Thấy Triệu Lỗi lo lắng, tôi vỗ nhẹ lên tay an ủi cậu ta: “Không sao, yên tâm đi, tao chắc chắn mà…” Sau đó, tôi lại nói với Phương Viễn Hàng: “Tổng giám đốc Phương, có thể cho chúng tôi mượn một phòng qua đêm không, để mọi người ở trong đó chờ cảnh sát tới.”
Phương Viễn Hàng gật đầu: “Đương nhiên là được, đi thôi!”
Thế là đoàn chúng tôi nối gót theo Phương Viễn Hàng đi tới căn phòng tối qua dùng cơm. Sau khi đã ngồi vào đầy đủ, Phương Viễn Hàng gọi phục vụ mang lên mấy ấm trà, anh ta cũng ngồi xuống, nghi ngờ hỏi tôi: “Tiến Bảo, có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại bảo hung thủ ở ngay trong chúng ta không?”
Tôi từ tốn nhấp một ít trà nóng, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi mới chậm rãi nói: “Sở dĩ tớ nói hung thủ là một trong chúng ta là vì, có thể xác định thông qua băng ghi hình của hôm qua. Tôn Hạo mất tích trong khoảng từ 9 giờ tối hôm qua đến sáng hôm nay, trong khoảng thời gian đó, không có ai từng rời khỏi cửa xoay ở đại sảnh. Đương nhiên ở tầng một cũng có rất nhiều cửa sổ, nhưng không hề có ai đã tới gần hay nhảy từ cửa sổ ra trong khoảng thời gian đó.” Nói đến đây tôi quay đầu nhìn Phương Viễn Hàng rồi tiếp tục: “Về điểm này, tổng giám đốc Phương và Triệu Lỗi có thể làm chứng.”
Họ nghe tôi nói vậy thì gật đầu xác nhận.
Tôi quay lại hỏi mọi người: “Có ai còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tôn Hạo là khi nào không?”
“Chắc là lúc kết thúc bữa tối hôm qua, tầm khoảng hơn mười hai giờ!” Tống Đại Trí nói.
Những người khác đều xác định sau khoảng thời gian đó, không còn ai gặp Tôn Hạo nữa.
Tôi nghe xong thì gật đầu: “Vậy là được rồi, chắc chắn sau khi bữa tiệc đêm qua kết thúc, hung thủ mới giết Tôn Hạo. Vừa rồi tớ cũng đã nói, camera giám sát cho thấy không ai ra vào trang viên từ 9 giờ tối hôm qua, nên tất nhiên hung thủ vẫn còn ở đây.”
“Vậy tại sao không phải là nhân viên ở đây?” Triệu Hiểu Tiêu không hiểu.
Tôi nhìn mọi người rồi nghiêm túc nói: “Vì không hợp lý, phân tích theo lẽ thường thì Tôn Hạo không hề biết nhân viên nào trong trang viên cả, mà hung thủ lại không có lý do gì để giết một người xa lạ. Bình thường khi giết người, bao giờ cũng phải có nguyên nhân phải không? Đương nhiên, rất có khả năng Tôn Hạo biết nhân viên ở đây, đồng thời còn có mâu thuẫn với người đó, chúng ta cũng không biết điều này. Nhưng đây chỉ là một giả thiết, nếu so sánh với giả thiết khó xảy ra này, thì bạn học quen cậu ta nhiều năm như chúng ta lại càng đáng nghi hơn.”
Biết suy luận của mình hơi gượng ép, nhưng tôi cũng không thể nói vì mình đã nhìn thấy hung thủ, gã là một người trong số mấy người đúng không?
Mấy người nhát gan bị tôi dọa, nhưng Phương Viễn Hàng và Triệu Lỗi thì không tin tưởng cho lắm.
Lúc này Phương Tư Minh lại hỏi: “Tiến Bảo, cậu có thể tìm được thi thể của người bị mất tích thật à?”
Tôi thấy hơi xấu hổ, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải nhíu mày, nói kiểu lập lờ: “Những người ngồi đây đều là bạn học cũ, tớ không muốn lừa gì các cậu. Nhưng có một số việc, tốt nhất đừng biết làm gì, tránh để đêm gặp ác mộng.”
Triệu Lỗi hiểu ý nhìn tôi, sau đó cậu ta chuyển hướng câu chuyện: “Thẻ ra vào hầm rượu chỉ tổng giám đốc Phương mới có thôi à?”
Phương Viễn Hàng lắc đầu: “Tất nhiên không phải chỉ mình tôi có.”
Phương Tư Minh lập tức cướp lời Triệu Lỗi: “Sao chỉ mỗi anh trai tớ có thẻ vào hầm rượu được chứ? Cậu đừng lấy chuyện này xọ chuyện kia nhé.”
Tôi biết Triệu Lỗi đang muốn giúp mình, dù chẳng nói gì, nhưng tôi hiểu ý của nó.
Tuy nói hai chúng tôi chơi thân với nhau từ bé, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện năm lớp 11, nó vẫn luôn né tránh vấn đề này. Triệu Lỗi không hỏi thì tôi cũng không nhắc tới, thế là hai chúng tôi cùng ăn ý lựa chọn lãng quên.
Nhưng lần này Tôn Hạo mất tích, tôi có thể tìm ra thi thể đầu tiên, nếu tôi không phải là hung thủ, thì những tin đồn trước kia chắc chắn là thật! Làm bạn bè nhiều năm, nếu nó hỏi thì tôi sẽ nói.
Giám đốc trang viên đẩy cửa vào, ông ta khó xử nhìn Phương Viễn Hàng.
Phương Viễn Hàng hỏi ông ta: “Có chuyện gì vậy?”
Giám đốc nói, vừa nãy bên cảnh sát gọi đến, nói là vì trời mưa mãi không ngừng, đường bị sụt lún một đoạn nên bọn họ chưa thể lên núi được. Trời vẫn còn mưa, lại còn có lở núi nguy hiểm, phía cảnh sát chưa thể dọn dẹp bùn đá được.
Tôi hoảng hốt, vậy chẳng phải chúng tôi đã bị nhốt trên núi sao? Tuy ở đây có đầy đủ rượu thịt, đợi thêm mấy ngày cũng không sao, nhưng thi thể của Tôn Hạo phải làm gì bây giờ?
Mọi người đều xôn xao bàn tán…
Vậy chúng ta cũng không thể xuống núi à?
Thế chẳng phải hung thủ cũng không xuống núi được?
Chúng ta ở đây có nguy hiểm không?
Tôi càng nghe càng thấy phiền, to tiếng nói: “Mọi người đừng sốt ruột, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, hung thủ sẽ không có cơ hội giết người nữa!” Có thể âm điệu của tôi hơi cao, nên nghe có vẻ khó chịu. Mấy người họ bị tôi dẹp im, không còn líu ríu nói chuyện nữa.
Thấy im lặng rồi, tôi cũng dần tỉnh táo lại, sau đó nhìn họ một lượt. Tôi đã tìm được hung thủ, cậu ta cũng tỏ ra bối rối y hệt mọi người, nhưng tôi biết đó là đang giả vờ…
Tôi nghĩ mãi không ra, cũng chẳng nhớ nổi lúc đi học, người này có mâu thuẫn gì tới Tôn Hạo không. Hay họ có thù oán đến mức việc phải giết người để giải quyết? Trong ấn tượng của tôi, người này không hề giống kẻ giết người gì cả…
Có nhiều người nhưng không ai nói gì khiến bầu không khí hơi kì cục. Thế là tôi đề nghị tất cả nói ra những hiểu biết của họ về Tôn Hạo.
Chẳng ngờ họ đều tỏ ra khó xử, hình như cũng không muốn nói lắm. Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình gì mà tôi không biết? Vì dù sao tôi cũng từng nghỉ học một thời gian…
Để phá vỡ không khí yên lặng, tôi nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người: “Bây giờ là 11 giờ 30 phút sáng, để tớ nói trước. Thực ra ấn tượng của tớ với Tôn Hạo rất mơ hồ, chỉ nhớ cậu ấy học rất giỏi, luôn đứng trong top đầu của lớp. Vì là người duy nhất đeo kính, nên lúc ấy tớ và Triệu Lỗi còn đặt cho cậu ấy biệt danh là ếch bốn mắt.”
Triệu Lỗi nghe vậy thì phản bác: “Thôi đi, cái biệt danh kia là mày nói trước, tao chỉ gọi theo thôi. Không ngờ bây giờ cậu ta lại như vậy, sớm biết trước thì tao đã xin lỗi cậu ta rồi…”
Phương Viễn Hàng gật đầu: “Đương nhiên là được, đi thôi!”
Thế là đoàn chúng tôi nối gót theo Phương Viễn Hàng đi tới căn phòng tối qua dùng cơm. Sau khi đã ngồi vào đầy đủ, Phương Viễn Hàng gọi phục vụ mang lên mấy ấm trà, anh ta cũng ngồi xuống, nghi ngờ hỏi tôi: “Tiến Bảo, có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại bảo hung thủ ở ngay trong chúng ta không?”
Tôi từ tốn nhấp một ít trà nóng, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi mới chậm rãi nói: “Sở dĩ tớ nói hung thủ là một trong chúng ta là vì, có thể xác định thông qua băng ghi hình của hôm qua. Tôn Hạo mất tích trong khoảng từ 9 giờ tối hôm qua đến sáng hôm nay, trong khoảng thời gian đó, không có ai từng rời khỏi cửa xoay ở đại sảnh. Đương nhiên ở tầng một cũng có rất nhiều cửa sổ, nhưng không hề có ai đã tới gần hay nhảy từ cửa sổ ra trong khoảng thời gian đó.” Nói đến đây tôi quay đầu nhìn Phương Viễn Hàng rồi tiếp tục: “Về điểm này, tổng giám đốc Phương và Triệu Lỗi có thể làm chứng.”
Họ nghe tôi nói vậy thì gật đầu xác nhận.
Tôi quay lại hỏi mọi người: “Có ai còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tôn Hạo là khi nào không?”
“Chắc là lúc kết thúc bữa tối hôm qua, tầm khoảng hơn mười hai giờ!” Tống Đại Trí nói.
Những người khác đều xác định sau khoảng thời gian đó, không còn ai gặp Tôn Hạo nữa.
Tôi nghe xong thì gật đầu: “Vậy là được rồi, chắc chắn sau khi bữa tiệc đêm qua kết thúc, hung thủ mới giết Tôn Hạo. Vừa rồi tớ cũng đã nói, camera giám sát cho thấy không ai ra vào trang viên từ 9 giờ tối hôm qua, nên tất nhiên hung thủ vẫn còn ở đây.”
“Vậy tại sao không phải là nhân viên ở đây?” Triệu Hiểu Tiêu không hiểu.
Tôi nhìn mọi người rồi nghiêm túc nói: “Vì không hợp lý, phân tích theo lẽ thường thì Tôn Hạo không hề biết nhân viên nào trong trang viên cả, mà hung thủ lại không có lý do gì để giết một người xa lạ. Bình thường khi giết người, bao giờ cũng phải có nguyên nhân phải không? Đương nhiên, rất có khả năng Tôn Hạo biết nhân viên ở đây, đồng thời còn có mâu thuẫn với người đó, chúng ta cũng không biết điều này. Nhưng đây chỉ là một giả thiết, nếu so sánh với giả thiết khó xảy ra này, thì bạn học quen cậu ta nhiều năm như chúng ta lại càng đáng nghi hơn.”
Biết suy luận của mình hơi gượng ép, nhưng tôi cũng không thể nói vì mình đã nhìn thấy hung thủ, gã là một người trong số mấy người đúng không?
Mấy người nhát gan bị tôi dọa, nhưng Phương Viễn Hàng và Triệu Lỗi thì không tin tưởng cho lắm.
Lúc này Phương Tư Minh lại hỏi: “Tiến Bảo, cậu có thể tìm được thi thể của người bị mất tích thật à?”
Tôi thấy hơi xấu hổ, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải nhíu mày, nói kiểu lập lờ: “Những người ngồi đây đều là bạn học cũ, tớ không muốn lừa gì các cậu. Nhưng có một số việc, tốt nhất đừng biết làm gì, tránh để đêm gặp ác mộng.”
Triệu Lỗi hiểu ý nhìn tôi, sau đó cậu ta chuyển hướng câu chuyện: “Thẻ ra vào hầm rượu chỉ tổng giám đốc Phương mới có thôi à?”
Phương Viễn Hàng lắc đầu: “Tất nhiên không phải chỉ mình tôi có.”
Phương Tư Minh lập tức cướp lời Triệu Lỗi: “Sao chỉ mỗi anh trai tớ có thẻ vào hầm rượu được chứ? Cậu đừng lấy chuyện này xọ chuyện kia nhé.”
Tôi biết Triệu Lỗi đang muốn giúp mình, dù chẳng nói gì, nhưng tôi hiểu ý của nó.
Tuy nói hai chúng tôi chơi thân với nhau từ bé, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện năm lớp 11, nó vẫn luôn né tránh vấn đề này. Triệu Lỗi không hỏi thì tôi cũng không nhắc tới, thế là hai chúng tôi cùng ăn ý lựa chọn lãng quên.
Nhưng lần này Tôn Hạo mất tích, tôi có thể tìm ra thi thể đầu tiên, nếu tôi không phải là hung thủ, thì những tin đồn trước kia chắc chắn là thật! Làm bạn bè nhiều năm, nếu nó hỏi thì tôi sẽ nói.
Giám đốc trang viên đẩy cửa vào, ông ta khó xử nhìn Phương Viễn Hàng.
Phương Viễn Hàng hỏi ông ta: “Có chuyện gì vậy?”
Giám đốc nói, vừa nãy bên cảnh sát gọi đến, nói là vì trời mưa mãi không ngừng, đường bị sụt lún một đoạn nên bọn họ chưa thể lên núi được. Trời vẫn còn mưa, lại còn có lở núi nguy hiểm, phía cảnh sát chưa thể dọn dẹp bùn đá được.
Tôi hoảng hốt, vậy chẳng phải chúng tôi đã bị nhốt trên núi sao? Tuy ở đây có đầy đủ rượu thịt, đợi thêm mấy ngày cũng không sao, nhưng thi thể của Tôn Hạo phải làm gì bây giờ?
Mọi người đều xôn xao bàn tán…
Vậy chúng ta cũng không thể xuống núi à?
Thế chẳng phải hung thủ cũng không xuống núi được?
Chúng ta ở đây có nguy hiểm không?
Tôi càng nghe càng thấy phiền, to tiếng nói: “Mọi người đừng sốt ruột, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, hung thủ sẽ không có cơ hội giết người nữa!” Có thể âm điệu của tôi hơi cao, nên nghe có vẻ khó chịu. Mấy người họ bị tôi dẹp im, không còn líu ríu nói chuyện nữa.
Thấy im lặng rồi, tôi cũng dần tỉnh táo lại, sau đó nhìn họ một lượt. Tôi đã tìm được hung thủ, cậu ta cũng tỏ ra bối rối y hệt mọi người, nhưng tôi biết đó là đang giả vờ…
Tôi nghĩ mãi không ra, cũng chẳng nhớ nổi lúc đi học, người này có mâu thuẫn gì tới Tôn Hạo không. Hay họ có thù oán đến mức việc phải giết người để giải quyết? Trong ấn tượng của tôi, người này không hề giống kẻ giết người gì cả…
Có nhiều người nhưng không ai nói gì khiến bầu không khí hơi kì cục. Thế là tôi đề nghị tất cả nói ra những hiểu biết của họ về Tôn Hạo.
Chẳng ngờ họ đều tỏ ra khó xử, hình như cũng không muốn nói lắm. Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình gì mà tôi không biết? Vì dù sao tôi cũng từng nghỉ học một thời gian…
Để phá vỡ không khí yên lặng, tôi nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người: “Bây giờ là 11 giờ 30 phút sáng, để tớ nói trước. Thực ra ấn tượng của tớ với Tôn Hạo rất mơ hồ, chỉ nhớ cậu ấy học rất giỏi, luôn đứng trong top đầu của lớp. Vì là người duy nhất đeo kính, nên lúc ấy tớ và Triệu Lỗi còn đặt cho cậu ấy biệt danh là ếch bốn mắt.”
Triệu Lỗi nghe vậy thì phản bác: “Thôi đi, cái biệt danh kia là mày nói trước, tao chỉ gọi theo thôi. Không ngờ bây giờ cậu ta lại như vậy, sớm biết trước thì tao đã xin lỗi cậu ta rồi…”
/1940
|