Chú Lê nghe tôi nói như vậy thì cười ha hả: “Thằng nhóc cháu có tấm lòng này là được, chỗ đó chú biết, hai người các cháu đi chú không yên tâm! Chuyện tìm xác này chú không lo lắng, nhưng sợ sau khi thằng nhóc cháu đi lại gặp chuyện gì khác, chỗ đó âm khí nặng, rất không bình thường, người địa phương cũng không dám vào núi…”
Tôi sửng sốt: “Chú cũng biết chỗ đó ạ?”
Chú Lê chậc lưỡi:2“Không phải chú không biết vụ động đất năm đó, sao lại không biết chuyện Ngân Hán Câu này chứ?”
“Chỗ kia rốt cuộc bất thường bao nhiêu ạ?” Tôi không nhịn được tò mò.
Nhưng mà chú Lê lại nhún vai đáp: “Nơi chết quá nhiều người sao có thể bình thường chứ? Lại nói, bên dưới còn chôn rất nhiều người chết, oán khí quá nặng.”
Tôi vừa nghe thì có hơi không ngờ được và nói: “Biết rõ bên dưới có chôn5người chết vì sao không đào lên chứ?”
“Nói thì dễ dàng, hơn trăm ngàn tấn đất đá ập xuống, cháu biết người ở đâu à? Đương nhiên, cháu đi rồi sẽ biết, nhưng có vài việc cháu có nghĩ tới chưa, cho dù biết chỗ nào có chôn người, nếu không có điều kiện khai quật thì phải làm sao đây?”
Tôi vẫn chưa suy xét tới vấn đề này! Lỡ như thật sự gặp phải tình huống này thì nên làm gì6bây giờ? Lão Triệu không phải điên luôn à! Biết rõ cha mẹ chôn ở chỗ đó, lại không thể đào lên?
Chú Lê thấy tôi u ám không yên, bèn vỗ vai tôi nói: “Thật ra cũng không có gì, nếu thật sự xảy ra tình huống này, cháu phải khuyên nhủ anh rể cháu đàng hoàng, người đã tìm được là chuyện tốt, ít nhất biết được họ ở đâu, như vậy hàng năm đều có thể đến thăm! Lại nói,5đây cũng chỉ là có khả năng, chắc chuyện cũng không phức tạp như chúng ta nghĩ đâu. Chú chỉ nói trước tình huống xấu nhất thôi, tệ nhất cũng chỉ là như thế, cho nên cháu cũng không cần tạo áp lực lớn cho chính mình như vậy.”
Tôi nghe thế thì gật đầu: “Vậy cũng phải...”
Về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của lão Triệu, anh ấy nói đã xin với bệnh viện cho nghỉ đông để xử lý chuyện3trong nhà. Lãnh đạo bệnh viện cũng ít nhiều biết chuyện nhà anh ấy nên phê duyệt rất dễ dàng.
Chiêu Tài vừa nghe chúng tôi và lão Triệu muốn đi Tứ Xuyên, quả nhiên một hai đòi phải đi cùng, cuối cùng được tôi khuyên can mãi mới xem như không đi theo nữa. Thật ra chủ yếu là chị ấy cũng lo cho lão Triệu, rốt cuộc đây là cái vảy ngược không được đụng vào trong lòng anh ấy, lỡ như lần này đi vẫn uổng công trở về, đó chẳng phải là lại đả kích thêm một lần ư?!
Nhưng tôi nói với chị, nếu biết rõ trong lòng có vết thương mà không đi trị nó, để nó nhiễm trùng sinh mủ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ càng đau, còn không bằng dùng lần này để khoét đi thịt thối, cho máu đen chảy ra hết, cuối cùng kết vảy khép miệng là hơn!
Sau khi chuẩn bị ổn thoả xong, chúng tôi lên máy bay đi Thành Đô. Ba tiếng sau, đoàn chúng tôi đã đến sân bay quốc tế Song Lưu. Lúc ra khỏi sân bay, có một người bạn của lão Triệu tới đón, đưa chúng tôi đến khách sạn đã đặt sẵn.
Chúng tôi nghỉ ngơi sắp xếp ở Thành Đô một ngày, hôm sau thuê một chiếc xe Kim Bôi lái thẳng về hướng Ngân Hán Câu của thị trấn Long Môn, thành phố Bành Châu. Lúc xuất phát sắc trời khá âm u, giống như muốn mưa, nhưng giờ có mưa bão cũng không ngăn được quyết tâm muốn đến đó của lão Triệu.
Dọc đường đi, chúng tôi vẫn gặp được không ít xe riêng cùng đồng hành với mình, xem ra người ở đây vẫn luyến tiếc Ngân Hán Câu, tuy rằng nó đã không còn cảnh sắc năm đó nữa. Sau khi vào cửa khẩu, sắc trời có vẻ trong hơn, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn một chút.
Lão Triệu vẫn luôn không nói gì, cứ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, vì thế tôi đành không có chuyện cũng phải tìm chuyện để nói với anh ấy: “Thế nào? Ở đây có thay đổi nhiều không?”
Lão Triệu sửng sốt, tiếp theo đáp yếu ớt: “Cũng có chút thay đổi, năm bọn anh đi con đường này lồi lõm tả tơi, như bây giờ là đã được tu sửa lại rồi, chỉ không biết Ngân Hán Câu bây giờ đã được sửa chữa thành hình dạng gì. Đương nhiên, anh cũng chưa từng thấy Ngân Hán Câu trước đây, vì lần đầu tiên anh đến đấy thì nó cũng đã biến mất rồi…”
Đang nói, tôi nhìn thấy trên một chỗ tàn tích vừa mới đi ngang qua có dựng ba con số cực lớn màu xanh lam - 5.12, từ xa nhìn lại, vừa áp lực vừa nặng nề, ba chữ này không biết lưng đeo bao nhiêu gia đình chia li phân tán.
Tôi thấy lão Triệu chỉ liếc nhìn ba con số kia rồi lập tức xoay đầu sang hướng khác, xem ra anh ấy cũng không muốn nhớ lại chuyện năm đó. Ngay sau đó xe chúng tôi đi ngang qua một tàn tích của làng du lịch, chợt tôi nhìn thấy bên trên viết hai chữ to Lưu Kim, tôi nhớ rõ chỗ này đã từng xuất hiện trong ký ức của Triệu Chí Quốc.
Tới lối vào Ngân Hán Câu, chúng tôi nhìn thấy mấy chiếc xe riêng ngừng ở phía trước, mọi người đều ở đó chụp ảnh lưu niệm. Tất cả xe đều chỉ có thể ngừng ở đây, bởi vì con đường phía trước không thể đi được nữa.
Trả phí đỗ xe và vé vào cửa, chúng tôi xuống xe chuẩn bị tiếp tục đi bộ vào phía trong. Bác gái trông bãi đỗ xe thấy chúng tôi muốn đi vào trong bèn dặn dò chúng tôi phải cẩn thận một chút, đừng đi vào quá sâu.
Sau khi cảm ơn bác gái, chúng tôi đeo trên lưng hành lý của mình, tiếp tục đi lên. Chưa được bao xa, tôi đã nhìn thấy rất nhiều nhà ở được xây dựng lại sau động đất, đáng tiếc xây được một nửa rồi lại bị đất đá trên núi trôi xuống đập vào, giờ đã thành những căn nhà sắp sụp.
Nhìn chiếc giường còn mới dưới chân bị đất đá đẩy trôi ra và những tàn tích sau động đất chung quanh, thực sự có loại cảm giác quen thuộc trong những thước phim không dùng hiệu ứng đặc biệt quay cảnh sau tai nạn từ trên không. Nếu tôi nhớ không nhầm, trong ký ức của bác Triệu Chí Quốc, phiến đá vụn than dưới chân chúng tôi đây hẳn là vị trí của Đại Long Đàm năm đó, nhưng bây giờ không nhìn ra chút hình dạng gì của khi xưa nữa.
Đi lên thêm là nơi xảy ra chuyện của hai vợ chồng Triệu Chí Quốc, trong lòng tôi cũng có hơi thấp thỏm, hy vọng cuối cùng có thể có một kết quả tốt.
Đoạn đường này thật sự cực kỳ khó đi, bởi vì dưới chân đều là đá vụn lớn nhỏ không đồng nhất, không cẩn thận rất dễ bị trẹo chân. Loại người có năng lực chiến đấu kém ghê gớm như tôi và chú Lê, đều phải cầm theo gậy leo núi mới đi được.
Lúc này sắc trời mới nãy còn trong lại trở nên âm u, thỉnh thoảng còn có chút gió nhẹ thổi qua… Chú Lê cau mày nhìn lên, sau đó bấm đốt tay tính toán và nói: “Hôm nay không thích hợp để vào núi, chú thấy bên dưới cây cầu treo vừa rồi chúng ta đi ngang qua có không ít phòng trống, tìm một phòng có thể ngủ lại, ở đối phó một đêm trước đã.”
Tôi nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý, rốt cuộc hiện giờ mạo hiểm vào núi là lựa chọn cực kỳ không sáng suốt, nhưng cứ như vậy trở về, ngày hôm sau lại đến thì không khỏi hơi bị hành hạ quá, cho nên có thể tìm gian phòng ngủ lại một đêm là lựa chọn tốt nhất.
Tôi nhìn lão Triệu hỏi ý kiến của anh ấy, anh gật đầu nói như vậy không còn gì tốt hơn. Vì thế đoàn chúng tôi bèn đi ngược lại, về tới khu nghỉ dưỡng nông thôn bỏ hoang vừa rồi đã gặp được.
Ai ngờ chúng tôi đi vào mấy gian phòng, đều phát hiện trong phòng có vết rạn rõ ràng, cảm thấy chắc hẳn không quá an toàn, vì thế cũng lại từ bỏ.
Tôi sửng sốt: “Chú cũng biết chỗ đó ạ?”
Chú Lê chậc lưỡi:2“Không phải chú không biết vụ động đất năm đó, sao lại không biết chuyện Ngân Hán Câu này chứ?”
“Chỗ kia rốt cuộc bất thường bao nhiêu ạ?” Tôi không nhịn được tò mò.
Nhưng mà chú Lê lại nhún vai đáp: “Nơi chết quá nhiều người sao có thể bình thường chứ? Lại nói, bên dưới còn chôn rất nhiều người chết, oán khí quá nặng.”
Tôi vừa nghe thì có hơi không ngờ được và nói: “Biết rõ bên dưới có chôn5người chết vì sao không đào lên chứ?”
“Nói thì dễ dàng, hơn trăm ngàn tấn đất đá ập xuống, cháu biết người ở đâu à? Đương nhiên, cháu đi rồi sẽ biết, nhưng có vài việc cháu có nghĩ tới chưa, cho dù biết chỗ nào có chôn người, nếu không có điều kiện khai quật thì phải làm sao đây?”
Tôi vẫn chưa suy xét tới vấn đề này! Lỡ như thật sự gặp phải tình huống này thì nên làm gì6bây giờ? Lão Triệu không phải điên luôn à! Biết rõ cha mẹ chôn ở chỗ đó, lại không thể đào lên?
Chú Lê thấy tôi u ám không yên, bèn vỗ vai tôi nói: “Thật ra cũng không có gì, nếu thật sự xảy ra tình huống này, cháu phải khuyên nhủ anh rể cháu đàng hoàng, người đã tìm được là chuyện tốt, ít nhất biết được họ ở đâu, như vậy hàng năm đều có thể đến thăm! Lại nói,5đây cũng chỉ là có khả năng, chắc chuyện cũng không phức tạp như chúng ta nghĩ đâu. Chú chỉ nói trước tình huống xấu nhất thôi, tệ nhất cũng chỉ là như thế, cho nên cháu cũng không cần tạo áp lực lớn cho chính mình như vậy.”
Tôi nghe thế thì gật đầu: “Vậy cũng phải...”
Về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của lão Triệu, anh ấy nói đã xin với bệnh viện cho nghỉ đông để xử lý chuyện3trong nhà. Lãnh đạo bệnh viện cũng ít nhiều biết chuyện nhà anh ấy nên phê duyệt rất dễ dàng.
Chiêu Tài vừa nghe chúng tôi và lão Triệu muốn đi Tứ Xuyên, quả nhiên một hai đòi phải đi cùng, cuối cùng được tôi khuyên can mãi mới xem như không đi theo nữa. Thật ra chủ yếu là chị ấy cũng lo cho lão Triệu, rốt cuộc đây là cái vảy ngược không được đụng vào trong lòng anh ấy, lỡ như lần này đi vẫn uổng công trở về, đó chẳng phải là lại đả kích thêm một lần ư?!
Nhưng tôi nói với chị, nếu biết rõ trong lòng có vết thương mà không đi trị nó, để nó nhiễm trùng sinh mủ, đến cuối cùng chắc chắn sẽ càng đau, còn không bằng dùng lần này để khoét đi thịt thối, cho máu đen chảy ra hết, cuối cùng kết vảy khép miệng là hơn!
Sau khi chuẩn bị ổn thoả xong, chúng tôi lên máy bay đi Thành Đô. Ba tiếng sau, đoàn chúng tôi đã đến sân bay quốc tế Song Lưu. Lúc ra khỏi sân bay, có một người bạn của lão Triệu tới đón, đưa chúng tôi đến khách sạn đã đặt sẵn.
Chúng tôi nghỉ ngơi sắp xếp ở Thành Đô một ngày, hôm sau thuê một chiếc xe Kim Bôi lái thẳng về hướng Ngân Hán Câu của thị trấn Long Môn, thành phố Bành Châu. Lúc xuất phát sắc trời khá âm u, giống như muốn mưa, nhưng giờ có mưa bão cũng không ngăn được quyết tâm muốn đến đó của lão Triệu.
Dọc đường đi, chúng tôi vẫn gặp được không ít xe riêng cùng đồng hành với mình, xem ra người ở đây vẫn luyến tiếc Ngân Hán Câu, tuy rằng nó đã không còn cảnh sắc năm đó nữa. Sau khi vào cửa khẩu, sắc trời có vẻ trong hơn, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn một chút.
Lão Triệu vẫn luôn không nói gì, cứ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, vì thế tôi đành không có chuyện cũng phải tìm chuyện để nói với anh ấy: “Thế nào? Ở đây có thay đổi nhiều không?”
Lão Triệu sửng sốt, tiếp theo đáp yếu ớt: “Cũng có chút thay đổi, năm bọn anh đi con đường này lồi lõm tả tơi, như bây giờ là đã được tu sửa lại rồi, chỉ không biết Ngân Hán Câu bây giờ đã được sửa chữa thành hình dạng gì. Đương nhiên, anh cũng chưa từng thấy Ngân Hán Câu trước đây, vì lần đầu tiên anh đến đấy thì nó cũng đã biến mất rồi…”
Đang nói, tôi nhìn thấy trên một chỗ tàn tích vừa mới đi ngang qua có dựng ba con số cực lớn màu xanh lam - 5.12, từ xa nhìn lại, vừa áp lực vừa nặng nề, ba chữ này không biết lưng đeo bao nhiêu gia đình chia li phân tán.
Tôi thấy lão Triệu chỉ liếc nhìn ba con số kia rồi lập tức xoay đầu sang hướng khác, xem ra anh ấy cũng không muốn nhớ lại chuyện năm đó. Ngay sau đó xe chúng tôi đi ngang qua một tàn tích của làng du lịch, chợt tôi nhìn thấy bên trên viết hai chữ to Lưu Kim, tôi nhớ rõ chỗ này đã từng xuất hiện trong ký ức của Triệu Chí Quốc.
Tới lối vào Ngân Hán Câu, chúng tôi nhìn thấy mấy chiếc xe riêng ngừng ở phía trước, mọi người đều ở đó chụp ảnh lưu niệm. Tất cả xe đều chỉ có thể ngừng ở đây, bởi vì con đường phía trước không thể đi được nữa.
Trả phí đỗ xe và vé vào cửa, chúng tôi xuống xe chuẩn bị tiếp tục đi bộ vào phía trong. Bác gái trông bãi đỗ xe thấy chúng tôi muốn đi vào trong bèn dặn dò chúng tôi phải cẩn thận một chút, đừng đi vào quá sâu.
Sau khi cảm ơn bác gái, chúng tôi đeo trên lưng hành lý của mình, tiếp tục đi lên. Chưa được bao xa, tôi đã nhìn thấy rất nhiều nhà ở được xây dựng lại sau động đất, đáng tiếc xây được một nửa rồi lại bị đất đá trên núi trôi xuống đập vào, giờ đã thành những căn nhà sắp sụp.
Nhìn chiếc giường còn mới dưới chân bị đất đá đẩy trôi ra và những tàn tích sau động đất chung quanh, thực sự có loại cảm giác quen thuộc trong những thước phim không dùng hiệu ứng đặc biệt quay cảnh sau tai nạn từ trên không. Nếu tôi nhớ không nhầm, trong ký ức của bác Triệu Chí Quốc, phiến đá vụn than dưới chân chúng tôi đây hẳn là vị trí của Đại Long Đàm năm đó, nhưng bây giờ không nhìn ra chút hình dạng gì của khi xưa nữa.
Đi lên thêm là nơi xảy ra chuyện của hai vợ chồng Triệu Chí Quốc, trong lòng tôi cũng có hơi thấp thỏm, hy vọng cuối cùng có thể có một kết quả tốt.
Đoạn đường này thật sự cực kỳ khó đi, bởi vì dưới chân đều là đá vụn lớn nhỏ không đồng nhất, không cẩn thận rất dễ bị trẹo chân. Loại người có năng lực chiến đấu kém ghê gớm như tôi và chú Lê, đều phải cầm theo gậy leo núi mới đi được.
Lúc này sắc trời mới nãy còn trong lại trở nên âm u, thỉnh thoảng còn có chút gió nhẹ thổi qua… Chú Lê cau mày nhìn lên, sau đó bấm đốt tay tính toán và nói: “Hôm nay không thích hợp để vào núi, chú thấy bên dưới cây cầu treo vừa rồi chúng ta đi ngang qua có không ít phòng trống, tìm một phòng có thể ngủ lại, ở đối phó một đêm trước đã.”
Tôi nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý, rốt cuộc hiện giờ mạo hiểm vào núi là lựa chọn cực kỳ không sáng suốt, nhưng cứ như vậy trở về, ngày hôm sau lại đến thì không khỏi hơi bị hành hạ quá, cho nên có thể tìm gian phòng ngủ lại một đêm là lựa chọn tốt nhất.
Tôi nhìn lão Triệu hỏi ý kiến của anh ấy, anh gật đầu nói như vậy không còn gì tốt hơn. Vì thế đoàn chúng tôi bèn đi ngược lại, về tới khu nghỉ dưỡng nông thôn bỏ hoang vừa rồi đã gặp được.
Ai ngờ chúng tôi đi vào mấy gian phòng, đều phát hiện trong phòng có vết rạn rõ ràng, cảm thấy chắc hẳn không quá an toàn, vì thế cũng lại từ bỏ.
/1940
|