Cố Tử Thần thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô từ tai xuống.
“Tô Niên Niên , em đúng là đồ ngốc.”
Tô Niên Niên giống như bị dẫm phải đuôi mèo vậy, căm phẫn nổi đóa lên: “ Cố Tử Thần , anh đừng lúc nào cũng nói em ngốc, bị anh nói như thế khiến em nghi ngờ bản thân nghi ngờ cuộc đời, tại sao anh lúc nào cũng châm chọc em thế.”
Tô Niên Niên nói xong mới ý thức đang ở trước mặt mộ của mẹ Cố Tử Thần , vội vàng khom người kính cẩn với bà: “ Cô à cháu xin lỗi, cháu không nên nói con trai cô, cháu có tội cháu có tội, cô đừng trách cháu, thực ra Cố Tử Thần là người tốt, vừa xuất sắc vừa thông minh.”
Cố Tử Thần buồn cười nhìn bộ dạng của cô, vuốt vuốt tóc cô, khi nhìn bước ảnh trên bia mộ, ánh mắt trở nên xa xăm.
Thực ra thời thơ ấu của cậu không hề hạnh phúc, mẹ cậu học mỹ thuật nên không dễ tìm việc. Một người mẹ đơn thân nuôi một đứa trẻ, những tháng ngày đó cũng không sung sướng gì.
Tạ Lan San hồi đó dịu dàng, xinh đẹp, đồng thời cũng cố chấp, ngang bướng, trong ký ức của Cố Tử Thần đẹp đẽ như thế.
Nhưng những tháng ngày khổ cực từng chút từng chút lấy đi tuổi trẻ của bà, nhan sắc của bà, sau khi bà ý thức được cuộc sống của mình trở nên bất lực mệt mỏi, cộng thêm chứng bệnh phiền muộn và bệnh nóng nảy ngày một nghiêm trọng, càng ngày càng sa sút tinh thần.
Cố Tử Thần sợ nhất chính là lúc bà phát bệnh, thường xuyên ở trong phòng đập phá đồ đạc, giống như con mèo đen mà bà nuôi, dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để lại những dấu vết trên người cậu.
Sau khi tỉnh lại , bà lại ôm Cố Tử Thần vào lòng mà khóc không thành tiếng.
Từ một góc độ nào đó, bà hận đứa con này, nếu như không có cậu, có lẽ bà có thể có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bà cũng yêu nhất đứa con này, nếu không sẽ không vì cậu mà buông bỏ tất cả.
Trong sự áp lực giày vò lặp lại như thế, cuối cùng bà vẫn rời xa thế giới này.
Khoảng thời gian bà sắp đi lúc nào cũng đầy đau khổ, Cố Tử Thần quỳ trước giường của bà, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ầng ậng đầy nước, nhưng lại cố kìm giấu để ngăn nước mắt không rơi xuống.
Chứng kiến cái chết, cho nên mình cũng trở nên lạnh lùng.
Gió nhè nhẹ thổi, Cố Tử Thần nhẹ nhàng nói: “ Tô Niên Niên , nếu như quá khứ đều là những kí ức không đẹp, em nói xem phải làm thế nào.”
Tô Niên Niên khẽ cau mày, cố gắng hiểu vấn đề này, nghiêm túc nói: “ Cố Tử Thần , khi em còn nhỏ cũng từng nghĩ đến vấn đề này, sau đó có một lần, có một cô nói với em một câu trong kinh Phật , con người sống trên đời, thân thể giống như trong bụi gai, trái tim không động, người không làm bừa, không động sẽ không bị thương; nếu như tim động thì người sẽ làm bừa, sẽ có những vết thương quanh người, thế là lĩnh hội được đau khổ trên thế gian, ý thì rất phức tạp, nhưng chỉ cần hiểu một chút là đủ rồi: dù cho vết thương nặng thế nào, chỉ cần không nhớ thì sẽ không đau nữa.”
Quên đi thì sẽ không đau nữa. Cô luôn làm như thế.
Cô không nhớ bố đã chết thảm thế nào, cô không nhớ đánh đàn hay thế nào, rất nhiều rất nhiều chuyện, cô đã quên rồi.
Nhưng chí ít, cô sống không quá khó khăn, sẽ không cảm thấy cuộc sống cực khổ, mỗi bước đi đều nhói đau đến tận xương tủy.
Cố Tử Thần chăm chú nghe cô nói hết, nheo mắt nhìn, giống như là lĩnh hội được ý sâu xa trong đó.
Hồi lâu, cậu đột nhiên ôm chặt Tô Niên Niên , giọng nói khẽ khàng: “ nếu như có một ngày, anh làm việc gì có lỗi với em, em có quên được không?”
Tô Niên Niên lườm cậu một cái: “ Thế thì anh phải dỗ dành em, không dỗ em sẽ tức giận, không bao giờ quên được.”