Bạch Kiện thấy tôi chỉ vào màn hình, kích động không nói nên lời, có thể đoán được tôi đã nhận ra hung thủ, hai tay anh ta nắm chặt vai tôi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Tôi nghĩ thật kỹ mới nói: “Trăm phần trăm là hắn! Gương mặt kia có hóa thành tro tôi cũng nhận2ra!”
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, đầu tiên, Bạch Kiện bảo đồng nghiệp bí mật giám sát và điều tra tên Tôn Vĩ Cách này, nắm rõ mọi chuyện về hắn.
Tôn Vĩ Cách là con của bác họ Tôn Quảng Bân, lớn hơn anh ta hai tuổi, hộ khẩu vẫn để ở quê. Mặc dù5hắn không phải làm ở nhà xuất bản sách báo như đã nói với cô Lưu, nhưng hắn đúng là có liên quan đến sách báo, hắn mở một chuỗi hơn chục nhà sách trong thành phố.
Đáng lý ra, dạng đàn ông thành đạt về sự nghiệp sẽ không có lý do để mạo hiểm đi6giết cô Lưu. Nhưng trong lúc điều tra, cảnh sát đã phát hiện, một người đàn ông có sự nghiệp như Tôn Vĩ Cách lẽ ra phải lập gia đình từ lâu, nhưng đến giờ hắn vẫn độc thân, nghe nói cả bạn gái cũng không có.
Điểm này khiến người khác rất hoài nghi, tôi thông5qua ký ức của cô Lưu có thể cảm thấy người này rất có sức hút với phụ nữ, nếu hắn muốn theo đuổi ai thì chắc chắn không phải việc khó gì… Nhưng hắn lại vẫn độc thân, hẳn là có vấn đề gì đó…
Về sở hữu bất động sản, đúng là hắn có một3căn biệt thự gần đập chứa nước ở ngoài ô phía Tây. Bạch Kiện đã điều một đồng nghiệp giám sát Tôn Vĩ Cách 24/24, một mặt đưa chúng tôi đến xem biệt thự kia.
Xe vừa đi qua một chỗ rẽ, tôi đã cảm nhận được khung cảnh xung quanh đây, có lẽ đêm hôm đó Tôn Vĩ Cách quả thật đã đưa cô Lưu đến biệt thự này. Sau khi xuống xe, tôi dựa theo ký ức đi về phía biệt thự của Tôn Vĩ Cách, cố gắng cảm nhận không khí bên trong.
Theo như phân tích của Bạch Kiện, nhìn thủ pháp xử lý thi thể của cô Lưu, có thể thấy đây không phải lần đầu tiên hắn làm, lại thêm ngón út kia nữa, càng khiến họ nghi ngờ số người bị hại không hề ít!
Vì lần này chúng tôi đến đây không theo trình tự tư pháp, cho nên bọn Bạch Kiện không thể đi vào. Còn tôi và Đinh Nhất là dân chúng bình thường, coi như được bọn họ ngầm đồng ý cho tự tiện xông vào nhà dân.
Đương nhiên, không được làm lớn chuyện, chúng tôi chỉ vào xem có chỗ nào khả nghi không, hay có thi thể nào đáng ngờ không thôi…
Cảm giác được cảnh sát quan sát khi nhảy tường vào nhà người khác đúng là không nói nên lời. Đinh Nhất nhanh nhẹn nhảy vào, nhưng tôi thì cả buổi vẫn không sao leo lên được, cuối cùng đành nói với một cảnh sát đứng sau lưng Bạch Kiện: “Đồng chí, có thể giúp một tay không!”
Cuối cùng tôi được hai cảnh sát nâng lên mới qua được tường…
Chân vừa chạm đất, cả người tôi căng cứng, mặc dù bây giờ không khẳng định được có thi thể ở đây hay không, nhưng như lời Đinh Nhất hay nói thì nơi này âm khí quá nặng! Theo như Bạch Kiện điều tra, bên cạnh Tôn Vĩ Cách không có bạn bè thân thiết, hắn lại đối với nhân viên vừa ghê gớm vừa thần bí, cho nên bình thường sẽ không có người ngoài đến đây.
Hai chúng tôi từ phía tường góc Tây Bắc nhảy vào, đúng vào góc của biệt thự, bình thường đây là nơi có nhiều đất trống trong biệt thự, người bình thường sẽ trồng chút hoa cỏ cây cối, nhưng chỗ này lại rất hoang vu, đừng nói là cây, đến cỏ dại cũng không có.
“Tên Tôn Vĩ Cách này đến một chút hứng thú cũng không có sao, sao cái sân nhìn như sa mạc thế này?” Tôi không nhịn được chửi bậy.
Đinh Nhất nhìn xung quanh, sau đó đá đá lớp đất vàng dưới chân, phần đất vừa bị anh ta đá đi xuất hiện một lớp màu trắng.
Tôi ngồi xuống nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Nhất: “Đây là thứ gì?”
“Vôi sống.”
“Vôi sống? Tôn Vĩ Cách rải thứ này trong sân để làm gì?”
Đinh Nhất đầu tiên ngửi ngửi cẩn thận, sau đó mới âm trầm nói: “Có lẽ để diệt vi khuẩn, trong sân của hắn có chôn thứ gì đó.”
Tôi lập tức chạm tay xuống đất, nhưng lại không có cảm giác gì.
“Tôi không cảm nhận được có xác người dưới này…”
Đinh Nhất cúi đầu nhìn tôi nói: “Đừng vội, chúng ta xem kỹ đã.”
Đúng lúc này điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi đoán là Bạch Kiện gọi đến, nên tôi nói đơn giản tình huống trong này cho anh ta nghe, lúc anh ta nghe thấy trong sân có một lớp vôi sống thì cũng có suy nghĩ giống như Đinh Nhất.
Nhưng tôi tin rằng cảm giác của mình không sai, nếu như ở đây có xác chết, tôi cho dù không cảm nhận được ký ức của tàn hồn, cũng sẽ cảm nhận được cái xác đó. Nhưng bây giờ… ngoại ngừ cảm giác được từng đợt áp bức trong lòng mình thì tôi không cảm nhận được gì khác.
Sau đó tôi và Đinh Nhất đi vòng quanh biệt thự, phát hiện tất cả đất ở quanh nơi này đều có một lớp vôi sống bên dưới.
Vì không muốn Tôn Vĩ Cách phát hiện chúng tôi đã vào đây, nên Đinh Nhất đã phủ lại lớp đất lúc này bị đá lên như cũ. Cửa biệt thự với Đinh Nhất chỉ dễ như ăn sáng, khóa bị anh ta mở, người bình thường sẽ không thể nhận ra.
Chúng tôi đi vào trong biệt thự, phát hiện tên Tôn Vĩ Cách này mắc bệnh sạch sẽ, vì trong phòng chỗ nào cũng có mùi thuốc sát trùng như trong bệnh viện.
Tôi từ nhỏ đã không thích mùi này, ngửi thấy mùi này là có cảm giác như bị kim tiêm vậy. Đinh Nhất thấy tôi cau mày, còn tưởng tôi có phát hiện gì, nên dùng ánh mắt hỏi tôi?
Tôi lắc đầu: “Không phải, tôi không quen ngửi mùi nước sát trùng thôi… Tên Tôn Vĩ Cách này cũng không phải bác sĩ, làm cái gì mà phải đổ thuốc sát trùng nhiều như thế?”
Đinh Nhất dường như nghĩ ra điều gì đó, nhìn quanh biệt thự rồi nói: “Có lẽ hắn muốn che dấu mùi gì đó khác hoặc… bị bệnh tâm lý thích sạch sẽ.”
“Tôi đồng ý với ý thứ hai, chỉ có người bị ám ảnh tâm lý mới biến nhà mình thành thế này.”
Đinh Nhất không trả lời tôi, mà đi lên tầng hai, tôi vừa định đi theo, đột nhiên có cảm giác có người đứng sau lưng! Tôi lập tức tê cứng da đầu…
Nhưng lúc này Đinh Nhất đã lên lầu hai, nếu có người tấn công từ đằng sau tôi, chờ anh ta chạy xuống cũng chậm rồi, thế nên tôi đành quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng chỉ có máy điều hòa không khí.
Nhưng cảm giác vừa rồi quá rõ ràng, đây tuyệt đối là cảm giác có người đứng sau lưng, tôi chắc chắn không nhầm! Thế là tôi cẩn thận nhìn lại cái điều hòa không khí kia, thầm nghĩ có khi nào bên trong đó chứa xác không?
Nhưng tôi nhìn mãi, vẫn thấy đây chỉ là một chiếc điều hòa không khí bình thường, mặc dù rất cao, nhưng cũng không dễ để chứa một xác chết trong đó.
Tôi nghĩ thật kỹ mới nói: “Trăm phần trăm là hắn! Gương mặt kia có hóa thành tro tôi cũng nhận2ra!”
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, đầu tiên, Bạch Kiện bảo đồng nghiệp bí mật giám sát và điều tra tên Tôn Vĩ Cách này, nắm rõ mọi chuyện về hắn.
Tôn Vĩ Cách là con của bác họ Tôn Quảng Bân, lớn hơn anh ta hai tuổi, hộ khẩu vẫn để ở quê. Mặc dù5hắn không phải làm ở nhà xuất bản sách báo như đã nói với cô Lưu, nhưng hắn đúng là có liên quan đến sách báo, hắn mở một chuỗi hơn chục nhà sách trong thành phố.
Đáng lý ra, dạng đàn ông thành đạt về sự nghiệp sẽ không có lý do để mạo hiểm đi6giết cô Lưu. Nhưng trong lúc điều tra, cảnh sát đã phát hiện, một người đàn ông có sự nghiệp như Tôn Vĩ Cách lẽ ra phải lập gia đình từ lâu, nhưng đến giờ hắn vẫn độc thân, nghe nói cả bạn gái cũng không có.
Điểm này khiến người khác rất hoài nghi, tôi thông5qua ký ức của cô Lưu có thể cảm thấy người này rất có sức hút với phụ nữ, nếu hắn muốn theo đuổi ai thì chắc chắn không phải việc khó gì… Nhưng hắn lại vẫn độc thân, hẳn là có vấn đề gì đó…
Về sở hữu bất động sản, đúng là hắn có một3căn biệt thự gần đập chứa nước ở ngoài ô phía Tây. Bạch Kiện đã điều một đồng nghiệp giám sát Tôn Vĩ Cách 24/24, một mặt đưa chúng tôi đến xem biệt thự kia.
Xe vừa đi qua một chỗ rẽ, tôi đã cảm nhận được khung cảnh xung quanh đây, có lẽ đêm hôm đó Tôn Vĩ Cách quả thật đã đưa cô Lưu đến biệt thự này. Sau khi xuống xe, tôi dựa theo ký ức đi về phía biệt thự của Tôn Vĩ Cách, cố gắng cảm nhận không khí bên trong.
Theo như phân tích của Bạch Kiện, nhìn thủ pháp xử lý thi thể của cô Lưu, có thể thấy đây không phải lần đầu tiên hắn làm, lại thêm ngón út kia nữa, càng khiến họ nghi ngờ số người bị hại không hề ít!
Vì lần này chúng tôi đến đây không theo trình tự tư pháp, cho nên bọn Bạch Kiện không thể đi vào. Còn tôi và Đinh Nhất là dân chúng bình thường, coi như được bọn họ ngầm đồng ý cho tự tiện xông vào nhà dân.
Đương nhiên, không được làm lớn chuyện, chúng tôi chỉ vào xem có chỗ nào khả nghi không, hay có thi thể nào đáng ngờ không thôi…
Cảm giác được cảnh sát quan sát khi nhảy tường vào nhà người khác đúng là không nói nên lời. Đinh Nhất nhanh nhẹn nhảy vào, nhưng tôi thì cả buổi vẫn không sao leo lên được, cuối cùng đành nói với một cảnh sát đứng sau lưng Bạch Kiện: “Đồng chí, có thể giúp một tay không!”
Cuối cùng tôi được hai cảnh sát nâng lên mới qua được tường…
Chân vừa chạm đất, cả người tôi căng cứng, mặc dù bây giờ không khẳng định được có thi thể ở đây hay không, nhưng như lời Đinh Nhất hay nói thì nơi này âm khí quá nặng! Theo như Bạch Kiện điều tra, bên cạnh Tôn Vĩ Cách không có bạn bè thân thiết, hắn lại đối với nhân viên vừa ghê gớm vừa thần bí, cho nên bình thường sẽ không có người ngoài đến đây.
Hai chúng tôi từ phía tường góc Tây Bắc nhảy vào, đúng vào góc của biệt thự, bình thường đây là nơi có nhiều đất trống trong biệt thự, người bình thường sẽ trồng chút hoa cỏ cây cối, nhưng chỗ này lại rất hoang vu, đừng nói là cây, đến cỏ dại cũng không có.
“Tên Tôn Vĩ Cách này đến một chút hứng thú cũng không có sao, sao cái sân nhìn như sa mạc thế này?” Tôi không nhịn được chửi bậy.
Đinh Nhất nhìn xung quanh, sau đó đá đá lớp đất vàng dưới chân, phần đất vừa bị anh ta đá đi xuất hiện một lớp màu trắng.
Tôi ngồi xuống nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Nhất: “Đây là thứ gì?”
“Vôi sống.”
“Vôi sống? Tôn Vĩ Cách rải thứ này trong sân để làm gì?”
Đinh Nhất đầu tiên ngửi ngửi cẩn thận, sau đó mới âm trầm nói: “Có lẽ để diệt vi khuẩn, trong sân của hắn có chôn thứ gì đó.”
Tôi lập tức chạm tay xuống đất, nhưng lại không có cảm giác gì.
“Tôi không cảm nhận được có xác người dưới này…”
Đinh Nhất cúi đầu nhìn tôi nói: “Đừng vội, chúng ta xem kỹ đã.”
Đúng lúc này điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi đoán là Bạch Kiện gọi đến, nên tôi nói đơn giản tình huống trong này cho anh ta nghe, lúc anh ta nghe thấy trong sân có một lớp vôi sống thì cũng có suy nghĩ giống như Đinh Nhất.
Nhưng tôi tin rằng cảm giác của mình không sai, nếu như ở đây có xác chết, tôi cho dù không cảm nhận được ký ức của tàn hồn, cũng sẽ cảm nhận được cái xác đó. Nhưng bây giờ… ngoại ngừ cảm giác được từng đợt áp bức trong lòng mình thì tôi không cảm nhận được gì khác.
Sau đó tôi và Đinh Nhất đi vòng quanh biệt thự, phát hiện tất cả đất ở quanh nơi này đều có một lớp vôi sống bên dưới.
Vì không muốn Tôn Vĩ Cách phát hiện chúng tôi đã vào đây, nên Đinh Nhất đã phủ lại lớp đất lúc này bị đá lên như cũ. Cửa biệt thự với Đinh Nhất chỉ dễ như ăn sáng, khóa bị anh ta mở, người bình thường sẽ không thể nhận ra.
Chúng tôi đi vào trong biệt thự, phát hiện tên Tôn Vĩ Cách này mắc bệnh sạch sẽ, vì trong phòng chỗ nào cũng có mùi thuốc sát trùng như trong bệnh viện.
Tôi từ nhỏ đã không thích mùi này, ngửi thấy mùi này là có cảm giác như bị kim tiêm vậy. Đinh Nhất thấy tôi cau mày, còn tưởng tôi có phát hiện gì, nên dùng ánh mắt hỏi tôi?
Tôi lắc đầu: “Không phải, tôi không quen ngửi mùi nước sát trùng thôi… Tên Tôn Vĩ Cách này cũng không phải bác sĩ, làm cái gì mà phải đổ thuốc sát trùng nhiều như thế?”
Đinh Nhất dường như nghĩ ra điều gì đó, nhìn quanh biệt thự rồi nói: “Có lẽ hắn muốn che dấu mùi gì đó khác hoặc… bị bệnh tâm lý thích sạch sẽ.”
“Tôi đồng ý với ý thứ hai, chỉ có người bị ám ảnh tâm lý mới biến nhà mình thành thế này.”
Đinh Nhất không trả lời tôi, mà đi lên tầng hai, tôi vừa định đi theo, đột nhiên có cảm giác có người đứng sau lưng! Tôi lập tức tê cứng da đầu…
Nhưng lúc này Đinh Nhất đã lên lầu hai, nếu có người tấn công từ đằng sau tôi, chờ anh ta chạy xuống cũng chậm rồi, thế nên tôi đành quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng chỉ có máy điều hòa không khí.
Nhưng cảm giác vừa rồi quá rõ ràng, đây tuyệt đối là cảm giác có người đứng sau lưng, tôi chắc chắn không nhầm! Thế là tôi cẩn thận nhìn lại cái điều hòa không khí kia, thầm nghĩ có khi nào bên trong đó chứa xác không?
Nhưng tôi nhìn mãi, vẫn thấy đây chỉ là một chiếc điều hòa không khí bình thường, mặc dù rất cao, nhưng cũng không dễ để chứa một xác chết trong đó.
/1940
|