Chúng tôi chờ ngoài động một lúc thì anh Hào đã đưa thi thể của Trương Tuyết Phong ra. Thi thể vẫn trong tư thế cuộn người lại, quần áo đã mục nát, chỉ còn mấy đồ trang sức bằng kim loại là còn nguyên vẹn.
Phương Thanh Bình theo chỉ thị của luật sư Nghiêm, bắt đầu chụp ảnh di thể Trương Tuyết Phong, đồng thời kiểm tra những di vật trên người ông ấy.
Mắt kính được làm bằng nhựa nên không biến dạng, chỉ có một đoạn ở chân kính bị gãy đã được gắn lại bằng băng dính, nó có từ lúc ông ấy còn sống.
Trên ngón vô danh bàn tay phải có một chiếc nhẫn kim cương kiểu nam giới, theo Lâm Dung Trân nói thì đó là nhẫn cưới của họ.
Tay trái đeo đồng hồ vàng đã hỏng mặt kính, nhưng có thể thấy giá trị của nó không nhỏ.
Tất nhiên cũng không dám đảm bảo thi thể này chính là Trương Tuyết Phong, còn phải đợi đưa thi thể về kiểm tra DNA nữa.
Lúc này anh Hào lấy túi đựng xác đã chuẩn bị sẵn ra, đặt thi thể Trương Tuyết Phong vào trong. Vì thi thể cuộn lai nên sau khi cho vào túi trông giống như cái ba lô lớn, một người đeo trên lưng là được.
Chuẩn bị xong xuôi, đoàn chúng tôi bắt đầu xuống núi. Trước đó chú Lê nói là muốn phá trận Bách quỷ diệt hồn kia, tôi nghĩ chắc sẽ rất phức tạp. Thế mà không ngờ, ông ấy chỉ sai La Hải và Đinh Nhất rút mấy cái cọc gỗ lên là xong!
Tôi khinh thường nhìn, thầm nghĩ chuyện này cũng đâu đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu chứ? Chú Lê thấy tôi nhìn thế thì cười ha hả nói: “Nhóc con, có một số việc khó với người này, mà không khó với người khác, hiểu không? Sau này chăm chỉ học tập đi.”
Tôi nhếch miệng, ra vẻ thật thà nói: “Vâng thưa Lê đại sư, vãn bối nhất định sẽ học hỏi nhiều hơn…”
Chú Lê thấy tôi nói cho có, cũng chẳng buồn đáp lại nữa, quay sang nói với luật sư Nghiêm: “Đã tìm được di thể của Trương Tuyết Phong rồi, tiếp theo chúng ta có thể an toàn rời đảo không.”
Luật sư Nghiêm gật đầu, nhìn Hàn Cẩn nói: “Cô Hàn, cô không có vấn đề gì chứ?”
Hàn Cẩn mặt lạnh nói: “Xin tin tưởng vào uy tín của công ty chúng tôi, nhất định sẽ hộ tống các vị rời đảo an toàn.”
Chúng tôi từ trên núi xuống đã gặp người của Quỷ Vương chờ ở bìa rừng. Lúc đầu họ cũng định cho người đi theo, nhưng thấy chỗ chúng tôi muốn đến lại là cấm địa nên lại thôi.
Khi họ thấy chúng tôi trở về toàn vẹn, không tổn hại gì, họ đều rất kinh hãi, nhìn chúng tôi như thấy quỷ.
Ivan chủ động đi đến chào hỏi, nói chúng tôi đã tìm được di hài của người mất tích năm đó, chuẩn bị rời khỏi đây. Không ngờ thủ hạ của Quỷ Vương lại chĩa súng, không cho chúng tôi rời đi.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, bọn Hàn Cẩn cũng không phải tay mơ, nhưng vũ khí của chúng tôi đều đã giao nộp hết, sao tay không đánh nhau với chúng được? Luật sư Nghiêm trắng mặt nhìn Hàn Cẩn, không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Hàn Cẩn xua tay, bảo chúng tôi đừng vội, chờ cô ta đi gặp Quỷ Vương nói chuyện, sau đó đi theo thủ hạ của gã.
Sau khi cô ta đi, tim tôi bắt đầu đập dồn dập, nếu như bà cô này bán chúng tôi đi, vậy thì hay rồi.
Ai cũng đã cố gắng hết sức rồi, bao nhiêu nguy hiểm dọc đường cũng đã trải qua hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn một bước nữa lại thành công cốc sao?
Không lâu sau Hàn Cẩn quay lại, thấy cô ta nhẹ nhàng trở về, tôi tưởng là chuyện sẽ rất tệ. Ai ngờ cô ta đến gần, im lặng một lát rồi nói: “Quỷ Vương đồng ý để các người đưa thi thể này đi, nhưng gã có một yêu cầu.”
Tôi nghe thế thì thấy hồi hộp, quả nhiên là không đơn giản…
“Yêu cầu gì?” Luật sư Nghiêm hỏi.
“Ông ta muốn các anh trả phí quản lý thi thể này…”
“Cái gì? Đây không phải lợi dụng nhà cháy vào hôi của à?” Tôi giận dữ nói, phí quản lý cái f... à?
Chú Lê giữ chặt tôi lại, nói: “Đừng xúc động, đây không phải nơi chúng ta có thể lên tiếng!”
Hàn Cẩn trợn mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Lê đại sư nói rất đúng, Quỷ Vương cực kỳ tham lam, nhổ đến sợi lông cuối cùng. Nếu gã đã đòi tiền thì tôi đề nghị cứ trả đi, nếu tiền có thể giải quyết được thì tội gì phải chém chém giết giết?”
Sắc mặt luật sư Nghiêm nghiêm trọng, ông ta khó khăn hỏi Hàn Cẩn: “Họ muốn bao nhiêu tiền?”
Hàn Cẩn hời hợt giơ một ngón tay: “Mười triệu đô la Mỹ.”
Tôi chửi thầm cmn, tên Quỷ Vương này quá tham lam rồi đi?
Luật sư Nghiêm nói: “Tiền không phải là vấn đề, nhưng bây giờ chúng tôi nào mang theo nhiều tiền như vậy chứ?”
Hàn Cẩn nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, anh có thể thông qua Quỷ Vương gọi cho Lâm nữ sĩ, để bà ấy chuyển tiền.”
Đây cũng là một cách, nhưng không biết Lâm Dung Trân có đồng ý trả số tiền này không. Bà ta lấy danh nghĩa tìm chồng khắp nơi nhiều năm nay, nhưng thật ra cũng chỉ để xác định ông ta đã chết thật hay chưa thôi.
Nếu đã nhận được đáp án, liệu bà ta có còn quan tâm đến sự sống chết của chúng tôi không? Nghĩ đến đây, tôi bất an hỏi Hàn Cẩn: “Nếu Lâm Dung Trân không đồng ý trả tiền thì sao?”
Mọi người nghe thế thì ngạc nhiên, vì họ đều nghĩ Lâm Dung Trân đã bỏ ra nhiều tiền như thế để tìm chồng, giờ đã tìm được thi thể của Trương Tuyết Phong, bà ấy còn so đo chút tiền đó làm gì?
“Nếu bà ấy không trả tiền, vậy đành phải bỏ lại thi thể của Trương Tuyết Phong ở đây, chỉ có chúng ta rời đảo…” Hàn Cẩn lạnh nhạt nói.
“Cô chắc chắn chúng ta có thể rời đi?” Tôi lo lắng hỏi lại.
Hàn Cẩn nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Anh chắc chắn Lâm nữ sĩ sẽ không trả tiền?”
Tôi thật sự rất muốn nói, tôi chắc chắn. Nhưng lại không biết phải giải thích với mọi người thế nào…
Luật sư Nghiêm đi theo Hàn Cẩn đến chỗ Quỷ Vương để gọi cho Lâm Dung Trân. Chú Lê thấy bọn họ đã đi xa, thì vội kéo tôi lại hỏi: “Tiến Bảo, cháu biết nội tình phải không?”
Tôi nhìn quanh, thấy đám Tổ Phi không nhìn về phía mình thì nói nhỏ, kể lại cho chú Lê và Đinh Nhất. Bọn họ nghe xong cũng thấy sợ hãi, không nói lên lời. Người trông giống như một phụ nữ si tình như thế, vậy mà nội tâm lại độc ác vậy sao.
“Làm sao bây giờ?” Tôi sợ hãi hỏi chú Lê.
Chú ấy cũng cau mày, không biết nên làm gì cho phải.
Phương Thanh Bình theo chỉ thị của luật sư Nghiêm, bắt đầu chụp ảnh di thể Trương Tuyết Phong, đồng thời kiểm tra những di vật trên người ông ấy.
Mắt kính được làm bằng nhựa nên không biến dạng, chỉ có một đoạn ở chân kính bị gãy đã được gắn lại bằng băng dính, nó có từ lúc ông ấy còn sống.
Trên ngón vô danh bàn tay phải có một chiếc nhẫn kim cương kiểu nam giới, theo Lâm Dung Trân nói thì đó là nhẫn cưới của họ.
Tay trái đeo đồng hồ vàng đã hỏng mặt kính, nhưng có thể thấy giá trị của nó không nhỏ.
Tất nhiên cũng không dám đảm bảo thi thể này chính là Trương Tuyết Phong, còn phải đợi đưa thi thể về kiểm tra DNA nữa.
Lúc này anh Hào lấy túi đựng xác đã chuẩn bị sẵn ra, đặt thi thể Trương Tuyết Phong vào trong. Vì thi thể cuộn lai nên sau khi cho vào túi trông giống như cái ba lô lớn, một người đeo trên lưng là được.
Chuẩn bị xong xuôi, đoàn chúng tôi bắt đầu xuống núi. Trước đó chú Lê nói là muốn phá trận Bách quỷ diệt hồn kia, tôi nghĩ chắc sẽ rất phức tạp. Thế mà không ngờ, ông ấy chỉ sai La Hải và Đinh Nhất rút mấy cái cọc gỗ lên là xong!
Tôi khinh thường nhìn, thầm nghĩ chuyện này cũng đâu đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu chứ? Chú Lê thấy tôi nhìn thế thì cười ha hả nói: “Nhóc con, có một số việc khó với người này, mà không khó với người khác, hiểu không? Sau này chăm chỉ học tập đi.”
Tôi nhếch miệng, ra vẻ thật thà nói: “Vâng thưa Lê đại sư, vãn bối nhất định sẽ học hỏi nhiều hơn…”
Chú Lê thấy tôi nói cho có, cũng chẳng buồn đáp lại nữa, quay sang nói với luật sư Nghiêm: “Đã tìm được di thể của Trương Tuyết Phong rồi, tiếp theo chúng ta có thể an toàn rời đảo không.”
Luật sư Nghiêm gật đầu, nhìn Hàn Cẩn nói: “Cô Hàn, cô không có vấn đề gì chứ?”
Hàn Cẩn mặt lạnh nói: “Xin tin tưởng vào uy tín của công ty chúng tôi, nhất định sẽ hộ tống các vị rời đảo an toàn.”
Chúng tôi từ trên núi xuống đã gặp người của Quỷ Vương chờ ở bìa rừng. Lúc đầu họ cũng định cho người đi theo, nhưng thấy chỗ chúng tôi muốn đến lại là cấm địa nên lại thôi.
Khi họ thấy chúng tôi trở về toàn vẹn, không tổn hại gì, họ đều rất kinh hãi, nhìn chúng tôi như thấy quỷ.
Ivan chủ động đi đến chào hỏi, nói chúng tôi đã tìm được di hài của người mất tích năm đó, chuẩn bị rời khỏi đây. Không ngờ thủ hạ của Quỷ Vương lại chĩa súng, không cho chúng tôi rời đi.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, bọn Hàn Cẩn cũng không phải tay mơ, nhưng vũ khí của chúng tôi đều đã giao nộp hết, sao tay không đánh nhau với chúng được? Luật sư Nghiêm trắng mặt nhìn Hàn Cẩn, không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Hàn Cẩn xua tay, bảo chúng tôi đừng vội, chờ cô ta đi gặp Quỷ Vương nói chuyện, sau đó đi theo thủ hạ của gã.
Sau khi cô ta đi, tim tôi bắt đầu đập dồn dập, nếu như bà cô này bán chúng tôi đi, vậy thì hay rồi.
Ai cũng đã cố gắng hết sức rồi, bao nhiêu nguy hiểm dọc đường cũng đã trải qua hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn một bước nữa lại thành công cốc sao?
Không lâu sau Hàn Cẩn quay lại, thấy cô ta nhẹ nhàng trở về, tôi tưởng là chuyện sẽ rất tệ. Ai ngờ cô ta đến gần, im lặng một lát rồi nói: “Quỷ Vương đồng ý để các người đưa thi thể này đi, nhưng gã có một yêu cầu.”
Tôi nghe thế thì thấy hồi hộp, quả nhiên là không đơn giản…
“Yêu cầu gì?” Luật sư Nghiêm hỏi.
“Ông ta muốn các anh trả phí quản lý thi thể này…”
“Cái gì? Đây không phải lợi dụng nhà cháy vào hôi của à?” Tôi giận dữ nói, phí quản lý cái f... à?
Chú Lê giữ chặt tôi lại, nói: “Đừng xúc động, đây không phải nơi chúng ta có thể lên tiếng!”
Hàn Cẩn trợn mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Lê đại sư nói rất đúng, Quỷ Vương cực kỳ tham lam, nhổ đến sợi lông cuối cùng. Nếu gã đã đòi tiền thì tôi đề nghị cứ trả đi, nếu tiền có thể giải quyết được thì tội gì phải chém chém giết giết?”
Sắc mặt luật sư Nghiêm nghiêm trọng, ông ta khó khăn hỏi Hàn Cẩn: “Họ muốn bao nhiêu tiền?”
Hàn Cẩn hời hợt giơ một ngón tay: “Mười triệu đô la Mỹ.”
Tôi chửi thầm cmn, tên Quỷ Vương này quá tham lam rồi đi?
Luật sư Nghiêm nói: “Tiền không phải là vấn đề, nhưng bây giờ chúng tôi nào mang theo nhiều tiền như vậy chứ?”
Hàn Cẩn nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, anh có thể thông qua Quỷ Vương gọi cho Lâm nữ sĩ, để bà ấy chuyển tiền.”
Đây cũng là một cách, nhưng không biết Lâm Dung Trân có đồng ý trả số tiền này không. Bà ta lấy danh nghĩa tìm chồng khắp nơi nhiều năm nay, nhưng thật ra cũng chỉ để xác định ông ta đã chết thật hay chưa thôi.
Nếu đã nhận được đáp án, liệu bà ta có còn quan tâm đến sự sống chết của chúng tôi không? Nghĩ đến đây, tôi bất an hỏi Hàn Cẩn: “Nếu Lâm Dung Trân không đồng ý trả tiền thì sao?”
Mọi người nghe thế thì ngạc nhiên, vì họ đều nghĩ Lâm Dung Trân đã bỏ ra nhiều tiền như thế để tìm chồng, giờ đã tìm được thi thể của Trương Tuyết Phong, bà ấy còn so đo chút tiền đó làm gì?
“Nếu bà ấy không trả tiền, vậy đành phải bỏ lại thi thể của Trương Tuyết Phong ở đây, chỉ có chúng ta rời đảo…” Hàn Cẩn lạnh nhạt nói.
“Cô chắc chắn chúng ta có thể rời đi?” Tôi lo lắng hỏi lại.
Hàn Cẩn nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Anh chắc chắn Lâm nữ sĩ sẽ không trả tiền?”
Tôi thật sự rất muốn nói, tôi chắc chắn. Nhưng lại không biết phải giải thích với mọi người thế nào…
Luật sư Nghiêm đi theo Hàn Cẩn đến chỗ Quỷ Vương để gọi cho Lâm Dung Trân. Chú Lê thấy bọn họ đã đi xa, thì vội kéo tôi lại hỏi: “Tiến Bảo, cháu biết nội tình phải không?”
Tôi nhìn quanh, thấy đám Tổ Phi không nhìn về phía mình thì nói nhỏ, kể lại cho chú Lê và Đinh Nhất. Bọn họ nghe xong cũng thấy sợ hãi, không nói lên lời. Người trông giống như một phụ nữ si tình như thế, vậy mà nội tâm lại độc ác vậy sao.
“Làm sao bây giờ?” Tôi sợ hãi hỏi chú Lê.
Chú ấy cũng cau mày, không biết nên làm gì cho phải.
/1940
|