Mọi người giật mình nhìn Dương Mỹ Linh, chuyện Lưu Tuệ Hâm tự sát thì ai cũng biết, nhưng không ai ngờ hung thủ giết Tôn Hạo lại là một cô gái yếu đuối như thế.
Dương Mỹ Linh đứng lên, tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một ngụm. Tiếp đấy, cô nhìn thẳng vào mọi người, giọng nói bi thương đau đớn kể lại chuyện năm đó…
Khi ấy là kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Dương Mỹ Linh và Lưu Tuệ Hâm cùng thề cả đời này sẽ không rời xa nhau. Vì thế hai cô gái chuẩn bị đăng ký vào cùng trường đại học, như vậy họ có thể ở cạnh nhau mãi.
Thế nhưng Dương Mỹ Linh không ngờ rằng, tên khốn Tôn Hạo lại đột nhiên bắt đầu theo đuổi Lưu Tuệ Hâm. Lúc trước cô đã từng nói với Lưu Tuệ Hâm là gã Tôn Hạo này không tốt đẹp gì, gã từng dây dưa mờ ám với một nữ sinh khóa trên, giờ lại tới theo đuổi Lưu Tuệ Hâm!
Đáng tiếc lúc đó Lưu Tuệ Hâm đã thích Tôn Hạo từ lâu, nên dù Dương Mỹ Linh có nói gì cũng không lọt vào tai. Cô ấy cứ đâm đầu vào cái gã mà mình gọi là “Chân mệnh thiên tử“. Kết quả bất hạnh, câu nói của Dương Mỹ Linh như thần phán? Tôn Hạo chỉ qua lại với Lưu Tuệ Hâm chưa được hai tháng đã nói lời chia tay.
Dương Mỹ Linh vốn cho rằng sau khi chia tay, dù Lưu Tuệ Hâm có đau lòng, nhưng thời gian sẽ khiến cô ấy quên đi. Nhưng ai ngờ, đây mới là khởi đầu của ác mộng…
Có một tối, mãi đến khuya Lưu Tuệ Hâm mới về lại ký túc xá. Dương Mỹ Linh thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt nên hỏi thăm. Ban đầu, cô ấy còn ấp úng, sau đó được Dương Mỹ Linh khuyên thì mới nói, hóa ra cô đã mang thai gần 3 tháng rồi.
Khi ấy, Dương Mỹ Linh rất sợ, ép hỏi đứa bé có phải của Tôn Hạo không! Thật ra vốn chẳng cần Lưu Tuệ Hâm thừa nhận, việc này không phải đã quá rõ ràng rồi à?
Ngày hôm sau, Dương Mỹ Linh đi tìm Tôn Hạo đòi lại công bằng cho Tuệ Hâm, chất vấn cậu ta xem phải làm thế nào? Không ngờ Tôn Hạo nghe xong thì lắc đầu như trống bỏi: “Cô đừng có nói linh tinh! Tôi và Lưu Tuệ Hâm đã chia tay từ lâu rồi, ai mà biết cô ta có bầu với gã nào!”
Dương Mỹ Linh bị chọc tức run cả người. Nếu lúc đó có con dao trong tay, chắc chắc cô sẽ xông lên đâm tên khốn phụ tình “lòng lang dạ sói” này! Không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ đứa bé này đi sớm.
Thế là, Dương Mỹ Linh đưa Lưu Tuệ Hâm vào bệnh viện. Ai ngờ làm kiểm tra một hồi, bác sĩ lại nói nếu muốn phẫu thuật thì cần người lớn kí tên mới được. Hóa ra, Lưu Tuệ Hâm đã mang thai hơn 4 tháng rồi, bây giờ mà bỏ thì rất nguy hiểm. Hơn nữa, phải mấy tháng nữa Lưu Tuệ Hâm mới đủ tuổi, nên bệnh viện cần người giám hộ, cũng chính là bố mẹ của cô ấy ký tên, thì mới có thể bỏ đứa trẻ này được.
Chuyện này như cú sốc với Lưu Tuệ Hâm. Cô ấy không dám nói chuyện này với bố mẹ, nhưng bụng càng lúc càng lớn, nếu không bỏ đứa trẻ đi thì giấu sao được?
Bố mẹ Lưu Tuệ Hâm đều là công nhân viên bình thường, cả đời người luôn rất quy tắc. Nếu biết con gái mình mang thai, họ lại chẳng tức điên lên! Dương Mỹ Linh thấy mà lo lắng, không biết nên giúp thế nào để qua được ải này.
Rất nhanh sau đó, mẹ Lưu Tuệ Hâm phát hiện ra con gái khác thường. Lưu Tuệ Hâm bị ép hỏi, đành phải nói thật là mình đã mang thai. Mẹ Lưu đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói, thai nhi đã được 6 tháng rồi. Nếu tùy tiện phá thai thì sẽ rất nguy hiểm, Lưu Tuệ Hâm có thể sẽ không mang thai được nữa.
Vào đường cùng, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm xin tạm nghỉ học cho cô. Thành ra thế này rồi thì sao mà đến trường được nữa! Cũng chỉ có thể sinh đứa trẻ ra trước, rồi mới nghĩ cách tiếp!
Nhưng khi nhìn thấy bụng con gái càng ngày càng to, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm nghĩ mà giận. Vì vậy, họ đến tìm bố mẹ Tôn Hạo, chất vấn xem nên làm thế nào với đứa trẻ sắp ra đời này?
Không ngờ bố mẹ Tôn Hạo lại thề thốt phủ nhận không phải Tôn Hạo gây họa, còn nhục mạ Lưu Tuệ Hâm mới nhỏ mà không biết giữ, có con là nhận bố lung tung! Bố mẹ Lưu nghe vậy thì tức đến mém hộc máu, nhưng cũng không làm gì được. Hai đứa trẻ đều còn là vị thành niên, báo công an thì chỉ làm to việc ra thôi, sau này con gái lại càng khó sống!
Về đến nhà, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm trút giận lên con gái, nói nếu cô ấy hiểu chuyện thì sao việc lại thành ra thế này? Bây giờ Tôn Hạo không nhận, chẳng lẽ còn ép cậu ta đi xét nghiệm huyết thống à?
Có lẽ bố mẹ Lưu Tuệ Hâm hơi nặng lời, có lẽ chính Lưu Tuệ Hâm cũng bế tắc không tìm được đường thoát. Tóm lại đêm hôm đó, cô ấy đã nhảy lầu tự tử.
Trước khi chết, Lưu Tuệ Hâm gọi cho Dương Mỹ Linh, nói mình hối hận tại sao lại phải thích đàn ông. Nếu không phải Tôn Hạo trêu ghẹo, có lẽ bây giờ các cô vẫn có thể mặc sức tưởng tượng về tương lai với nhau!
Dương Mỹ Linh nghe thấy sự khác thường của Lưu Tuệ Hâm, cô đau khổ khuyên Lưu Tuệ Hâm đừng kích động, cứ sinh con ra đã. Bất kể là con trai hay con gái, cô cũng sẽ nuôi con với cô ấy, cùng đối mặt với chuyện sau này.
Nhưng Lưu Tuệ Hâm một lòng muốn chết, không nghe lọt được lấy một chữ, chưa nói xong đã cúp máy…
Dương Mỹ Linh lái xe ngay đến nhà Lưu Tuệ Hâm, nhưng khi đến nơi, đã thấy dưới nhà họ Lưu bu đầy người, một xe cảnh sát và xe cứu thương đang đổ cạnh đó.
Vất vả lắm cô mới chen vào được, thì nghe thấy tiếng khóc của bố mẹ Lưu Tuệ Hâm. Nhân viên cứu hộ kiểm tra cho xong, thông báo cô ấy đã chết. Lúc đó, Lưu Tuệ Hâm đã mang thai hơn 7 tháng…
Dương Mỹ Linh sững sờ đứng cạnh thi thể của Lưu Tuệ Hâm, đau khổ vô cùng. Cô ấy không thể tin Lưu Tuệ Hâm lại chết như vậy được! Mãi đến khi cảm giác được nước mắt chảy ra, cô mới biết đây là sự thật.
Nửa năm sau, Dương Mỹ Linh đăng ký vào đại học mà cô và Lưu Tuệ Hâm đã cùng hứa với nhau. Chỉ tiếc là lúc này chỉ còn một mình cô báo danh. Mấy năm đại học, cô thường nghe ngóng tình hình của Tôn Hạo qua bạn bè cấp 3, nhưng lại phát hiện ra gã như đã biến mất khỏi thế gian.
Mãi đến khi nhận được lời mời họp lớp lần này, Dương Mỹ Linh đã vô cùng hi vọng có thể gặp lại Tôn Hào, thanh toán sòng phẳng chuyện năm đó. Vì vậy, ngay sau khi tiệc tối kết thúc, cô hẹn Tôn Hạo gặp nhau dưới hầm rượu, nói về chuyện năm đó của Lưu Tuệ Hâm.
Tôn Hạo vì chột dạ nên đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Vì thế Dương Mỹ Linh thừa dịp gã uống say nên giết gã.
Nghe Dương Mỹ Linh tự thuật lại động cơ và quá trình giết người của mình, tôi cảm thấy vẫn có kẽ hở. Sao một cô gái nhỏ bé có thể giết chết người đàn ông cao 1m8 đơn giản như vậy được? Thấy thấy hình như lúc đó, Tôn Hạo cũng uống được nửa bình rượu, có thể thấy tửu lượng của cậu ta rất khá, mà chỉ chút rượu đó cũng không chuốc tôi say nổi.
Dương Mỹ Linh đứng lên, tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một ngụm. Tiếp đấy, cô nhìn thẳng vào mọi người, giọng nói bi thương đau đớn kể lại chuyện năm đó…
Khi ấy là kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Dương Mỹ Linh và Lưu Tuệ Hâm cùng thề cả đời này sẽ không rời xa nhau. Vì thế hai cô gái chuẩn bị đăng ký vào cùng trường đại học, như vậy họ có thể ở cạnh nhau mãi.
Thế nhưng Dương Mỹ Linh không ngờ rằng, tên khốn Tôn Hạo lại đột nhiên bắt đầu theo đuổi Lưu Tuệ Hâm. Lúc trước cô đã từng nói với Lưu Tuệ Hâm là gã Tôn Hạo này không tốt đẹp gì, gã từng dây dưa mờ ám với một nữ sinh khóa trên, giờ lại tới theo đuổi Lưu Tuệ Hâm!
Đáng tiếc lúc đó Lưu Tuệ Hâm đã thích Tôn Hạo từ lâu, nên dù Dương Mỹ Linh có nói gì cũng không lọt vào tai. Cô ấy cứ đâm đầu vào cái gã mà mình gọi là “Chân mệnh thiên tử“. Kết quả bất hạnh, câu nói của Dương Mỹ Linh như thần phán? Tôn Hạo chỉ qua lại với Lưu Tuệ Hâm chưa được hai tháng đã nói lời chia tay.
Dương Mỹ Linh vốn cho rằng sau khi chia tay, dù Lưu Tuệ Hâm có đau lòng, nhưng thời gian sẽ khiến cô ấy quên đi. Nhưng ai ngờ, đây mới là khởi đầu của ác mộng…
Có một tối, mãi đến khuya Lưu Tuệ Hâm mới về lại ký túc xá. Dương Mỹ Linh thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt nên hỏi thăm. Ban đầu, cô ấy còn ấp úng, sau đó được Dương Mỹ Linh khuyên thì mới nói, hóa ra cô đã mang thai gần 3 tháng rồi.
Khi ấy, Dương Mỹ Linh rất sợ, ép hỏi đứa bé có phải của Tôn Hạo không! Thật ra vốn chẳng cần Lưu Tuệ Hâm thừa nhận, việc này không phải đã quá rõ ràng rồi à?
Ngày hôm sau, Dương Mỹ Linh đi tìm Tôn Hạo đòi lại công bằng cho Tuệ Hâm, chất vấn cậu ta xem phải làm thế nào? Không ngờ Tôn Hạo nghe xong thì lắc đầu như trống bỏi: “Cô đừng có nói linh tinh! Tôi và Lưu Tuệ Hâm đã chia tay từ lâu rồi, ai mà biết cô ta có bầu với gã nào!”
Dương Mỹ Linh bị chọc tức run cả người. Nếu lúc đó có con dao trong tay, chắc chắc cô sẽ xông lên đâm tên khốn phụ tình “lòng lang dạ sói” này! Không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ đứa bé này đi sớm.
Thế là, Dương Mỹ Linh đưa Lưu Tuệ Hâm vào bệnh viện. Ai ngờ làm kiểm tra một hồi, bác sĩ lại nói nếu muốn phẫu thuật thì cần người lớn kí tên mới được. Hóa ra, Lưu Tuệ Hâm đã mang thai hơn 4 tháng rồi, bây giờ mà bỏ thì rất nguy hiểm. Hơn nữa, phải mấy tháng nữa Lưu Tuệ Hâm mới đủ tuổi, nên bệnh viện cần người giám hộ, cũng chính là bố mẹ của cô ấy ký tên, thì mới có thể bỏ đứa trẻ này được.
Chuyện này như cú sốc với Lưu Tuệ Hâm. Cô ấy không dám nói chuyện này với bố mẹ, nhưng bụng càng lúc càng lớn, nếu không bỏ đứa trẻ đi thì giấu sao được?
Bố mẹ Lưu Tuệ Hâm đều là công nhân viên bình thường, cả đời người luôn rất quy tắc. Nếu biết con gái mình mang thai, họ lại chẳng tức điên lên! Dương Mỹ Linh thấy mà lo lắng, không biết nên giúp thế nào để qua được ải này.
Rất nhanh sau đó, mẹ Lưu Tuệ Hâm phát hiện ra con gái khác thường. Lưu Tuệ Hâm bị ép hỏi, đành phải nói thật là mình đã mang thai. Mẹ Lưu đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói, thai nhi đã được 6 tháng rồi. Nếu tùy tiện phá thai thì sẽ rất nguy hiểm, Lưu Tuệ Hâm có thể sẽ không mang thai được nữa.
Vào đường cùng, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm xin tạm nghỉ học cho cô. Thành ra thế này rồi thì sao mà đến trường được nữa! Cũng chỉ có thể sinh đứa trẻ ra trước, rồi mới nghĩ cách tiếp!
Nhưng khi nhìn thấy bụng con gái càng ngày càng to, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm nghĩ mà giận. Vì vậy, họ đến tìm bố mẹ Tôn Hạo, chất vấn xem nên làm thế nào với đứa trẻ sắp ra đời này?
Không ngờ bố mẹ Tôn Hạo lại thề thốt phủ nhận không phải Tôn Hạo gây họa, còn nhục mạ Lưu Tuệ Hâm mới nhỏ mà không biết giữ, có con là nhận bố lung tung! Bố mẹ Lưu nghe vậy thì tức đến mém hộc máu, nhưng cũng không làm gì được. Hai đứa trẻ đều còn là vị thành niên, báo công an thì chỉ làm to việc ra thôi, sau này con gái lại càng khó sống!
Về đến nhà, bố mẹ Lưu Tuệ Hâm trút giận lên con gái, nói nếu cô ấy hiểu chuyện thì sao việc lại thành ra thế này? Bây giờ Tôn Hạo không nhận, chẳng lẽ còn ép cậu ta đi xét nghiệm huyết thống à?
Có lẽ bố mẹ Lưu Tuệ Hâm hơi nặng lời, có lẽ chính Lưu Tuệ Hâm cũng bế tắc không tìm được đường thoát. Tóm lại đêm hôm đó, cô ấy đã nhảy lầu tự tử.
Trước khi chết, Lưu Tuệ Hâm gọi cho Dương Mỹ Linh, nói mình hối hận tại sao lại phải thích đàn ông. Nếu không phải Tôn Hạo trêu ghẹo, có lẽ bây giờ các cô vẫn có thể mặc sức tưởng tượng về tương lai với nhau!
Dương Mỹ Linh nghe thấy sự khác thường của Lưu Tuệ Hâm, cô đau khổ khuyên Lưu Tuệ Hâm đừng kích động, cứ sinh con ra đã. Bất kể là con trai hay con gái, cô cũng sẽ nuôi con với cô ấy, cùng đối mặt với chuyện sau này.
Nhưng Lưu Tuệ Hâm một lòng muốn chết, không nghe lọt được lấy một chữ, chưa nói xong đã cúp máy…
Dương Mỹ Linh lái xe ngay đến nhà Lưu Tuệ Hâm, nhưng khi đến nơi, đã thấy dưới nhà họ Lưu bu đầy người, một xe cảnh sát và xe cứu thương đang đổ cạnh đó.
Vất vả lắm cô mới chen vào được, thì nghe thấy tiếng khóc của bố mẹ Lưu Tuệ Hâm. Nhân viên cứu hộ kiểm tra cho xong, thông báo cô ấy đã chết. Lúc đó, Lưu Tuệ Hâm đã mang thai hơn 7 tháng…
Dương Mỹ Linh sững sờ đứng cạnh thi thể của Lưu Tuệ Hâm, đau khổ vô cùng. Cô ấy không thể tin Lưu Tuệ Hâm lại chết như vậy được! Mãi đến khi cảm giác được nước mắt chảy ra, cô mới biết đây là sự thật.
Nửa năm sau, Dương Mỹ Linh đăng ký vào đại học mà cô và Lưu Tuệ Hâm đã cùng hứa với nhau. Chỉ tiếc là lúc này chỉ còn một mình cô báo danh. Mấy năm đại học, cô thường nghe ngóng tình hình của Tôn Hạo qua bạn bè cấp 3, nhưng lại phát hiện ra gã như đã biến mất khỏi thế gian.
Mãi đến khi nhận được lời mời họp lớp lần này, Dương Mỹ Linh đã vô cùng hi vọng có thể gặp lại Tôn Hào, thanh toán sòng phẳng chuyện năm đó. Vì vậy, ngay sau khi tiệc tối kết thúc, cô hẹn Tôn Hạo gặp nhau dưới hầm rượu, nói về chuyện năm đó của Lưu Tuệ Hâm.
Tôn Hạo vì chột dạ nên đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Vì thế Dương Mỹ Linh thừa dịp gã uống say nên giết gã.
Nghe Dương Mỹ Linh tự thuật lại động cơ và quá trình giết người của mình, tôi cảm thấy vẫn có kẽ hở. Sao một cô gái nhỏ bé có thể giết chết người đàn ông cao 1m8 đơn giản như vậy được? Thấy thấy hình như lúc đó, Tôn Hạo cũng uống được nửa bình rượu, có thể thấy tửu lượng của cậu ta rất khá, mà chỉ chút rượu đó cũng không chuốc tôi say nổi.
/1940
|