Trước khi đi, chúng tôi gọi điện cho Triệu Tinh Vũ, để nhờ anh ta giúp hỏi thăm xem mấy năm nay ở
thôn Thành Trung có xảy ra vụ án mạng nào không. Câu trả lời là,2án mạng thì có, nhưng đều cách căn nhà này rất xa, vốn không ảnh hưởng tới được...
Bây giờ xem ra chúng tôi phải tự đến đó xem mới được, đến lúc ấy trong phòng có vấn5đề gì thì sẽ sáng tỏ ngay thôi, so với việc ngồi đây đoán mò vẫn tốt hơn! Vì vậy ba chúng tôi đến nhà Trịnh Huy như đã hẹn.
Trịnh Huy nghe nói có người đến xem6nhà đương nhiên là vui mừng, đã đứng ở cửa chờ từ sớm. Người này không thành thật chút nào, lúc mới đầu ông ta còn nói với chúng tôi, nhà này phong thủy rất tốt, tiền5thuê phòng hằng năm cũng không dưới mấy trăm vạn, nhưng tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào đến chuyện ma quỷ lộng hành... Chú Lê liền lấy danh thiếp của mình đưa cho Trịnh Huy nói: “Trong phòng này của ông có thứ gì chúng tôi đã biết cả rồi, ông không cần nói gì hết. Nói thật cho ông biết, nơi này trừ chúng tôi ra, chắc chắn không ai dám mua, cho dù có người khác mua đi chăng nữa, thì trước khi ông sang tên, người đó cũng tìm tới trả thôi, đến lúc đó, tất cả vận xui của nơi này đều tính trên đầu ông.”
Trịnh Huy nghe chú Lê nói vậy thì mặt tái xanh, im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông ta do dự lúng túng nói: “Thì ra là Lê đại sư! Nếu mấy vị đã hiểu rõ tình hình của căn nhà này, vậy không biết có ý định mua không? Giá tiền có thể thương lượng tiếp...”.
Chú Lê nghe vậy thì khẽ mỉm cười nói: “Ông cứ yên tâm về chuyện này, nếu chúng tôi đã đến xem phòng đồng nghĩa là đã chấp nhận cái giá mà ông đưa ra, chỉ còn chờ xem phòng này có hợp ý chúng tôi không nữa thôi.”
“Vậy, vậy... vậy chúng ta vào xem một chút đi! Nói thật, vị trí của căn nhà này rất tốt, đồ đạc đều đầy đủ hết, chỉ cần có người thuê thì chỉ cần xách túi vào ở là được.” Trịnh Huy vừa mở cửa vừa nói với chúng tôi.
Tôi ở bên cạnh nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là có người thuê mới được.” Trịnh Huy rụt cổ lại, sau đó ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn không thể hiểu tại sao nhà này lại có ma quỷ lộng hành được... Nếu không thì tôi cũng chẳng định bán nó đi, đây là nơi tôi đã lớn lên...” Khi đi vào trong, phần sân đã bị san đi để xây những dãy phòng, hơn nữa nhà thiết kế cũng không được hợp lý, người ở đây chắc chắn sẽ lạnh về đông, nóng mùa hè.
Khi đi vào trong, thứ mùi mốc bốc lên làm cho người ta buồn nôn, đoán chừng đã rất lâu rồi căn phòng không được thông thoáng... Điều tồi tệ nhất chính là các phòng đều chỉ có cửa sổ nhỏ rất bí, ban ngày không thể thấy ánh nắng mặt trời.
Chú Lê từng nói, bài trí như vậy dễ kéo những thứ không sạch sẽ đến ở, bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu không đến, âm khí sẽ rất nặng nề, dĩ nhiên đó cũng là cửa chiêu âm hồn.
Chúng tôi đi hết các căn phòng một lần trước, ngay cả nhà xí cũng có âm khí rất nặng, nhưng lại không phát hiện gì hết, vốn không có giấy xác người chết như tôi đã nghĩ. “Đúng là tà môn, nơi này âm khí nặng nề, nhưng cháu cũng không cảm nhận được gì cả! Đừng nói là người chết, ngay cả một con chuột chết cũng không có...” Tôi buồn bực nói. Chú Lê cũng cầm la bàn đi loanh quanh nói: “Ừ, la bàn cũng không có phản ứng gì, xem ra buổi tối tới xem lại rồi nói sau. Mặc dù bây giờ chúng ta không nhìn ra vấn đề gì, nhưng không hề nói lên việc ở đây thật sự không có.” Nói xong, chú ấy nhìn sang Trịnh Huy từ nãy giờ vẫn đứng ở cửa không dám vào: “Ông ta không phải kẻ ngu, nếu thực sự không có vấn đề gì thì ông ta sẽ không cắt thịt bán tháo như vậy đâu.”
Tôi gật đầu nói: “Từ trước đến nay... lần đầu tiên cháu nghe chuyện ma trộm đồ ăn, có khi không phải ma cũng nên.” Chú Lê cười nói với tôi: “Nếu không phải ma thì càng tốt... đi thôi! Đừng đoán mò, buổi tối mang đồ tới xem lại chút!”
Sau đó chúng tôi hỏi mượn Trịnh Huy chìa khóa nhà, để buổi tối tới xem lại lần nữa. Khi rời đi, tôi tình cờ nhìn thấy nhà bếp của một quán cơm nằm ngay trước khu phố ăn vặt, ban đêm chắc chắn rất ồn ào. Thật ra, môi trường sống ở đây thực sự khá khủng khiếp, nếu không phải đường cùng thì thực sự không cần phải chọn nơi này làm gì... Ăn cơm tối xong ở nhà chú Lê, chúng tôi lái xe đến nhà Trịnh Huy. Trước khi ra ngoài, chú Lê còn mang theo không ít bùa chú và pháp khí, bây giờ nguyên tắc chính của chúng tôi là “cẩn thận thì thuyền đi được vạn năm”. Đừng xem thường đây chỉ là căn nhà bị ma quỷ lộng hành, vì không ai có thể đoán trước được những thứ ta sẽ gặp trong cuộc sống, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Lần thứ hai chúng tôi đi đến căn nhà này đã là hơn mười một giờ đêm, con phố ăn vặt gần đó vẫn ồn ào náo nhiệt, khác hẳn với sự vắng vẻ ban ngày. “Không ngờ hoạt động về đêm ở thôn Thành Trung còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.” Tôi có hơi giật mình.
Chú Lê nghe vậy thì nói: “Những người ở đây đều đi làm vào ban ngày, chỉ có đến tối tan làm mới có thể đi chơi đây đó, vả lại ở đây có đến hơn hai vạn dân cư...”
Đang nói chuyện, tôi ngửi thấy có một mùi thơm hấp dẫn bay đến... Mặc dù đều đã ăn cơm rồi mới tới, nhưng chúng tôi vẫn không nhịn được muốn xem xem món gì mà thơm như vậy.
Lúc này chú Lê nói với tôi: “Đi thôi, chúng ta đi mua mấy món sang bên kia ăn...”
Tôi biết chú Lê không phải thực sự muốn ăn, mà là vì chúng có thể hấp dẫn “ma tham ăn” kia. Tôi cũng muốn ăn, vì vậy dưới sự khinh bỉ mãnh liệt của Đinh Nhất, tôi mua một cân rưỡi tôm nhỏ.
Thật ra thì tôi nghĩ mãi không ra một số việc, đó là nhà này của Trịnh Huy không được mặt trời chiếu tới, âm khí nặng nề, nhưng buổi tối ở đây rất ồn ào, thật sự rất giống một cái chợ. Hơn nữa buổi tối ở đây đột nhiên có hơn hai vạn người tới, đây quả thực là âm dương đảo ngược! Như thế này thì cô hồn dã quỷ sẽ e sợ mà tránh không kịp, làm sao còn đến đây ăn trộm được nhỉ?
Tôi vừa ăn tôm, vừa nói suy nghĩ của mình cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, chú Lê gật đầu nói: “Chú cũng đã nghĩ tới việc này, có thể mọi việc đều có ngoại lệ, không phải lúc nào cũng giống như vậy.”
Bởi vì nói không chừng trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, cái tên “ma tham ăn” đó sẽ xuất hiện trong phòng. Vì vậy chúng tôi may mắn tìm được một căn phòng lớn thông gió tốt nhất, sau đó bỏ một ít thức ăn lên bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Cửa sổ ở đây chiếu thẳng ra ngoài phố, cho nên vừa vặn có thể nhìn thấy bên ngoài có người đi lại. Lúc này Đinh Nhất tựa vào cửa sổ nhìn người đi lại trên đường, ánh mắt có chút mê man...
thôn Thành Trung có xảy ra vụ án mạng nào không. Câu trả lời là,2án mạng thì có, nhưng đều cách căn nhà này rất xa, vốn không ảnh hưởng tới được...
Bây giờ xem ra chúng tôi phải tự đến đó xem mới được, đến lúc ấy trong phòng có vấn5đề gì thì sẽ sáng tỏ ngay thôi, so với việc ngồi đây đoán mò vẫn tốt hơn! Vì vậy ba chúng tôi đến nhà Trịnh Huy như đã hẹn.
Trịnh Huy nghe nói có người đến xem6nhà đương nhiên là vui mừng, đã đứng ở cửa chờ từ sớm. Người này không thành thật chút nào, lúc mới đầu ông ta còn nói với chúng tôi, nhà này phong thủy rất tốt, tiền5thuê phòng hằng năm cũng không dưới mấy trăm vạn, nhưng tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào đến chuyện ma quỷ lộng hành... Chú Lê liền lấy danh thiếp của mình đưa cho Trịnh Huy nói: “Trong phòng này của ông có thứ gì chúng tôi đã biết cả rồi, ông không cần nói gì hết. Nói thật cho ông biết, nơi này trừ chúng tôi ra, chắc chắn không ai dám mua, cho dù có người khác mua đi chăng nữa, thì trước khi ông sang tên, người đó cũng tìm tới trả thôi, đến lúc đó, tất cả vận xui của nơi này đều tính trên đầu ông.”
Trịnh Huy nghe chú Lê nói vậy thì mặt tái xanh, im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông ta do dự lúng túng nói: “Thì ra là Lê đại sư! Nếu mấy vị đã hiểu rõ tình hình của căn nhà này, vậy không biết có ý định mua không? Giá tiền có thể thương lượng tiếp...”.
Chú Lê nghe vậy thì khẽ mỉm cười nói: “Ông cứ yên tâm về chuyện này, nếu chúng tôi đã đến xem phòng đồng nghĩa là đã chấp nhận cái giá mà ông đưa ra, chỉ còn chờ xem phòng này có hợp ý chúng tôi không nữa thôi.”
“Vậy, vậy... vậy chúng ta vào xem một chút đi! Nói thật, vị trí của căn nhà này rất tốt, đồ đạc đều đầy đủ hết, chỉ cần có người thuê thì chỉ cần xách túi vào ở là được.” Trịnh Huy vừa mở cửa vừa nói với chúng tôi.
Tôi ở bên cạnh nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là có người thuê mới được.” Trịnh Huy rụt cổ lại, sau đó ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn không thể hiểu tại sao nhà này lại có ma quỷ lộng hành được... Nếu không thì tôi cũng chẳng định bán nó đi, đây là nơi tôi đã lớn lên...” Khi đi vào trong, phần sân đã bị san đi để xây những dãy phòng, hơn nữa nhà thiết kế cũng không được hợp lý, người ở đây chắc chắn sẽ lạnh về đông, nóng mùa hè.
Khi đi vào trong, thứ mùi mốc bốc lên làm cho người ta buồn nôn, đoán chừng đã rất lâu rồi căn phòng không được thông thoáng... Điều tồi tệ nhất chính là các phòng đều chỉ có cửa sổ nhỏ rất bí, ban ngày không thể thấy ánh nắng mặt trời.
Chú Lê từng nói, bài trí như vậy dễ kéo những thứ không sạch sẽ đến ở, bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu không đến, âm khí sẽ rất nặng nề, dĩ nhiên đó cũng là cửa chiêu âm hồn.
Chúng tôi đi hết các căn phòng một lần trước, ngay cả nhà xí cũng có âm khí rất nặng, nhưng lại không phát hiện gì hết, vốn không có giấy xác người chết như tôi đã nghĩ. “Đúng là tà môn, nơi này âm khí nặng nề, nhưng cháu cũng không cảm nhận được gì cả! Đừng nói là người chết, ngay cả một con chuột chết cũng không có...” Tôi buồn bực nói. Chú Lê cũng cầm la bàn đi loanh quanh nói: “Ừ, la bàn cũng không có phản ứng gì, xem ra buổi tối tới xem lại rồi nói sau. Mặc dù bây giờ chúng ta không nhìn ra vấn đề gì, nhưng không hề nói lên việc ở đây thật sự không có.” Nói xong, chú ấy nhìn sang Trịnh Huy từ nãy giờ vẫn đứng ở cửa không dám vào: “Ông ta không phải kẻ ngu, nếu thực sự không có vấn đề gì thì ông ta sẽ không cắt thịt bán tháo như vậy đâu.”
Tôi gật đầu nói: “Từ trước đến nay... lần đầu tiên cháu nghe chuyện ma trộm đồ ăn, có khi không phải ma cũng nên.” Chú Lê cười nói với tôi: “Nếu không phải ma thì càng tốt... đi thôi! Đừng đoán mò, buổi tối mang đồ tới xem lại chút!”
Sau đó chúng tôi hỏi mượn Trịnh Huy chìa khóa nhà, để buổi tối tới xem lại lần nữa. Khi rời đi, tôi tình cờ nhìn thấy nhà bếp của một quán cơm nằm ngay trước khu phố ăn vặt, ban đêm chắc chắn rất ồn ào. Thật ra, môi trường sống ở đây thực sự khá khủng khiếp, nếu không phải đường cùng thì thực sự không cần phải chọn nơi này làm gì... Ăn cơm tối xong ở nhà chú Lê, chúng tôi lái xe đến nhà Trịnh Huy. Trước khi ra ngoài, chú Lê còn mang theo không ít bùa chú và pháp khí, bây giờ nguyên tắc chính của chúng tôi là “cẩn thận thì thuyền đi được vạn năm”. Đừng xem thường đây chỉ là căn nhà bị ma quỷ lộng hành, vì không ai có thể đoán trước được những thứ ta sẽ gặp trong cuộc sống, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Lần thứ hai chúng tôi đi đến căn nhà này đã là hơn mười một giờ đêm, con phố ăn vặt gần đó vẫn ồn ào náo nhiệt, khác hẳn với sự vắng vẻ ban ngày. “Không ngờ hoạt động về đêm ở thôn Thành Trung còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.” Tôi có hơi giật mình.
Chú Lê nghe vậy thì nói: “Những người ở đây đều đi làm vào ban ngày, chỉ có đến tối tan làm mới có thể đi chơi đây đó, vả lại ở đây có đến hơn hai vạn dân cư...”
Đang nói chuyện, tôi ngửi thấy có một mùi thơm hấp dẫn bay đến... Mặc dù đều đã ăn cơm rồi mới tới, nhưng chúng tôi vẫn không nhịn được muốn xem xem món gì mà thơm như vậy.
Lúc này chú Lê nói với tôi: “Đi thôi, chúng ta đi mua mấy món sang bên kia ăn...”
Tôi biết chú Lê không phải thực sự muốn ăn, mà là vì chúng có thể hấp dẫn “ma tham ăn” kia. Tôi cũng muốn ăn, vì vậy dưới sự khinh bỉ mãnh liệt của Đinh Nhất, tôi mua một cân rưỡi tôm nhỏ.
Thật ra thì tôi nghĩ mãi không ra một số việc, đó là nhà này của Trịnh Huy không được mặt trời chiếu tới, âm khí nặng nề, nhưng buổi tối ở đây rất ồn ào, thật sự rất giống một cái chợ. Hơn nữa buổi tối ở đây đột nhiên có hơn hai vạn người tới, đây quả thực là âm dương đảo ngược! Như thế này thì cô hồn dã quỷ sẽ e sợ mà tránh không kịp, làm sao còn đến đây ăn trộm được nhỉ?
Tôi vừa ăn tôm, vừa nói suy nghĩ của mình cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, chú Lê gật đầu nói: “Chú cũng đã nghĩ tới việc này, có thể mọi việc đều có ngoại lệ, không phải lúc nào cũng giống như vậy.”
Bởi vì nói không chừng trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, cái tên “ma tham ăn” đó sẽ xuất hiện trong phòng. Vì vậy chúng tôi may mắn tìm được một căn phòng lớn thông gió tốt nhất, sau đó bỏ một ít thức ăn lên bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Cửa sổ ở đây chiếu thẳng ra ngoài phố, cho nên vừa vặn có thể nhìn thấy bên ngoài có người đi lại. Lúc này Đinh Nhất tựa vào cửa sổ nhìn người đi lại trên đường, ánh mắt có chút mê man...
/1940
|