Người Tìm Xác

Chương 438

/1940


Đoạn đường về sau tôi càng đi càng nóng lòng, suốt đường đi tới nên phát hiện chúng tôi đều phát hiện, nhưng vẫn không có cảm giác được bất kỳ manh mối có chút2liên quan nào tới cha mẹ của lão Triệu?

Lòng tôi biết, bất kể kết quả lần này ra sao, lão Triệu sẽ không bao giờ đặt chân đến đây một lần nào nữa! Tôi chỉ5hy vọng lần này thật sự có thể giúp được anh ấy, mặc kệ có thể tìm được hay không, đều phải giúp lòng anh ấy được cứu rỗi hoàn toàn…

Đá to trên con đường6đằng trước càng ngày càng nhiều, điều này làm cho lòng tôi dần dần có loại dự cảm không tốt, nếu thật sự ở khu vực này có phát hiện cái gì, tôi nên nói5hay là không nói đây?

Nói thì không có cách nào đào xác, biết vị trí là ở đây, nhưng máy móc lớn căn bản không lên tới được, nếu thật sự bị đè dưới đá3to, sức người ở đâu để đào ra? Đến lúc đó lão Triệu trừ sốt ruột thì cái gì cũng không làm được, như vậy còn không bằng không nói với anh ấy đi?

Nhưng nếu thật sự không nói, vậy anh ấy sẽ vĩnh viễn không biết vị trí của cha mẹ mình, chuyện này đối với anh mà nói có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Giữa lúc đang miên man suy nghĩ, tôi nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng nước. Ngẩng đầu nhìn thấy, phía trước có một thác nước nhỏ.

Hoá ra dòng nước chúng tôi gặp được trên đường đi đều là từ chỗ này chảy ra! Đối với con vịt phương Bắc lên cạn như tôi mà nói, có thể nhìn thấy thác nước là một chuyện khá mới lạ, vì thế tôi đi mau vài bước, muốn đến phía trước xem kỹ lưỡng.

Bất đắc dĩ là đá tảng phía trước đều quá lớn, đối với tôi mà nói giống như là từng ngọn núi nhỏ, nhưng vì một lần được thấy thác nước thực tế, tôi vẫn phải vượt núi mà qua mới được. Nhưng khi tôi vật lộn vượt qua được một tảng đá cao hơn một mét thì dưới chân trống rỗng, rơi vào trong một đầm nước cạn.

Tôi đâu có ngờ thác nước chảy đến đây lại bị ba tảng đá to đùng này ngăn lại thành một cái đầm nước đọng nho nhỏ. Tôi mới không để ý mà một chân đã rơi xuống nước. Không ngờ thoạt nhìn là một vũng nước nông, nhưng lúc tôi xuống lại đến tận đùi.

Hiện giờ nhiệt độ không khí chí ít cũng hơn 30 độ, nhưng trong nước nhiều nhất chỉ cao hơn 0 vài độ thôi, lạnh đến mức tôi muốn lập tức vọt ra ngoài, kết quả thử vài lần đều không được! Ba tảng đá chung quanh vừa cao vừa trơn, với bản lĩnh của tôi căn bản là bò không lên rồi, mà đối diện chỗ hở ra của ba tảng đá là lối nước chảy vào, tuy rằng nước không tính là xiết, nhưng tôi vẫn phải đi lên mấy bước mới vượt qua được.

Lúc tôi đang do dự, Đinh Nhất đứng ở cục đá bên trên cao nhìn xuống tôi. Tôi vừa thấy Đinh Nhất, thì kêu to bảo anh ta nhanh kéo tôi lên với.

Nhưng thằng nhóc này lại cười xấu xa nói: “Tự mình tới đối diện bò lên đi, trên người tôi chẳng có sợi dây thừng nào, làm sao kéo cậu được!”

Tôi thấy Đinh Nhất không có ý kéo mình, đành phải hậm hực đi về phía đối diện đầm cạn… Kết quả mới vừa đi hai bước, trong lòng tôi hơi phập phồng! Không thích hợp, vừa rồi lúc rơi xuống tôi hoảng sợ quá mức, nhất thời không chú ý. Chờ lúc này tinh thần tôi ổn định liền cảm giác được rõ ràng dưới nước có cái gì đó!!

Ai ngờ khi tôi đang ngây người, dưới chân trượt đi, cả người chìm xuống một khúc, trong lòng tôi lập tức như có một ngàn con ngựa chạy qua, chính giữa cái đầm này sao lại sâu vậy chứ!

Vịt cạn như tôi mà rớt xuống nước thì chuyện đầu tiên chính là quạt nước loạn xạ, nhưng không tới vài cái tôi đã phát hiện, xong rồi, Trương Tiến Bảo tôi hôm nay bị lật thuyền trong mương ở đây rồi.

Hoá ra phía dưới này sở dĩ sâu như vậy, là vì lúc trước động đất đã bị mấy khối đá lớn vừa hay làm nứt ra một cái hang rỗng, miệng nhỏ bụng lớn, cho nên dòng nước bên trên chảy vào đây mới hình thành một hồ nước nhỏ.

Chờ nước bên trong hang đầy rồi, sau tràn ra bên ngoài cũng vừa vặn bị ba khối đá to ngăn lại, cho nên nước đó lại hình thành một cái đầm cạn.

Nhìn từ bên ngoài, rất khó phát hiện phía dưới đầm cạn này lại còn một hang đá, người không biết bơi đi xuống, một khi ngã thì căn bản không thể tự mình lên được! Huống chi tôi còn là một con vịt cạn?!

Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể cứ thế chờ chết! Đinh Nhất còn ở bên trên nhìn kìa, chỉ cần anh ta phát hiện tôi chưa ra khỏi nước, chắc chắc sẽ xuống cứu tôi, chỉ cần tôi kiên trì thêm mấy giây…

Vốn dĩ tôi ép mình nhịn thở là có thể kiên trì được một lát, kết quả sau khi rơi vào trong động cảm giác khác thường vừa rồi lại càng thêm rõ ràng, dưới đây có thi thể! Trong sự hoảng loạn, thậm chí tôi cảm thấy tay mình đã đụng phải đầu tóc của thi thể!

Con người sợ nhất là tự mình hù dọa mình, tôi vốn có thể kiên trì thêm thời gian vài giây, nhưng tưởng tượng như vậy, lập tức hỏng chuyện, uống ừng ực vào mấy ngụm lớn nước hồ! Cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh thấu…

Trong lúc nhất thời thế giới xung quanh dường như đều trở nên rất yên tĩnh, trong đầu tôi thấy một gia đình ba người đang vui vẻ ăn cơm, con trai vui vẻ kể chuyện xảy ra trong trường học hôm nay cho mẹ, cha liên tục gắp thịt vào chén cho con.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía trên duỗi xuống, quắp lấy được cổ áo phía sau của tôi, sau đó cố sức kéo lên trên, nháy mắt tôi đã bị lôi ra khỏi mặt nước. Có thể lại lần nữa hít thở không khí đúng là một chuyện tốt đẹp, tôi cũng lại lần nữa thấy được gương mặt hơi trắng bệch của Đinh Nhất…

Lúc này lão Triệu đã vòng tới một bên sườn khác của đầm cạn, duỗi tay muốn giúp Đinh Nhất kéo tôi ra khỏi nước. Ở ngoài kéo không sao, nhưng tôi lại cảm thấy dưới chân có cái gì đó đang túm lấy mình!

“Phía dưới… Phía dưới có cái gì đó kéo tôi…” Tôi cố sức nói ra những lời này.

Đinh Nhất túm vài lần, quả nhiên cảm thấy phía dưới có thứ gì trĩu xuống, bằng không với trọng lượng của tôi đã sớm được anh ta kéo lên rồi! Lòng tôi lúc ấy hoàn toàn ngơ ngác, sao bên dưới còn có vật sống chứ? Không phải hai cái xác sao?

Cuối cùng giữa lúc cứ giằng qua giằng lại, Đinh Nhất đột nhiên kéo mạnh một phát, liều mạng lôi tôi lên khỏi mặt nước, đồng thời, hai bộ xương người cũng cùng lúc bị tôi mang ra khỏi đầm cạn…

Lão Triệu và chú Lê vừa thấy tình hình này, lập tức đều đi lên giúp, ba người bọn họ túm lấy tôi, mà dưới chân tôi còn móc thêm hai bộ xương người níu kéo lấy nhau bò từ trong đầm cạn ra.

Khi tôi nằm trên bờ đá vụn nôn khan không ngừng, lại phát hiện ánh mắt của lão Triệu hơi không đúng. Vừa rồi tôi sặc mấy ngụm nước, lúc này thật sự khó chịu đến nói không ra lời. Nhưng bây giờ xem ra, không cần tôi nói cho anh, anh cũng đã biết hai bộ xương người này là ai rồi.

Đinh Nhất không ngừng vỗ phía sau lưng cho tôi, làm tôi ói hết chỗ nước vừa sặc vào phổi ra, còn vị bác sĩ chuyên nghiệp vốn dĩ phải cứu tôi trước tiên, lúc này đang ngây ngốc quỳ trên mặt đất, nhìn hai bộ hài cốt trước mắt…

Tôi ngồi dưới đất nghỉ hơn nửa ngày mới thở hổn hển nói với lão Triệu: “Đây… Đây là chú… và dì…”

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status