Khi đó, sản vật trên đảo Đá rất phong phú, tài nguyên nước ngọt dồi dào, mà địa hình của đảo rất thuận lợi, diện tích lớn, nên sinh hoạt của dân cư trên đảo đều rất nhàn.
Thời tiết tốt có thể ra biển đánh cá, nếu gặp phải thời tiết xấu thì chỉ cần thu hoạch trên đảo thôi cũng đủ ăn rồi. Nên mọi người cũng không cần thường xuyên mạo hiểm ra biển đánh cá.
Thế nhưng cư dân trên đảo không thể ngờ rằng, những ngày tháng tốt lành đó lại bị một lời nguyền phá vỡ. Nếu nói là bị nguyền rủa cũng không chính xác, phải nói là cư dân bị dính phải vận xui…
Có một năm, bão Đài Loan rất mạnh, cư dân không dám ra biển, họ đợi đến hơn nửa tháng thời tiết mới bắt đầu tốt lên. Khi mọi người đang reo hò vui vẻ vì tai qua nạn khỏi, thì bắt gặp một con thuyền đánh cá rách nát từ đằng xa hướng về hòn đảo của mình.
Vì vị trí của hòn đảo này khá khó đi, nên nhiều năm qua những người dân trên đảo đều sống tự cung tự cấp, hiếm khi có người lạ tới. Mọi người nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá rách nát kia mà giật mình, chẳng ai biết đó là ai, càng không biết họ tới đây để làm gì?
Thuyền cập bờ, trên đó có rất nhiều người mặc quần áo màu nâu xanh, hoặc quân phục màu xanh lá. Đủ cả nam lẫn nữ, trẻ và già, nhưng họ có một đặc điểm đó là trông rất yếu ớt, giống như bị bệnh nặng. Thậm chí họ còn trùm khăn kín đầu, nên không ai thấy rõ mặt.
Dân trên đảo đều là những người hiền lành, tuy ngôn ngữ khác biệt nên không hiểu đối phương nói gì, nhưng thấy họ bị bệnh nặng, ai cũng nhiệt tình cho nước và thức ăn chiêu đãi.
Cứ như vậy… những người kì lạ này được ở lại đảo. Trên đảo cũng có nhiều đất trống, ngư dân giúp họ đóng một căn nhà tranh đơn giản có thể che gió che mưa, giúp những người yếu ớt này tạm thời có chỗ dung thân.
Đây vốn là việc thiện, nhưng không ai ngờ chỉ mấy ngày sau, đại họa ập đến. Dân trên đảo lục tục ngã bệnh, ban đầu triệu chứng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, nổi lên những chấm đỏ kỳ lạ trên người.
Nhưng thời gian trôi, ngày càng có nhiều người xuất hiện triệu chứng giống như đám người mới đến kia, trên người của họ xuất hiện những vết sưng đỏ thối rữa. Trên đảo cũng có vài thầy lang, nhưng họ cũng không biết đây là bệnh gì, càng không có cách để điều trị.
Ngày càng có nhiều người mất khả năng lao động, dáng vẻ của họ trở nên đáng sợ, những vết mưng mủ thối rữa càng nhiều. Đến lúc này họ mới nhận ra, đám người lạ kia đã mang bệnh truyền nhiễm lên đảo!
Nhưng khi biết thì đã muộn, bệnh dịch hoành hành khiến toàn bộ dân cư đều bị nhiễm bệnh. Càng ngày càng có nhiều người biến thành tàn tật, cả những đứa bé mới sinh ra cũng mang theo mầm bệnh từ bụng của mẹ chúng.
Người dân trên đảo rất phẫn nộ, họ muốn đuổi hết đám người kia đi, nhưng họ đã chết gần hết rồi. Tuy vẫn còn có một vài người may mắn sống sót, nhưng cơ thể họ đều đã bị thối rữa không còn hình người, dù dân đảo không đuổi họ thì chắc họ cũng chẳng sống được mấy ngày.
Những người này thấy dân trên đảo đều bị nhiễm bệnh thì chia thảo dược mình hái được trên đảo cho họ. Ăn vào đúng là có chút hiệu quả đấy, nhưng lại không thể trị được tận gốc.
Dần dà, người trên đảo chết càng nhiều, người còn sống thì bị tàn tật. Cũng từ đó, dân ở đảo lân cận không còn dám tới đó nữa, vì họ sợ sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm. Càng không có ai dám gả con gái sang, vì ở đấy đều là người bệnh, đến đó thì cầm chắc cái chết.
Sau đó có truyền thuyết, nói hòn đảo này bị ác ma nguyền rủa, mọi người cũng dần quên đi cái tên ban đầu mà gọi nó là đảo Ake, có nghĩa là hòn đảo bị ác ma nguyền rủa. Từ đó về sau, cho dù gặp phải sóng to gió lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng không ai dám lên đảo đó tránh bão.
Vì mọi người nghĩ, cơn sóng gió mãnh liệt đó cũng không kinh khủng bằng lời nguyền…
Mọi người nghe Ivan kể về truyền thuyết của đảo Ake xong đều im lặng không nói gì. Cuối cùng chú Lê là người nói với Anh Hồng, có thể dẫn đường cho họ đến đảo kia không?
Anh Hồng khó xử, do dự một lúc rồi mới đồng ý. Nhưng cô ấy chỉ lái tàu đánh cá đi trước dẫn đường cho chúng tôi, khi nhìn thấy đảo, cô ấy sẽ trở về. Sống chết gì Anh Hồng cũng không muốn lên đảo với chúng tôi.
Chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của Anh Hồng, có thể dẫn đường thôi cũng đã phải cảm ơn cô ấy rồi. Lúc này, tôi chẳng biết có nên nói chuyện hồn phách của bố cô ấy cho cô ấy nghe không. Tôi dùng ánh mắt hỏi chú Lê, nhưng chú lại khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng nói gì hết.
Thế là mọi người bàn bạc, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi đảo Ake. Còn về truyền thuyết đáng sợ kia, theo như bác sĩ đi cùng phân tích, thì đó là một loại bệnh truyền nhiễm. Vài chục năm trước thiếu thốn thuốc men, thì một cơn cảm lạnh nho nhỏ cũng đủ để mất mạng.
Dù sao chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt công tác phòng hộ, nên không cần quá lo lắng ở mặt này. Chỉ mỗi Hàn Cẩn là vẫn luôn thâm trầm không nói gì, sau đó luật sư Nghiêm phải đi hỏi xem cô ta có vấn đề gì không.
Theo như cô ta nói, thì đảo Ake này hiện nay không phải không có người. Nếu nhớ không nhầm, thì dù chưa từng đến hòn đảo kia, nhưng cô ta đã sớm nghe danh của nó.
Hiện nay nó đang bị một tay gọi là “Quỷ Vương” chiếm đóng, chuyên trồng một số loại thực vật có thể chiết xuất ra thuốc phiện. Tên Quỷ Vương này là trùm buôn thuốc phiện nổi danh ở Đông Nam Á, hơn nữa gã còn tham gia cả vào buôn lậu súng ống đạn dược và mua bán người, là một gã khó nhằn.
Tôi nghe mà rên thầm. Mẹ ôi, thế chẳng phải là đi vào ổ trộm cướp à? Nó còn nguy hiểm hơn loại bệnh truyền nhiễm kia thế! Loại động vật kinh khủng nhất trên thế giới này chính là con người. Vốn dĩ chúng tôi nghĩ trên đảo không có người sẽ dễ làm việc hơn, nhưng thật không ngờ nó lại bị một tên phiền phức chiếm đóng.
Nhưng Hàn Cẩn lại nói chúng tôi không cần quá lo lắng, vì Quỷ Vương này có quan hệ làm ăn với công ty của mình, nên chắc gã sẽ nể mặt để họ lên đảo. Lần này chúng tôi chỉ đi tìm di thể của Trương Tuyết Phong, nên sẽ không phát sinh xung đột gì với gã, chỉ cần sau khi lên đảo, chúng tôi phải nghe theo sự chỉ huy của Hàn Cẩn, đừng làm bậy thì chắc sẽ không có chuyện.
Nếu cô ta đã cam đoan thì chúng tôi cứ y theo kế hoạch mà làm: Sáng hôm sau sẽ xuất phát đến đảo Ake!
Nhưng trước khi xuất phát, chú Lê lại dặn Đinh Nhất, sau khi lên đảo nhất định phải để ý đến tôi. Vì Hàn Cẩn này không đáng tin, dù sao tôi cũng đã từng nếm được thủ đoạn của cô ta khi còn ở Tân Cương rồi.
Ake cách đảo của Anh Hồng không xa lắm, chúng tôi đi thuyền chưa đến hai giờ đã tới nơi. Anh Hồng vừa thấy hòn đảo thì như gặp quỷ, quay thuyền bỏ chạy mất dạng…
Thời tiết tốt có thể ra biển đánh cá, nếu gặp phải thời tiết xấu thì chỉ cần thu hoạch trên đảo thôi cũng đủ ăn rồi. Nên mọi người cũng không cần thường xuyên mạo hiểm ra biển đánh cá.
Thế nhưng cư dân trên đảo không thể ngờ rằng, những ngày tháng tốt lành đó lại bị một lời nguyền phá vỡ. Nếu nói là bị nguyền rủa cũng không chính xác, phải nói là cư dân bị dính phải vận xui…
Có một năm, bão Đài Loan rất mạnh, cư dân không dám ra biển, họ đợi đến hơn nửa tháng thời tiết mới bắt đầu tốt lên. Khi mọi người đang reo hò vui vẻ vì tai qua nạn khỏi, thì bắt gặp một con thuyền đánh cá rách nát từ đằng xa hướng về hòn đảo của mình.
Vì vị trí của hòn đảo này khá khó đi, nên nhiều năm qua những người dân trên đảo đều sống tự cung tự cấp, hiếm khi có người lạ tới. Mọi người nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá rách nát kia mà giật mình, chẳng ai biết đó là ai, càng không biết họ tới đây để làm gì?
Thuyền cập bờ, trên đó có rất nhiều người mặc quần áo màu nâu xanh, hoặc quân phục màu xanh lá. Đủ cả nam lẫn nữ, trẻ và già, nhưng họ có một đặc điểm đó là trông rất yếu ớt, giống như bị bệnh nặng. Thậm chí họ còn trùm khăn kín đầu, nên không ai thấy rõ mặt.
Dân trên đảo đều là những người hiền lành, tuy ngôn ngữ khác biệt nên không hiểu đối phương nói gì, nhưng thấy họ bị bệnh nặng, ai cũng nhiệt tình cho nước và thức ăn chiêu đãi.
Cứ như vậy… những người kì lạ này được ở lại đảo. Trên đảo cũng có nhiều đất trống, ngư dân giúp họ đóng một căn nhà tranh đơn giản có thể che gió che mưa, giúp những người yếu ớt này tạm thời có chỗ dung thân.
Đây vốn là việc thiện, nhưng không ai ngờ chỉ mấy ngày sau, đại họa ập đến. Dân trên đảo lục tục ngã bệnh, ban đầu triệu chứng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, nổi lên những chấm đỏ kỳ lạ trên người.
Nhưng thời gian trôi, ngày càng có nhiều người xuất hiện triệu chứng giống như đám người mới đến kia, trên người của họ xuất hiện những vết sưng đỏ thối rữa. Trên đảo cũng có vài thầy lang, nhưng họ cũng không biết đây là bệnh gì, càng không có cách để điều trị.
Ngày càng có nhiều người mất khả năng lao động, dáng vẻ của họ trở nên đáng sợ, những vết mưng mủ thối rữa càng nhiều. Đến lúc này họ mới nhận ra, đám người lạ kia đã mang bệnh truyền nhiễm lên đảo!
Nhưng khi biết thì đã muộn, bệnh dịch hoành hành khiến toàn bộ dân cư đều bị nhiễm bệnh. Càng ngày càng có nhiều người biến thành tàn tật, cả những đứa bé mới sinh ra cũng mang theo mầm bệnh từ bụng của mẹ chúng.
Người dân trên đảo rất phẫn nộ, họ muốn đuổi hết đám người kia đi, nhưng họ đã chết gần hết rồi. Tuy vẫn còn có một vài người may mắn sống sót, nhưng cơ thể họ đều đã bị thối rữa không còn hình người, dù dân đảo không đuổi họ thì chắc họ cũng chẳng sống được mấy ngày.
Những người này thấy dân trên đảo đều bị nhiễm bệnh thì chia thảo dược mình hái được trên đảo cho họ. Ăn vào đúng là có chút hiệu quả đấy, nhưng lại không thể trị được tận gốc.
Dần dà, người trên đảo chết càng nhiều, người còn sống thì bị tàn tật. Cũng từ đó, dân ở đảo lân cận không còn dám tới đó nữa, vì họ sợ sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm. Càng không có ai dám gả con gái sang, vì ở đấy đều là người bệnh, đến đó thì cầm chắc cái chết.
Sau đó có truyền thuyết, nói hòn đảo này bị ác ma nguyền rủa, mọi người cũng dần quên đi cái tên ban đầu mà gọi nó là đảo Ake, có nghĩa là hòn đảo bị ác ma nguyền rủa. Từ đó về sau, cho dù gặp phải sóng to gió lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng không ai dám lên đảo đó tránh bão.
Vì mọi người nghĩ, cơn sóng gió mãnh liệt đó cũng không kinh khủng bằng lời nguyền…
Mọi người nghe Ivan kể về truyền thuyết của đảo Ake xong đều im lặng không nói gì. Cuối cùng chú Lê là người nói với Anh Hồng, có thể dẫn đường cho họ đến đảo kia không?
Anh Hồng khó xử, do dự một lúc rồi mới đồng ý. Nhưng cô ấy chỉ lái tàu đánh cá đi trước dẫn đường cho chúng tôi, khi nhìn thấy đảo, cô ấy sẽ trở về. Sống chết gì Anh Hồng cũng không muốn lên đảo với chúng tôi.
Chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của Anh Hồng, có thể dẫn đường thôi cũng đã phải cảm ơn cô ấy rồi. Lúc này, tôi chẳng biết có nên nói chuyện hồn phách của bố cô ấy cho cô ấy nghe không. Tôi dùng ánh mắt hỏi chú Lê, nhưng chú lại khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng nói gì hết.
Thế là mọi người bàn bạc, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi đảo Ake. Còn về truyền thuyết đáng sợ kia, theo như bác sĩ đi cùng phân tích, thì đó là một loại bệnh truyền nhiễm. Vài chục năm trước thiếu thốn thuốc men, thì một cơn cảm lạnh nho nhỏ cũng đủ để mất mạng.
Dù sao chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt công tác phòng hộ, nên không cần quá lo lắng ở mặt này. Chỉ mỗi Hàn Cẩn là vẫn luôn thâm trầm không nói gì, sau đó luật sư Nghiêm phải đi hỏi xem cô ta có vấn đề gì không.
Theo như cô ta nói, thì đảo Ake này hiện nay không phải không có người. Nếu nhớ không nhầm, thì dù chưa từng đến hòn đảo kia, nhưng cô ta đã sớm nghe danh của nó.
Hiện nay nó đang bị một tay gọi là “Quỷ Vương” chiếm đóng, chuyên trồng một số loại thực vật có thể chiết xuất ra thuốc phiện. Tên Quỷ Vương này là trùm buôn thuốc phiện nổi danh ở Đông Nam Á, hơn nữa gã còn tham gia cả vào buôn lậu súng ống đạn dược và mua bán người, là một gã khó nhằn.
Tôi nghe mà rên thầm. Mẹ ôi, thế chẳng phải là đi vào ổ trộm cướp à? Nó còn nguy hiểm hơn loại bệnh truyền nhiễm kia thế! Loại động vật kinh khủng nhất trên thế giới này chính là con người. Vốn dĩ chúng tôi nghĩ trên đảo không có người sẽ dễ làm việc hơn, nhưng thật không ngờ nó lại bị một tên phiền phức chiếm đóng.
Nhưng Hàn Cẩn lại nói chúng tôi không cần quá lo lắng, vì Quỷ Vương này có quan hệ làm ăn với công ty của mình, nên chắc gã sẽ nể mặt để họ lên đảo. Lần này chúng tôi chỉ đi tìm di thể của Trương Tuyết Phong, nên sẽ không phát sinh xung đột gì với gã, chỉ cần sau khi lên đảo, chúng tôi phải nghe theo sự chỉ huy của Hàn Cẩn, đừng làm bậy thì chắc sẽ không có chuyện.
Nếu cô ta đã cam đoan thì chúng tôi cứ y theo kế hoạch mà làm: Sáng hôm sau sẽ xuất phát đến đảo Ake!
Nhưng trước khi xuất phát, chú Lê lại dặn Đinh Nhất, sau khi lên đảo nhất định phải để ý đến tôi. Vì Hàn Cẩn này không đáng tin, dù sao tôi cũng đã từng nếm được thủ đoạn của cô ta khi còn ở Tân Cương rồi.
Ake cách đảo của Anh Hồng không xa lắm, chúng tôi đi thuyền chưa đến hai giờ đã tới nơi. Anh Hồng vừa thấy hòn đảo thì như gặp quỷ, quay thuyền bỏ chạy mất dạng…
/1940
|