Tiểu Tôn đi xuống cùng với họ.
Ban đầu cậu nhóc này không dám đi, ông chủ không nói nhiều đập xuống năm vạn tệ, bảo chỉ cần cậu ta đi xuống một chuyến thì cọc tiền này sẽ là của cậu ta. Chỉ cần xuống hầm là có được năm vạn! Cậu Tiểu Tôn này lúc đó bị tiền mê hoặc nên đồng ý xuống hầm mỏ.
Cậu Tiểu Tôn này bình thường là một người nói nhiều, đặc biệt là khi khẩn trương hay sợ hãi thì càng nói nhiều hơn, vì vậy khi mấy người họ vừa mới xuống bên dưới, cậu nhóc đã bắt đầu huyên thuyên về những chuyện xảy ra trong hầm mỏ.
Theo như lời cậu ta kể thì nơi này vốn không thể xem như một mỏ than, cùng lắm chỉ được coi như một lò than nhỏ thôi, sở dĩ họ đào được sản lượng lớn như thế, là bởi vì họ đào được một đường hầm cũ, các đường bên trong hầm mỏ đó đều đã có sẵn, trữ lượng than đá vẫn còn rất lớn.
Ông chủ của họ nói, như thế chẳng khác nào cho không họ vậy! Ngoài cho thợ mỏ một ít tiền lương, ông ta không đưa thêm bất cứ khoản tiền nào khác!
Mà anh vợ của ông chủ mỏ than này là Cục trưởng Cục công nghiệp, anh vợ ông ta là người quản lý vấn đề này, còn ai dám nói gì ông ta nữa? Đào trộm thì cứ đào đi! Chỉ cần không xảy ra sự cố sập hầm là được!
Ban đầu, ông chủ cũng rất tiết chế trong vấn đề khai thác, còn cố gắng tránh hướng mỏ than của nhà nước.
Ngờ đâu sau này ông ta đánh bừa lại đào được một đường hầm mỏ cũ trước thời giải phóng, nghe nói khi vừa đào thông được đường hầm này, bên trong khá kỳ quái vì có một vài thây khô của trẻ con!
Thợ mỏ đi lên kể lại tình huống ở bên dưới cho ông chủ biết, ông ta cũng cảm thấy như vậy rất xúi quẩy nên cho người đem những thi thể nhỏ này ném vào trong hầm mỏ cũ đã bị sập, sau đó dùng đất lấp lại cửa vào!
Hàn Cẩn nghe xong mới biết thì ra cái mỏ than này không phải do ông chủ đào được, chẳng trách ông ta xuất nhiều tiền ra nước ngoài như vậy, dùng tiền mà không cần nháy mắt, thì ra là bởi vì tiền của ông ta kiếm được quá dễ dàng!
Nói thì nói như thế, nhưng dù sao ông chủ này cũng đang là khách hàng lớn của Thái Long họ, vì muốn giảm bớt tổn thất của tập đoàn, họ chắc chắn phải bảo vệ được mỏ than của ông ta! Vì thế, đoàn người của họ do bảo vệ Tiểu Tôn dẫn đầu, đi sâu vào đường hầm mỏ cũ kia…
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi chạy tới bệnh viện mỏ than. Khi chúng tôi đến, Hàn Cẩn đã tỉnh lại rồi. Câu đầu tiên cô ta nói khi nhìn thấy tôi là: “Không phải tôi2đi theo mấy người đến đây đâu!”
Tôi phì cười: “Nếu lần này cô thật sự theo chân chúng tôi tới thì đúng là xui xẻo rồi!”
Tôi còn định nói vài câu trêu tức, nhưng thấy sắc mặt cô ta tái nhợt nên không muốn nói thêm gì nữa. Hơn nữa, chẳng phải tôi còn đang muốn cô ta nói cho mình biết những chuyện liên quan đến con5nhuyễn trùng tử vong kia à? Vì thế mà bây giờ không thể trêu chọc cô ta được.
Đinh Nhất mang bữa sáng vào phòng, Hàn Cẩn thấy vậy thì nhìn sang tôi và nói: “Xem đi, chỉ có mỗi Đinh Nhất là biết quan tâm tôi…”
Hàn Cẩn vừa ăn một miếng thì nghe thấy Đinh Nhất hỏi: “Lần này các người tới đây để làm gì? Chắc không6phải vì dân phục vụ, tới đánh quái thú chứ hả?”
Hàn Cẩn còn chưa kịp nuốt ngụm sữa đậu nành đã bị sặc, cô ta ho khù khụ một lúc mới nói: “Đàn ông các anh chẳng có ai tốt cả, không thể chờ tôi ăn xong bữa sáng rồi hẵng hỏi à?”
Chúng tôi đành im lặng ngậm miệng, chờ bà cô này ăn sáng xong. Hàn Cẩn5ăn uống no nê rồi mới từ tốn nói cho chúng tôi biết, lần này họ tới đây là theo lời ủy thác của một ông chủ mỏ than họ Cổ.
Thì ra tập đoàn Thái Long có giúp một vài người trong nước làm đầu tư ở nước ngoài và ông chủ này chính là một khách hàng lâu năm của họ. Bỗng dưng tháng trước, ông ấy3đột nhiên thông báo với tập đoàn Thái Long, xin yêu cầu rút vốn!
Với những khách hàng vô duyên vô cớ yêu cầu rút vốn như thế này, chắc chắn tập đoàn phải đi điều tra rõ nguyên nhân! Tìm hiểu ra mới biết lý do là vì mỏ than của ông chủ này liên tiếp xảy ra sự cố, hiện tại đã ngừng sản xuất. Tất cả tiền của ông ta đều đến từ mỏ than, một khi ngừng sản xuất thì coi như mắt xích tài chính đầu tư hải ngoại cũng bị chặt mất, vì thế ông ta bắt đầu có suy nghĩ muốn rút vốn.
Tập đoàn Thái Long vì muốn giữ được khách hàng, bèn phái Hàn Cẩn và đội lính đánh thuê tới Liêu Ninh để điều tra, xem có thể giúp đỡ ông chủ này tiếp tục mở lại mỏ than hay không.
Tới khi họ đến mới biết, những tai nạn này không phải do con người tạo ra, mà là những thợ mỏ không hiểu vì sao lại mất tích. Tuy rằng những thợ mỏ này không phải tuyển dụng theo con đường chính quy, không cần bồi thường quá nhiều tiền, nhưng ông chủ kia vẫn phải chi ra mấy vạn đồng phí bịt miệng cho người giới thiệu nhân công! Vả lại việc này cũng quá kì lạ, buổi sáng vui vẻ xuống mỏ làm việc bình thường, đến lúc rời mỏ lại vô duyên vô cớ thiếu mất hai người?
Mỏ than của họ thuộc loại nhỏ, vì điều kiện kỹ thuật có hạn nên bình thường không đào hầm mỏ quá sâu, cũng không có nhiều đường ngoắt ngoéo ở trong hầm. Thế nhưng khi họ cho người xuống tìm thì không hề thấy tăm hơi của những người kia đâu!
Ban đầu ông chủ mỏ than cũng không để ý tới chuyện này lắm, vì ông ta cũng biết trong những người này chưa biết chừng lại có vài người là tội phạm bỏ trốn, có lẽ họ nghe phong phanh được tin tức gì đó nên chạy trốn rồi, trước đây ông ta cũng từng gặp trường hợp như thế này rồi.
Nhưng ngày thứ hai làm việc xong lại thiếu thêm một người, đến bây giờ ông ta bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó! Hơn nữa trong đám thợ mỏ cũng lan truyền lời đồn, nói dưới hầm mỏ này có ma, chuyên đi bắt mạng của con người!
Vốn ông chủ không tin vào lời đồn này, trong lòng ông ta nghĩ nói người giết người còn tin được, chứ ông ta chưa từng nghe tới chuyện ma bắt người bao giờ, còn con mẹ nó tiện thể vác cả thi thể đi luôn? Ít nhất cũng phải để lại xác cho ông ta chứ! Con mẹ nó, cũng đâu phải là quỷ nước tìm thế thân? Cho dù là quỷ mỏ tìm thế thân thì cũng phải còn xác chứ?!
Càng ngày thợ mỏ bị mất tích ngày càng nhiều, lần lượt có người tới đòi tiền của ông chủ, gặp phải chuyện như vậy, người ta đến đòi tiền bồi thường thì phải cho thôi! Mà còn chẳng dám cằn nhằn gì ấy! Nói gì thì nói, nếu làm lớn chuyện lên thì không phải chỉ cần bồi thường mấy vạn đồng là có thể giải quyết được đâu.
Phải bồi thường số tiền này, đối với ông chủ cũng chưa đến mức táng gia bại sản. Nhưng những người thợ mỏ làm việc cho ông ta đều không đồng ý xuống hầm mỏ làm việc nữa! Thậm chí còn có người nói rằng có cho bao nhiêu tiền họ cũng không xuống làm! Khiến ông chủ trong thời gian ngắn không có thợ mỏ xuống làm việc.
Cuối cùng ông chủ đành phải tốn nhiều tiền tạm thời thuê một nhóm thợ mỏ đến làm, nhưng họ vẫn bị mất tích, vấn đề vẫn không được giải quyết. Sau đó ông chủ cảm thấy nếu còn tiếp tục như thế, chắc chắn ông ta sẽ không có kết quả tốt! Đến lúc đó không những phải bồi thường, mà có khi còn phải ngồi tù nữa! Thế là ông ta quyết định, tạm thời ngừng mỏ than lại.
Hàn Cẩn và mấy thuộc hạ bàn nhau, cảm thấy vấn đề của chuyện này chắc chắn nằm ở dưới đáy hầm mỏ, nếu không đi xuống xem thì không có cách nào làm rõ được có chuyện gì xảy ra. Lúc ấy họ không thể ngờ được rằng, khi xuống dưới mỏ họ sẽ gặp phải một chuyện khó khăn như vậy!!
Khi ấy họ xuống mỏ vào buổi sáng, chuẩn bị vũ trang đầy đủ. Ông chủ sợ mấy người Hàn Cẩn không quen thuộc địa hình ở bên dưới nên còn phái một bảo vệ của hầm mỏ là Tiểu Tôn đi xuống cùng với họ.
Ban đầu cậu nhóc này không dám đi, ông chủ không nói nhiều đập xuống năm vạn tệ, bảo chỉ cần cậu ta đi xuống một chuyến thì cọc tiền này sẽ là của cậu ta. Chỉ cần xuống hầm là có được năm vạn! Cậu Tiểu Tôn này lúc đó bị tiền mê hoặc nên đồng ý xuống hầm mỏ.
Cậu Tiểu Tôn này bình thường là một người nói nhiều, đặc biệt là khi khẩn trương hay sợ hãi thì càng nói nhiều hơn, vì vậy khi mấy người họ vừa mới xuống bên dưới, cậu nhóc đã bắt đầu huyên thuyên về những chuyện xảy ra trong hầm mỏ.
Theo như lời cậu ta kể thì nơi này vốn không thể xem như một mỏ than, cùng lắm chỉ được coi như một lò than nhỏ thôi, sở dĩ họ đào được sản lượng lớn như thế, là bởi vì họ đào được một đường hầm cũ, các đường bên trong hầm mỏ đó đều đã có sẵn, trữ lượng than đá vẫn còn rất lớn.
Ông chủ của họ nói, như thế chẳng khác nào cho không họ vậy! Ngoài cho thợ mỏ một ít tiền lương, ông ta không đưa thêm bất cứ khoản tiền nào khác!
Mà anh vợ của ông chủ mỏ than này là Cục trưởng Cục công nghiệp, anh vợ ông ta là người quản lý vấn đề này, còn ai dám nói gì ông ta nữa? Đào trộm thì cứ đào đi! Chỉ cần không xảy ra sự cố sập hầm là được!
Ban đầu, ông chủ cũng rất tiết chế trong vấn đề khai thác, còn cố gắng tránh hướng mỏ than của nhà nước.
Ngờ đâu sau này ông ta đánh bừa lại đào được một đường hầm mỏ cũ trước thời giải phóng, nghe nói khi vừa đào thông được đường hầm này, bên trong khá kỳ quái vì có một vài thây khô của trẻ con!
Thợ mỏ đi lên kể lại tình huống ở bên dưới cho ông chủ biết, ông ta cũng cảm thấy như vậy rất xúi quẩy nên cho người đem những thi thể nhỏ này ném vào trong hầm mỏ cũ đã bị sập, sau đó dùng đất lấp lại cửa vào!
Hàn Cẩn nghe xong mới biết thì ra cái mỏ than này không phải do ông chủ đào được, chẳng trách ông ta xuất nhiều tiền ra nước ngoài như vậy, dùng tiền mà không cần nháy mắt, thì ra là bởi vì tiền của ông ta kiếm được quá dễ dàng!
Nói thì nói như thế, nhưng dù sao ông chủ này cũng đang là khách hàng lớn của Thái Long họ, vì muốn giảm bớt tổn thất của tập đoàn, họ chắc chắn phải bảo vệ được mỏ than của ông ta! Vì thế, đoàn người của họ do bảo vệ Tiểu Tôn dẫn đầu, đi sâu vào đường hầm mỏ cũ kia…
/1940
|